Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đuổi theo cô đến phòng nghĩ dành riêng cho giáo viên được tách biệt riêng với các dãy phòng học...
- Hãy...hãy nghe e... nói có được ko!? (nó đưa tay chặn cánh cửa sắp được cô đóng lại giọng nói gấp gáp thỡ hổn hển)
Cô không trả lời mà chỉ cố dùng sức để đóng lại cửa.
- Cô đừng như vậy mà. Làm ơn... (mắt nó đỏ hoe)
Sau một hồi dằn co cuối cùng nó cũng vào được bên trong.
- Mọi chuyện không như cô thấy đâu. Làm ơn hãy tin e... (nó đứng đối diện nắm lấy hai tay cô)
- E đã bao giờ tin tôi chưa!? E đã bao giờ chịu nghe những gì tôi nói chưa!? CHƯA..CHƯA BAO GIỜ. (cô nhìn thẳng vào mắt nó hỏi rồi quát lớn, những giọt nước mắt lại thi nhau chảy dài trên gò má)
- E.. E xin lỗi.. E sai rồi..sai rồi.. Chỉ lần này thôi cô hãy tin e... (giọng nói vì tiếng khóc mà đứt quãng nó ôm chầm lấy cô mặc cho cô cứ vùng vẫy đẩy nó ra)
- E chưa bao giờ tin tưởng tôi, chưa bao giờ cho tôi cơ hội để có thể giải thích cả. Vì vậy e cũng đừng đòi hỏi gì từ những thứ đó.
Cô nói rồi dùng sức đẩy mạnh nó ra làm cho nó ngã ra phía sau trán đập vào cạnh bàn. Nhìn thấy trán nó chảy máu liền không khỏi xót xa và lo lắng.
- Cô..cô xin lỗi.. E đau lắm không!? (cô đưa tay sờ lên vết thương của nó)
- E chỉ đau ở đây thôi!! (nó cầm tay cô đặt lên phía ngực trái, nước mắt không cầm được lại rơi)
- Cô.. Cô đi lấy hộp y tế xử lý vết thương cho e. (cảm nhận rõ từng nhịp đập trên ngực nó làm cho cô thoáng chút bối rối)
- E chỉ cần cô chịu nghe e nói thôi. Vết thương này thì có là gì so với những gì mà cô phải chịu chứ. E xin lỗi..là do e quá ích kỉ, lúc nào cũng cho là mình đúng..hức.... E k làm được gì cho cô ngoài chuyện lúc nào cũng lầm cô buồn làm tổn thương cô hết...E xin lỗi..hức hức... (nó ôm cô mặc vết thương kia có đang đau có đang chảy máu đi nữa)
- Ai nói chứ.. Chỉ cần được bên e, được yêu e và được e yêu là cô đã hạnh phúc, với cô như vậy đã đủ lắm rồi. (cô đáp lại cái ôm của nó)
- Có thật...không!? (nó hỏi trong tiếng nất)
- Thật mà.. Ngoan đừng khóc, e như vậy cô đau lòng lắm!!! (cô đẩy nhẹ nó ra hai tay đặt trên gò má lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống của nó)
- Vậy có thể nghe e nói rồi đúng không!? (mắt long lanh nước nhìn cô hỏi)
- Trước tiên cần xử lý vết thương đã!!
Nó nhẹ gật đầu... Cô dìu nó ngồi lên sofa rồi đi lấy hộp y tế. Ánh mắt nó luôn nhìn theo cô như sợ cô sẽ biến mất vậy.
- Có đau không!! (cô lấy thuốc đỏ cùng bông gòn chậm nhẹ lên vết thương)
- Không đau. (nó mĩm cười nhìn cô)
- Ah.. (nó kêu nhẹ đôi chân mày khẽ nhíu lại vì đau)
- Cô xin lỗi, cô sẽ nhẹ tay hơn!! (cô nhìn nó âu yếm)
- Cô.. Đừng rời xa e được không!? (hai tay nó nắm lấy cánh tay đang xử lý vết thương cho nó làm cho cô dừng động tác)
- Nơi đây đã quá nhiều tổn thương rồi cô sẽ không để cho ai làm cho nó tổn thương thêm nữa. Trái tim em, hãy để cô chữa lành có được không!? (cô đặt tay lên ngực trái của nó dịu dàng nói)
- Cảm ơn cô!! (nó khóc nấc lên vì cảm động và ôm chầm lấy cô)
- Ngoan.. Được rồi để cô băng vết thương lại cho e đã. (cô vỗ nhẹ lưng nó dịu dàng nói)
Cuối cùng cũng xử lý xong vết thương cho nó.

- Chuyện là như vậy đó. (cô kể lại toàn bộ câu chuyện từ hôm về nhà ba và buổi sáng ở cổng trường)
- E thật hồ đồ quá. Xin lỗi cô!! (giọng hối lỗi)
- Cô cũng muốn nghe e giải thích á!
- Lúc nãy e đang đứng ở sân thượng đột nhiên chị ta từ đâu xuất hiện ôm chầm lấy e còn cưỡng hôn e nữa huhu nụ hôn đầu của e phải làm sao đây. (nó làm nũng mèo nheo với cô)
- Thôi đi không biết hôn bao nhiêu cô rồi nữa mà còn nụ hôn đầu à. (cô ngắt nhẹ mũi nó)
- Hihi chỉ có cô này thôi nè. Chụt. (nó hôn vào má cô)
- Mà nè, cô không tin là trùng hợp đến vậy á!?  Khai mau, hay là e... (cô nhìn nó mờ ám hỏi hai đưa nhéo hai bên má nó lắc lư qua lại)
- Ôi oan cho e quá... (nó áp hai tay lên hai tay đang nhéo má nó của cô lắc lư theo tay cô)
- Tạm tha cho e đó. (cô buông tay khỏi má nó)
- Cô.. Nếu lỡ ba cô k chấp nhận chúng ta thì sao!? (nó nhìn cô lo lắng)
- Ba thương cô, cô tin rồi ba sẽ hiểu và chấp nhận thôi. Còn người kia e đừng lo cô sẽ nói rõ ràng với anh ta. ( cô vuốt gò má nó an ủi nói, cô biết rõ ba cô có ý muốn tác hợp cô với tên Thiên Vũ đó, nhưng liệu sau khi biết cô người cô yêu là con gái thì có chấp nhận cho cô không trong lòng cô luôn thấp thỏm lo âu vì chuyện này)
- Đúng là lúc trước e có tình cảm với chị ấy nhưng bây giờ đã không còn nữa với e nó chỉ còn là quá khứ thôi. Cô là hiện tại, là tương lai của e, e không thể sống thiếu cô được. Hiện tại và tương lai nếu không có cô chắc sẽ trở nên nhạt nhẽo lắm. Cô là một phần cuộc sống của e đừng bao giờ  rời xa e!! (nó nhìn cô nghiêm túc nói)
- Hứa với cô là e cũng không được rời xa cô. Yêu nhau quan trọng nhất là niềm tin dành cho nhau, nếu không có sự tin tưởng sẽ không thể bền chặt được có hiểu không!? (cô vén những sợi tóc trên mặt nó ra sau tai nhìn nó âu yếm ánh mắt tràn ngập sự yêu thương)
- Dạ!! (cả hai ôm chặt nhau tựa như sợ rằng sẽ có thứ gì đó sẽ chen ngang giữa họ)

Mọi hiểu lầm đều đã được giải quyết nhưng liệu sắp tới cuộc sống của cả hai có yên bình mà bên nhau không!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro