Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tề Dao? Ba mẹ cho hắn đến đón con về? Ba mẹ cảm thấy thích hợp không? Hắn cùng con có quan hệ gì? Hắn là gì của con? Con với hắn không quen, cùng hắn phát triển lại càng không có khả năng! Hắn đến đây cũng vô ích, con sẽ không đi cùng hắn!" Thư Cẩn có chút kích động mà từ trên ghế đứng lên, một tay chống bàn.

Mẹ nàng cũng nổi nóng: "Nói như vậy, con không định quay về phải không? Chính là không định cùng An Dật kia cắt đứt sạch sẽ đúng không? Con nói con sẽ không cùng Tề Dao trở về, con không phải người của nó, như vậy, con cùng An Dật có quan hệ gì? An Dật là gì của con? Ở chỗ của nó thì thích hợp, cùng Tề Dao trở về chính là không thích hợp?"

Tay chống trên bàn của Thư Cẩn, nắm chặt, lại buông ra, nàng hít một hơi thật sâu, điều chỉnh hô hấp, hồi lâu ngữ điệu khôi phục chút bằng phẳng mới đáp: "Con sẽ không về Mĩ một mình, nếu phải về, con sẽ cùng An Dật trở về, điều kiện tiên quyết là An Dật nguyện ý. Ở chỗ của nàng, không có gì không thích hợp, trừ bỏ thiếu một tờ giấy chứng nhận kia, con và nàng, cùng vợ chồng bình thường không có gì bất đồng. Mẹ, mẹ vì cái gì không thể tiếp nhận nàng, chấp nhận chúng con bên nhau một lần nữa đây?"

"Thư Cẩn, con là một người trưởng thành rồi, con thật sự không hiểu nổi khổ tâm của ba mẹ sao? Vì cái gì, con nhất định không nguyện ý nghe đây . . . . . Vì cái gì con không nghe đây . . . . " Thanh âm của mẹ nàng, càng ngày càng nhỏ, gần như tự nói với chính mình.

Thư Cẩn đẩy ghế ra, thong thả bước đến cửa sổ sát đất, nhìn xuống dưới lầu: "Mẹ, chính là vì con đã là một người trưởng thành rồi, con biết lựa chọn của con là gì, con biết lựa chọn của con về sau phải gánh vác là cái gì, mẹ tin tưởng con, con sẽ không cho phép bản thân mình chọn sai đường . . . . "

Cơn kích động kéo dài của mẹ nàng tựa hồ cũng dịu xuống, tính cách Thư cẩn, rất giống mẹ nàng, ít nhất, ở phương diện khống chế điều chỉnh cảm xúc chính mình là cực kì lợi hại. "Thư cẩn, con thật sự quyết định không trở về Mĩ?"

" n." Thư Cẩn khẳng định hồi đáp. Nàng nhìn thấy chiếc xe đứng ở trước công ty, An Dật đã ở dưới lầu chờ nàng.

"Con không trở lại, như vậy, mẹ và ba con trở về." Thư mẹ tựa hồ thỏa hiệp, nhưng mà, thỏa hiệp này, cũng làm cho Thư Cẩn vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mà, cũng chỉ là trong nháy mắt, Thư Cẩn liền áp chế kinh ngạc, ngữ điệu bằng phẳng nói: "Được, con liền ở đây chờ ba mẹ. Rất nhiều năm không trở lại, ở đây thay đổi rất nhiều, ba mẹ cũng có thể xem như thuận tiện thả lỏng sau công việc, xem như du lịch đi. Định thời gian, cho con biết, con đi đón ba mẹ." Trở về, sẽ phát sinh cái gì, nàng đều không có khả năng đoán trước được. Mà bọn họ trở về, như vậy, ít nhất quyền chủ động vẫn là ở trên tay nàng.

Thư mẹ không ngờ tới Thư Cẩn sẽ trả lời nhẹ nhàng như vậy, chỉ là cũng hết cách, thở ra một hơi thật dài, đáp: "Được" Sau đó, liền treo điện thoại.

Thư Cẩn thở dài, lại thở dài một hơi. điều chỉnh tâm tình, vẻ mặt, sau đó mới đi trở lại bàn, thu thập tài liệu.

An Dật thấy Thư Cẩn lên xe nháy mắt liền nở nụ cười, sau đó, Thư Cẩn thấy cô phút chốc liền cho nàng một nụ cười. Thư Cẩn cũng nhịn không được mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Lại để cậu chờ lâu rồi, nếu không sau này, cậu tan tầm trực tiếp về nhà, tôi tự mình trở về được rồi."

An Dật lắc đầu: "Không lâu, chờ cậu bao lâu, tôi đều nguyện ý, hơn nữa, chờ cậu cùng nhau về nhà, là một chuyện hạnh phúc, chúng ta nên làm cho hạnh phúc kéo dài thêm, như thế nào có thể làm cho nó nửa chừng ngừng lại?"

Thư Cẩn cười: "Cậu luôn có rất nhiều lí do, làm cho tôi phản bác không được." An Dật lộ ra ý cười trên mặt, Thư Cẩn đưa tay khẽ vuốt: "Bất quá, lý do của cậu, tôi luôn thích nghe."

Một tay An Dật phủ lên xoa nhẹ trên khuôn mặt mềm mại của Thư Cẩn, một tay ôm trọn thắt lưng Thư Cẩn đem nàng kéo vào lòng mình, cô cúi đầu hôn nhẹ cái trán Thư Cẩn một chút, sau đó cũng không nói gì, liền như vậy ôm Thư Cẩn.

Thư Cẩn tựa vào trong ngực của cô, cái ôm của An Dật, luôn làm cho nàng quyến luyến không muốn rời đi, cái ôm của cô, có độ ấm nàng thích, tựa vào nơi đó, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập ổn định của An Dật làm cho người ta an tâm nàng thích.

Hồi lâu, An Dật bỗng lên tiếng hỏi: "Chúng ta có phải quá lộ liễu rồi không? Có thể bị đồng nghiệp công ty cậu thấy không?"

Thư Cẩn tựa vào lòng ngực An Dật, lấy tay thưởng thức cúc áo tinh xảo trên áo sơ mi An Dật, lạnh nhạt trả lời: "Nhìn thấy thì thế nào? A, đúng rồi, bọn họ cần phải trốn tránh, nhìn lén cuộc sống của người khác là không nên"

An Dật hoàn toàn không đoán được, Thư Cẩn sẽ trả lời như vậy. Cô nở nụ cười, Thư Cẩn có đôi khi, bá đạo đáng yêu a. "Không tính nhìn lén a, nơi này tính là nơi công cộng"

"Xe tư gia tính là trường hợp công cộng?" Tuy không muốn, nhưng Thư Cẩn vẫn là giãy dụa ngồi thẳng dậy, hơi nhướng mày nhìn An Dật hỏi ngược lại. Tay An Dật vẫn nhẹ nhàng mà khoát trên lưng Thư Cẩn, không muốn rời đi, cô cười trả lời: "Cậu nói không phải thì là không phải, được không, lão bà đại nhân."

Thư Cẩn đối với câu trả lời của cô, tỏ vẻ vừa lòng, khóe môi hơi có độ cong vui vẻ. Sau đó, ý cười của nàng, chậm rãi thu lại. Nàng nghiêng đầu, xuất thần mà nhìn ngoài cửa sổ.

Thư Cẩn đột nhiên trầm lặng, làm cho An Dật có chút không biết làm sao. Nàng do dự chút, vẫn là không hỏi, im lặng khởi động xe, đi về nhà. Dọc theo đường đi, hai nàng đều không có nói chuyện, im lặng dị thường.

Xe đã chạy vào tiểu khu, chạy vào bãi đỗ xe, nhưng Thư Cẩn vẫn nhìn cửa sổ.

An Dật trầm mặc chút, vẫn là thiếu kiên nhẫn, vươn tay kéo cánh tay Thư Cẩn, ôn thanh hỏi: "Thư Cẩn, làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao? Có thể nói cho tôi biết không?"

Thư Cẩn rốt cuộc không nhìn cửa sổ nữa, nàng quay đầu lại, hướng An Dật nở nụ cười: "Haha, cậu rốt cuộc nhịn không được, tôi một mực đợi, muốn nhìn một chút xem cậu đến tột cùng có bao nhiêu nhẫn nại . . . "

Nụ cười của nàng, rất nhẹ, làm cho An Dật đau lòng, từng chút từng chút, nỗi đau xâm nhập vào trong tim. An Dật thấy được, giấu sau nụ cười của Thư Cẩn là miễn cưỡng, nàng có tâm sự, quấy nhiễu đến nàng, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến tâm tình chính mình. Hai tay cô ôm lấy Thư Cẩn, nhẹ nhàng nói: "Nói cho tôi biết, làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro