Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Dật hơi cúi đầu, nhẹ nhấp một ngụm rượu đỏ, Thư Cẩn nhìn không thấy trong nháy mắt cô cúi đầu biểu tình có chút mất mác, nhưng là, nàng đoán được.

Lý Hạo thấy Thư Cẩn không nói gì, nghĩ là nàng có ý, có chút hưng phấn đưa cho Thư Cẩn số điện thoại di động. Thư Cẩn nhìn An Dật một cái, quay đầu nói với Lý Hạo: "Lớp trưởng quan tâm việc chung thân đại sự của tôi như vậy, tôi cũng nhịn không được muốn biết một chút chung thân hạnh phúc của lớp trưởng, nói một chút đi?" Thực rõ ràng là nói sang chuyện khác.

Lý Hạo cười cười, theo lời nói của Thư cẩn đi xuống. Rất rõ ràng, Thư Cẩn thật sự đối với việc này không có ý định, kia liền coi như hết, chuyện miễn cưỡng, chung quy không tốt.

Lý Hạo cùng Thư Cẩn hàn huyên một hồi, lại có người hướng tới An Dật góp lời: "Tiểu An đồng học, lén lút nói cho tôi biết đi, cậu thích nam nhân như thế nào, tôi giúp cậu giới thiệu . . . . " Người nói chuyện là ủy viên Văn Ngu, thời trung học, lấy năng lực giao tiếp phi phàm cướp đi ánh mắt của rất nhiều người.

An Dật vốn cầm chiếc ly đế cao nhẹ nhàng lắc, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên nghe được câu hỏi của Văn Ngu, thất thần không biết trả lời như thế nào.

Thư Cẩn cũng ngừng nói chuyện với Lý Hạo , nhìn An Dật.

An Dật cố gắng cười cười, nói: " Tôi bây giờ còn chưa có suy xét vấn đề này . . . . ."

Văn Ngu kinh hô: "Cái gì còn chưa suy xét a, aiz, đồng học, cậu không còn nhỏ nữa, đại sự cả đời, phải bắt đầu để ý. n, trước kia chưa từng nghĩ, hiện tại bắt đầu nghĩ, tỷ tỷ nơi này có rất nhiều bảo vật nam nhân độc thân nha, cậu nói một chút tiêu chuẩn của cậu, tỷ tỷ đảm bảo tìm cho cậu một người chân mệnh thiên tử vừa lòng."

An Dật thật không biết trả lời như thế nào, nam nhân dạng gì cô đều không cần, cô chỉ cần Thư Cẩn của cô.

Văn Ngu thấy An Dật trầm mặc, tiếp tục nhiệt tình nói: "Tạm thời không thể tưởng tượng được a? Vậy cũng không sao, nếu không thì, cậu trước kết bạn? Sau đó chậm rãi phát triển . . . . ."

An Dật trầm mặc, không biết làm sao . . . . Vẻ mặt Thư Cẩn bắt đầu có một chút không vui, nhưng nàng che dấu rất tốt.

Thời gian còn lại, Văn Ngu nhiệt tình mai mối, An Dật trầm mặc không tự nhiên chậm rãi vượt qua. Khi nghĩ đến tiếng pháo tan tiệc, An Dật thật sự có một loại cảm giác giải thoát.

Thời điểm đi về, Chân Chân lái xe, Lục Khiết ngồi ở ghế phó lái, Thư Cẩn cùng An Dật ngồi ở sau, bầu không khí kì lạ có chút đáng sợ. Chân Chân bởi vì dị ứng cồn, không có uống rượu, vì thế liền giúp đỡ lái xe, chính là, nếu biết rằng không khí là như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không vội giúp việc này!

Lục Khiết ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ xe liên tục lui về sau, trầm mặc không nói. An Dật cùng Thư Cẩn ngồi ở phía sau, đều nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút nhạt nhẽo, cũng không nói lời nào. Chân Chân không hiểu được, vì cái gì bầu không khí lại như vậy, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc lái xe không rên một tiếng. Một đoạn đường ngắn lại dài dị thường trong không khí trầm mặc. Phút chốc xe lái vào biệt thự, Chân Chân cảm thấy cô được giải thoát rồi, các nàng rất khủng bố . . . .

Trở lại biệt thự, Lục Khiết cùng An Dật, Thư Cẩn chào hỏi liền trở về phòng, xem ra Lục Khiết không muốn nhiều lời, An Dật cũng không tiện lại đi hỏi nàng nguyên do, liền tự trở về phòng.

Tâm tình An Dật lúc này cũng không phải rất tốt, nguyên nhân không có gì khác, đó là lớp trưởng và Văn Ngu nhiệt tình nối tơ hồng . . . . Sau khi trở về Thư Cẩn không có nói chuyện nhiều với cô, An Dật có chút không yên, cô không biết có phải Thư cẩn tức giận hay không. Bất quá, Thư Cẩn cùng cô trở về phòng, như vậy, cho dù nàng tức giận, đại khái cũng không thực tức giận đi?

An Dật ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn cánh cửa phòng vệ sinh khóa chặt --- Thư Cẩn đang ở bên trong thay quần áo.

Văn Ngu nhiệt tình, làm cho cô không biết làm sao, từ chối, lại sợ làm nàng mất mặt, có lệ, nhưng cô không giỏi ăn nói ở phương diện này. Trả lời lắp bắp, trầm mặc lâu dài, lại làm cho chính mình đi lòng vòng bên trong sự nhiệt tình của Văn Ngu. An Dật có chút ảo não vỗ đầu mình một cái, thật là vô dụng, mệt họ gọi chính mình là luật sư ngôn ngữ sắc bén, thế nhưng không biết lí do thoái thác có lệ, vô cớ làm cho Thư Cẩn cùng chính mình đều cảm thấy không thoải mái.

Cô càng nghĩ càng buồn bực, đôi lông mày xinh đẹp nhưng không mất đi vẻ anh khí của cô nhíu lại, một tay nắm lại thành nắm đấm, một tay cầm tóc . . . . .

An Dật, cậu lấy giúp tôi gói khăn mặt vào đây . . . " Cửa phòng vệ sinh mở ra một kẽ hở, tiếng noí thanh nhuận của Thư Cẩn truyền ra.

Trong nháy mắt thân thể An Dật đứng lên, Thư Cẩn không có tức giận sao? Cô đi đến bên chiếc ba lô đặt trên ghế dựa, lấy khăn mặt của Thư Cẩn bên trong ra, sau đó hướng phòng vệ sinh đi đến

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không thấy Thư Cẩn. Trong phòng vệ sinh, có chút hơi nước, một mảnh mênh mông. An Dật cầm khăn mặt, đi vào trong, nhưng mà, cơ hồ lúc cô đóng cửa lại, trong nháy mắt cô bị một cổ ngoại lực đẩy lên bức tường.

Thân thể Thư Cẩn ấm áp đứng trước người An Dật, tay nàng ấm áp mềm mại, vòng trên cổ An Dật, sau đó, thời điểm An Dật còn chưa phản ứng được, đôi môi ôn nhuận của nàng liền in lên môi An Dật

Khăn mặt, không biết từ lúc nào thì bị An Dật buông ra . . . Sau một chút kinh ngạc mới đầu, An Dật liền phản ứng lại. Cô đứng thẳng thân mình, vươn hai tay, vòng quanh Thư Cẩn, thâm tình mà hôn . . . .

Lúc đầu, An Dật còn có ý đồ muốn đoạt lại quyền chủ động, lại phát hiện, lúc này sức lực Thư Cẩn quá lớn, bất quá một hồi, cô liền tước vũ khí đầu hàng, hoàn toàn hưởng thụ nụ hôn của Thư Cẩn. Chiếc lưỡi Thư Cẩn nóng rực, tùy ý ở trong miệng của cô đoạt lấy, không bỏ lỡ tấc địa phương nào, lưỡi của nàng, nhạy bén, linh hoạt chuyển động, dẫn dắt lưỡi An Dật cùng khiêu vũ . . . . .

Thời điểm môi Thư Cẩn rời đi môi An Dật, hai người đều đã là thở dốc. Phòng vệ sinh an tĩnh, tiếng hít thở lẫn nhau hiện ra chân thật như vậy, làm cho Thư Cẩn thật an tâm.

"An Dật, cậu cần người khác nối tơ hồng cho cậu sao?" Tay Thư Cẩn, còn vòng ở trên cổ An Dật, thanh âm của nàng, có chút không ổn định, khe khẽ, trầm thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro