Chương 126: Con lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Du Tâm hớn hở chạy đến bên bà Ngô, ngồi xuống và lớn tiếng gọi người nằm úp mặt dưới đất: "Bạch Tử?"

"Suỵt..." Bà Ngô lập tức giơ tay ra hiệu cho Du Tâm không nên quá lớn tiếng.

Du Tâm như đứa trẻ chưa lớn, bị bà trách liền ngượng ngùng lè lưỡi, rồi quay đầu rọi đèn pin vào mặt Bạch Tử, nhỏ giọng hỏi: "Chị có phải là Bạch Tử không?"

Bạch Tử khẽ mở mắt, nhưng ánh sáng đột ngột rọi vào khiến cô hoa mắt chóng mặt, đành nhắm mắt lại: "Đèn pin... trên tay..."

Bà Ngô ngồi xổm xuống bên cạnh, thở dài rồi đưa tay dời chiếc đèn pin khỏi tay Du Tâm, sau đó, bà lấy từ túi ra một chiếc khăn tay và cẩn thận lau đi vết bùn trên mặt Bạch Tử.

Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Du Tâm lại càng thêm phấn khích, kìm nén giọng gọi: "Đúng là chị rồi!"

Muốn mở miệng đáp lại, nhưng Bạch Tử đã kiệt sức, chỉ có thể bất lực thở dốc vài hơi.

Bà Ngô cẩn thận kiểm tra vết thương của Bạch Tử, sau đó ngước mắt nhìn lên vết nứt phía trên, khẽ đoán: "Cháu... đã rơi từ trên đó xuống sao?"

"Phải..." Bạch Tử khó nhọc đáp lại.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, Du Tâm ngước lên nhìn, sau đó liền kinh ngạc mở to mắt.

Bà Ngô phát hiện cổ tay trái của Bạch Tử bị còng bằng một chiếc còng tay gắn với nửa tấm lưới sắt, đang còn thắc mắc thì lại thấy tay phải của đối phương đè lên một vật nhỏ, vì tò mò nên bà đưa tay qua để lật lên xem.

Không ngờ, dù yếu ớt nhưng Bạch Tử vẫn cố gắng ghì chặt cánh tay, khiến bà Ngô không thể nào gỡ ra được, rõ ràng là cô không muốn ai lấy đi vật đang nắm trong lòng bàn tay.

Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng bà Ngô cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, bà quay đầu nhìn người đứng sau lưng vẫn im lặng nãy giờ: "A Kỳ, giúp cô ấy xử lý một chút đi."

A Kỳ – người vừa được gọi tên, không trả lời, nhưng cậu ấy đã ngầm hiểu ý của bà Ngô.

Sau khi đặt hai chiếc thùng rỗng lớn đang cầm trong tay xuống đất, cậu cúi người ngồi xổm bên cạnh Bạch Tử, rồi rút ra một con dao dài nửa mét từ thắt lưng.

Lưỡi dao rất sắc bén, rõ ràng đã được mài dũa kỹ lưỡng.

Du Tâm dường như đã đoán được A Kỳ định làm gì, liền nhăn mặt, nép sau lưng bà Ngô.

Nửa bên má của Bạch Tử áp sát xuống mặt đất, khiến cô không thể nhìn rõ A Kỳ đang làm gì, chỉ có thể để mặc cậu ấy hành động.

A Kỳ dùng tay áo lau qua lưỡi dao, sau đó nâng cánh tay Bạch Tử và vén tay áo cô lên.

Vài giây sau, Bạch Tử đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói từ cánh tay truyền đến.

Du Tâm nheo mắt, sợ hãi nhìn A Kỳ dùng dao rạch một vết dài trên cánh tay của Bạch Tử.

Khi máu bắt đầu trào ra, A Kỳ lấy từ trong ba lô một chiếc lọ thủy tinh nhỏ.

Ngay sau đó, Bạch Tử cảm thấy vài giọt chất lỏng lạnh buốt được nhỏ lên chỗ đau nhói trên cánh tay cô.

Cô hơi ngẩng đầu, thoáng thấy chiếc lọ thủy tinh trong tay A Kỳ qua khóe mắt, cảm giác chiếc lọ đó trông khá quen thuộc.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Bạch Tử mới nhớ ra khoảng nửa năm trước, trong những ngày cô cùng Du Vu Ý ra ngoài hái thuốc, người kia luôn mang theo bên mình những chiếc lọ nhỏ kiểu dáng như thế này.

A Kỳ cẩn thận đổ thuốc lên cánh tay của Bạch Tử, chất lỏng màu tím nhạt hòa lẫn với máu đỏ tươi, sau đó thấm qua vết thương và ngấm vào cơ thể.

Khoảng nửa phút sau, vết rạch mà A Kỳ tạo ra dần dần khép lại, chất thuốc đã đổ lên đó bị "niêm phong" dưới lớp da.

"Xong rồi," bà Ngô nhẹ nhàng vỗ lên vai Bạch Tử, "cháu thả lỏng cơ thể ra, nghỉ ngơi một chút đi."

Sau đó, bà Ngô liếc nhìn A Kỳ, rồi chỉ vào chiếc còng sắt đang khóa trên cổ tay phải của Bạch Tử.

A Kỳ gật đầu, vung dao, chớp mắt đã chặt đứt đôi chiếc còng tay một cách dứt khoát.

Bạch Tử mơ màng, không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô cố gắng nhìn quanh ba người trước mặt, rồi dùng tay phải ép chặt cuốn sổ trong lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại.

Mười mấy phút sau, cô cảm nhận rõ ràng sự bồn chồn trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất, đầu óc mù mịt dần trở nên tỉnh táo, thậm chí tứ chi cũng bắt đầu hồi phục sức lực.

"Bạch Tử," Du Tâm ghé sát tai Bạch Tử, nhẹ giọng hỏi, "Chị thấy thế nào rồi?"

Bạch Tử xoay cổ một chút, sau đó chống tay trái xuống đất, ngồi dậy một cách dễ dàng.

Cẩn thận nhét lại cuốn sổ vào túi áo trong, Bạch Tử nghỉ ngơi thêm một lúc, sau đó đứng dậy với sự dìu đỡ của Du Tâm.

Cô nhìn ba người bên cạnh, chân thành gật đầu với họ, rồi khẽ nói bằng giọng yếu ớt: "Cảm ơn."

"Cháu nghỉ ngơi thêm một lát đi," bà Ngô nhẹ nhàng ấn vai Bạch Tử, ra hiệu cho cô ngồi xuống lại, "chúng ta còn phải hái một ít quả ở đây, có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian."

Lúc này, Bạch Tử mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Mặt đất là những tảng đá gồ ghề, xung quanh các vách đá cũng đầy rẫy những dây leo chằng chịt, giống hệt như trong trung tâm thương mại dưới lòng đất.

Sự khác biệt nằm ở chỗ, trong khi những dây leo ở trung tâm thương mại mọc đầy quả thối rữa, thì ở đây, dây leo lại kết trái màu xám, chưa bị hư và tỏa ra mùi hương bạc hà ngọt ngào, tươi mát.

Có thể thấy, Bạch Tử lại một lần nữa tiến vào hang động dưới lòng đất trong khu vực cấm.

Nhưng điều này không có gì đáng ngạc nhiên, vì những vết nứt trên mặt đất trong thương xá được tạo ra bởi những sợi dây leo to lớn mọc từ dưới lòng đất, khi rơi xuống khe nứt, người ta sẽ theo dây leo mà trượt xuống, và điểm cuối cùng chắc chắn là hang động, nơi gốc rễ của những dây leo này.

Bà Ngô và A Kỳ tiến đến vách đá, cẩn thận hái những quả trên dây leo, Du Tâm đứng yên, nhìn chằm chằm vào mắt trái của Bạch Tử một lúc, tò mò hỏi: "Sao mắt chị lại phát sáng vậy?"

"Tôi... không biết." Bạch Tử ngồi trở lại trên đất, dụi dụi mắt.

Có lẽ do cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục, đầu óc của cô vẫn còn hơi choáng váng.

Du Tâm nhìn với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Ngầu quá, cảm giác như đang đeo kính áp tròng vậy."

"Ngày thường không nhìn thấy gì cả." Bạch Tử nhẹ giọng giải thích, không muốn đối phương quá đề cao con mắt trái kỳ lạ của mình.

"Thật sự quá là ngầu," Du Tâm rõ ràng không để ý đến lời Bạch Tử, nói tiếp, "mắt chị họ của em không phát sáng, những người biến dị khác cũng không... cường độ sáng này có điều chỉnh được không?"

Bạch Tử bất lực mím môi: "... Đâu phải đèn pin đâu."

Mặc dù đã hơn một năm không gặp, nhưng Du Tâm vẫn như trước, thích lôi kéo Bạch Tử hỏi đủ điều: "Sao chị lại rơi từ trên kia xuống vậy? Chẳng phải chị đang ở trên con tàu đó sao? Sao tay chị vẫn còn đeo còng thế này?"

Bạch Tử đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Du Tâm lại dồn dập hỏi tiếp: "Sao chỉ có mình chị, con khỉ đó đâu rồi?"

Cô ấy vẫn như trước, cứ nhất quyết gọi đười ươi lông đỏ Mao Mao là "con khỉ".

"Mao Mao nó..." Bạch Tử còn chưa nói hết câu, Du Tâm đã ngắt lời: "Chị Mạnh đâu? Chị ấy ở trên kia hả?"

Khi nghe đến hai chữ "Chị Mạnh", Bạch Tử sững người.

Cô nhìn vào đôi mắt đầy tò mò của Du Tâm, không khỏi cảm thấy hơi bối rối.

Trước đây, Du Vu Ý và Du Tâm từng bị Thạch Lỗi dùng mưu kế nhốt lại trong ga tàu điện ngầm, thậm chí suýt nữa còn bị bắt vào trại giam để làm thí nghiệm và gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Chưa kể cách đây không lâu, tập đoàn Hoành Á lên kế hoạch mở rộng cơ sở thí nghiệm, khiến Du Vu Ý và Du Tâm vốn đang ẩn náu ở huyện Bình Hóa phải chuyển nhà.

Và tất cả những chuyện này đều liên quan đến "chị Mạnh" mà Du Tâm nhắc đến.

Bạch Tử không biết Du Vu Ý có kể cho Du Tâm nghe về những chuyện đó hay không, nhưng giờ gặp lại, cô nhận thấy thái độ của Du Tâm với Mạnh Dĩ Lam vẫn như trước, hoàn toàn không có chút thù ghét nào.

Cô ấy vẫn là cô nhóc lóc chóc như trước, với vẻ ngoài vô lo vô nghĩ.

Nhưng Bạch Tử bây giờ đã khác xa so với Bạch Tử của ngày xưa.

"Mạnh Dĩ Lam không ở trên đó," Bạch Tử trấn tĩnh lại, cố gắng không để bản thân suy nghĩ lung tung, "cô ấy..."

"Chị ấy thế nào?" Du Tâm thấy Bạch Tử ấp úng, liền nheo mắt lại, "Hai người cãi nhau hả?"

Bạch Tử khẽ giật mình, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Mặc dù Du Tâm có ý trêu chọc, nhưng thực tế, suy đoán của đối phương không hề sai.

Mấy ngày nay, giữa cô và Mạnh Dĩ Lam thực sự đã nảy sinh mâu thuẫn tạm thời chưa thể hòa giải.

"Được rồi," bà Ngô nãy giờ vẫn nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, thấy Bạch Tử lúng túng nên bước tới kéo Du Tâm sang một bên, "đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, qua đây giúp dì hái quả đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian để quay về."

Sau đó, bà quay lại nói với Bạch Tử: "Thuốc mà A Kỳ chuẩn bị cho cháu chỉ cầm cự được hơn một giờ thôi, lát nữa về chỗ Tiểu Ý, để con bé kiểm tra kỹ lại cho cháu."

Cơ thể của Bạch Tử mới hồi phục chưa lâu, chỉ nói vài câu với Du Tâm thôi đã khiến cô mất gần hết sức lực, nên cô chỉ có thể gật đầu với bà Ngô rồi tạm thời ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.

Du Tâm bĩu môi tỏ vẻ không cam lòng, miễn cưỡng quay người đi đến bên vách đá, cùng A Kỳ hái những quả màu xám mọc trên dây leo.

Thực ra, Bạch Tử không hề ngại những câu hỏi dồn dập của Du Tâm.

Sau khi virus biến dị bùng phát, ngoài Mạnh Dĩ Lam và Du Vu Ý, cô không còn ai thân thiết để có thể trò chuyện.

Đặc biệt là trong việc xử lý mối quan hệ với Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử – người chưa từng trải qua tình yêu, giống như một đứa trẻ ngây ngô, từng bước dò dẫm mà không có ai dẫn dắt.

Khi xảy ra bất đồng tình cảm với Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào.

Không giống Mạnh Dĩ Lam có thể tìm đến Hedy để tâm sự mỗi khi cảm thấy bất lực, Bạch Tử lại không có ai để chia sẻ nỗi lòng.

Khi sống trên con tàu đó, người thường xuyên xuất hiện bên cạnh Bạch Tử chỉ có bà Ngô và Hoa tỷ.

Hoa tỷ là nhân viên của Mạnh Dĩ Lam, thường ngày cô ấy rất tự giác và hạn chế tiếp xúc với Bạch Tử, chứ đừng nói đến việc lén lút bàn tán với người yêu của sếp về sếp mình.

Mặc dù bà Ngô thích trò chuyện với Bạch Tử và suy nghĩ của bà cũng không cổ hủ như những người lớn tuổi khác, nhưng bà lại khá lòng vòng, chỉ mới trò chuyện được vài câu đã chuyển sang chủ đề khác, khiến câu chuyện kéo dài mãi mà chẳng đi vào trọng tâm.

Vì vậy, ngoại trừ Du Vu Ý, người mà cô rất khó có thể gặp mặt, Bạch Tử hầu như không có ai bên cạnh để tâm sự.

Nghĩ đến Du Vu Ý, Bạch Tử nhìn mấy chiếc ba lô đầy quả màu xám dưới chân ba người kia, không kìm được mà thắc mắc: "Mọi người đang giúp Tiểu Ý..."

Bà Ngô gật đầu: "Chúng tôi thường rảnh rỗi, nên đến đây giúp con bé thu thập nguyên liệu điều chế thuốc."

Lúc này, Du Tâm lặng lẽ bước đến gần Bạch Tử, vẻ mặt có chút kỳ lạ hỏi: "Chị dám gọi chị họ của em là 'Tiểu Ý' sao?"

"Hả?" Bạch Tử ngơ ngác, không hiểu câu hỏi này.

"Trừ bà Ngô ra, tạm thời chưa ai dám gọi chị ấy như vậy," Du Tâm nói, rồi hái thêm hai quả màu xám bỏ vào ba lô, "chị ấy chê cái tên này quá trẻ con, nếu em mà dám gọi như thế, chắc chắn bị chị ấy đánh, ngay cả chị Cốc cũng không dám gọi vậy."

Bạch Tử ngơ ngác: "Chính cô ấy bảo tôi gọi là 'Tiểu Ý' mà."

Lúc trước, sau khi Bạch Tử từ chối tình cảm của Du Vu Ý, cô ấy đã yêu cầu Bạch Tử không gọi thẳng tên cô nữa mà phải gọi là "Tiểu Ý", để mối quan hệ giữa hai người không còn xa cách như trước.

"Chị ấy bảo chị gọi như vậy hả?" Du Tâm ngạc nhiên ra mặt, như thể vừa nghe một chuyện hoang đường, "Sao có thể chứ?!"

"Tiểu Tâm, con đừng mải nói chuyện nữa," bà Ngô kéo nhẹ tay áo của Du Tâm đúng lúc, "đi hái hết mấy quả còn lại bên kia đi, rồi chúng ta sẽ rời khỏi đây... Bạch Tử, cháu đỡ hơn chưa?"

Bạch Tử nhìn Du Tâm, người vẫn đang nhìn mình với ánh mắt đầy thắc mắc, rồi quay sang bà Ngô nói: "Đỡ nhiều rồi."

Nói xong, Bạch Tử chủ động bước đến bên ba người và cùng họ hái quả.

Những quả màu xám còn lại trên dây leo không nhiều, họ nhanh chóng hái hết, ba chiếc ba lô của họ được nhét đầy, tổng cộng ít nhất cũng phải có hai, ba trăm quả.

Trong lúc bà Ngô đang thu dọn đồ đạc, Bạch Tử lại cẩn thận quan sát những dây leo to lớn bám vào vách đá và nói: "Trước đây, tôi nhớ là bên trong dây leo này..."

"Sẽ có nhện," vừa rồi Du Tâm còn đang bận tâm về cách Bạch Tử gọi Du Vu Ý, giờ lại quay sang tán gẫu, "trước đây chúng em cũng gặp phải, ban đầu định dùng lửa đốt, nhưng sau đó chị Cốc phát hiện ra những con nhện này sợ mùi đàn hương."

"Đàn hương?" Bạch Tử ngạc nhiên.

"Nhìn này," Du Tâm chỉ vào một hộp gỗ nhỏ treo trên ba lô, các cạnh hộp có khoan vài lỗ, "bên trong có chứa đàn hương, mỗi khi ra ngoài hái quả, em và mọi người đều đốt vài cây để tránh bị nhện tấn công."

Bạch Tử lúc này mới hiểu ra tại sao khi ba người họ xuất hiện lại mang theo mùi đàn hương.

A Kỳ cũng lên tiếng giải thích: "Nguyên lý cũng tương tự như việc ong sợ khói."

Khi ngửi thấy mùi khói, một số con ong nhạy cảm sẽ nghĩ rằng có hỏa hoạn, theo bản năng liền tản ra khắp nơi, và cảm xúc kích động ban đầu cũng sẽ ngay lập tức dịu xuống.

"Tuy nhiên," Du Tâm đổi giọng, đưa tay vào sâu trong ba lô tìm kiếm thứ gì đó, "mặc dù những con nhện này sẽ tấn công người, nhưng đó chỉ là hành vi tự vệ mà thôi, hơn nữa..."

Vừa nói, cô lấy từ trong ba lô ra một hộp đựng thức ăn trong suốt và đưa cho Bạch Tử: "Chúng không thích ăn côn trùng, mà lại thích ăn phần thịt của những quả màu xám này, cũng dễ thương đấy chứ, đúng không?"

Bạch Tử ghé lại gần xem, phát hiện trong hộp có một con nhện to cỡ quả bóng bàn, trông giống hệt những con nhện mà cô đã gặp khi đưa Lam Nhân rời khỏi hang động trước đó.

"Con nhện nhỏ này bị gãy vài chân khi thay da," Du Tâm mở nắp hộp đựng thức ăn, con nhện vẫn ngoan ngoãn nằm yên bên trong, không hề chạy trốn, "thấy tội nghiệp nên em tạm thời nuôi nó, chờ lần thay da tiếp theo xong rồi sẽ thả nó đi... Nhưng chị đừng nói với chị họ nhé, chị ấy rất sợ nhện."

Bạch Tử chợt nhớ đến những con nhện trắng bò ra từ xác chết, định nói với Du Tâm thì lại nghe bà Ngô lúc này đã thu dọn xong hành lý, thúc giục: "Trễ rồi, chúng ta lên đường thôi."

Du Tâm liền vội vàng cất hộp thức ăn đi, sau đó đeo ba lô lên vai.

A Kỳ xách hai chiếc thùng rỗng đi đầu, dẫn mọi người quay lại chỗ mà cả ba đã rẽ vào lúc đến.

"Bây giờ chúng ta sẽ đi lấy hai xô nước ngầm," Du Tâm đeo mặt nạ phòng độc xong, thì thầm với Bạch Tử, "khoảng mười mấy phút nữa là tới nơi."

Bạch Tử đang định hỏi "nước ngầm" là gì, thì bà Ngô đi đằng trước đã quay lại nói: "Suỵt..."

Du Tâm nhún vai, ngoan ngoãn đi bên cạnh Bạch Tử, cùng theo bà Ngô và A Kỳ tiếp tục tiến sâu vào hang động.

Xung quanh tối tăm và lạnh lẽo, dường như đầy rẫy nguy hiểm, nhưng Bạch Tử nhanh chóng nhận ra rằng, ba người đi cùng không chỉ chuẩn bị kỹ càng mà còn rất quen thuộc với môi trường xung quanh, rõ ràng họ đã qua lại khu vực này nhiều lần.

Mặc dù trong không khí không ngửi thấy mùi hương nồng nặc dễ gây khó chịu cho người thường, nhưng họ vẫn cẩn thận đeo mặt nạ phòng độc, điều này cho thấy mặt nạ có thể còn có tác dụng khác, chẳng hạn như che giấu khuôn mặt khi gặp người lạ trong hang động.

Quả nhiên đúng như Du Tâm nói, đi khoảng mười mấy phút, Bạch Tử đã nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ đằng xa vọng lại.

Sau khi theo A Kỳ leo qua vài tảng đá khổng lồ, cô nhận ra mình đã đến một nơi trông có vẻ quen thuộc nhưng lại rất xa lạ.

Trên bề mặt đá là một nền đá khá rộng rãi, ở nơi sâu nhất của nền đá có một hồ nước lớn đang bốc khói nóng, trong hồ còn có những dây leo mọc lên, nối liền với vòm hang.

Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của Bạch Tử nhất là một bức tường đá bên cạnh hồ nước, trên đó khắc đầy những ký tự chằng chịt, với một vòng tròn lớn được vẽ ở chính giữa.

Nhìn cảnh này, Bạch Tử chợt nhớ đến nơi mà Du Vu Ý và A Kỳ đã đưa cô đến để dưỡng thương sau khi cô giết chết đám người của anh Lỗ, nơi đó rất giống với chỗ này.

A Kỳ không nói lời nào, lập tức bước đến bên hồ và bắt đầu dùng xô rỗng múc nước suối nóng.

Bà Ngô đặt ba lô xuống bên cạnh bức tường đá khắc đầy ký tự, rồi tháo mặt nạ phòng độc ra, vừa thở nhẹ vừa giải thích với Bạch Tử: "Loại thuốc vừa rồi cho cháu dùng được pha chế từ nước này và những quả mà chúng ta hái."

Bạch Tử thắc mắc hỏi lại: "Nước này có thể chữa lành cơ thể người sao?"

Thực ra, cô đã từng trải nghiệm qua tác dụng của suối nước nóng này rồi.

Không lâu trước đây, sau khi Du Vu Ý cho Bạch Tử ngâm mình một lúc trong hồ, cô từ trạng thái kiệt sức nhanh chóng hồi phục lại sức lực.

Và vừa rồi, những loại thuốc mà A Kỳ tiêm vào cơ thể Bạch Tử cũng rõ ràng đã có hiệu quả.

"Không phải chữa lành cơ thể 'người'," Du Tâm cũng tháo mặt nạ ra và chỉnh lại, "loại nước này chỉ có tác dụng với người giống chị và chị họ của em thôi, đối với người bình thường như bọn em thì không có hiệu quả đặc biệt... Nhưng em với chị Cốc thỉnh thoảng vẫn đến đây ngâm mình, cũng khá dễ chịu."

Nước trong hồ là nước lưu động, với suối nước nóng không ngừng chảy vào từ một khe hở nhỏ và thoát ra qua một khe hở khác, cấu trúc này thực sự rất lý tưởng để ngâm mình.

Bạch Tử tò mò: "Em vừa nói 'chị Cốc'... là Cốc Chi Du phải không?"

"Đúng vậy," Du Tâm gật đầu, "Chị cũng gặp chị ấy rồi hả?"

"Tiểu Ý từng đưa tôi đến chỗ ở của Cốc Chi Du và A Kỳ," Bạch Tử bình thản nhắc, sau đó không kìm được hỏi thêm, "Hiện tại... có phải mọi người đang ở cùng với nhiều người trong khu cấm của thành phố B không?"

Du Tâm hơi do dự một chút rồi gật đầu: "Cũng không nhiều lắm đâu, tổng cộng chỉ khoảng mười mấy người thôi."

Bạch Tử nhướn mày: "Họ là...?"

"Cũng đều là những người đột biến giống chị," Du Tâm biết Bạch Tử muốn hỏi gì, "phần lớn là bạn cũ của em và chị họ, cũng có vài người mới vừa gia nhập gần đây."

Bà Ngô thở dài: "Họ đều đến từ huyện Bình Hóa, hiện tại... cả nước đều đang truy lùng những người như các cháu."

Bạch Tử ngồi xuống bên hồ, cô đưa tay khuấy nhẹ nước trong hồ, sau khi suy nghĩ kỹ, cô khẽ nói với những người khác: "Mạnh Dĩ Lam đã dẫn tôi đi xem những người biến dị bị bắt đi, gần đây, Hoành Á và chính phủ đã ép họ tham gia vào các thí nghiệm, cơ thể của họ... đã bị biến đổi rất nhiều..."

A Kỳ từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bất ngờ lên tiếng: "... Không phải chỉ mới gần đây họ mới làm vậy."

Bạch Tử ngạc nhiên, nhưng rồi lại nghe A Kỳ tiếp tục nói: "Những thí nghiệm kinh tởm này, họ đã bắt đầu thực hiện từ lâu rồi."

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Tử, bà Ngô thở dài rồi giải thích với A Kỳ và Du Tâm: "Dĩ Lam khá cố chấp, cô ấy không nói với Bạch Tử về những chuyện này, nên Bạch Tử mới..."

"Gần đây tôi không được ổn lắm," Bạch Tử theo thói quen lên tiếng bênh vực Mạnh Dĩ Lam, không chịu nổi khi nghe người khác chỉ trích cô ấy dù chỉ một chút, "dù Mạnh Dĩ Lam có nói, tôi cũng không nhớ được."

Du Tâm ngồi xuống tảng đá bên hồ, lấy nước từ trong ba lô ra uống: "Mấy chuyện đó lộn xộn như mớ bòng bong, lại xảy ra từ mấy ngàn năm trước rồi, đúng là khó mà hiểu rõ được."

Nghe đến khoảng thời gian "mấy ngàn năm trước," Bạch Tử liền suy nghĩ: "Thực ra, từ lâu rồi, khi giúp Mạnh Dĩ Lam sắp xếp tài liệu, tôi cũng có tìm hiểu qua một chút."

"Về chuyện gì vậy?" Du Tâm hỏi dồn.

Bạch Tử hơi do dự trả lời: "Tôi không biết điều đó có thật hay không, nhưng nghe nói từ rất lâu rồi, trên Trái Đất từng có một thời kỳ mà mặt trời đột nhiên biến mất, khi đó người ta gọi là Hắc Thiên gì đó..."

"'Tộc Hắc Thiên', cái tên này là do loài người đặt cho họ sau này," bà Ngô tiếp lời, "họ là một loại sinh vật giống con người, tuy không thông minh bằng con người, nhưng có cơ thể rất khỏe mạnh, trong những năm mặt trời biến mất, họ đã cùng với những con người sống dưới lòng đất giúp đỡ lẫn nhau, chung sống cùng nhau."

Bạch Tử lờ mờ nhớ rằng mình từng nghe Mạnh Dĩ Lam và Lâm Khúc Vi thảo luận về những chuyện này, nhưng giờ cô hầu như đã quên hết rồi.

"Lúc đó, giữa loài người và 'tộc Hắc Thiên' còn xảy ra tình trạng kết hôn với nhau," Du Tâm cũng xen vào giải thích, dường như ngay cả cô cũng rất am hiểu những 'giai thoại' này, "nhưng con cái họ sinh ra đều bị thiếu hụt nghiêm trọng về thể chất, vì vậy, các lãnh đạo của hai chủng tộc đã quyết định cấm việc kết hôn giữa hai bên để tránh ảnh hưởng đến sự sinh tồn của giống loài."

Nghe thấy mấy từ "thiếu hụt thể chất," Bạch Tử bất giác nhớ lại lời mà lão Hắc từng nói với cô: "Những người như chúng ta, từ khi sinh ra đã định sẵn là ốm yếu bệnh tật suốt đời."

Dù là những điều Bạch Tử từng nghe nói trước đây hay những gì cô đang nghe bây giờ, dẫu không rõ thực hư, nhưng những mô tả khớp với thực tế lại ngày càng nhiều.

Vì vậy, dù còn nhiều chi tiết chưa được chứng thực, nhưng Bạch Tử cũng đã có vài phỏng đoán mơ hồ về thân phận của mình.

"Về sau..." A Kỳ nhấc chiếc thùng đầy nước ra khỏi hồ, rồi cẩn thận vặn chặt nắp, "phía loài người chúng ta bắt đầu nảy sinh những ý đồ xấu."

Bạch Tử sững sờ.

"Sau khi mặt trời biến mất, bề mặt trái đất không còn thích hợp cho con người sinh sống, họ buộc phải lẩn trốn dưới lòng đất," A Kỳ đặt chiếc thùng rỗng khác xuống hồ và bắt đầu đổ đầy nước nóng vào, "trong khi đó, 'tộc Hắc Thiên' bẩm sinh đã có khả năng chống lạnh mạnh mẽ và khả năng nhìn vào ban đêm, có thể tự do hoạt động trên mặt đất."

Bạch Tử đã biết về những điều A Kỳ vừa nói từ trước, nên không kìm được hỏi tiếp: "Cậu vừa nói 'loài người bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu' là ý gì...?"

"Vừa thèm, vừa ganh, vừa ghét thôi," Du Tâm lại xen vào, "ngưỡng mộ vì tộc Hắc Thiên không phải trốn dưới lòng đất, đố kỵ vì họ có thể chất mạnh mẽ hơn, ghen ghét vì những kẻ dị tộc này đã chiếm đoạt cuộc sống vốn thuộc về con người, loài người mà, sinh vật có trí thông minh cao đều như vậy cả."

Cô ấy nói với giọng điệu như bà cụ non, như thể mình không phải là con người, trông có chút buồn cười.

"Nghe nói, lúc đó trong loài người chúng ta, có một tổ chức đã lén bắt vài sinh vật giống người của tộc Hắc Thiên về để nghiên cứu," bà Ngô nhíu mày, thở dài, "họ còn thực hiện nhiều thí nghiệm vô nhân đạo với hy vọng chúng ta cũng có thể có được khả năng chống lạnh như tộc Hắc Thiên."

A Kỳ lạnh lùng cười: "Kết quả là, họ đã tạo ra một trận ôn dịch..."

"Ôn dịch?" Bạch Tử nhướn mày.

"Chính là thứ mà chúng ta bây giờ gọi là 'virus biến dị' đấy." Du Tâm vừa nói vừa lấy ra một quả màu xám từ trong ba lô, lột vỏ nhanh chóng rồi cắn một miếng lớn.

Ngay lập tức, hương thơm ngọt ngào pha lẫn mùi bạc hà lan tỏa khắp nơi.

Thấy Bạch Tử đang ngây người nhìn mình, Du Tâm liền vung tay một cách thoải mái: "Yên tâm đi, chị và chị họ ăn quả này sẽ buồn ngủ, nhưng người bình thường như bọn em ăn vào thì không sao đâu, còn giúp giải khát rất tốt."

A Kỳ xách hai chiếc thùng nhựa lớn đầy nước bước đến, mặt không biểu cảm, cậu ấy đưa câu chuyện trở lại chủ đề ban đầu: "Lúc đó, con người muốn ép buộc kết hợp DNA của tộc Hắc Thiên với DNA của loài người, nhằm tạo ra một sinh vật cao cấp và mạnh mẽ hơn."

Bạch Tử nhíu mày: "Nhưng họ đã thất bại, nên mới tạo ra 'virus biến dị'?"

Nếu những gì họ nói đều là sự thật, thì điều đó có nghĩa là virus biến dị đang hoành hành khắp toàn cầu hiện nay thực sự bắt nguồn từ trận "ôn dịch" xảy ra hàng ngàn năm trước?

"Những thành viên của tộc Hắc Thiên bị bắt làm thí nghiệm không chỉ biến dạng về hình dạng mà còn mất đi lý trí, bắt đầu tấn công mù quáng tất cả các sinh vật xung quanh," A Kỳ từ tốn giải thích, giọng điệu rất bình thản, "nhiều người bình thường và thành viên tộc Hắc Thiên khác, sau khi bị họ cắn cũng xuất hiện các triệu chứng tương tự."

Những cảnh tượng mà A Kỳ miêu tả, Bạch Tử không thể nào quen thuộc hơn.

Mỗi chi tiết trong lời nói đều giống hệt với những tình huống lây nhiễm virus biến dị hiện đang diễn ra khắp nơi.

Bạch Tử nghe thấy A Kỳ lại cười lạnh: "Những kẻ làm thí nghiệm đó đã đổ hết trách nhiệm lên đầu tộc Hắc Thiên, vu khống rằng chính họ mới là người khởi xướng cuộc thí nghiệm này, một số người trong loài người và tộc Hắc Thiên biết được sự thật nên đã đứng lên phản kháng, nhưng cuối cùng lại bị giết hại."

"Tại sao?" Bạch Tử cảm thấy diễn biến sự việc có chút phi lý, "Tại sao loài người lúc đó lại gây thù chuốc oán với tộc Hắc Thiên? Nếu không có tộc Hắc Thiên giúp họ thu thập tài nguyên ở bên ngoài thì..."

A Kỳ nhướn mày, khẽ nói: "Vì lúc đó, mặt trời đã xuất hiện trở lại."

Mặt trời đã xuất hiện trở lại — nghe đến câu này, Bạch Tử nhất thời không kịp phản ứng.

Lúc này, bà Ngô cúi xuống nhìn đồng hồ, sau đó đeo lại mặt nạ phòng độc: "Đoạn đường sắp tới khá an toàn, vừa đi vừa nói chuyện nhé, cũng không còn sớm nữa."

Nghe vậy, Du Tâm vội vàng ăn nốt nửa quả màu xám còn lại, sau đó rửa tay trong hồ rồi cũng đeo lại mặt nạ.

A Kỳ đội chiếc mũ bảo hiểm có cấu tạo kỳ lạ của mình lên, xách hai thùng nước đầy, đi theo sau bà Ngô.

Mặc dù là người bình thường, nhưng cậu ấy lại có sức lực phi thường, xách hai thùng nước nặng cả trăm cân mà không hề tỏ ra mệt mỏi chút nào.

Họ rời khỏi nền đá, sau khi trèo qua vài tảng đá khổng lồ, A Kỳ chủ động lên tiếng: "Mặt trời xuất hiện trở lại, đối với tộc Hắc Thiên, điều này chẳng khác gì ngày tận thế," vì đội mũ bảo hiểm nên giọng nói của cậu trở nên không rõ ràng, "những sinh vật giống người này tuy có khả năng chống lạnh và nhìn trong đêm... nhưng họ lại bị dị ứng rất nặng với ánh sáng mặt trời."

Nghe xong những lời này, Bạch Tử gần như khựng lại vì quá đỗi kinh ngạc.

Trước khi bị nhiễm virus biến dị, cơ thể cô cũng giống như những người trong tộc Hắc Thiên mà A Kỳ vừa nhắc đến, không thể chịu đựng việc tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng mặt trời trong thời gian dài, nếu không, da sẽ bị đỏ và sưng lên.

Không ai chú ý đến sự khác thường của Bạch Tử, Du Tâm tiếp tục bổ sung cho A Kỳ: "Lúc đó, con người quay trở lại sinh sống trên mặt đất, còn tộc Hắc Thiên lại phải trốn xuống lòng đất."

A Kỳ xách hai thùng nước lớn và nặng nề, bước nhanh theo sau bà Ngô, nhưng giọng nói của cậu ấy vẫn rất bình thản: "Khi mặt trời biến mất, tộc Hắc Thiên coi những người trốn dưới lòng đất là đồng đội, nhưng khi mặt trời xuất hiện trở lại, những con người quay về mặt đất lại coi tộc Hắc Thiên như gánh nặng."

Bạch Tử cau mày đi theo sau ba người, cố gắng tiêu hóa những "giai thoại" nửa thật nửa giả mà mình vừa nghe được.

"Lúc đó, rất nhiều người tộc Hắc Thiên đã chết vì môi trường sống quá khắc nghiệt," giọng của Du Tâm từ phía trước vọng lại, tiếp tục đưa thêm thông tin vào đầu Bạch Tử, "còn một số ít, họ bị giết hoặc bị nhốt dưới lòng đất do nhiễm virus biến dị."

Nghe xong câu nói đó, Bạch Tử càng nhíu mày sâu hơn.

Cô nhớ khoảng nửa năm trước, mình từng được Du Vu Ý dẫn đi trong hang động và nhìn thấy những người biến dị tụ tập trong thung lũng.

Cơ thể họ tỏa ra mùi hôi thối khó chịu, miệng liên tục phát ra những tiếng gầm gừ khàn khàn, như thể có hàng ngàn con giòi đang bò lổn ngổn bên trong, không ngừng nghỉ.

Bạch Tử không dám tưởng tượng, rằng trạng thái như vậy có lẽ đã kéo dài hàng ngàn năm.

Cô liếm môi, hơi bất an hỏi tiếp: "Rồi sao nữa?"

A Kỳ không quay đầu lại, giọng nói vẫn điềm tĩnh và có chút hờ hững: "Khi Trời tối kỷ hoàn toàn kết thúc, những hang động giam giữ người biến dị đã bị phong kín hoàn toàn do biến động địa chất — nói cách khác, tộc Hắc Thiên đã tuyệt chủng hoàn toàn trên bề mặt Trái Đất."

"Tuy nhiên..." Du Tâm bất ngờ quay người lại, gương mặt đeo mặt nạ hướng về phía Bạch Tử, như ẩn ý bổ sung thêm, "một số hậu duệ của tộc Hắc Thiên và loài người đã che giấu thân phận thật của mình để tồn tại, và ẩn mình trong xã hội loài người."

Hậu duệ của tộc Hắc Thiên và loài người, chính là những đứa con lai mang dị tật nghiêm trọng về thể chất.

Bạch Tử cảm thấy hơi choáng váng: "Sao... sao mọi người lại biết những chuyện này?"

"Tộc Hắc Thiên bị mắc kẹt dưới lòng đất đã khắc lại toàn bộ lịch sử đó trên tường," cuối cùng A Kỳ cũng quay đầu lại, "ngoài việc tra cứu một số tài liệu lưu truyền trong xã hội, tôi còn dành khoảng hai năm để tìm kiếm các hang động nơi họ từng sinh sống, và đã phần nào hiểu rõ câu chuyện."

"Khắc hết lên tường..." Bạch Tử cuối cùng cũng hiểu ra ý nghĩa thực sự của những ký tự khắc trên vách đá, và cũng nhận ra A Kỳ đứng trước vách đá lẩm bẩm là để ghi chép lại những thông tin trên đó.

Thực ra, không chỉ những bức tường đá đó, mà cả những chiếc mặt nạ bí ẩn mà đám người của lão Hắc luôn đeo cũng tương tự như vậy.

Bạch Tử nhớ rõ, rằng các ký tự vẽ trên mặt nạ giống hệt với những gì được khắc trên tường.

Bà Ngô đang dẫn đầu, đột nhiên dừng lại, bà đứng trên một vách đá, quay đầu lại hỏi: "Bạch Tử, cháu còn nhớ chỗ này không?"

Vừa nói, bà liền tháo ba lô xuống và tùy ý ném nó ra ngoài vách đá.

Vài giây sau, tiếng ba lô rơi xuống đất vang lên trầm đục, điều này cho thấy vách đá trước mắt không cao lắm, nhiều nhất là khoảng mười mấy mét.

Bạch Tử nhanh chóng bước đến cạnh bà Ngô, thò đầu nhìn xuống vách đá, sau đó cẩn thận quan sát xung quanh, rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã từng đến đây.

Lúc đó, cô đã cố gắng cõng Lam Nhân trèo lên vách đá, nhưng lại gặp phải hàng trăm con nhện bò ra từ những dây leo.

Nhưng giờ đây, những dây leo từng phủ kín vách đá đã không còn dấu vết, và ngoài con nhện trong túi của Du Tâm, cũng không thấy có con nhện nào khác xuất hiện.

"Leo xuống dưới rồi đi thêm khoảng mười mấy phút nữa là đến nơi chúng ta cần đến." Vừa nói, bà Ngô vừa lấy ra vài sợi dây leo núi và đưa cho mọi người.

Tất cả chỉnh trang lại trang bị, móc khóa sắt trên dây thừng của mình vào mấy cái đinh đã đóng sẵn ở rìa vách đá, rồi bắt đầu leo xuống dưới.

Bạch Tử thấy mọi người leo trèo rất thành thạo, càng thêm chắc chắn rằng họ đã sống ở nơi này một thời gian không ngắn.

Cẩn thận leo xuống vách đá dốc, Bạch Tử lại không chắc chắn lắm mà hỏi: "Nghĩa là, nếu những gì mọi người vừa nói... đều là lịch sử đã thực sự xảy ra, thì tôi và Tiểu Ý..."

"Đúng vậy, cô và chị Du đều là hậu duệ lai giữa con người và tộc Hắc Thiên," A Kỳ khẳng định chắc nịch, rõ ràng rất tin tưởng vào những gì mình nói, "hơn nữa, nhìn vào tình hình hiện tại, có vẻ như các thí nghiệm mà con người thực hiện vào thời đó... đã thành công."

Bạch Tử hơi chững lại.

"Trời Tối kỷ đã trở lại, những quái vật và virus bị phong kín dưới lòng đất lại quay về mặt đất," A Kỳ cười lạnh, cảm xúc dường như có chút kích động, giọng nói tràn đầy vẻ mỉa mai, "những con người thuần chủng và tộc Hắc Thiên sau khi nhiễm loại virus đó đều biến thành những con thú mất hết lý trí, nhưng chỉ có các cô... những 'tạp chủng' vốn bị coi là yếu ớt nhất, bị khinh thường nhất, lại trở thành những thực thể mạnh mẽ nhất sau khi nhiễm virus."

"Vì sao..." Bạch Tử không kìm được sự tò mò, hỏi tiếp, "Vì sao cậu lại kiên trì muốn làm rõ mọi chuyện đến vậy?"

Rõ ràng A Kỳ chỉ là một con người bình thường, nhưng cậu ấy đã dành rất nhiều thời gian để toàn tâm toàn ý theo đuổi một đoạn lịch sử không rõ thật giả.

Thế nhưng, A Kỳ vừa nãy còn trả lời mọi câu hỏi, bỗng nhiên im lặng, không nói thêm lời nào.

Du Tâm chợt tháo mặt nạ phòng độc ra, thở hắt một hơi: "A Kỳ có một người bạn, cũng là người biến dị."

"Không chỉ là bạn, đó là anh em thân thiết nhất của tôi," A Kỳ cũng tháo mũ bảo hiểm ra, khuôn mặt vốn luôn không biểu lộ cảm xúc giờ đây có chút thay đổi, ánh mắt lộ rõ sự buồn bã, "trước đó cô nói về những người biến dị bị Hoành Á và chính phủ biến đổi... trong đó có một người là anh em của tôi."

Bạch Tử nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi: "Cậu muốn cứu người đó ra ngoài?"

"Không chỉ có A Kỳ," Du Tâm lại xen vào, nhưng giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều so với lúc trước, "Chúng tôi, những người khác, cũng sẽ cùng nhau giúp A Kỳ."

Bà Ngô thở dài, không nói gì.

"Bạch Tử, chị nên hiểu điều này," Du Tâm không còn vẻ đùa cợt như trước, ánh mắt chứa đầy sự tức giận pha lẫn oán hận, "nếu chúng ta không làm gì đó, chị và chị họ của em sớm muộn cũng sẽ bị họ bắt đi, ngay cả những người bình thường như bọn em cũng sẽ bị dồn ép đến mức không thể sống tiếp."

Bầu không khí trở nên hơi ngột ngạt, mọi người đều vô thức rơi vào im lặng.

Bạch Tử vừa suy nghĩ vừa tiếp tục bước theo những người khác.

Một lát sau, bà Ngô đột nhiên quay lại hỏi: "Bạch Tử, có phải cháu đã trốn ra ngoài không?"

Lúc này, tâm trí của Bạch Tử đang vô cùng rối bời, cô hoàn toàn không ngờ lại bị hỏi câu này.

Sau khi định thần lại, cô nhớ đến chiếc còng đã từng bị khóa trên tay mình, liền thành thật gật đầu: "Tôi đến đây để tìm Tiểu Ý."

Bà Ngô nhíu mày, quả quyết nói: "Dĩ Lam nhất định sẽ đến tìm cháu."

Mới đây còn nghiêm túc lắm, vậy mà giờ Du Tâm lại như con mèo tham ăn ngửi thấy mùi cá, cô lập tức nheo mắt lại, ghé sát vào Bạch Tử: "Trốn ra ngoài? Chuyện đó là sao? Chiếc còng tay trước đó... là do chị Mạnh khóa tay chị hả?!"

Vẻ mặt Bạch Tử thoáng ngưng lại, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định nên nói rõ tình hình của mình cho mọi người biết: "Gần đây cơ thể tôi ngày càng tệ đi, lúc phát điên suýt nữa đã cắn dì Lam và làm Mạnh Dĩ Lam bị thương, cho nên chị ấy tạm thời khóa tôi lại."

Du Tâm nắm lấy cánh tay của Bạch Tử: "Chị đã làm chị Mạnh bị thương? Nên chị ấy mới khóa chị lại sao?"

"Tôi muốn đến đây để tìm hiểu rõ một số chuyện, nên đã lén trốn ra ngoài..." Bạch Tử nói với vẻ áy náy, "Thật sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người."

"Trời ơi..." Du Tâm tròn mắt, biểu cảm vô cùng xúc động, "Quá ngược tâm rồi đấy chứ?! Chị Mạnh mạo hiểm cả tính mạng để giữ chị bên mình, còn chị vì không muốn làm tổn thương chị ấy nên đã lén trốn ra ngoài..."

Chưa nói hết câu, Du Tâm đã bị bà Ngô bất ngờ kéo sang một bên.

Sau đó, bà Ngô quay lại nói với Bạch Tử: "Cháu đừng quá lo lắng, dù Dĩ Lam có hơi cứng đầu nhưng con bé sẽ không làm bậy đâu, cháu cứ yên tâm ở lại đây, để Tiểu Ý giúp cháu chăm sóc sức khỏe cho thật tốt."

Bạch Tử không trả lời, lặng lẽ theo bước những người khác tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc này, điều cô lo lắng nhất không phải là tình trạng sức khỏe của mình.

Bạch Tử bất chấp tất cả chạy đến đây vì cô muốn biết rõ câu nói trước đây của Lam Nhân rằng cô sinh ra là để dành cho Mạnh Dĩ Lam thực sự có ý nghĩa gì, và cũng để tìm hiểu tại sao dì ấy đột nhiên nhắc đến tên mẹ cô.

"Đến rồi," giọng của bà Ngô bất ngờ vang lên từ phía trước, "chúng ta nghỉ ngơi một lát, tiện thể liên lạc với Tiểu Ý, nó sẽ sớm đến đón Bạch Tử."

Cúi đầu đi mãi, Bạch Tử giờ mới nhận ra gần đó có một thân cây khổng lồ — chính là nơi lần trước cô đã tìm thấy Lam Nhân theo bản đồ Mạnh Dĩ Lam để lại.

Trở lại nơi này, Bạch Tử không khỏi ngỡ ngàng.

Cô đứng ngẩn ngơ bên ngoài, nhìn Du Tâm và A Kỳ theo sau bà Ngô bước vào bên trong thân cây.

Qua khe cửa, Bạch Tử thoáng thấy cách bài trí bên trong thân cây không khác gì so với lần trước cô đến.

Đột nhiên, bà Ngô bên trong gọi mấy lần tên Bạch Tử, khi Bạch Tử chuẩn bị lên tiếng bước vào, cô lại phát hiện phía trước vách đá đối diện thân cây có một đống đá lớn được chất đống từ những mảnh vụn.

Thoạt nhìn, đống đá đó trông như một ngôi mộ.

Bạch Tử chắc chắn rằng, lần trước khi cô đến đây, chỗ đó hoàn toàn không có gì.

Có vẻ như gần đây, có người đã đào một cái hố ở đó rồi chôn thứ gì đó xuống.

Bạch Tử không để ý đến tiếng gọi của bà Ngô, cô tò mò bước về phía vách đá, rồi phát hiện ra có một vật thể được đặt phía sau đống đá.

Chính xác hơn, đó là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật, rất cũ kỹ.

Lúc này, Du Tâm bước ra từ trong thân cây, thấy Bạch Tử đang đứng ngẩn ngơ bên đống đá, cô liền bước tới và nhẹ nhàng giải thích: "Hồi trước, có một người dì rất thương em và chị họ đã qua đời, chị họ đã chôn cất dì ấy tại đây."

Bạch Tử chăm chú nhìn vào chiếc hộp gỗ trên đống đá, thấp giọng hỏi: "Người 'dì' đó cũng là người biến dị? Trước đây Tiểu Ý vẫn luôn chữa trị cho dì ấy?"

"Sao chị biết?" Du Tâm nghi ngờ hỏi lại, "Chị họ nói với chị hả?"

Bạch Tử không trả lời, cô vẫn đứng yên tại chỗ, mắt dán chặt vào chiếc hộp.

Lúc này, Du Tâm mới nhận ra có điều gì đó không ổn với Bạch Tử: "Vật này là di vật của dì ấy... Hai năm trước, sức khỏe của dì ấy bắt đầu yếu đi, cảm xúc cũng rất dễ mất kiểm soát, hay quên trước quên sau, chị họ luôn cố gắng tìm cách chữa trị cho dì..."

Giọng của bà Ngô cũng vang lên từ thân cây, dường như bà đang nói chuyện với Du Vu Ý qua bộ đàm: "Tiểu Ý, dì và mọi người đang trên đường... Bạch Tử... đúng vậy..."

Thế nhưng, lúc này đầu óc Bạch Tử hoàn toàn trống rỗng, toàn thân cũng cứng đờ, cô không còn tâm trí để lắng nghe Du Tâm và bà Ngô nói gì.

Dần dần, tất cả âm thanh hòa lẫn vào nhau, ngày càng trở nên mơ hồ.

Ngoài chiếc hộp gỗ trên đống đá, dường như xung quanh không gì có thể thu hút sự chú ý của Bạch Tử.

Chiếc hộp rất cũ kỹ, trên bề mặt có nhiều vết xước, thậm chí còn xuất hiện những đốm mốc do môi trường quá ẩm ướt.

Bạch Tử biết, bên trong chiếc hộp này chứa một cây đàn violin.

Bởi vì, khi còn nhỏ cô đã từng nhìn thấy nó.

Cô cũng biết rằng ở một góc nào đó của chiếc hộp, có hai chữ được khắc lên bởi người chủ của cây vĩ cầm.

Đó là một cái tên, cái tên mà không lâu trước đây Lam Nhân đã vô tình thốt ra — Hướng Du, người lẽ ra đã mất trong trận hỏa hoạn hơn mười năm trước, cũng là tên của mẹ ruột Bạch Tử.

Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Chương này chứa rất nhiều thông tin, không biết mọi người có thể hiểu hết không T_T
Đây là chương cuối cùng trước Tết, chúc mọi người năm mới vui vẻ!!!

Canh gà trích lời hôm nay:
Thực ra, bạn rất đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro