Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó chạy ra khỏi nhà cô phóng xe đi thật nhanh bây giờ nó thật sự mất bình tĩnh không còn là chính bản thân mình nữa. Cảm thấy bất lực, cảm thấy tồi tệ, cảm thấy bản thân mình thật vô dụng chỉ biết nhìn người mình yêu khóc nhìn người mình yêu tổn thương do chính mình gây ra mà không thể làm được gì cho người ta ngoài đứng nhìn. Dừng xe ở giữa cầu nó hét thật to làm cho những người qua lại ai cũng phải chú ý đến.
- AAAAAAAA....
Sau đó khụy người từ từ hạ xuống tựa vào lan can cầu, nhìn dòng nước đang chảy siết bên dưới cứ như đang cuốn nó đi thật xa khỏi cô vậy. Tim thật đau, chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như lúc này nó như muốn buông xuôi tất cả mà thả người trôi theo dòng nước kia. Nhưng khi nghĩ đến cô nó lại không đành lòng, không biết từ bao giờ cô đã trở thành một phần cuộc sống của nó, nhớ đến cô như một thói quen không thể buông bỏ được nữa.
'' Xin lỗi, em chỉ toàn làm cô phải đau khổ thôi. Em k xứng đáng với tình yêu của cô!! ''
'' Chỉ cần được nhìn thấy cô, dù từ xa thôi em cũng đã mãn nguyện lắm rồi. ''
'' Em sẽ luôn dõi theo cô ở phía sau, cầu mong cô sẽ luôn thật hạnh phúc!! ''
Khi yêu một ai đó không nhất thiết phải ở bên cạnh họ chỉ cần được nhìn thấy người ta hạnh phúc vui tươi là bản thân cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Nhưng làm sao hạnh phúc được khi người cô yêu lại không ở bên cô đây, khi yêu người ta sẽ luôn nghĩ cho nhau nhưng nếu sai cách chỉ làm cho đối phương cảm thấy đau khổ thêm thôi.
Nước mắt cứ như thế mà tuông rơi ướt đẫm cả khuôn mặt. Như nhớ tới chuyện gì đó hai tay nắm chặt lan can cầu sau đó đứng lên lau đi những giọt nước mắt bước lên xe phóng thật nhanh đi.
.
.
Kétttt.... Tiếng phanh xe dừng lại ở một nơi mà từ rất lâu rồi nó chưa quay lại.
Ting tong...ting tong.... Âm thanh chuông cửa như mang theo sự giận dữ mà ấn thật mạnh.
- Nhớ c sao? (c ta ra mở cửa cười giã lã nói)
- Tại sao c lại làm vậy? Hả? Tại sao? (nó nắm chặt hai vai c ta lay mạnh)
- Đau c đó. (c ta nhăn mặt)
- Trả lời tôi. (tay vẫn đặt trên vai c ta mà nắm chặt hơn)
- C chỉ muốn cô ta biết chúng ta là của nhau thôi.
- Sao c dám...
- Ko phải khi yêu người ta luôn ích kỷ hay sao, có gì mà c k dám chứ.
- Yêu sao? Yêu tôi sao, c chỉ yêu bản thân c thôi. C chưa bao giờ yêu ai cả. (nó thật muốn cho c ta một cái tát ngay bây giờ đã k kiềm được sự tức giận nữa)
- E tin cũng được k tin cũng được. C chỉ muốn em là của riêng c, c yêu e. Thật sự yêu e!!  (đây có lẽ là câu thật lòng nhất mà c ta từng nói, đúng vậy ngay từ đầu chỉ là đùa giỡn với nó thôi nhưng ko ngờ tình cảm lại là thật, chỉ tiếc là bây giờ nó đã không còn yêu c nữa)
- Tôi cấm c làm phiền đến cô ấy, hãy để cho cô ấy được yên.
- Chỉ cần e ở bên cạnh c. C nhất định sẽ không làm gì ảnh hưởng đến cô ấy nữa. (c ta ôm chầm lấy nó)
- C thật bỉ ổi. (nó đẩy mạnh c ta ra)
- Chỉ cần được ở bên e cho dù có bỉ ổi hay vô liêm sỉ đến đâu c cũng làm. (mắt c ta ửng hồng đọng nước, đây có lẽ là lần đầu c ta khóc thật lòng vì nó)
- Tôi cũng sẽ k để yên cho c. (nó lạnh giọng nói rồi quay bước ra xe)
.
.
.

Cho đến khi tĩnh dậy thì đã là sáng mai đầu óc cứ quay cuồng, đôi mắt sưng húp lên vì khóc, nét mặt nhợt nhạt k còn tươi tĩnh.
Ting tong...ting tong... Tiếng chuông cửa vang lên thất thần hồi lâu cô mới nghe thấy được. Lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại vỗ vỗ khuôn mặt rồi đi ra mở cửa.
- Ba.. Sao lại đến sớm? (cô vừa mở cửa vừa nói giọng nói khàn khàn)
- Nắng cũng đã lên còn sớm gì nữa. Ta là vì nhớ con gái mà đến thăm không được sao!? (ông nhìn cô âu yếm nói)
- Dạ.. Ba vào nhà. (cô mời ông vào nhà rồi đóng cửa đi theo sau)

- Con uống rượu? (ông khẽ chau mày khi nhìn thấy chai rượu và ly nghiêng ngã trên mặt bàn)
- Chỉ một chút. Ba uống nước. (cô ngồi xuống đối diện rót cho ông ly nước)
- Sức khỏe con không tốt, uống nhiều không tốt có biết không!! (ông nhấp một ngụm nước rồi nhìn cô lo lắng nói)
- Dạ. (cô gật đầu)
- Con không thích Thiên Vũ sao? (ông vào trọng tâm vấn đề)
- Con... (cô ấp úng)
- Thiên Vũ rất tốt, lại còn là giám đốc rất vừa ý của ba.
Thấy cô cúi đầu nắm vạt áo không trả lời nên ông tiếp tục nói.
- Hay con cho nó cơ hội cùng nhau tìm hiểu. (ông giả vờ không biết chuyện giữa cô và nó)
- Con... con... (cô cứ ấp úng mãi không biết nên trả lời như thế nào)
- Nếu con k có ý kiến gì thì cứ để nó đưa đón con đi làm từ từ tìm hiểu bồi đắp tình cảm cũng được mà. Nếu con vẫn không thích ba sẽ không ép con.
- Nhưng mà con...
- Trông con xanh xao quá con nghĩ ngơi đi ba còn có hẹn với đối tác phải đi rồi. (k để cô nói hết câu ông đã ngăn cản lại k cho cô có ý định từ chối)
- Con ra mở cổng.
- Thôi k cần con cứ nghĩ ngơi.
- Dạ. (giọng mệt mỏi)

'' Quyết định ngăn cản tụi nhỏ có đúng không đây. Con bé có vẻ rất đau khổ. Haiz. ''
'' Ba làm vậy chỉ là muốn tốt cho con thôi, rồi mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy con sẽ quên được mà. '' (sau khi ngồi vào xe ông trầm tư suy nghĩ mắt hướng vào trong ngôi nhà)
Ông làm sao biết được tình cảm mà cô dành cho nó đã quá sâu đậm đâu phải cứ nói quên là sẽ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro