Chương 5: Vậy cứ xem như cùng chung hoạn nạn đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cơn choáng váng đi qua, rốt cuộc trên chân cũng đã có cảm giác chạm được mặt đất. Xuất phát từ bản năng vốn có của loài mèo, mặc dù bất ngờ rơi từ trên cao xuống, vẫn có thể miễn cưỡng ổn định trọng tâm để đứng vững, không đến mức quá chật vật. Câu Nguyệt lắc lắc đầu làm bản thân bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện trước mắt là một mảnh trắng xóa mù mịt. Sương mù bao phủ khắp nơi, dễ dàng nhận ra đây là một nơi nào đó bên trong gương đồng.

Nàng không khỏi xoa xoa mi tâm: Không nghĩ đến mình thật sự vào được đây.

Nhưng mà, đã không còn thấy dây tơ hồng kia nữa, kế tiếp nên đi hướng nào đây? Cũng không biết người kia có thật sự gặp nguy hiểm hay không, hiện tại.... Sống chết chưa rõ. Nàng nheo mắt lại nhìn về phía trước, nghĩ đến thật có chút hả hê: "Chết cũng đáng đời.", nhưng không biết tại sao lại không nói ra được.... Nhất định là vì tình hình lúc này làm tâm nàng có chút mệt mỏi.

Mèo nhỏ nào đó giơ lên móng vuốt, do dự một chút, cuối cùng quyết định dựa vào cảm giác nhấc chân bước lên một phiếm đá màu xám bạc. Thân thể nhỏ bé màu trắng kia rất nhanh dung nhập vào làn sương khói, không còn phát ra một chút âm thanh nào nữa.

Thật sâu trong chốn hư vô, tựa như thấp thoáng truyền đến tiếng trẻ con đùa giỡn. Nàng nghe theo tiếng động mà đi, chốc lát sau màn sương trắng dần dần tản đi, hiện ra phủ đệ vắng vẻ. Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuyên qua những kẽ̃ lá của đại thụ, rơi xuống hành lang cùng bãi đá bên cạnh, mọi thứ lộ ra vẻ hư ảo sau lớp sương mù. Trên hành lang, hoa Hải Đường nỡ rộ thành từng đám, còn rất nhiều loại hoa khác được trồng bên cạnh chiếc cầu làm bằng đá cẩm thạch trắng, chúng nó như đang ngưng đọng lại tại khoảnh khắc nở rộ diễm lệ nhất, rất đẹp nhưng cũng đầy sự quỷ dị.

Câu Nguyệt suýt chút nữa bị mùi hương ngọt ngào nồng nặc này làm sặc chết. Nàng cau mày vẫy vẫy móng vuốt, sau đó xoay đầu nhìn quanh bốn phía, nhịn không được cười lạnh một tiếng. Cảnh trí trước mắt thật xa xỉ lại còn quái đản như thế, lại khá giống với phong cách của cái tên đã đụng phải trước kia, xem ra, con mộng ma này nhất định cũng không phải thứ tốt lành gì.

Nàng rẽ vào một con đường khác tiếp tục đi, bỗng nhiên thấy một tòa lầu các, bên trên còn có tiểu hài tử đang chơi đùa.

Ở cái nơi không một bóng nguời này bỗng nhiên xuất hiện hai tiểu hài tử, thật đúng là khiến cho người ta sợ hãi. Câu Nguyệt ngưng mắt nhìn về phía tiểu nam hài đang cười đến ngu ngơ, khóe miệng khẽ nhếch, có chút ghét bỏ. Đang có ý định qua đó xem xét, bất chợt bị một cái tay từ phía sau níu lại, trong chóp mắt đã bị nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó bị mang đến một góc khuất.

"Đừng lên tiếng." Câu Nguyệt giơ lên móng vuốt sắc bén, nhưng khi nghe được giọng nói du đã̀ cố ý đè nén, nhưng ngữ điệu vẫn trong trẻo lạnh lùng quen thuộc của người nào đó, nàng liền thu lại lệ khí. Lúc này, biết người đứng phía sau là Phàn Thiện, tâm rốt cuộc cũng buông lỏng. Thành thật thả nhẹ thân thể nho bé lông xù mềm mại tựa vào ngực nàng, còn ngoan ngoãn cọ cọ mấy cái xem như báo đáp. A... Cảm xúc thật tốt nha.

Phàn Thiện đem mèo nhỏ từ trong ngực xách ra, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng nhìn thật sâu vào nàng: "Không phải dùng kéo cắt đứt hồng tuyến rồi sao, còn vào đây làm gì?".

Câu Nguyệt nhất thời có chút chột dạ, nhãn thần xoay chuyển: "Ai nói ta dùng kéo cắt đứt? Là bị kéo đứt a! Do sợi chỉ đỏ kia của ngươi không chắc chắn, làm hại một người đại từ đại bi như ta phải vào cái nơi quỷ quái này cứu ngươi.".

Nói xong còn ngạo kiều hắt cằm lên: "Đừng hiểu lầm a, ta phấn đấu quên mình như vậy cũng vì tương lai có thể mở vòng đồng ra, mới không phải lo lắng gì gì đó cho ngươi. Hiện tại ta cũng không cần ngươi chịu ơn ta, nếu ngươi còn chút lương tâm, thì nhanh một chút quỳ xuống khóc lóc phá bỏ vòng đồng trên tay ta đi... Ôi chao ngươi đừng đi a." Nữ tử trước mặt phất ống tay áo, thong thả bước đi.

Mèo nhỏ vội vàng đuổi theo: "Này, ngươi vậy mà không thèm nghe ta nói..." "Xuỵt!" Còn chưa nói hết lời, đối phương ngay lập tức ngồi xổm xuống bụm miệng nàng lại, ý bảo nàng im lặng.

"Không nên lớn tiếng, sẽ bị phát hiện." Phàn Thiện cau mày lại, có chút không vui: "Mộng ma này so với tưởng tượng của ta còn khó đối phó hơn, dường như nó đã phát hiện ra ta, ngươi còn muốn dẫn nó đến đây sao."

"Ô ô..." Mèo nhỏ lắc đầu giãy giụa.

"Ngươi còn muốn nói gì đây?" Nhìn đoàn lông nhỏ trong tay vẫn không biết thu liễm, Phàn mỹ nhân có chút bất đắc dĩ, vừa buông tay ra, mèo nhỏ lập lức lúc lắc đuôi, mặt mày cong cong: "Hì hì, chúng ta thế này... Xem như cùng chung hoạn nạn đi."

Phàn Thiện thiêu mi, ra hiệu cho nàng cứ tiếp tục. Chỉ thấy nàng chóp chóp đôi mắt to tỏ ra thiện lương trong sáng: "Ngươi xem, kỳ thực tâm địa của ta vẫn rất hiền lành, làm người lại thủ tính trọng nghĩa, phá bỏ vòng Gia La Hoàn trên tay ta đi...".

"Theo ta qua bên kia." Tiên cô đại nhân không thèm chú ý đến ám chỉ cùng ánh mắt tràn đầy đợi mong kia, nhẹ nhàng cắt ngang lời nàng nói, sau đó xoay người đi vào một hẻm nhỏ bên cạnh.

Câu Nguyệt chán nản: "Này!" Lần đầu tiên trong đời mình phải ăn nói khép nép, bán manh (giả vờ đáng yêu) vẫy đuôi làm nũng lấy lòng như thế, đã lung lạc đến nước này rồi, vậy mà vẫn vô dụng?! Nữ nhân chết bầm này, lương tâm bị chó ăn rồi sao? Nàng dậm dậm chân, bất đắc dĩ bước theo sau, vừa đi vừa nhỏ giọng chửi rủa: Đồ nữ nhân chết bầm tâm như sắc đá... Hừ.

Hai nàng lặng lẽ men theo lối mòn, vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) tiếp cận một góc tường cạnh lầu các. Đó là một chỗ bí mật, ở góc độ này chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy hai đứa trẻ đang dùng bút màu hí hoáy vẽ gì đó trên con diều giấy của mình.

"Hắn chính là hồn phách của Nhị thiếu gia Triệu gia biến thành." Phàn Thiện dùng truyền âm nói chuyện và chỉ về phía nam hài đồng.

Câu Nguyệt: "Ta đã nhìn ra." Hơn nữa còn ghét bỏ mà chê một câu: "Thật không muốn cứu thằng nhãi này."

"Đây cũng không phải là lời của một người có tâm địa lương thiện nên nói." Phàn Thiện mặt không chút biểu tình nhìn nàng, nhìn thấy ai kia đã nghẹn họng nói không nên lời, nàng lại nói: "Mộng ma kia có khả năng đã phát hiện ra ta, nhưng không nhất định có thể phát hiện cả ngươi, dù sao để tạo ra mộng cảnh phải tiêu hao rất nhiều tinh lực, nó cũng vô hạ cố cập (không rãnh). Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể giúp."

"Ngươi muốn ta đi đối phó tên kia? Còn đi đánh lén?" Mèo nhỏ dùng khóe mắt liếc nhìn nàng.

"Không phải." Phàn Thiện lắc đầu: "Mộng ma không có bản thể cố định, thoát li lục đạo, không thể dùng biện pháp thông thường để đối phó. Trong giấc mộng này, cho dù ta với ngươi hợp lực cũng chưa chắc là đối thủ của nó. Kế hoạch hiện tại, là chỉ có thể tìm biện pháp trên người nằm mộng mà phá giải.".

"Ý của ngươi là...".

"Làm cho phàm nhân này tự mình tỉnh mộng thì tất cả sẽ kết thúc." Phàn Thiện nói: "Ta sẽ đi đánh lạc hướng, cố gắng trì hoãn thời gian của mộng ma kia, những chuyện còn lại giao cho ngươi.".

Nghe đến đây mèo nhỏ có chút đắc chí: "Ah, vì sao ta phải nghe theo ngươi?" Nàng mị mị ánh mắt, giọng điệu nhẹ nhàng liêu nhân khẽ vang lên: "Ngươi.... đang cầu xin ta sao?".

Nào ngờ đâu nữ nhân cao lãnh này lại liếc mắt nhìn nàng: "Không làm vậy, cả ta và ngươi đều không ra được." Lại dừng một chút: "Ngươi muốn chết cùng với ta sao?"

Mèo nhỏ nào đó mặt biến sắc, cười lạnh: "Nghĩ hay nhỉ." lí nào lại vậy, trêu đùa không được ngược lại còn bị trêu đùa, nàng ta nhất định là người giả đứng đắn a!!

Trong lòng nàng đã giận đến muốn cào móng vuốt rồi, nhưng cố tình ai kia lại dùng dáng vẻ chính khí cùng với đôi đồng tử trong suốt nhìn nàng chằm chằm. Nhất thời nàng cảm thấy có chút thất bại, lại không cam tâm hất cằm lên hỏi: "Cụ thể muốn ta làm thế nào?".

Phàn Thiện hạ người cúi đầu kề sát tai nàng nói, lỗ tai nhỏ trắng mềm của nàng run nhẹ một cái, cảm thấy có chút ngứa. Kỳ thực nàng không thích lắm khi có người dựa sát gần mình, thổ khí (hơi thở) ấm áp lướt nhẹ qua tai còn mang theo hương khí thanh mát, làm cho toàn thân nàng nhịn không được có chút cứng nhắc. Nhưng một khắc tiếp theo, nàng đã bị thu hút bởi những gì đối phương nói.

Chờ nghe xong tất cả nàng lại hỏi: "Nói đúng hơn là, làm cho hắn tỉnh lại?".

"..... Chính là ý này.".

"Ah...." Câu Nguyệt kéo dài âm điệu, thỏa mãn gật đầu, giơ vuốt đến miệng khẽ liếm: "Vậy bổn tiểu thư sẽ cố mà giúp ngươi một tay." Nói xong thì lặng lẽ cười trộm, theo suy nghĩ trong lòng tới khi nói ra bên miệng lại có chút mùi âm mưu.

Phàn Thiện không khỏi có chút lo lắng, khi nhìn thấy ánh mắt tiểu Bạch miêu kia đang cuộn trào sự hưng phấn không che dấu được. Là ảo giác của nàng sao, dường như mình đã vô tình đánh thức bản chất tiềm ẩn có chút không tươi đẹp lắm của ai kia.

Vì vậy nàng nói: "Ngươi, không cho phép quá phận.".

"Thuốc đắng dã tật, có đôi khi không dùng liều thuốc mạnh sẽ không cứu được người." Mèo nhỏ nào đó vung vẫy móng vuốt nhỏ che miệng cười, dáng vẻ tràn đầy ý vị phong trần: "Ai, kỳ thực người tốt như ta cũng không đành lòng đâu, thế nhưng... Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng tháp, ta ta liền..." "Ta nghĩ chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn a!" Phàn Thiện nhịn không được có chút hối hận.

"Vậy ngươi còn biện pháp nào khác sao?" Tiểu Bạch miêu trừng nàng: "Có một câu nói rằng đau dài không bằng đau ngắn.".

Đau dài không bằng đau ngắn.... Phàn Thiện chợt ngẩn người. Nàng mím môi không nói, chỉ ngước mắt nhìn về phía tòa lầu các, một chút lo lắng dần dần ngưng đọng giữa chân mày. Quả thực, hiện tại không còn biện pháp nào khác, chỉ còn cách làm cho phàm nhân tỉnh lại này là an toàn nhất. Trong trường hợp nếu vạn nhất thất bại, cũng có thể bảo toàn tính mạng của phàm nhân không phải chịu liên lụy.

Nàng hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm nghị thêm vài phần. Nàng nâng tay đặt lên đỉnh đầu mèo nhỏ, nhẹ giọng nói: "Sẵn sàng chưa? ".

"Đương nhiên." Mèo nhỏ nhếch mép cười giảo hoạt, vận chuyển linh lực Phàn Thiện truyền vào cơ thể nàng, từ từ biến đổi hóa thành một hình dáng khác.

Mà lúc này trên lầu các cách đó không xa, tiểu thiếu gia Triệu gia đang én tay áo lên nằm hẳn trên mặt đất, cúi đầu chăm chú vẽ: "Tam muội, ta vẽ một con hồ điệp (bươm bướm) cho muội có được không?" Hắn cầm lấy bút vẽ, ngước mặt nhìn về phía tiểu cô nương hào hứng nói, lúc đưa tay lên lau mồ hôi, vô tình làm mặt mình dính một vệt mực cũng không biết.

Tiểu cô nương đối diện bị chọc phát cười, đôi mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm: "Được, ta muốn một con hồ điệp, một con hồ điệp có thể bay rất cao rất cao a.".

"Được a!" Tiểu thiếu gia cười toe toét lộ ra hai cái răng khểnh, sau đó cúi đầu đưa tay chấm mực tiếp tục vẽ.

Chỉ trong nháy mắt, ngay lúc hắn vừa cúi đầu cuồng phong nỗi lên bốn phía, chợt thổi mạnh đến trước mặt. Hắn vội vàng đè lại con diều sắp bay: "Ai nha, gió lớn quá!" Nói xong lại nhìn về phía muội muội mình, nhưng lại cảm thấy có chút hoa mắt, tựa hồ có cái gì vừa xẹt qua. Nhưng khi chăm chú nhìn lại lần nữa, lại thấy đối phương vẫn đứng ở đó. Bên ngoài lan can sau lưng nở đầy hoa Hải Đường diễm lệ, ánh mặt trời sặc sỡ xen lẫn trên những sợi tóc của nàng, như phủ thêm một tầng ánh sáng.

Bỗng nhiên hắn có cảm giác muội muội của mình có chút không chân thật, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

"Tam muội, sao trên vai muội có cánh hoa rơi." Tiểu thiếu gia vừa nhẹ giọng nói vừa chỉ vào đầu vai muội muội nhà mình, sau đó đứng lên nhưng vẫn còn chưa bước đến, chợt nghe người đối diện mở miệng nói: "Không nên bước đến đây, Nhị ca."

Ngữ điệu trầm tĩnh, giọng nói xa lạ. Động tác của hắn lập tức dừng lại, chớp chớp mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của muội muội mình vẫn nở nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại thắt chặt. Giờ khắc này hắn không khỏi cảm thấy hoảng loạn. Thật giống như... dường như có gì đó đang làm cảnh tượng xung quanh không ngừng chuyển động, tựa như hạt giống chôn sâu dưới đất đang mọc rễ nảy mầm rồi lại bị tầng tầng tro đất che đậy, không thể nhìn rõ.

Ở một nơi khác, khi cuồng phong quét ngang mặt đất, Phàn Thiện nhanh chóng xoay người, dứt khoát kéo thứ mang hình dáng nữ hài kia hất ra xa. Người nọ mới vừa đứng vững lập tức hiện ra chân thân. Chỉ thấy dung nhan của nàng mờ mịt ẩn hiện, khắp người bắt đầu tỏa ra một tầng hơi nước nóng rực, cuối cùng biến thành một màn sướng trắng, trong màn sương mờ ấy dường như đang bao quanh một thứ gì đó màu đen, lúc ẩn lúc hiện không thấy rõ thực thể.

Trong màn sương khói truyền đến một giọng nói khàn khàn không rõ ràng: "Không ngờ lại dám gọi ta đến, ngươi cũng có chút can đảm đó.".

"Nhưng chung quy cũng chỉ đang tìm đường chết mà thôi." Giọng nói nhẹ nhàng thoáng qua, lại giống như gần kề bên tai, một loại ngữ điệu băng lãnh chí cực (tột cùng) hàn khí thấu xương, không hề có nửa phần nhiệt độ. Phàn Thiện mím môi, nhìn chằm chằm vào yêu vật trước mặt này, nhưng chỉ một khắc sau đối phương bất ngờ áp sát, không những thế còn mang theo một đạo kình lực đánh thẳng về phía trước.

Nàng lập tức ngưng tụ một tầng kết giới ngăn cản, dùng một tay chống đỡ còn cả người lui về sau phía sau mấy trượng, khó khăn lắm mới tránh được một chiêu của mộng ma. Trong mộng cảnh này, tốc độ phản ứng cùng pháp lực của nàng bị suy giảm rất nhiều, lúc này đây nàng cảm thấy có chút quá sức, bên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mộng thấy thế cười gằn: "A ha ha ha, thế nào? Ngươi cho rằng đã vào nơi này, còn có thể đấu lại ta sao?" Nó cắn nuốt hết mấy đạo phù chú mà Phàn Thiện tung ra, một lần nữa lướt thân đến gần: "Ngươi chống đỡ không được bao lâu nữa đâu.".

Phàn Thiện kẹp một tấm minh phù giữa hai ngón tay, khóe miệng thì thầm một câu: "Chỉ cần ó thể chống đỡ trong chốt lát là đủ rồi.".

"A...!?" Trong ánh mắt mộng ma lóe lên một tia kinh ngạc, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, lập tức thu hồi bỡn cợt quay đầu nhìn về phía lầu các bên kia. Khi nhìn thấy hai bóng người bé nhỏ trên lầu các đằng xa, con ngươi chợt co rút lại, đang muốn xoay người trở về lại bị một đạo kết giới ngăn lại, đã không còn kịp rồi.

Bên lan can, Câu Nguyệt biến thành tiểu co nương đang nở nụ cười ngọt ngào. Trước ánh mắt kinh ngạc của tiểu thiếu gia Triệu gia nàng lùi về sau một bước, cứ thế thả người qua lan can rơi xuống đất.

Triệu Nhị thiếu gia sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Căn bản hắn không thể hiểu được tại sao lại bất ngờ như vậy, ngay cả cơ hội để hắn nắm lấy tay người kia cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy mọi chuyện xảy ra. Nụ cười của hắn một khắc trước rõ ràng vẫn còn đọng lại trên mặt, bây giờ tất cả chỉ còn lại sự kinh hoảng từ từ khuếch đại, miệng há hốc như một người câm, không phát ra một âm thanh nào.

Trước mắt trời đất quay cuồng, hắn run rẩy run sợ mà đi tới phía trước nhìn xuống lầu. Chỉ một cái liếc mắt, một cảnh tượng bi thảm liền khắc sâu vào trong tâm trí của hắn.

Hắn nhìn thấy muội muội nhà mình đang nằm trên mặt đất, óc vỡ toang hỗn hợp cùng với máu từ phần thân dưới không ngừng lan tràn ra. Phần bụng bị hòn đá đâm thủng, ruột tứ tán, lỗ tai.... Lỗ tai cùng lỗ mũi cũng chảy máu, mà đôi mắt to kia vốn sáng sủa có thần giờ đây đã hoàn toàn tĩnh mịch, ngước lên nhìn về phía của hắn.... Hắn lập tức quỳ rạp xuống bên cạnh lan can, thân thể co quắp run rẩy kịch liệt, khuôn mặt vặn vẹo.

Ở bên này, Phàn Thiện nhìn thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng), bỗng nhiên nàng có chút không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng yên lặng nói một câu: Thật độc ác!. Một khắc sau, liền nghe bên kia truyền đến một tiếng kêu gào thê lương.

"Không!!!!!" Trên lầu các, tiếng gào vang lên như tiếng rên của một con sói cô độc, vô cùng bi ai tuyệt vọng. Cùng lúc đó phong vân biến sắc, trong nháy mắt thiên địa bắt đầu sụp đỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro