Chương 4: Mê Kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch miêu yên lặng nghe Phàn Thiện nói, không nói được lời nào, như đang có điều suy nghĩ, nhưng sắc mặt lại dần lạnh xuống, dường như nghĩ tới chuyện gì đó không vui. Sau một lát, nàng đảo mắt đến trên giường, chợt giương mi mắt mở miệng nói: "Yêu, tên nam nhân này lớn lên thực ra cũng rất tuấn tú, chỉ tiếc a -- hiện tại sinh khí đều sắp bị hút hết rồi."

Lời này tựa như tiếc hận, nhưng nghe ra càng giống như có chút hả hê, chỉ thấy nàng lười biếng vô cùng mà liếm liếm móng vuốt dưới bộ lông tuyết trắng, lại tiếp tục bổ sung một câu: "Mộng ma này nếu so với hồ ly tinh còn lợi hại hơn."

Giọng nói lập tức thay đổi, mang theo nồng đậm châm chọc cùng..... phẫn hận? Phàn Thiện nghi ngờ nhìn nàng một cái.

Quả thực đang phẫn hận. Câu Nguyệt cực kỳ chán ghét loại mộng ma ghê tởm này, tựa như ma mà không phải ma, yêu lại chẳng phải yêu, khó đối phó muốn chết. Trước đây thật lâu hình như nàng đã cùng thứ này tiếp xúc qua, bị thua thiệt nhiều rồi. Đồ vô sỉ, hẳn là đã nhìn thấy bí mật của nàng, nàng chỉ hận lúc đó mình không thể đem cái thứ này diệt khẩu.

Trong lúc mèo nhỏ nào đó đang cắn răng nghiến lợi, Phàn Thiện đã đưa tay đặt trước ngực nam tử: "May mà mộng ma này không  ra tay ngoan độc, dường như cố tình giữ lại chút hơi tàn của hắn."

"Có lẽ thấy hắn tuấn tú, xuống tay cũng luyến tiếc nên muốn ăn từ từ cũng không chừng." Mèo nhỏ nhanh chóng tiếp lời, nói xong còn chưa hết hận lại ưu nhã bổ sung thêm một câu: "Cái đồ vô sỉ hạ lưu bại hoại."

Đây rõ ràng là trút giận mà. Người ngồi ở mép giường liếc mắt nhìn qua, mèo nhỏ lập tức thưởng cho nàng ánh mắt sắc như đao: "Nhìn ta như thế làm gì?"

Phàn Thiện không nói lời nào, mím nhẹ môi đưa mắt trở lại nhìn nam tử trên giường, đầu ngón tay khẽ nâng mang theo một vệt kim quang, ở giữa ấn đường của hắn vẽ xuống một đạo phù văn. Sau đó lập tức mở miệng niệm một câu chú quyết, đạo phù văn kia lập tức tan biến hóa thành ánh sáng, chậm rãi phiêu động tụ thành một đường hướng nơi khác mà bay đi. Ánh mắt Phàn Thiện nhìn theo, cuối cùng tầm nhìn rơi xuống gương đồng đối diện đầu giường. 

"Có lẽ được giấu trong gương này. Ngươi ở lại nơi này trông chừng, ta đi vào trong gương xem xét." Phàn Thiện niệm chú quyết thiết lập kết giới, tiêu ẩn khí tức.

Câu Nguyệt thấy nàng muốn đi, theo bản năng liền vươn móng vuốt kéo góc áo của nàng: "Uy, ngươi thật sự muốn ta ở lại đây sao? Vạn nhất ta không kiềm được đem tên nam nhân này cắn chết thì làm sao bây giờ."

Vừa dứt lời, nó lập tức cảm thấy vòng bạc trên tay siết lại thật chặt.

"Ngươi? Ngươi lại làm cái gì ta?!" Câu Nguyệt phát cáu, giọng nói bất thiện hỏi, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay ra.

"Nếu nó ngửi thấy mùi máu tanh, hoặc ngươi động tà niệm, nó sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận*." Người đứng đối diện đôi mắt trong veo nhưng lạnh lẽo, nhìn nàng một cái, lưu lại câu này liền lắc mình tiến nhập vào gương đồng. Khi mặt gương như mặt hồ nổi lên gợn sóng, thì y liêu màu xám trắng tựa như lưu sa (cát chảy) trượt khỏi tay nàng.

(*)Cùng đến chỗ chết, cùng nhau hủy diệt.

Trên tay không còn gì, trong lòng nàng bỗng nhiên sợ hãi, có chút cảm giác kỳ quái nói không ra được. Câu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tốt nhất đừng trở lại."

Nhưng trên thực tế, chỉ trong chốc lát Phàn Thiện đã từ trong gương hiện ra. Lúc nàng đi ra, mèo nhỏ nào đó đang chán muốn chết, ngồi xổm trước ngực Nhị thiếu gia Triệu gia, hai cái chân trước như có như không giẫm lên khuôn mặt tuấn tú của người kia.

"A, ra rồi sao? Làm ta chờ lâu như vậy, buồn chán chết ta." Nghe động tĩnh, Câu Nguyệt lập tức nhìn lại, chẳng qua móng vuốt chưa chịu dừng lại, vẫn chưa thỏa mãn mà đạp thêm mấy cái, sau đó mới từ trên ngực nam tử kia nhảy xuống.

Phàn Thiện khẽ nhíu mày, nâng tay lên hạ một tầng kết giới dày đặt xung quanh gương đồng, nói với nàng: "Chờ một chút còn phải vào một lần nữa." Vừa rồi chỉ mới thăm dò thực hư, hồn phách của phàn nhân này quả thực bị nhốt bên trong đó, chỉ là.... Vẫn chưa biết nên làm như thế nào để cứu được hắn.

Câu Nguyệt trái lại rất có hứng thú: "Ôi chao, lần này ta cùng đi vào với ngươi."

"Ngươi ở lại chỗ này." Phàn Thiện đốt một nén hương bên cạnh gương đồng, lại từ trong tay áo lấy ra một đoạn tơ hồng, kéo dài ra đem một đầu thắt trên tay mình, sau đó nghiêng người đến gần bắt lấy móng vuốt thịt của mèo nhỏ nào đó.

Mèo nhỏ cả kinh, vội vàng rút móng về: "Ngươi làm cái gì vậy?" Người này làm chuyện gì thế này...... Đột nhiên đem tơ hồng thắt trên tay mình cùng tay nàng ta.

Động tác trên tay Phàn Thiện ngừng lại, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng: "Mộng ma này không thể xem thường, sau một nén hương nếu ta vẫn chưa trở lại, ngươi liền khẽ động tơ hồng giúp ta rời khỏi nơi đó."

Thì ra không phải như mình nghĩ....

Hơn nữa, nghe có vẻ rất nguy hiểm. Câu Nguyệt bị Phàn Thiện nghiêm túc nhìn như vậy rất lâu, nàng ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên chuyển ánh mắt sang nơi khác. Sau đó ngạo kiều nâng móng vuốt lên: "Được rồi, nhanh đi đi. Nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một món nợ ân tình, meo meo."

...

Thời điểm tiến vào mộng cảnh lần nữa, cảnh tượng vẫn mang dáng vẻ trước đó. Sương mù dày đặc vây quanh, chợt tụ chợt tán, phía xa xa lầu các như thoắt ẩn thoắt hiện.

Phàn Thiện thả nhẹ bước chân, tiêu ẩn khí tức im lặng đi theo con đường nhỏ phía trước, xuyên qua sương mù trùng điệp. Một lúc sau, sương mù bỗng nhiên tản đi, trước mắt như liễu ám hoa minh* bỗng nhiên sáng sủa. Ngước mắt nhìn có thể thấy được núi ở đằng xa liên miên không ngớt, phía chân trời chim tự do bay lượn, từ hai bên tường trong viện một cây hoa hải đường đang nở rộ tươi đẹp.

(*)Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: "Liễu ám hoa minh" thông thường có ngụ ý muốn nói rằng: Khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy.

Mà con đường nhỏ trước mắt thông dẫn tới một tòa lầu các trong tiểu viện (sân nhỏ).

Nàng đi dọc theo đường nhỏ bước lên những phiến đá dưới chân đi về phía trước, lại xuyên qua vài cổng vòm, giống như đi vào mê cung. Thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua vài trạch viện ở hai bên đường, nhưng đại môn đều được mở rộng, bên trong hoa cỏ sum xuê tươi tốt, bàn đá trong tiểu viện không một hạt bụi, tất cả vật dụng đều sáng sủa sạch sẽ, cảnh sắc an lành.

Nhưng khiến Phàn Thiện hết sức kinh ngạc chính là, cảnh vật trong mỗi một tiểu viện đều không giống nhau. Từng tiểu viện đều đặc sắc, chân thật đến mức thật sự không giống mộng cảnh, rất nhiều chi tiết đều có thể nói là hoàn mỹ, chẳng qua địa phương này không có một bóng người, quá mức u tĩnh rồi.

Không thể không thừa nhận, nơi này quả thực rất đẹp, nó đáng giá để người ta trầm mê quyến luyến. Có thể tạo ra một mộng cảnh to lớn nhưng lại ổn định như vậy, còn duy trì trong nửa tháng, có thể thấy được sức mạnh của mộng ma này. Mà toàn bộ mộng cảnh này đều nằm trong tay mộng ma kia, pháp thuật của nàng sẽ phải chịu khống chế, vạn nhất bị phát hiện, nàng biết mình sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.

Vì thế nàng càng thêm cẩn trọng, một bên quan sát, một bên chậm rãi bước đi.

"... Một cái kiến nhi, đá hai nữa nhi..." Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một ít âm thanh mơ hồ, như trẻ con đùa giỡn. Phàn Thiện tăng nhanh bước chân, dán sát tường mà đi. Dần dần, thanh âm càng lúc càng rõ ràng: "Đánh Hoa Cổ tới, lượn quanh chỉ màu nhi.... chín mươi chín cái, đếm tới một trăm..." Thật giống như  một bài đồng dao nhân gian!*

(*)Vì đây là đồng giao nhân gian của Trung Quốc nên mình giữ nguyên văn.

Phàn Thiện theo tiếng hát đi về phía hành lang nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa thấp thoáng đủ loại cây xanh, trên lầu các, hai tiểu hài tử đang chơi đá cầu, một bên đá một bên hát, má lúm đồng tiền cười tươi như hoa.

Nàng ngưng mắt, trong lòng đã hiểu được đại khái. Tiểu nam hài trên lầu chính là Nhị thiếu gia Triệu gia, mà người kia có thể là vị tiểu thư đã chết yểu từ nhỏ. Chỉ thấy hai đứa bé cười hát,  dáng vẻ thiên chân vô tà*. Gió cuốn bay cánh hoa cùng tiếng cười, cánh hoa hải đường rơi đầy đất, tiếng cười vẫn như chuông bạc truyền đi thật xa.

(*)Hồn nhiên ngây thơ.

Trước kia vui vẻ, nay đã không được nữa, chỉ có thể gặp lại trong mộng, lại còn là trẻ con. Kết hợp với cảnh trí xung quanh cùng hương hoa thoang thoảng, mộng cảnh duy mỹ như thế này thật sự vượt ra khỏi sự tưởng tượng.

Mộng ma ăn giấc mộng, cũng tạo nên giấc mộng. Gần giống như trù sư lúc nấu ăn,  lấy ý niệm của phàm nhân làm nguyên liệu nấu ăn. Nhưng mỗi mộng ma khác nhau đều có những sở thích khác biệt, bây giờ xem ra đây là một hài tử kén chọn, hơn nữa cực kỳ yêu thích hương vị ngọt ngào mỹ mãn trong mộng cảnh.

Nhị thiếu gia Triệu gia, đem mình vây trong hồi ức tốt đẹp. Chính là loại hoang mang cố chấp nhưng lại ngọt ngào này đã mời gọi nó đến. Đây là che giấu sự thống khổ trong ngọt ngào, giãy giụa mà sa vào, giống như một vò rượu hoa quả nồng đậm hương vị thanh ngọt.

Trên lầu các, hai đứa trẻ vẫn cười đùa như trước. Bỗng nhiên, tiểu cô nương kia dừng lại động tác, trong ánh mắt lóe ra một tia âm hiểm. Tiểu nam hài lại không phát hiện ra, nhặt lên quả cầu lông gà bị rơi trên đất, khó hiểu hỏi: "Ôi chao, muội muội sao lại dừng rồi? Chơi mệt rồi sao?

"Không có đâu, tiếp tục a!" Tiểu cô nương nghe vậy, cười đến ngọt ngào nói.

"Được a!" Tiểu nam hài thấy muội muội nở nụ cười, cũng cong cong mặt mày cười theo, ngây ngô ngốc nghếch thật khả ái. Sau đó hắn ném quả cầu lên, nhấc chân đá quả cầu về phía tiểu muội nhà mình, nhưng không cẩn thật dùng hơi nhiều lực, đem quả cầu đá bay xuống dưới lầu.

"Ai nha, quả cầu rơi rồi, ta đi nhặt về." Hắn chạy đến lan can nhìn xuống bên dưới, lập tức xoay người chạy đến thang lầu đi xuống.

Tiểu cô nương vẫn đứng ở chỗ đó mỉm cười nhìn hắn chạy đi, đến khi không nhìn thấy tiểu thân ảnh kia nữa, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất. Lập tức, nàng dùng một góc độ quỷ dị chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt không một tia tức giận thẳng tắp liếc về phía Phàn Thiện.

Phàn Thiện vẫn đang ẩn nấp ở kia quan sát, trong lòng chợt bất an, cả người run lên một cái.

---- Không tốt!

Bên trong gian phòng, ánh mắt mèo nhỏ nhìn chằm chằm về phía nén hương đang lượn lờ khói tỏa bên kia, nhịn không được ngáp một cái. Đã qua thật lâu, hương cũng đã cháy đến sắp tàn, cái gương bên kia vẫn chưa có chút động tĩnh nào.

Quả thực rất không thú vị nha! Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía đầu giường bên kia, suy nghĩ có nên đi qua giẫm tên nam nhân kia vài cái nữa để giải buồn một chút hay không. Bỗng nhiên cảm nhận được trên tay khẽ động. Nàng ngẩn người, sợi tơ hồng trên tay lại động vài cái nữa. Ngay lúc này nén hương bên kia cũng vừa lúc cháy hết, một chút khói bụi cuối cùng đã rơi xuống mặt bàn, hơi nóng cũng tiêu tán.

Đây là..... Gặp nguy hiểm?

Câu Nguyệt nhớ tới lời Phàn Thiện trước khi rời đi đã nói, nếu tơ hồng có động, nhất định phải nâng tay kéo trở về. Nhưng mới vừa định hành động, bỗng nhiên suy nghĩ lại: "Chờ đã, tại sao ta phải cứu nàng?"

Nàng nhìn chằm chằm dây tơ hồng thắt chặt trên tay, một ý nghĩ xấu xa dần dần xuất hiện.

Dẫn thần hương đã tàn, lúc này nếu như dây cũng đứt, nói không chừng người kia sẽ thực sự không trở về được nữa. Câu Nguyệt híp mắt lại, trong đôi mắt xanh lam bích hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Sau một lúc lâu, nàng đưa tay kéo ra ngăn tủ dưới bàn, lấy ra một cây kéo.

"Tất cả những chuyện này là ngươi tự chuốc lấy, cũng đừng trách ta.."

Một tiếng 'Xoạt xoạt' trầm thấp vang lên, tơ hồng trên từ trên tay đứt đoạn, chậm rãi trôi về phía mặt gương.

Mèo nhỏ im lặng nhìn theo sợi dây đỏ kia đã tách ra, đang trôi dần vào trong gương, đột nhiên lại có cảm giác trong khoảnh khắc này thời gian như đang cố tình kéo dài ra. Rất chậm rất chậm, sợi dây đỏ trước mặt từng chút từng chút rời đi, rõ ràng chướng mắt vô cùng mà.

Hiện tại nếu duỗi tay nắm lấy hình như vẫn còn kịp a....

Thực sự đáng ghét muốn chết, cảm giác hối hận này là chuyện gì vậy a..... Câu Nguyệt nắm chặt móng vuốt. Nàng không nghĩ tới chỉ trong nháy mắt mà mình lại cảm thấy bất an nóng nảy như thế này, rõ ràng trước kia làm không ít chuyện xấu a, không cần nói đến chuyện giết người phóng hỏa, bây giờ tại sao lại có cảm giác tội lỗi này.... Lông mày của nàng đã xoắn xuýt thành hai cái núi nhỏ rồi.

Ngay lúc đoạn tơ hồng gần như hoàn toàn trôi vào trong mặt gương, tiểu bạch miêu cắn răng, cuối cùng dứt khoát nhảy về phía trước.

Thật sự là... Kiếp trước thiếu nợ nữ nhân kia mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro