Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trước khi kỳ nghỉ kết thúc.

Khác với bình thường, ngày này Nhâm Khinh Hồng đã sớm rời giường thay quần áo, bởi vì ngày hôm nay nàng sẽ đi một chỗ quan trọng.

"Bây giờ chị ra ngoài sao?" Lữ San hỏi.

Nàng còn chưa kịp làm bữa sáng.

"Ừ." Nhâm Khinh Hồng gật đầu trả lời.

"Ăn sáng rồi đi nha?"

"Không được." Nhâm Khinh Hồng nói.

"Vậy tối nay về ăn sao?" Lữ San lại hỏi.

"Tốt." Nhâm Khinh Hồng khẽ cười nói.

Lữ San nhìn theo Nhâm Khinh Hồng rời đi, luôn nghĩ hôm nay Nhâm Khinh Hồng không giống bình thường, khí sắc nặng nề.

Từ chối Vệ Vũ theo cùng, Nhâm Khinh Hồng lái xe đi tới Nghĩa trang Hồ Sơn cách thành phố J khá xa, ở chỗ này an táng hai người thân nhất của Nhâm Khinh Hồng.

Mỗi lần Nhâm Khinh Hồng đều sẽ ngốc thật lâu, trò chuyện với ba mẹ hoặc là làm bạn, hiện giờ đây là việc duy nhất nàng có thể làm.

Lần đầu tiên Nhâm Khinh Hồng ở trước mặt ba mẹ nhắc tới Lữ San, là một cô gái rất xinh đẹp thiện lương, nói đến Lữ San thì khóe miệng Nhâm Khinh Hồng sẽ hơi giơ lên.

Buổi chiều trở về từ Nghĩa trang Hồ Sơn, đi trả xe cho Vệ vũ trước, về đến nhà mới phát hiện hóa ra từ sáng sớm tới giờ bản thân vẫn chưa ăn cái gì.

Lúc này lại phải làm phiền Lữ San nấu đồ ăn cho Nhâm Khinh Hồng, chỉ là mì rau xanh thịt bằm đơn giản, Nhâm Khinh Hồng ăn hết một tô lớn.

Nhâm Khinh Hồng ăn vui vẻ trong lòng Lữ San cũng rất thỏa mãn.

Mùng tám mở cửa đại cát, công ty tặng cho nhân viên một bao lì xì khởi đầu tốt đẹp, tuy rằng không nhiều tiền lắm tốt xấu cũng là một phần tâm ý.

"Tiểu Nhâm, xem ra ngày nghỉ cô trôi qua rất tốt nha, đều béo." Kế toán nói.

Khuôn mặt nguyên bản gầy gầy rốt cục cũng đầy đặn một ít.

Nhâm Khinh Hồng cười cười, ít nhiều cũng nhờ Lữ San.

Trước cửa tiệm cắt tóc treo pháo đốt "bùm bùm" một trận.

Lữ San vẫn là nụ cười dào dạt nhiệt tình bất biến, mới vừa mở cửa đã nghênh đón hai vị khách.

Là khách quen của tiệm cắt tóc.

"Mấy ngày trước đã muốn tới, nghĩ đến nghỉ Tết chắc là không mở cửa, lúc này là tới đúng lúc." Bác gái trung niên phúc hậu lớn giọng nói.

Bà chủ cười khanh khách "Bình thường đều là mùng tám mở cửa, thế nào nghỉ Tết vui sao."

"Còn tốt, bây giờ ăn Tết cũng không có được bầu không khí như trước đây." Bác gái phúc hậu nói.

"Hai đứa con trai của chị cũng lớn đi, đang làm việc ở đâu rồi?" Bà chủ vừa nhuộm tóc cho bác gái vừa hỏi.

"Con lớn nhất năm nay 29 làm việc ở công ty S thành phố J, mua phòng ở bình thường đều ở đó, con trai nhỏ 21 còn đang tham gia quân ngũ ở thành phố N." Nói đến hai con trai bác gái có vẻ tự hào.

"Tốt như vậy nha." Bà chủ cảm thán.

"Đúng vậy, bây giờ tôi chỉ muốn con trai lớn nhanh cưới vợ, tôi thì ở nhà trông con cho tụi nó." Bác gái phúc hậu nói.

"Con trai lớn của chị ưu tú như vậy, hẳn là được không ít cô gái thích." Bà chủ lại nói.

"Nó tương đối bắt bẻ, lúc trước giới thiệu mấy người cho nó đều nói không thích, thôi tùy nó đi, dù sao sau này cũng không phải tôi sống với nó." Bác gái phúc hậu ngược lại cũng nhìn rộng.

Lữ San gội đầu cho khách xong ngồi trên ghế nhỏ ở cửa lẳng lặng nghe bà chủ nói chuyện phiếm với khách.

"Tích tích" túi hơi chấn động một chút.

Lữ San lấy điện thoại trong túi ra, quả nhiên là Nhâm Khinh Hồng nhắn tin tới.

Nhâm Khinh Hồng đi làm thường đối mặt với máy vi tính, chuyện năm ngoái cũng coi như xử lý xong rồi, ngày đầu đi làm lại hội chứng sau kỳ nghỉ (1) còn chưa qua, đối mặt máy vi tính có vẻ không có gì làm.

(1) Hội chứng sau kỳ nghỉ (Post-holiday syndrome): là một loại tâm lý bình thường của hầu hết mọi người trong xã hội hiện đại, thường xuất hiện sau một kỳ nghỉ dài hoặc lễ hội. Một số triệu chứng thường gặp như: căng thẳng, mệt mỏi, khó tập trung vào công việc, lo lắng, trống rỗng hoặc khó chịu.

Kế toán có khi trò chuyện vài câu với Nhâm Khinh Hồng, lúc rảnh rỗi thì xem giá cổ phiếu hoặc đi dạo taobao, giết thời gian cả ngày.

Đang làm gì vậy? Nhâm Khinh Hồng gửi tin nhắn hỏi.

Lữ San cười hồi âm. Vừa gội đầu cho khách xong, ngồi phơi nắng nghe bà chủ nói chuyện phiếm với khách.

Mở cửa làm ăn buôn bán, bất luận là làm cái gì đều không thể thiếu tài ăn nói.

Nhuộm tóc là một chuyện tốn thời gian, ngoại trừ xem TV giết thời gian thì chính là nói chuyện phiếm với người khác, cho nên người của tiệm cắt tóc đều sẽ chủ động nói chuyện phiếm với khách, không đến mức để khách buồn chán.

Bọn họ bình thường đều nói chuyện gì? Xem ra Nhâm Khinh Hồng rất là không thú vị, dĩ nhiên quan tâm đến loại chuyện này.

Chỗ nào có phụ nữ thì chỗ đó có chuyện nói, huống chi là một đám phụ nữ trung niên cùng một chỗ.

Đơn giản là một ít việc vặt trong gia đình đi, chị đang làm gì vậy? Công việc không bận rộn sao? Lữ San hỏi.

Trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều vừa mới đi làm lại nên sẽ tương đối nhàn rỗi một chút.

"Tiểu San, tới gội đầu giúp vị khách này." Bà chủ nói.

"Dạ, đến ngay."

Em trước bận rộn, một hồi lại trò chuyện. Lữ San gửi một tin nhắn cho Nhâm Khinh Hồng.

Bác gái phúc hậu vừa cười vừa nói "Cô bé này chắc đang yêu đương rồi, đang nhắn tin với bạn trai sao?"

Bà chủ vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lữ San, Lữ San đỏ mặt nói không phải.

Bác gái phúc hậu cho rằng Lữ San là xấu hổ, đến cuối cùng Lữ San cũng không có giải thích nhiều.

Buổi trưa Nhâm Khinh Hồng đi quán mì mới mở dưới lầu ăn mì với đồng nghiệp, mì này còn không ăn ngon bằng mì rau xanh thịt bằm Lữ San làm, Nhâm Khinh Hồng qua loa ăn vài miếng rồi không hề động đũa nữa.

Nhâm Khinh Hồng không nghĩ tới ở quán mì sẽ gặp phải người quen, là bạn học cao trung của Nhâm Khinh Hồng, nghĩ đến cũng gần bảy năm hai người không có gặp qua.

Bạn học cũ liếc mắt một cái liền nhận ra Nhâm Khinh Hồng.

"Nhâm Khinh Hồng, cậu còn nhớ mình không?"

Nhâm Khinh Hồng nhìn người phụ nữ tóc dài ngang lưng mặc quần áo xinh đẹp toàn thân tản ra mùi nước hoa trước mắt này "Cậu là Vương Thiền Thiền?"

Vệ Vũ hiển nhiên thật cao hứng "Không sai chính là mình, không nghĩ tới cậu còn nhớ rõ."

Nhâm Khinh Hồng cười cười "Đương nhiên nhớ rõ, lúc học cao trung cậu luôn ngồi trước mặt mình, chỗ ngồi như vậy vẫn giữ nguyên ba năm."

Thú vị chính là cho dù giáo viên đổi vị trí như thế nào, Nhâm Khinh Hồng và Vương Thiền Thiền vĩnh viễn đều là bàn trước bàn sau, bị những bạn khác gọi là quan hệ bàn trước bàn sau vĩnh cửu.

Chỉ là sau khi tốt nghiệp mối quan hệ này của hai người liền đứt, Nhâm Khinh Hồng thi đậu trường đại học lý tưởng, Vương Thiền Thiền thi đại học không tốt, tính ra lần cuối hai người gặp mặt chính là ở lễ tốt nghiệp.

"Khinh Hồng lâu như vậy không gặp cậu một chút cũng không thay đổi." Giọng nói Vương Thiền Thiền mang theo hưng phấn, có lẽ là do gặp được bạn học cũ.

"Thật không, Thiền Thiền cậu thay đổi rất nhiều, trờ nên xinh đẹp." Nhâm Khinh Hồng nói.

Trước đây Vương Thiền Thiền để tóc ngắn, hôm nay tóc đã tóc dài ngang lưng rất là nữ tính, càng thêm quyến rũ xinh đẹp.

"Khinh Hồng thế nhưng khen mình xinh đẹp, thực là vui vẻ." Vương Thiền Thiền vừa cười vừa nói.

"Sao cậu lại ở chỗ này?" Vương Thiền Thiền hỏi.

"Mình làm việc ở gần đây, giữa trưa đến đây ăn."

"Ra là vậy, thật vất vả gặp lại cậu lưu lại số điện thoại đi, sau đó hẹn nhau ra tụ tụ." Vương Thiền Thiền nhiệt tình nói.

"Tốt." Nhâm Khinh Hồng không có từ chối.

Hai người đều lưu lại số điện thoại, lại hàn huyên vài câu.

Vương Thiền Thiền nói còn có việc, Nhâm Khinh Hồng cũng phải phải về đi làm, hai người liền nói tạm biệt.

Buổi trưa Lữ San nấu cơm ở phòng nhỏ phía sau của tiệm cắt tóc cùng với bà chủ, là món Tteokbokki đơn giản.

"Tiểu San, con đang quen bạn trai sao?" Vừa rồi nhiều người không tốt nói nhiều, hiện tại thừa dịp cơm trưa bà chủ hỏi.

Lữ San lắc đầu "Không có, là dì kia hiểu lầm."

Bà chủ cười "Tiểu San năm nay cũng 21 rồi nhỉ."

"Dạ." Lữ San gật đầu.

"Nếu con gặp người mình thích, như vậy cũng không phải là không thể được."

Bà chủ lo lắng chính là Lữ San tâm tư đơn thuần, sợ cô bé bị người khác lừa dối.

"Bà chủ con thực sự không có." Lữ San sốt ruột giải thích.

Bà chủ cười ha hả "Con gái lớn rồi còn xấu hổ cái gì, không có thì không có đi, sau này sớm muộn sẽ gặp được."

Lữ San đỏ mặt, nàng chưa từng có nghĩ tới điều gì khác, nàng nghĩ như bây giờ cũng rất tốt.

Sau này thật sự sẽ gặp được sao? Hắn lại sẽ là một người như thế nào đây?

Thời điểm gần tan tầm Nhâm Khinh Hồng nhận được một tin nhắn của Lữ San, để nàng tan tầm trực tiếp về nhà, buổi chiều tiệm cắt tóc ít khách cho nên bà chủ đóng cửa sớm.

Khóe miệng Nhâm Khinh Hồng mỉm cười, tan tầm bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng.

Mì buổi trưa cũng ăn không ngon, lúc này bụng Nhâm Khinh Hồng thật đúng là có chút đói.

Đi ngang qua tiệm thức ăn nhanh thường mua, trong tiệm vẫn chen đầy người, bây giờ Nhâm Khinh Hồng không cần trôi qua cuộc sống toàn thức ăn nhanh.

Trong nhà có người chờ nàng cảm giác thật tốt.

Nhâm Khinh Hồng về đến nhà, Lữ San đang bận rộn ở phòng bếp.

Thấy Nhâm Khinh Hồng trở về cười chào hỏi Nhâm Khinh Hồng.

"Đã trở về?"

Trên người Lữ San vây quanh một cái tạp dề, là quà khuyến mãi lúc hai ngươi đi siêu thị mua nước tương hồi năm ngoái, phía trước tạp dề là dòng chữ quảng cáo thật to.

"Ừ, tối nay chúng ta ăn cái gì?"

Ta biến thành chúng ta, trong mắt Nhâm Khinh Hồng chúng ta đã trở thành thói quen.

Bắt đầu từ lúc nào bàn chải đánh răng ly đánh răng trong phòng vệ sinh đã biến thành hai cái, khăn mặt biến thành hai cái, cũng không cần lo lắng remote TV để ở chỗ nào, nồi chén tủ bồn lần thứ hai phát huy tác dụng của chúng nó.

"Lần đầu em làm món này, cũng không biết hương vị như thế nào."

"Đây là cái gì?" Nhâm Khinh Hồng hỏi.

"Hâm lại thịt, em cố ý hỏi bà chủ cách làm." Lữ San nói.

"Nhất định rất ngon." Nhâm Khinh Hồng không chút nào che giấu sự ca ngợi đối với Lữ San.

"Chị có muốn nếm thử trước không." Lữ San dùng đũa gắp một miếng thịt đút cho Nhâm Khinh Hồng.

"Thế nào?" Lữ San hỏi.

Nhâm Khinh Hồng tinh tế phẩm thường món ngon Lữ San làm, cười giơ ngón tay cái lên "Tuyệt, chị đã nói nhất định là rất ngon mà."

Lữ San cũng cười.

Nhâm Khinh Hồng trở về phòng thay quần áo, Lữ San còn có hai món cần phải rửa và xắt.

Tuy rằng Nhâm Khinh Hồng không biết nấu cơm thế nhưng việc rửa và xắt đồ ăn không làm khó được nàng, mặc vào cái tạp dề giống như Lữ San, hai người vây quanh bận rộn ở phòng bếp.

Trong lúc vô tình Nhâm Khinh Hồng nhìn thấy tay của Lữ San, ngón cái tay trái sưng đỏ giấu dưới dĩa.

"Tay em sao vậy?" Nhâm Khinh Hồng buông rau đang rửa, nắm tay trái Lữ San lên hỏi.

"Không có gì, mùa đông mỗi năm đều sẽ như vậy." Lữ San không để bụng nói.

Nếu như chỉ là nứt da cũng sẽ không trở nên sưng đỏ như vậy, Nhâm Khinh Hồng cầm lấy tay nàng nhìn kỹ "Có chỗ nào khó chịu không, hai ngày trước không phải như vậy." Nhâm Khinh Hồng khẳng định.

"Có thể là hôm nay mới vừa gội đầu cho một vị khách nhuộm tóc không cẩn thận dính phải nước thuốc, có chút ngứa, qua một chút sẽ tốt?" Lữ San nói.

"Em cũng không mang bao tay gội đầu cho khách sao?"

"Hôm nay nhất thời sơ ý quên mất."

Nhâm Khinh Hồng không thích Lữ San chẳng hề để ý.

"Chị đi đâu vậy?" Sắp ăn cơm, Lữ San đã thấy Nhâm Khinh Hồng ngay cả áo khoác cũng chưa mặc đã chạy ra ngoài.

"Chị đi một lát về liền." Dứt lời đóng cửa lại.

Nhâm Khinh Hồng chạy một hơi đến tiệm thuốc đầu phố, cũng may hiệu thuốc chưa đóng cửa, riêng hỏi ngón tay nứt da nhiễm trùng cần dùng thuốc gì mới tốt.

Sau khi nghe người của tiệm thuốc giới thiệu thì mua thuốc mỡ, lúc gần đi lại mua một đôi găng tay cao su y tế, vội vã chạy về nhà.

Lúc Nhâm Khinh Hồng trở về Lữ San thấy trong tay nàng mang theo mấy thứ này, giờ khắc này mang đến cho Lữ San không chỉ là cảm động.

Nhâm Khinh Hồng cái gì cũng chưa nói đưa túi cho Lữ San.

Lữ San tiếp nhận túi từ tay Nhâm Khinh Hồng, bất tri bất giác trong ánh mắt đã ngưng tụ lại trong suốt.

"Cảm ơn chị." Thật lâu sau Lữ San mới nói bằng giọng khàn khàn.

Nhâm Khinh Hồng ngốc ngốc đứng.

"Nhanh ăn cơm đi, không phải chị nói buổi trưa cũng không thế nào ăn sao, nhất định là đói bụng rồi." Lữ San điều chỉnh tốt tâm tình.

"Ừ."

Nhâm Khinh Hồng nhàn nhạt đáp lời, nhưng ánh mắt lại chưa từng dời khỏi người Lữ San.

-----

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: gần nhất mỗi ngày trời đều có mưa, lại đến mười cái tiểu khố khố đều không đủ đổi mùa ải du uy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro