Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cánh cửa đóng lại nó ngã khụy xuống sàn.
'' Đúng vậy bản thân mình thật vô dụng vô dụng '' (nó tự đấm vào ngực mình oán trách)
Tại sao mọi chuyện cứ dồn dập đến với nó cùng một lúc như thế... Tại sao!?

''Em hay hỏi anh 
Rằng anh yêu em nhiều không? 
Anh không biết phải nói thế nào 
Để đúng với cảm xúc trong lòng 
Khi anh nhìn em...''
Tiếng nhạc chuông vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Nhìn màn hình hồi lâu, đưa tay lau đi những giọt nước mắt khịt khịt mũi cố chỉnh lại giọng nó bắt đầu nghe máy:
- Em nghe (giọng khàn khàn)
- Đến nhà tôi ngay. ( trong giọng nói lạnh lùng mang theo vài phần tức giận)
- Tút..tút (ko đợi nó trả lời cô đã tắt máy)
Tâm trạng của nó lúc này rất hỗn loạn, nó k biết phải giải quyết mọi chuyện ra sao cũng k biết phải đối mặt với cô như thế nào.
.
.
Cứ chần chừ mãi nó mới quyết định mở cửa vào nhà cô. Vừa vào trong nó thấy cô cứ chăm chú nhìn màn hình laptop mi mắt đã ươn ướt mắt thì đỏ hoe trong lòng lại cảm thấy xót vô cùng.
- Cô tìm em. (nó vẫn đứng ở cửa nhìn cô)
- Dây chuyền em đâu? (cô ngước lên nhìn nó ánh mắt có phần tức giận)
- À em... em cũng k biết. (nó đưa tay sờ sờ lên cổ thì mới nhận ra dây chuyền đã k còn, từ lúc xảy ra chuyện kia nó như người mất hồn k còn để ý đến gì nữa)
- Em thật sự k biết hay vốn dĩ với em nó k quan trọng!?
- Sao cô lại nói thế!!
Cô lấy trong túi xách sợi dây chuyền đặt lên trên bàn k nói lời nào chỉ nhìn nó.
- Em làm rơi ở nhà cô à. Thật may quá. (nó cầm sợi dây chuyền lên đeo vào cổ)
- Không.
- Vậy cô tìm được nó ở đâu?
- Tôi k tìm.
- Cô k tìm? (nó cảm thấy khó hiểu)
- Tối qua em đi đâu? (cô nhìn thẳng vào mắt nó như muốn tìm ra thứ gì đó có thể chứng minh nó k lừa dối mình)
- Em.. em đến nhà hàng. (nó lãng tránh ánh mắt của cô)
- Sau đó thì sao? (cô vẫn kiên trì hỏi nó)
- Sau..sau đó em em về nhà. (giọng nó bắt đầu run lên)
- EM NÓI DỐI . (cô quát lớn)
- Em...em (nó cuối đầu k dám nhìn thẳng vào mắt cô)
- Tự xem đi.
Cô xoay màn hình laptop lại đưa về hướng nó. Nó trố mắt kinh ngạc lướt từng bức ảnh mà xem.
- Sao.. sao cô lại có những bức ảnh này. (là những bức ảnh do chính c ta chụp lúc nó và cta nằm trên giường quần áo đều lột sạch, nhìn qua đều tưởng là cả hai đang cùng nhau ân ái)
- Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. (giọng nói càng tức giận hơn)
- Em..em xin lỗi. (nó cứ đứng chết chân một chỗ)
- Tôi k cần k cần em xin lỗi, tôi muốn nghe em giải thích em giải thích đi. (nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, cô lay lay hai vai của nó)
'' Nếu cô yêu con gái tôi mong cô sẽ hiểu hãy rời xa nó đừng hủy hoại tương lai con bé.''
'' Bên cạnh nó có rất nhiều người thành đạt theo đuổi nó có thể cho nó một tương lai tốt hơn là cô!!! ''
'' Cô có thể cho con gái tôi được những gì, cuộc sống, tương lai nó sẽ như thế nào? ''
Những lời nói của ba cô cứ chạy qua chạy lại trong tâm trí nó làm cho nó k còn suy nghĩ được gì nữa.
'' Đúng. E thật vô dụng chỉ biết yêu cô chứ k làm gì được cho cô cả ngoài làm cô tổn thương và đau khổ ra!! ''

- GIẢI THÍCH ĐI. (cô bấu chặt hai vai nó hơn quát thật to)
- Em k có gì để giải thích. (nó gỡ tay cô ra khỏi vai mình quay mặt sang hướng khác)
- Rốt cuộc em xem tình cảm của tôi là gì, trò đùa của em sao!? (cô xoay mặt nó lại đối diện với mình)
Nó nhìn vào đôi mắt đã đỏ hoe kia thật lâu rồi tiếp tục gỡ bỏ bàn tay cô ra đẩy cô ngã xuống ghế sofa hôn ngấu nghiến trên môi cho tới khi bị cô cắn đến môi chảy máu mới buông ra. 
- Cũng rất thú vị không phải sao. (nó lau vết máu trên môi rồi nói)
- Em nói vậy là sao!?
- Còn chưa hiểu sao. Tôi chỉ xem cô là người THAY THẾ thôi. Cô cũng đã biết hết thì k còn gì phải che giấu nữa. (nó làm động tác nhúng vai miệng cười đểu)
'' CHÁT '' cô tát mạnh vào mặt nó.
- Thật đau. Xem như cái tát này là trả lại cho cô những ân tình mà cô đã dành cho tôi. Chúng ta k ai nợ ai nữa đường ai nấy đi. (nó đưa tay xoa xoa trên má vẫn giữ nụ cười đểu đó trên môi)
- Em biến đi, BIẾN ĐI. (cô quát lên rồi ngồi khuỵ xuống sofa khóc nấc lên)
Nó im lặng nhìn cô thật kĩ, nó biết đây chắc sẽ là lần cuối mà nó được nhìn cô gần như thế này. Nhìn cô như vậy trong lòng nó cũng đau đớn k kém ngước mặt lên cố ngăn dòng nước mắt nó quay lưng bước đi thật nhanh. Vì nếu đứng ở đây nữa nó sợ mình sẽ k kìm lòng được mà chạy đến ôm chầm lấy cô thôi.     K được bên cạnh thì sẽ ở sau lưng mà dõi theo từng bước chân cô. Nó chấp nhận hi sinh, chẳng thà để cô hận nó mà quên đi nó còn hơn là để cô cứ đau khổ khi tiếp tục bên mình.

Trên chiếc bàn cạnh sofa được đặt thêm một chai rượu vang đỏ, một cô gái ngồi bệch xuống sàn tay nâng ly rượu.
'' Thay thế thì ra mình chỉ là người thay thế, hahaha '' (cô cười tự giễu bản thân mình)
'' Nếu k yêu tại sao còn đến bên cạnh tôi làm gì rồi lại rời đi như vậy chứ. Tại sao!?... Hức. '' 
'' Sao em lại tàn nhẫn với tôi như vậy chứ, tôi ghét em ghét em.. hức..hức ''
Cô cứ uống rồi lại uống hết ly này đến ly khác  ngất đi lúc nào k hay trong tiềm thức nước mắt vẫn chảy xuống đôi gò má kia. Cho đến khi tĩnh dậy thì đã là sáng mai đầu óc cứ quay cuồng, đôi mắt sưng húp lên vì khóc, nét mặt nhợt nhạt k còn tươi tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro