Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Tử Như vừa vào cửa, Lục Khiết liền ôm nàng, cô thấp giọng nói bên tai Ôn Tử Như: "Tử Như, em rất nhớ chị . . . "
Có lẽ thanh âm của Lục Khiết quá mức thâm tình, hoặc là Ôn Tử Như cũng mau bị tưởng niệm tra tấn đến điên rồi, nàng không trầm tĩnh nữa, nàng đáp lại: "Lục Khiết, chị cũng nhớ em, rất nhớ rất nhớ . . ."
Đúng vậy, rất nhớ rất nhớ. Bình tĩnh lại, nàng liền bắt đầu suy nghĩ, Lục Khiết lúc này đang làm gì đây, công việc lu bù lên, nàng như cũ suy nghĩ, Lục Khiết lúc này có phải giống như nàng đều bận rộn, phải chăng không chiếu cố chính mình tốt lắm. Biểu hiện gần đây của Chử Học Vọng trở nên tốt, nàng không phải không thấy, chỉ là tâm của nàng, đã cho Lục Khiết rồi. Có lẽ nam nhân là như vậy, làm ăn không như ý, công tác không thuận lợi, mới quay đầu lại, mới thấy người bên cạnh mình. Chỉ là, hắn quay đầu lại quá trễ, đã quá muộn rồi . . . .
Lục Khiết cúi đầu đôi môi thận trọng thuật rõ tưởng niệm Ôn Tử Như, nhẹ nhàng mà hôn, thâm tình mà hôn, nụ hôn hết sức triền miên . . . Quần áo rơi xuống một nơi, Lục Khiết ôm Ôn Tử Như, bước chân mê loạn, phiên vũ đi vào phòng ngủ, gợn sóng mau chóng dâng lên, cách cửa chậm rãi đóng lại, che giấu một căn phòng lưu luyến . . . .
Thời điểm tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ngày kế tiếp. May mà là cuối tuần, nếu không tiền thưởng của cô khó mà giữ được. Nhưng mà, Lục Khiết lại cười lên, nếu mỗi ngày thức dậy đều có thể thấy Tử Như yên tĩnh ngủ bên cạnh mình, đừng nói là tiền thưởng, cô nguyện ý dùng bất cứ thứ gì cô có đem đi đổi.
Hai người ngọt ngào mà ăn bữa sáng kiêm cơm trưa xong, Lục Khiết đề nghị đi dạo phố, Ôn Tử Như tỏ vẻ đồng ý. Lục Khiết không hề thích dạo phố, theo cách nhìn của cô thì đi dạo phố là một chuyện cực kỳ mệt mỏi, nhưng mà, lúc này cô xem, đi dạo phố cũng là chuyện cực kì hạnh phúc.
Thời điểm qua đường, tay Lục Khiết, luôn nắm chặt tay Ôn Tử Như, bước đều tới. Qua đường rồi, tay Lục Khiết hơi buông lỏng tay Ôn Tử Như, nhưng cũng không buông ra.
Ôn Tử như cười nói: "Bộ dáng em qua đường, thật giống con nít, sợ đi lạc . . . ."
Lục Khiết phiền muộn: "Mới không phải đâu . . . " Thanh âm của cô, thoáng thấp xuống: "Em chỉ sợ, đem chị lạc mất, rất sợ . . . "
Nụ cười của Ôn Tử Như, dần dần biến mất ở khóe miệng . . . . Lời nói của Lục Khiết, làm cho nàng vừa hạnh phúc vừa đau lòng. Nàng nắm chặt tay Lục Khiết, nói: "Sẽ không lạc, tay chúng ta, vẫn nắm cùng nhau."
Ôn Tử Như trong một cửa hàng nhìn trúng một bộ quần áo, phía dưới là một cái quần jean màu lam, phía trên là một cái áo sơ mi kẻ sọc màu cà phê, đơn giản mà không nhàm chán. Nàng nghĩ, bộ quần áo này Lục Khiết mặc vào, nhất định rất thích hợp, tuy rằng rất ít thấy Lục Khiết mặc loại quần áo hưu nhàn như vậy.

Lục Khiết vừa nghe là Ôn Tử Như thích, giúp cô lựa chọn, liền vui vẻ lắc mông, đi theo hướng dẫn viên mua hàng mặc thử. Quần áo đẹp cô có rất nhiều, nhưng đều không có cái nào, là người cô yêu vì cô mà chọn. Hiện tại dường như có rồi.
Không thể không nói, ánh mắt Ôn Tử Như rất tốt rất đúng, nháy mắt Lục Khiết mặc bộ quần áo kia đi ra, ánh mắt Ôn Tử Như thoáng sáng rực lên. Đến bây giờ cũng không biết, nguyên lai, Lục Khiết có một mặt soái khí như vậy, quần jean đem đôi chân xinh đẹp hoàn hảo của cô tôn lên càng thêm hoàn mỹ, áo sơ mi làm cho đường cong của Lục Khiết, hơi cường tráng chút. Nhưng mà, biểu tình của Lục Khiết, tựa hồ có chút . . . . mất tự nhiên?
Bởi vì rất ít mặc loại quần áo này, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, tuy rằng hướng dẫn viên mua hàng một mực khen cô mặc nhìn rất đẹp, nhưng cô chung quy cảm thấy, đó là ngôn ngữ chính thức của hướng dẫn viên mua hàng. Cô khẩn trương mà hỏi Ôn Tử Như: "Có phải rất kỳ cục không?"
Ôn Tử Như gips cô chỉnh lại cổ áo, cười nói: "Không đâu, hơn nưa . . . rất soái!"
Dáng tươi cười của Lục Khiết, nháy mắt nở rộ, người khác trăm câu khen ngợi, không bằng một câu khẳng định của vợ.
Ôn Tử Như thấy cô cười, có chút cảm khái mà nói: "Em đẹp như vậy, cuối cùng sẽ là của chị . . ."
Lục Khiết cười: "Ân, là của chị, cả đời, đều sẽ là của chị . . . " Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy, hướng dẫn viên mua hàng cũng cười. Nguyên lai, hướng dẫn viên mua hàng cũng thực thành thật khả ái.
Cả đời, em đều sẽ là của chị . . . .
Lúc trẻ, cả đời, luôn rất dễ nói ra khỏi miệng, giữ lời, nhưng lại quá khó, quá khó . . . .
Chạng vạng, lúc Thư Cẩn thu thập tài liệu, chuẩn bị tan tầm, nàng lại nhận được điện thoại của mẹ. Thư Cẩn cầm lấy di động không ngừng rung trên bàn, bên trên hiển thị "Mom". Thư Cẩn nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tiếp điện thoại.
Thanh âm mẹ nàng bình tĩnh dị thường, chỉ là lời nói lại làm cho Thư Cẩn kích động: "Thư Cẩn, là mẹ. Mẹ đem sự tình nói với ba con, chúng ta quyết định cho con lập tức trở về!"
"Mẹ, các người quyết định? Con không đồng ý" Thư Cẩn không nghĩ tới nhiều ngày sau nhận được điện thoại của mẹ, mẹ sẽ độc đoán giúp nàng làm ra quyết định như vậy.
"Thời gian ấn định trong tuần này, chuyện công ty bên kia, mẹ và ba con giúp con an bài." Thư mẹ đối Thư Cẩn nói bà cùng Thư ba làm ra quyết định, ngữ khí, không cho phản bác.
"Mẹ, nếu con không quay về?" Thanh âm Thư Cẩn, có chút lớn, như vậy tính là gì?
"Chúng ta sẽ cho Tề Dao đi đón con trở về, sau khi con về Trung Quốc, Tề Dao thường xuyên đến thăm chúng ta, nó cũng quá có ý, nó đang suy nghĩ cách thu chi nhánh công ty

Trung Quốc trở về, cùng con làm việc một chỗ, cho nó đi đón con trở về Mĩ, nó hẳn là rất cao hứng."
Tê Dao? Trong ấn tượng của Thư Cẩn, Tề Dao chỉ là một đồng nghiệp bình thường của nàng mà thôi, hắn tựa hồ từng hướng nàng ngỏ lòng, nhưng nàng rất thẳng thắn mà từ chối. Nàng nghĩ nói thẳng như vậy, sẽ làm hắn buông bỏ, không nghĩ tới, thế nhưng hắn ở đó phá cửa ba mẹ nàng trước. Từ trong miệng mẹ nàng nghe được tên "Tề Dao" của người này, cơn tức giận Thư Cẩn vẫn luôn kìm nén rốt cuộc dâng lên mà tràn ra, vì ngăn cản mình cùng An Dật, bọn họ đều nguyện ý đem nàng tùy tiện giao cho một người mà nàng một chút cũng không thích sao? Quả thực vô duyên vô cớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro