Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Cẩn rốt cuộc trực tiếp trả lời: "Ba mẹ tôi có lẽ sẽ trở về . . . "

An Dật nói: "Là bởi vì cái này sao?"

Thư Cẩn lắc đầu, qua một lúc mới nói: "Tôi lo lắng bọn họ sẽ làm khó dễ cậu . . . "

An Dật cười: "Đối với tôi phải có lòng tin, ân, bọn họ làm khó dễ tôi cũng bình thường, đây là khảo nghiệm. Con gái bọn họ ưu tú như vậy, bảo bối như vậy, như thế nào có thể đơn giảng dễ dàng mà giao cho một tiểu nha đầu vô dụng như tôi đây?"

"Cậu là tiểu nha đầu?" Thư Cẩn hỏi lại.

An Dật chết lặng, aiz, nghe trọng điểm đi: "Được rồi, tôi là tiểu nha đầu, ân, tiểu nha đầu hơi già một chút . . . "

Thư Cẩn ở trong lòng ngực An Dật nhẹ giọng cười . . . .

An Dật ôn nhu nói: "Thư Cẩn, đừng lo lắng, tin tưởng tôi, tôi sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, tôi là đáng giá để phó thác, tôi sẽ làm cho bọn họ yên tâm."

"Tôi đều luôn thực yên tâm . . . . " Thư Cẩn ngẩng đầu nhìn An Dật nói.

"Ừm, vậy nữ nhân ban nãy kia rất lo lắng, rất nặng nề là ai đây?" An Dật tỏ vẻ nghi vấn, lại thấy Thư Cẩn nhướng mày, vẻ mặt kiên định nhìn cô: "Được rồi, nữ nhân kia là tôi được không . . . " An Dật bại trận . . . .

"Haha . . . " Tiếng cười của Thư Cẩn lại lần nữa vui vẻ vang lên trong chiếc xe không rộng rãi nhưng lại ấm áp, quanh quẩn bên tai hai người. Không chỉ là tiếng cười quanh quẩn, còn có, hạnh phúc của các nàng.

Thật là rất lâu rồi không có tin tức của Lúc Khiết, nếu không phải thường thấy Lục Khiết trên QQ thay đổi chữ kí, An Dật đều phải hoài nghi có phải Lục Khiết bốc hơi khỏi nhân gian rồi không.

Thư Cẩn bưng một khay trái cây vào thư phòng, An Dật quay đầu lại, tay còn đang di chuột, đầu lại ngước lên, miệng hơi hé mở.

Thư Cẩn khẽ cười, bất đắc dĩ lại mang theo sủng nịch, hóa ra An Dật là càng ngày càng biết hưởng thụ . . . Nàng dùng nĩa nhựa xiên một khối hoa quả nhỏ lên, dịu dàng mà đưa đến trong miệng An Dật, An Dật cười, vừa ăn vừa phát biểu cảm nghĩ: "Thư Cẩn, Thư Cẩn, tôi phát hiện tôi càng thay đổi càng lười rồi . . . . ."

Thư Cẩn nhẹ giọng nói: "Lỗi của tôi?"

An Dật nuốt xuống miếng táo, vội đáp: "Không phải, lỗi của tôi, lỗi của tôi!"

Thư Cẩn không đáp, ngồi xuống bên cạnh An Dật, rút ra một quyển sách, im lặng xem, không quấy rầy An Dật.

An Dật cũng thực im lặng, nghiêm túc mới có hiệu suất, cô hy vọng có thể vừa nhanh vừa chất lượng mà hoàn thành công việc, sau đó cùng Thư Cẩn nói chuyện phiếm, nghỉ ngơi. Hồi lâu qua đi, tay An Dật rời khỏi chuột, hơi đẩy bàn một chút, cái ghế thoáng lùi về sau. Cô lấy tay dụi dụi hai mắt đau nhức, sau đó quay đầu nhìn Thư Cẩn. Thư Cẩn vẫn đang đọc sách, một tay chống cằm, vẻ mặt điềm tĩnh.

Dư quang thấy An Dật đang nhìn mình, Thư Cẩn khép sách lại, hỏi: "Xong rồi?"

An Dật nhẹ giọng nói: " n." Im lặng một chút, cô đột nhiên nói: "Đã lâu không gặp Lục Khiết, chết tiệc, một cuộc điện thoại cũng không có, sẽ không phải là biến mất khỏi nhân gian rồi đi?" Dứt lời, cô một mặt oán giận.

Thư Cẩn nở nụ cười: "Nàng không gọi cho cậu, cậu liền không thể gọi cho nàng sao?"

An dật sửng sốt, qua một lúc mới do do dự dự nói: "Kỳ thật tôi gọi . . . . hai lần rồi, cậu ấy đều không có tiếp, chỉ là sau đó có gửi tin nhắn tới, nói cậu ấy gần đây rất bận . . . . . "

Thư Cẩn suy nghĩ, đáp: "Lại bận, cũng không đến mức không có thời gian tiếp một cuộc điện thoại đi? Nàng nhất định có chuyện gì giấu cậu, hoặc là không muốn nói với cậu."

An Dật theo thói quen mà lấy ngón cái vuốt nhẹ ngón trỏ, qua một lúc nói: "Tôi hiện tại liền gọi cho cậu ấy." Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, càng nghĩ càng cảm thấy kì quặc. Cô cầm lấy di động trên bàn, bấm xuống dãy số, chờ đợi . . . .

Chính là, An Dật chờ đến khi trên di động truyền đến một giọng nữ ưu nhã: "Thực xin lỗi, số máy ngài gọi . . . . " Cô buông di động xuống, nhìn về phía Thư Cẩn: "Xem ra, cậu ấy thật sự là muốn tránh tôi . . . .Chính là, tôi nghĩ không thông, cậu ấy vì cái gì phải trốn tránh tôi, tôi không có chọc tới cậu ấy đi?"

Thư Cẩn lắc đầu: "Vấn đề hẳn là không nằm ở trên người cậu. Người có thể làm cho Lục Khiết muốn an tĩnh một mình, không tiếp điện thoại của cậu, chỉ có một, chính là Ôn Tử Như. Tôi đoán là, nàng cùng Ôn Tử Như hẳn là nảy sinh chuyện gì rồi."

An dật bừng tỉnh đại ngộ: "Aiz, mệt tôi còn là luật sư, tư duy logic nhưng lại kém như vậy. Nhưng mà, cậu ấy càng không liên lạc tôi, tôi càng lo lắng." Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh "tích tích" truyền đến. An Dật quay đầu nhìn một cái, đúng là Lục Khiết.

Mở cửa sổ trò chuyện, liền thấy Lục Khiết gửi tới một cái mặt cười, phía dưới là một câu: vừa rồi đi ra ngoài một chút, cho nên không tiếp được điện thoại. Nhớ tôi rồi phải không?

Ngón tay An Dật lướt nhanh gõ bàn phím: nếu không có tin tức của cậu nữa, tôi thực hoài nghi cậu mất tích.

Lục khiết đáp: Chỉ là gần đây có chút bận, cho nên mới không liên lạc cậu, Chờ qua đợt này, chúng ta ra ngoài chơi . . . .

An Dật muốn chứng thực phỏng đoán vừa rồi của Thư Cẩn, nhưng là thoáng cái lại không biết phải hỏi như thế nào, cô nhìn về phía Thư Cẩn. Thư Cẩn đứng dậy, đi dến bên cạnh An Dật, cuí mình xuống, đánh một hàng chữ: được, đến lúc đó Tử Như cũng cùng đi đi, chúng ta hảo hảo tụ hợp một trận . . . .

Hồi lâu Lục Khiết không có trả lời. Ngay lúc An Dật đánh chữ "Làm sao vậy?" Lục Khiết rốt cuộc gửi tới: ân, đến lúc đó tôi hỏi nàng một chút, nếu nàng nói có thời gian, chúng ta cùng đi.

An Dật cùng Thư Cẩn liếc nhau, quả nhiên, các nàng có vấn đề. Do dự một lát, An Dật vẫn là quyết định, trực tiếp một chút. Cô phát tín hiệu voice chat, nhưng Lục Khiết lại từ chối. An Dật đánh "tiếp nhận" theo sau là bốn dấu chấm than lớn, Lục Khiết mới không tình nguyện mà tiếp điện thoại . . .

"Lục Khiết, thành thật mà nói, cậu gần đây rốt cuộc làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro