Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay An Dật vòng qua eo Thư Cẩn nhẹ dùng một chút lực, Thư Cẩn liền rơi vào trong lòng ngực của An Dật, khuôn mặt An dật, dán lên trán Thư cẩn, thanh âm của cô, bởi vì nụ hôn dài mà có chút khàn khàn, nhưng lại ôn nhu: "Thư Cẩn, tôi làm cho cậu cảm thấy bất an rồi phải không?"

Thư Cẩn nhẹ thở dài, nàng yên lặng nở nụ cười: "Không có, tôi chỉ là không thích loại cảm giác vừa rồi . . . ." Cái loại cảm giác, làm cho nàng cảm thấy, An Dật, không phải của nàng, ít nhất, ở trong mắt mọi người, sẽ không phải của nàng . . . . Nhìn người khác, làm trò trước mặt nàng, vì người yêu của nàng mà giới thiệu đối tượng, chính nàng lại vô năng vô lực, cái gì cũng không thể nói, cái loại cảm giác này, đủ tồi tệ rồi!

An Dật hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn thoáng lên trán Thư Cẩn: "Không thích, tôi cũng không thích. Về sau, chúng ta đều không đi tham dự những nơi như vậy, được không?"

Thư Cẩn nhẹ lắc đầu, không nói nữa.

An Dật nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Thư Cẩn, không cần cố kỵ gì hết, bọn họ rất trọng yếu, nhưng cũng không trọng yếu bằng cậu. Tiệc cưới, vô luận là tôi không tham gia, tình bạn giữa tôi và bọn họ cũng không ít đi, mà lời chúc phúc của tôi đối với bọn họ cũng không ít đi, này chỉ là một loại hình thức."

Thư Cẩn nhẹ giọng nói: "Hỷ sự hẳn là cùng vui mừng đi, tôi chỉ sợ lại có người nào đó nhiệt tình giới thiệu các loại đối tượng cho cậu . . . "

An Dật 'haha' vừa cười vừa nói: "Về sau, cũng sẽ không có tình huống như vậy! Tôi là hoa đã có chủ, ai còn dám nối tơ hồng cho tôi, tôi liền nói với nàng 'vị kia nhà tôi dễ ăn dấm, đừng hại tôi buổi tối không có giường để ngủ', xem ai còn đến nhiệt tình giới thiệu . . . " Vừa dứt lời, cánh tay An Dật đã bị Thư Cẩn nhẹ nhàng nhéo, sau đó, liền nghe được tiếng cười dễ nghe của Thư Cẩn. Tiếng cười của Thư Cẩn, nhẹ nhàng, ấm áp, làm cho lòng An Dật  cưng chiều. Khóe môi của cô giơ lên, đem Thư Cẩn trong lòng ôm càng chặt.

Sau khi Lục Khiết về tới phòng, tắm rửa xong cũng không vội đi ngủ, tắt đèn, cô mở cửa sổ, lẳng lặng mà đứng trước cửa sổ.

Thành phố W vào tháng 7, ban đêm vẫn là có chút lạnh, gió theo cửa sổ thổi vào, rét lạnh. Lục Khiết mặc áo tay ngắn, ngơ ngác nhìn cửa sổ, không phải ngắm cảnh, chỉ là đơn giản muốn gió thổi một chút.

Một cơn gió to đột ngột thổi vào, cả căn phòng trở nên lạnh lẽo, lỗ chân lông của Lục Khiết đều dựng thẳng lên. Nhưng mà cô vẫn không muốn đóng cửa sổ, cô hy vọng gió lại thổi lớn hơn một chút, có thể làm tâm tình phập phồng của cô lạnh một chút, trầm lặng xuống lại. Thổi lâu, sẽ thanh tỉnh một chút đi . . .  .

Không biết là gió thổi nhỏ dần, hay là cô đã thích ứng rồi , gió mang theo chút độ ấm, tựa hồ đã không còn lạnh nữa. Lục Khiết đóng cửa sổ, đi trở về giường, ngồi xuống cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Ôn Tử Như: "Hắn thế nào?"

Sau khi gửi đi, cô vẫn ngồi ở bên giường, chờ đợi hồi âm của Ôn Tử Như. Ánh huỳnh quang từ màn hình lại ngầm tối đi . . . . Giây tiếp theo sau khi ánh huỳnh quang biến mất, Lục Khiết luôn ấn nút trên điện thoại, làm cho nó lần nữa sáng lên. Lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lần . . . .

Nháy máy tay cô bỗng rung lên khi ánh huỳnh quang biến mất, Lục Khiết kích động ấn nút trên điện thoại: một tin nhắn mới!

Tâm tình của cô xao động không hiểu được, cô xoa ngón tay cái vào ngón trỏ một chút rồi mới ấn nút tiếp nhận. Nhưng mà, chỉ liếc mắt một cái, cô liền thất vọng . . . . là công ty chuyển đến . . . . không phải là hồi âm của Ôn Tử Như.

Lục Khiết bất giác nở nụ cười, khó nhịn mà chờ đợi, đột ngột kích động vui sướng, cuối cùng lại thất vọng mất mác, tựa hồ là ở trong cô vài giây ngắn ngủi.

Cô nhìn thời gian một cái, từ lúc cô gửi tin nhắn đã qua hơn một giờ. Cô có chút oán giận Ôn Tử Như, thật sự bận như vậy, ngay cả thời gian trả lời một cái tin nhắn của cô cũng không có sao? Hay là hắn đối với chị vô cùng trọng yếu, trọng yếu đến không cho phép chị có một chút phân tâm? Chỉ là, sau khi miên man suy nghĩ qua đi, tâm tình nén giận của cô, biến thành lo lắng. Có phải Ôn Tử Như gặp phải phiền toái hay không? Có phải hay không thực khó giải quyết? Có cần người trợ giúp không? Càng nghĩ càng nóng vội, cuối cùng là hận không thể lập tức trở về, giúp Ôn Tử Như chạy vặt . . .

Rốt cuộc đến khi Lục Khiết sắp bị suy nghĩ của mình lăn qua lăn lại đến điên rồi, tin nhắn Ôn Tử Như đến . . .

Lục Khiết nhìn thấy tin nhắn của Ôn Tử Như , nháy mắt có cảm giác an tâm. Ôn Tử Như nói, chuyện cũng không phải thực nghiêm trọng, là xử lí có chút phiền phức, cho nên mới trì hoãn.

Trong tin nhắn Ôn Tử Như không có nói đến cô, Lục Khiết lại có chút mất mác. Cô tự giễu cười, hiện giờ chính mình như thế nào có tiềm chất trở thành  một oán phụ như vậy.

Cô buông di động, chuẩn bị lên giường ngủ, di động lại rung lên. Lục Khiết lấy di động, sau đó tỉ mỉ xem, nụ cười của cô rốt cuộc đã trở lại. Ôn Tử Như nói: không cần lo lắng, hảo hảo đi ngủ. Wanan

"Wanan", trừ bỏ là ngủ ngon, còn có thể hiểu là "chị yêu em yêu em" . . . . Thời điểm lần đầu Lục Khiết gửi "wanan" cho Ôn Tử Như, nàng từng nghi hoặc hỏi vì cái gì gửi pinyin mà không trực tiếp gửi tiếng Trung, khi đó Lục Khiết cố ý không nói, làm cho chính nàng suy nghĩ. Về sau, Ôn Tử Như ở thời điểm các cô thân mật, nói nàng đã biết đó có ý tứ gì rồi. Hiện tại nàng đem "wanan" gửi cho chính cô, có phải cũng là tầng ý tứ kia không? Lục Khiết càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng ngọt ngào . . .

*wanna: 晚安 hay 'hảo hảo đi ngủ': 好好睡觉 đều có nghĩa là ngủ ngon.
*W A N N A cũng là từ viết tắt của Wo Ai Ni Ai Ni: 我爱你爱你 nghĩa là tôi yêu cậu, yêu cậu.
*Pinyin tức là phần phát âm của tiếng Trung; từ 晚安 được phát âm là 'wanan' khi dùng điện thoại để gõ văn bản tiếng Trung đa số mọi người đều dùng pinyin để viết sau đó đổi sang chữ Trung. Ở đây Tử Như thắc mắc là vì sao Lục Khiết không trực tiếp gửi chữ Trung mà lại gửi pinyin.

Vì thế, cô mang theo tươi cười, cảm thấy mỹ mãn mà ngủ . . . .

Ngày hôm sau, An Dật cùng Thư Cẩn dậy tương đối sớm, các nàng chuẩn bị ăn điểm tâm sau đó trở về. Vừa ra khỏi cửa, liền thấy cánh cửa phòng Lục Khiết đối diện cũng mở, hơn nữa, đã thay đổi bộ mặt u sầu ngày hôm qua, mặt đầy xuân phong.

An Dật nghi hoặc: "Lục Khiết, hôm nay tâm trạng rất tốt?"

Thời điểm Lục khiết không buồn, chính là Lục Khiết thường ngày, cô hỏi lại: "Cậu tâm trạng không tốt?"

An Dật trả lời: "Đâu có, tôi rất tốt" Dứt lời, còn quay đầu hướng Thư Cẩn cười cười, mặt mày đưa tình.

Lục Khiết nói: "Ân, nhìn cậu ngày hôm qua trở về, tâm trạng tựa hồ không tốt lắm. Hôm nay tâm trạng đều biến tốt như vậy, tôi sao có thể không tốt được chứ?"

Editor: bây ơi bây, t lỡ tay bấm xóa mẹ cái văn án roii. Giờ phải để cái văn án ở phần mô tả *gụck ngãk* :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro