Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Thư Cẩn, vẫn còn nắm tay An dật, hồi lâu, nàng mới nói: "An Dật, cậu không tin tưởng chính mình sao? Không có lòng tin, chúng ta có khả năng đi tiếp sao?"

An Dật không lập tức tiếp lời, qua một lúc, cô rốt cuộc đáp: "Có, tôi đối với tình yêu của tụi mình có lòng tin. Tôi chỉ là sợ, sợ tôi không đủ tốt . . . "

Thư Cẩn đóng máy tính, xoay người, đối diện An Dật, nghiêm túc nói: "An Dật mà tôi yêu, là một người tự tin, nàng tin bản thân nàng là tốt nhất, ở trong mắt tôi, nàng cũng là tốt nhất. Cho nên, An Dật, cậu không cần lo lắng, quay về làm chính mình tự tin ban đầu được không? Tôi sẽ không rời khỏi cậu, vĩnh viễn sẽ không . . . ."

An Dật nhìn thẳng ánh mắt thâm tinhf mà kiên định của Thư Cẩn, rốt cuộc nở nụ cười: "Được . . . ."

Sau đó, Thư Cẩn cũng cười . . . .

An Dật tựa hồ bỗng nhớ tới cái gì, hỏi: "Thư Cẩn, nhà của cậu khi nào sửa xong?"

Đôi mắt đẹp của Thư Cẩn vừa chuyển, sinh động nhìn quanh: "Cậu hi vọng khi nào thì nó sửa xong?"

An Dật cười, ôm chầm Thư Cẩn, nói: "Tôi hi vọng nó đừng sửa xong, vĩnh viễn cũng đừng sửa xong . . . ."

Thư Cẩn tựa vào lòng An Dật, cười nhẹ.

Chạng vạng, Thư Cẩn tan tầm có chút sớm, nàng nhận được điện thoại của mẹ. Vốn tính toán tan tầm sớm, cùng An Dật ra ngoài đi dạo, thời khắc nhận được điện thoại của mẹ, Thư Cẩn liền đoán được, kế hoạch này phải ngâm nước nóng rồi. Nàng đi đến một cái hành lang bình thường ít người qua lại, sau đó tiếp điện thoại.

Trong điện thoại, mẹ hỏi Thư Cẩn công việc thế nào, có thuận lợi không? Cùng đồng nghiệp ở chung thế nào? Làm nền rất nhiều, mới nói tới trọng điểm: "Nghe Ninh Hinh nói, con ở nhà bạn, mẹ có thể biết, người bạn kia là ai không?"

Thư Cẩn thở dài, mẹ nàng rốt cuộc vẫn hỏi. Nàng đạm thanh đáp: " n, là An Dật"

Hồi lâu, bên kia điện thoại đều không có âm thanh. Trước một giây Thư Cẩn muốn nói: "Mẹ, phí điện thoại rất đắt", mẹ nàng rốt cuộc nói chuyện: "Thư Cẩn, chẳng lẽ con bị nó tổn thương còn chưa đủ sao?"

Thư Cẩn nghe, tim khẽ dao động, không nói gì . . .

"Thư Cẩn, con từng muốn một mình ở lại trong nước, là vì nó, con cùng chúng ta xuất ngoại, cũng là vì nó. Hiện tại, con một lần nữa cùng nó ở một chỗ như vậy, vậy những khổ sở mà con phải chịu trước đây, lại tính vào cái gì?"

Thư Cẩn khẽ gọi một tiếng: "Mẹ . . . ."

Mẹ Thư Cẩn tựa hồ tức giận, thanh âm của bà có chút lớn: "Con vì cái gì không biết yêu bản thân mình? Liền nhất định không phải nó thì không được sao? Mẹ hiện tại đã thông suốt rồi, người cùng con đi hết cuộc đời không quan trọng là nam nhân hay nữ nhân, quan trọng là . . . . Có thể hảo hảo yêu con, chăm sóc con cả đời, cho con hạnh phúc cả đời. Nhưng mà, An Dật nó không được a, mẹ không đồng ý để con với nó cùng một chỗ . . . "

Thư mẹ vừa nói xong Thư Cẩn liền tiếp lời: Mẹ, An Dật trưởng thành, thành thục, con tin nàng có thể cho con hạnh phúc cả đời, sẽ là chỗ dựa cả đời của con, xin mẹ cũng tin tưởng nàng được không?"

Thư Cẩn mơ hồ có thể nghe thấy mẹ nàng thở dài một hơi, sau đó thanh âm mẹ nàng có chút suy sụp truyền tới:   "Thư Cẩn, năm đó, con từng nói với mẹ, làm cho mẹ tin tưởng nó, tin tưởng nó là chỗ dựa cả đời của con. Nhưng mà, kết quả đâu? Mẹ tin nó, mẹ đồng ý tụi con, thế nhưng con hạnh phúc chưa? Mấy năm qua, miễn cưỡng tươi cười của con, mẹ nhìn không ra sao? Con là con gái mẹ, con đau, mẹ so với con càng đau, mẹ không muốn lại thấy con lần nữa thương tâm lần nữa tuyệt vọng. Thư Cẩn, quên nó đi, ai cũng được, nhưng mà nó thì không được."

Thư Cẩn cảm thấy, cổ họng của nàng có chút khô, khàn khàn, cái mũi chua xót. Nàng hít sâu một hơi, nói: "Mẹ, nhưng mà đời này, không phải nàng thì con không thể . . ."

"Con . . . .Con vì cái gì không nghe khuyên bảo đây . . ." Sau đó, điện thoại cắt đứt.

Thư Cẩn biết, mẹ nàng tức giận rồi. Mẹ, con xin lỗi . . . .

Thời điểm Thư Cẩn xuống lầu, sắc trời đã muộn, vừa ra khỏi cửa công ty, liền thấy An Dật ngồi ở trong xe. Cửa kính xe hạ xuống, An Dật hơi nghiêng đầu, không biết suy nghĩ những gì.

Thư Cẩn bước nhanh tới, mở cửa xe, ngồi lên. Sau đó nghiêng đầu hỏi An Dật: "Đợi rất lâu sao?"

An Dật thu hồi vẻ mặt trầm tư, mỉm cười nói: "Không có, không có lâu. Công ty cậu có việc sao?"

Thư Cẩn lắc đầu: "Không phải . . . ."

An Dật không hỏi nữa, hướng nàng cười nói: "Đừng quá mệt . . . " Sau đó liền khởi động xe.

Thư Cẩn vẫn nhìn An Dật, An Dật lúc này, trên mặt lộ vẻ thản nhiên, ấm áp mỉm cười, ánh mắt của cô sạch sẽ, biểu tình của cô, điềm tĩnh dị thường. Cô khi trung học, không có vẻ trầm ổn hiện tại. Cô bây giờ thiếu phần bướng bĩnh, lại hơn một phần ổn định. Nàng suy tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn nói: "Lúc nãy, là vì tiếp điện thoại của mẹ tôi, cho nên mới trễ." Nàng từng nói, giữa hai người, phải thẳng thắn, phải thành khẩn.

An Dật có chút khẩn trương, mẹ Thư Cẩn? Bà ấy . . . sẽ nói gì?

Thư Cẩn nhẹ giọng nói: "An Dật, có một ngày, chúng ta sẽ nhận được sự đồng thuận của bà ấy, tôi tin tưởng cậu, cậu tin tưởng tôi không?"

" n, tôi tin!" An Dật hơi suy nghĩ một chút, liền minh bạch tầng ý tứ sâu hơn trong lời nói Thư Cẩn, mẹ Thư Cẩn, chung quy là không đồng ý a.

"An Dật, tối nay, tôi muốn ăn mì cậu làm được không?"

"Được!" Thanh âm An Dật trần đầy ôn nhu.

Lục Khiết gần đây, có chút buồn bực. Mấy ngày nay, thời gian cùng Ôn Tử như ở cùng một chỗ càng ngày càng ít, thời điểm nói chuyện điện thoại, lúc nào cũng nói đến nửa đường thì Ôn Tử Như bỗng có chuyện gì cắt đứt.

Ôn Tử Như từng nói, việc làm ăn của hắn sảy ra chút vấn đề, hiện tại giai đoạn này, nàng cần giúp hắn, vợ chồng mấy năm, không có tình yêu, cũng có tình thân. Lục Khiết nghĩ những lời này, Ôn Tử Như nói có lý, cô đều hiểu được, chính là, vì cái gì cô vẫn cảm thấy khó chịu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro