Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tự an ủi chính mình, chờ qua giai đoạn này, Ôn Tử Như sẽ là của mình. Chờ việc làm ăn của hắn một lần nữa trở lại quỷ đạo, Ôn Tử Như sẽ buông tay, sẽ cùng cô ở một chỗ. Ân, cô cùng Ôn Tử Như tương lai còn dài, trước kiên nhẫn chờ một chút nữa thôi.
Đêm có chút khuya rồi, Lục Khiết vẫn kiên trì không ngủ, chờ tin nhắn của Ôn Tử Như. Đã mấy ngày, Ôn Tử Như luôn gửi tin nhắn cho cô vào buổi tối, vì thế, cô liền quen với việc chờ nhận được tin nhắn của nàng trước khi ngủ.
Khi cơn buồn ngủ nặng trĩu kéo tới, điện thoại rung mạnh lên, tin nhắn, rốt cuộc tới rồi.
"Lục Khiết, mấy ngày nay, không có thời gian bên em, thực xin lỗi. Chăm sóc bản thân cho tốt, lần sau chị phải kiểm tra hàng hóa. Wanan!"
Lục Khiết vô ngữ, kiểm tra hàng hóa? Buồn bực, cô mới không phải là hàng hóa . . . . Bất quá, cô trong lòng nghĩ buồn bực, trên mặt lại treo lên nụ cười ngọt ngào.
Tử Như, wanan!
Hôm nay, Thư Cẩn hiếm khi không mang công việc về nhà, ăn xong cơm chiều, tắm rửa xong, liền cùng An Dật làm ổ trên giường xem TV. An Dật một bên ôm sách vở lên mạng tìm tài liệu, một bên xem TV, một công đôi việc điển hình.
Thư Cẩn thấy An Dật một hồi xem máy tính, một hồi xem TV vẻ mặt rối rắm, đem TV tắt đi, nói: "Trước đi thư phòng làm xong công việc trên tay đi, lại đến xem TV."
An Dật thấy Thư Cẩn nói với vẻ mặt nghiêm túc, cười cười khép lại sách vở, nói: "Không đi nữa, không đi nữa, tôi xem TV cùng cậu."
Thư Cẩn lắc đầu: "Làm một việc, phải chuyên tâm mới đạt được chất lượng phải không?"
An Dật g ật đầu: "Ân, đúng vây, cho nên tôi liền chuyên tâm cùng cậu xem TV. Cái kia không phải công việc, chỉ là tôi nhất thời cao hứng muốn tìm xem chút thôi." Dứt lời, đem sách vở ném sang một bên, lấy điều khiển, mở TV một lần nữa.
Thư Cẩn không nói gì nữa, an tĩnh xem TV.
Phim truyền hình Hàn Quốc, An Dật luôn rất ít xem, bất quá đổi đi đổi lại, tựa hồ cũng xem thuân mắt một chút. Cô xem TV một hồi, hứng thú liền tẻ nhạt, , dứt khoác chuyên tâm nhìn Thư Cẩn. Thư Cẩn tựa hồ xem rất tập trung, không chú ý đến ánh mắt An Dật.
Trong TV, nam chính soát khi nhiều tiền, mang nữ chính lọ lem đi leo núi, những soái ca mỹ nữ trong phim không thu hút được ánh mắt An Dật, phong cảnh ven đường kia, trái lại làm cho An Dật say mê, mùa thu hoa lá rơi đầy, đó là con đường dấn đến hạnh phúc to lớn trong lòng nam nữ chính. Gió nhẹ nhàng thổi, lá nhẹ nhàng lay động theo chiều gió xoay tròn, nam nữ chính say mê, An Dật cũng say mê . . . .
"Thư Cẩn, có thời gian, chúng ta cũng đi leo núi được không?" An Dật thoát khỏi phong cảnh tựa như tranh ra, nghiêng đầu nói với Thư Cẩn.

Thư Cẩn khẽ gật đầu: "Được"
An Dật thoáng nghiêng thân mình, nhìn Thư Cẩn nói: "Đợi sau này chúng ta già rồi, không nghĩ đến công việc nữa, chúng ta trở về thiên nhiên, đi khắp nơi du lịch được không?"
Thư Cẩn tựa hồ nổi lên hứng thú đối với lời nói của An Dật, nàng không chuyên tâm với nội dung phim nữa, cũng nghiêng đầu, nhìn An dật nói: "Được". Ngừng một chút, nàng lại hỏi: "Cậu muốn đi nơi nào?"
An Dật mím môi cười, nói: "Giang Nam a, đó là nơi tôi khao khát từ lúc nhỏ."
Thư Cẩn nghi hoặc: "Vì cái gì đây?" Về điểm đó, nàng thật là không biết, An Dật cho tới bây giờ đều không có nói với nàng.
An Dật hơi mỉm cười, chậm rãi nói: "Từ nhỏ sinh ra ở phương Bắc, chứng kiến nhiều sự thô kệch của phương Bắc, liền muốn tới Giang Nam uyển chuyển hàm xúc được miêu tả trên sách. Mùa đông ở đó, không có gió lạnh thấu xương, không có con sông đóng băng, nước luôn chảy chậm rãi, đinh đông, thời gian phảng phất dừng lại. Lần đầu thấy câu cầu nhỏ phương Nam kia, tôi liền tưởng tượng ra trong đầu, ngày mưa, mọi người cầm ô, thả chậm bước chân đi qua, thời gian yên tĩnh kéo dài." An Dật nói thật đẹp, Thư Cẩn cũng từ từ say mê.
Nơi các nàng lớn lên, vào mùa đông mặc dù không đến mức đại tuyết phong thành, nhưng ấm áp như phương Nam vậy cũng là chưa từng có. Giang Nam An Dật nói, là một loại ôn hòa mà các nàng đều chưa từng tiếp xúc, An Dật hướng tới, Thư Cẩn cũng vậy.
"Sau khi công tác xong, bạn bè cùng đồng nghiệp cũng từng mời tôi đến đó du ngoạn, nhưng tôi lại luôn từ chối . . . ."
"Vì sao?" Nếu mong đợi như vậy, vì cái gì không đi? Thư Cẩn khó hiểu.
"Nơi như vậy, tôi chỉ muốn cùng vợ của tôi . . . " An Dật kiên định nhìn Thư Cẩn "Cùng cậu, cùng đi. Sau khi yêu cậu, Giang Nam , liền không phải là giấc mộng du ngoạn của một mình tôi nữa, mà là khao khát chúng ta nắm tay, cùng đi."
Thư Cẩn hơi cúi đầu, nhẹ nở nụ cười.
"Tôi còn muốn đi Cáp Nhĩ Tân, thành phố đó dùng băng tuyết xây dựng" An Dật tiếp tục nói.
Thư Cẩn hơi nhíu mày: "Chỗ đó thật lạnh . . . . ." Nhiệt độ như vậy, không phải ai cũng có thể chịu đựng.
An Dật cười, dắt tay Thư Cẩn, đặt ở bên thắt lưng: "Đúng vậy, nơi đó thật lạnh a. Nhưng mà tôi muốn xem phong thái băng thành kia a. Ở đó, chúng ta mặc quần áo thật dày, có thể trượt băng, trượt tuyết, cùng nhau xem băng đăng, xem tuyết rơi. Nếu lạnh, tôi liền đem tay cậu, bỏ vào trong quần áo của tôi được không, như vậy nhất định sẽ ấm áp."

Trước mắt Thư Cẩn, tựa hồ có thể thấy hai người các nàng, mặc quần áo thật dày, hoành hành, trên con đường đóng băng, chậm rãi bước đi, trên mặt của nàng, từ từ hiện lên ý cười ngọtngào...Tưởngtượngnhưvậy,thậtsựrấttốt đẹp....
Thư Cẩn nhẹ giọng nói: "An Dật, cậu biết không? Cậu lại hứa với tôi một cái kỳ vọng xa xôi tốt đẹp . . . . "
An Dật nhẹ hôn nàng: "Không xa. Đó chính là tương lai của chúng ta, thời gian sẽ làm chúng nó từng cái trở thành sự thật."
"Ân, tôi tin cậu!"
Lục Khiết nhiều ngày không gặp Ôn Tử Như, rốt cuộc đợi được rồi. Có lẽ là mấy ngày liền nhớ nhung khó chịu, làm cho Lục Khiết nháy mắt bạo phát tình cảm kiềm nén đã lâu khi nhìn thấy Ôn Tử Như.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro