Chương 3: Vô Cớ Trầm Miên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới, trời vừa mờ sáng, rất nhiều cửa hàng trên đường đã mở cửa làm ăn, cảnh tượng mọi người vội vã tấp đi lại.

Ngẫu nhiên sẽ có một người vội vã dừng lại trước đại môn trạch viện, nhưng cũng chỉ dừng lại như vậy một lúc, liền lắc đầu tiếp tục đi về phía trước. Một tòa trạch viện, đại môn đóng chặt, bảng hiệu phía trên được chạm trổ hai chữ màu vàng "Triệu Phủ", dòng chữ dường như càng thêm sáng bóng dưới ánh nắng sớm mai.

Triệu gia là một gia đình giàu có ở huyện Diệu, người trong phủ cũng không ngang ngược hống hách, ngược lại ngày thường rất hay làm việc thiện, thường xuyên cứu tế người cùng quê và bách tính nghèo khổ, cho nên được nhiều người kính trọng. Những ngày gần đây mọi người nghe nói công tử nhà họ Triệu mắc phải căn bệnh kỳ lạ, không cách chữa trị, ai nấy đều không khỏi thổn thức.

Lúc này, bên ngoài đại môn Triệu phủ lại xuất hiện thêm một thân ảnh dừng lại nghỉ chân, nhưng bất đồng chính là người này không hề có ý rời đi chỉ bình tĩnh đứng đó, ngẩng đầu lên chăm chú quan sát, đôi mi thanh tú cau lại. Ở sau lưng nàng, một con tiểu bạch miêu đang lười biếng tự mình liếm liếm móng vuốt.

Mèo nhỏ ở phía sau liếm đến vui vẻ, nữ nhân phía trước nhẹ nhàng vuốt ve ống tay áo, cúi đầu liếc mắt nhìn nó, dường như có chút không vui. Nó đã nhận ra nhưng không cam lòng tỏ ra yếu thế liếc trả lại: "Nhìn ta như vậy làm gì, chính ngươi ngầm cho phép ta theo. Yên tâm, ta nhàm chán nên đến góp vui mà thôi, sẽ không gây trở ngại cho ngươi, cũng sẽ không ra tay với người phàm. Ta còn đang sợ bọn hắn làm dơ bẩn bộ lông xinh đẹp không tỳ vết của ta đây."

Câu Nguyệt biết người nọ đang trách nàng, lúc nãy trên đường đã ra tay cào một tiểu hài từ phàm nhân một cái, tiếp tục nói: "Chẳng qua muốn cho tên tiểu tử kia một bài học mà thôi, ai bảo hắn..." Nó ngừng lại suy nghĩ tìm từ một chút, sau đó lý lẽ hùng hồn: "Hắn còn nhỏ tuổi đã học điều không tốt, muốn vô lễ với ta."

Đuôi lông mày Phàn Thiện run lên: "Đứa bé kia cùng lắm chỉ muốn sờ ngươi một cái."

"Nói nghe thật đơn giản, nếu như trên đường có nam nhân muốn sờ ngươi mấy cái, ngươi chịu không?!"

Lúc này đại môn 'cọt kẹt' một tiếng mở ra. Gia đinh Triệu gia vừa bước ra, không khỏi giật mình một phen. Hắn đang cầm cây chổi trúc dài định sẽ quét sạch lá rụng trước cửa, vừa giương mắt lên đã nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đứng ngay trước cửa.

Tên gia đinh không khỏi sửng sốt, sau đó thấy đối phương không có ý định muốn rời đi. Đang định mở miệng hỏi thăm,nhưng lại cảm nhận được khí tức lạnh lùng trên người nữ tử này phát ra làm cho khiếp sợ, trong lúc nhất thời không cách nào phát ra được chút âm thanh nào.

"Ngươi, dẫn ta đi gặp chủ nhà các ngươi." Bất chợt Phàn Thiện mở miệng nói một câu.

Người này đang đỏ mặt đứng yên, chợt nghe nàng nói một câu vừa ngắn gọn lại như mệnh lệnh, thần xui quỷ khiến hắn không dám hỏi nhiều đã dựa theo lời nói mà làm theo: "A, vậy mời đi vào bên này." Chờ đến khi hắn dẫn một người một mèo đi vào đến tiền viện, lúc này mới kịp phản ứng, cảm thấy không thích hợp, bước chân dừng một chút, còn chưa quay đầu lại đã nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe của nàng: "Không cần nhiều lời, ta tới cứu thiếu gia nhà ngươi."

Gia đinh bị nàng nhìn thấu tâm tư giật mình một cái vội vã ngậm miệng lại, mặt đỏ đến mang tai, tiếp tục dẫn theo một người một mèo này đi về phía trước, trong đầu lại đang buồn bực chính mình, tại sao có thể trở nên lúng túng trước mặt đạo cô như vậy, nói cũng không thể nói ra được một câu. Nhưng nếu là đến cứu Nhị thiếu gia vậy mang nàng đến tiền thính cũng không có gì sai rồi...

Bạch miêu đi phía sau ngược lại rất nhàn nhã tự tại, có lẽ được ra ngoài hít thở không khí nên tâm tình không tệ, thong thả nhìn ngắm cảnh trí xung quanh mình. Cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng nữ tử đang mặc một thân áo bào xám trắng trước mặt, như đang quan sát một.

Sau đó bước nhanh vài bước đến bên hông đối phương, truyền âm hỏi: "Uy, chúng ta len lén ẩn thân vào phủ trực tiếp cứu người không được sao, tại sao phải phiền toái như vậy. Ngươi còn phải biến thành diện mạo đạo cô, nếu không muốn phàm nhân nhận ra ngươi, chỉ cần xóa ký ức bọn họ sau đó là được rồi?"

"Lần này sợ rằng không dễ dàng như vậy, có thể sẽ cần phàm nhân trợ giúp, vẫn nên tiếp xúc với bọn họ cho thỏa đáng." Thanh âm của người nọ truyền đến bên tai trong trẻo lạnh lùng: "Hơn nữa, ký ức phàm nhân không thể tùy tiện xóa bỏ, có vài người chịu không được."

Câu Nguyệt nghe xong, cũng không nghĩ có đúng hay không, tiếp tục ngưỡng đầu nhìn khuôn mặt đã khác hẳn hôm qua, ánh mắt chuyển động tinh nghịch khẽ cười: "Vậy ngươi cũng có thể biến thành một lão già a, như vậy thoạt nhìn càng thêm lợi hại không phải sao. Hoặc là nói..... ngươi không thích biến mình thành xấu xí?" Tuy rằng gương mặt này cũng không tệ hơn so với diện mạo thật bao nhiêu.

"Bởi vì thế nhân đều đồn đại ta là tiên cô có mỹ mạo." Phàn Thiện mặt không chút thay đổi trả lời.

Nhất thời mèo nhỏ nghẹn lời. Vốn tưởng rằng đối phương bị nói trúng tâm tư sẽ thẹn quá hóa giận gì gì đó, không nghĩ tới người này vậy mà có thể mặt không đổi sắc nói một câu như vậy. Đang muốn phản bác, gia đinh kia đột nhiên quay đầu chen vào nói: "Cô... Ách, đại sư mời đi bên này, Đại thiếu gia cùng phu nhân đang ở tiền thính."

Triệu phu nhân cùng Đại thiếu gia đang ngồi ăn điểm tâm, thấy A Hổ dẫn một nữ tử xa lạ đi vào tiền viện, trên mặt cả hai hiện ra vẻ nghi hoặc. Nhưng thấy nàng kia mặc một thân áo bào trắng xám rộng thùng thình, bước đi ung dung, nhìn từ xa vạt áo bào phiêu phiêu như sương khói lượn quanh mây xanh, thật có phong thái 'tiên phong đạo cốt*'.

(*) Cốt cách dáng dấp của bậc tiên nhân. Phẩm cách cao thượng, phong độ siêu việt phàm tục.

Chờ người đến gần, Đại thiếu gia ổn định lại tinh thần, thả đôi đũa trong tay xuống bàn, hỏi: "A Hổ, khụ khụ đây là, khụ khụ..." Hắn chưa nói được hai câu đã bắt đầu phát bệnh ho khan.

"Đại thiếu gia, vị đại sư đây nói có thể cứu Nhị thiếu gia." Gia đinh vội vả tiếp lời. Triệu phu nhân ngồi một bên đang giúp nhi tử thuận khí, nghe xong bỗng dưng đứng dậy, thần sắc kích động: "Cái gì? Có thể cứu con ta?"

"Nương, người trước đừng vội." Triệu Đại thiếu gia vỗ vỗ tay nương mình đang bên cạnh, sau đó xoay đầu tỉ mỉ nhìn nử tử có thần sắc lãnh đạm trước mặt: "Vị cô nương này, cô nương nói có biện pháp?"

Sắc mặt hắn tái nhợt vì bệnh trạng, có vẻ rất suy nhược nhưng ánh mắt trái lại rất sắc nhọn. Gần đây sự tình trong nhà đã có người truyền ra bên ngoài, không thể không chút cẩn thận đề phòng người khác nhân cơ hội lừa gạt. Mấy ngày trước đã có hai đạo sĩ hiểu chút pháp thuật tìm tới cửa, suýt chút nữa đã bị bọn chúng lừa, mà nữ tử trước mắt này xem ra còn quá trẻ tuổi...

Phàn Thiện thấy hắn hoài nghi, từ trong tay áo móc ra một vật vứt cho hắn: "Trong hộp gỗ này có chứa tín vật của phụ thân ngươi".

Triệu Đại thiếu gia thấy ngọc bội kia ánh mắt lập tức sáng lên, không sai, cái này chính là vật mà trước khi lên đường đi Thần Ẩn sơn phụ thân hắn đã mang theo, ngọc bội thiếp thân của Nhị đệ. Lại nhớ đến hôm qua nhận được tin tức, càng không có gì nghi ngờ nữa.

Một lát sau, bọn họ liền dẫn Phàn Thiện đi tới một căn phòng ở hậu viện.

Khi vừa bước vào phòng, một dòng khí tức khác thường lập tức xông vào mặt. Người phàm mắt thịt không thể nào nhìn thấy lớp sương mù màu hồng nhạt lượn lờ bốn phía, mơ hồ còn có hương hoa ngọt ngào yêu dị. Phàn Thiện nhíu mày nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi  trên giường.

Nam tử trẻ tuổi nằm trên giường thân mặc áo ngủ bằng gấm, sắc mặt trắng bệch nhưng giữa ấn đường* đã chuyển thành màu đen, khóe miệng khẽ giương lên trông thật quỷ dị, tựa như đang chìm trong mộng đẹp ngọt ngào. Phàn Thiện đi tới, hai ngón tay ấn vào mi tâm của nam tử. Thấy người này hô hấp đều đặn, mạch tượng cũng không thấy có khác thường. Cổ quái là trên người hắn không hề có chút sinh khí (sức sống) nào, giống hệt như một người đã chết..

(*)Điểm giữa hai đầu lông mày.

"Còn có thể cứu." Nàng thu tay về, nói với hai người đang đứng sau lưng nàng tha thiết trông chờ.

"Thật tốt, thật tốt quá!" Hai người đang nín lặng chờ đợi, vừa nghe xong lời này tảng đá trong lòng cuối cùng cũng đã được thả xuống, thoáng chốt thở phào nhẹ nhõm. Triệu phu nhân viền mắt hồng hồng, mừng rỡ đến mức muốn tiến đến quỳ lạy. Phàn Thiện dùng tay tay ngăn nàng: "Không cần đa lễ". Lại hỏi: "Nửa tháng trước hắn đã bắt đầu như thế?". 

"Đúng đúng." Triệu phu nhân dùng khăn tay lau khóe mắt: "Khi đó mới vừa hoàn thành tiết thanh minh, khi về đến nhà Vũ Nhi vẫn bình thường, chỉ là tâm tình không được tốt một chút. Nó nói với ta nó có chút nhớ nhung Phương Nhi rồi, sau đó chúng ta lại hàn huyên chút chuyện trước kia. Ai... Không nghĩ rằng ngày thứ hai nó lại nằm trên giường không tỉnh dậy được nữa."

Phu nhân vẫn đang nói liên miên, sau một lúc dường như nhớ lại chút chuyện cũ, sắc mặt lộ vẻ bi thương, không nhịn được nữa lệ bắt đầu tuôn rơi: "May mắn có tiên cô ở đây, nếu không.... Ta lại phải mất đi một đứa con...".

"Ấu muội của nó khi còn bé đã trượt chân té lầu, rời xa chúng ta mà đi... Nếu bây giờ Vũ Nhi có chuyện gì bất trắc, ta, thì ta...".

"Nương, người nói lời này làm gì." Triệu đại thiếu gia vội vàng an ủi: "Nhị đệ có tiên cô tương trợ, nhất định không có việc gì."

Phàn Thiện nghe xong ánh mắt rũ xuống như có điều suy nghĩ. Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào, là tiếng chó sủa. Đại thiếu gia dẫn đầu đi ra ngoài, vừa bước ra cửa đã nhìn thấy một con bạch miêu lông trắng như tuyết, tư thế ưu nhã ngồi chồm hổm trên mặt đất, mà con lang khuyển nhà mình lại hướng về phía nó sủa điên cuồng không ngừng.

"Cái này, bạch miêu này ở đâu ra a?" Đại thiếu gia hỏi mấy nha hoàn đứng gần đó, các nàng đều lắc đầu.

"Ta mang tới." Phàn Thiện ở phía sau lãnh đạm mở miệng. Thiếu chút nữa nàng đã quên mất con mèo này rồi.

"Thì ra là linh sủng của tiên cô!" Triệu đại thiếu gia bừng tỉnh đại ngộ, sợ vị tiên cô này bất mãn, vội vàng lớn tiếng quát con lang khuyển kia bảo nó ngừng lại: "Xuỵt! A Lộc! Khụ..... Làm gì vậy, đi đi! Khụ Khụ..." Hắn kích động một chút lại bắt đầu ho khan, con lang khuyển này từ trước đến nay luôn lanh trí nghe lời, nhưng hôm nay lại rất khác thường, vẫn chết sống nhìn cục bông trắng kia chòng chọc không tha.

"Ẳng! Gâu gâu gâu!!" Con lang khuyển to lớn khỏe mạnh dựng thẳng bộ lông màu đen, mặt hung ác độc địa dữ tợn, nhe nanh, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới.

Câu Nguyệt bị sủa đến khó chịu. Từ trước đến nay nàng luôn chán ghét cái loại cẩu này. Cẩu gì gì đó, quả thật là không có giáo dục lại ngu xuẩn muốn chết. Hơn nữa chủ nhân của nó cũng không phải thứ tốt gì, cái gì linh sủng của tiên cô, thật muốn xé rách cái miệng của con ma bệnh này!

Nàng ưu nhã lấy ra móng vuốt sắc nhọn của mình, lạnh lùng nhìn qua bên kia, híp lại đôi mắt hẹp dài, thoáng chốc cả người  mang theo một tia sát khí hung ác. Đại thiếu gia trong lòng không khỏi run lên, mà tiếng sủa của con lang khuyển kia lập tức nhỏ lại giống như bị đe dọa, đến cuối cùng lại cụp đuôi vù vù bỏ chạy.

Hai mẫu tử Triệu gia cùng một đám hạ nhân trông thấy đều sửng sốt. Phàn Thiện nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ: "Được rồi, đều đi ra ngoài đi!"

"À, vâng, được!" Triệu đại thiếu gia ra hiệu cho một đám hạ nhân: "Các ngươi đều đi ra ngoài đi! Viện này tạm thời không cần các ngươi hầy hạ" "Vâng" Gia đinh cùng nha hoàn nghe được đều im lặng lui xuống, nhưng trước khi đi đều không nhịn được nhìn lén Phàn Thiện vài lần. Bạch miêu đang đứng cạnh cửa thấy vậy trong lòng cười lạnh vài tiếng, cất bước đi vào.

Phàn Thiện nói với hai mẫu tử vẫn còn đứng đó nói: "Các ngươi cũng đi ra ngoài."

"Hả? Cái này..."

"Ta hiểu rõ lo lắng của các ngươi. Nhưng các ngươi lưu lại chỉ gây trở ngại cho ta." Nàng không nể mặt nói thẳng, đem một xấp lá bùa giao cho bọn họ: " Sai người đem minh phù này dán hai bên đại môn, tường viện cách ba thước một tấm, đều hướng về phía Tây Nam. Mặt khác, trong lúc này không cho phép bất kỳ kẻ nào đến đây quấy rối, người trong phủ không ra ngoài, càng không cho phép người bên ngoài vào cửa."

"Vậy.... Tốt, chúng ta đã biết." Đại thiếu gia trầm ngâm chốc lát, vẻ mặt lập tức nghiêm túc. Kỳ thực nguyên tắc của tiên cô Thần Ẩn sơn hắn sớm đã nghe nói, cũng hiểu được chút nguyên nhân lợi hại trong đó. Bây giờ đối phương phân phó hắn tất nhiên sẽ nghe theo. Vì vậy trấn an mẫu thân mình: "Nương, để tiên cô cứu Nhị đệ quan trọng hơn, chúng ta vẫn nên mau đi ra a! Đừng chậm trễ."

"Ai.... Được rồi!" Ánh mắt Triệu phu nhân lưu luyến trên mặt Nhị nhi tử hồi lâu, rồi hướng Phàn Thiện liên tục nói: "Đa tạ tiên cô" Lúc này mới bịn rịn theo sát Đại nhi tử ra cửa, xoay người nhẹ nhàng khép cửa lại.

Nãy giờ ở một bên nghe cuộc đối thoại mèo nhỏ lười biếng duỗi người, vẫy vẫy móng vuốt xua đi sương mù hồng nhạt trước mắt, vẻ mặt ghét bỏ. Phàn Thiện rất nhanh hạ lên cửa hai lá minh phù, sau đó trở lại bên giường, đem linh lực dọc theo đầu ngón tay rót vào cơ thể Triệu Nhị thiếu gia thăm dò nội tức của hắn.

Sau một lát nàng thu tay về, thần sắc cũng trầm ngưng không ít - Quả nhiên, trong thân thể này không có hồn phách.

"Nếu ta đoán không sai, là mộng ma." Nàng thấp giọng nói.

"Mộng ma?" Mèo nhỏ nghe xong chợt ngẩng đầu, phản ứng dường như có hơi lớn.

Phàn Thiện không chú ý Câu Nguyệt khác thường, gật đầu một cái nói: "Mộng do tâm sinh ra, mà mộng ma sẽ phát sinh với người có ẩn dấu ý niệm trong lòng, cũng lấy mộng làm thức ăn, dựa vào ý niệm này để tồn tại." Chân mày nàng khẽ nhíu lại nói: "Kỳ thực cảnh trong mơ của chúng ta đa phần đều từng bị mộng ma thâm nhập qua. Chúng nó ăn mộng, nhưng rất ít khi đoạt lấy mạng người."

"Trước mắt, loại tình huống này có chút đặc thù. Đại khái mộng này quá hợp mong muốn của phàm nhân này rồi, cho nên mộng ma không nỡ rời đi, lâu ngày chiếm giữ. Nhưng muốn giữ lại cảnh trong mộng lâu dài, phải ly hồn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro