Chương 5: Vì muốn được nhìn thấy chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thư Kỳ nôn náo không kiềm được sự phấn khởi đang nhảy múa trong lòng mà miệng liên tục cười khúc khích, nét vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt. Cô không hiểu tâm tư mình hân hoan như vậy là vì điều gì nữa vì cuộc hẹn tối nay hay vì người mình vốn dĩ muốn gặp. Cô thừa nhận có chút nhớ bóng dáng người kia, nhớ ngũ quan hài hoà mà tinh tế, nhớ cử chỉ nhẹ nhàng an tĩnh. Diệp Thư Kỳ quả thật đã động tâm rồi...

Bỗng từ phía bên ngoài cửa vọng vào một tiếng gọi thân thương, quen thuộc dường như ngắt ngang giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn của cô:

"Diệp Tử đến giờ cơm rồi, con định ngủ đến khi nào nữa !" bà Diệp tay còn đang bận bịu chuẩn bị cho bữa trưa mà cao giọng.

Cuối cùng cô cũng chịu đặt chân xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân với chiếc bụng đang mảy may cồn cào của mình.

Như thường lệ trên bàn ăn chỉ có mẹ và cô, ông Diệp đã đi giao hàng từ sớm, suốt những năm gần đây ông luôn vắng mặt trong những buổi cơm trưa gia đình, ông sẽ trở về khi trời nhá nhem tối. Tính từ lúc ngồi vào bàn đến giờ, Diệp Thư Kỳ đã ăn đến bát cơm thứ hai, vì trong lòng khẽ nhộn nhịp, mà liên tục ríu rít với mẹ:

"Mẹ ơi hôm nay món thịt có vẻ mềm hơn hôm trước, món rau này mẹ xem cũng tươi hơn rất nhiều, đặc biệt là cơm cũng thơm hơn nữa "

"Con có gì muốn xin mẹ, nói mau lên, mẹ sắp nhịn không nổi rồi"

bà vừa nói vừa lườm cô làm Thư Kỳ có hơi chột dạ:

"Chuyện là tối nay con có hẹn đi xem phim với bạn chắc sẽ không ăn tối được"

"Xem phim với bạn trai sao ?"

"Với bạn gái thì có được không mẹ ?" cô đáp lời bà với nửa phần bông đùa nhưng cũng có nửa phần chân thật.

"Được, tại sao lại không được, con chịu ra ngoài chơi mẹ mừng còn không kịp"

"Chị ấy hiện tại là bạn học của con" Thư Kỳ giải thích. Nhưng hai từ "hiện tại" lại có chút ám muội.

Bà Diệp hiểu được tâm tư của cô, bà liền buông đũa, mang từ trong phòng ra một ít tiền nhét vội vào tay Thư Kỳ:

"Ra ngoài phải có tiền mặt, con định đi xem phim mà để người ta mua vé sao"

"Mẹ à con có tiền tiêu vặt có thể mua thêm mấy phần bắp rang mà vẫn còn dư đấy, còn cái này thì mẹ cất đi" Diệp Thư Kỳ lúng túng lắc đầu.

Đứa con gái duy nhất này của bà, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, đến tận bây giờ vẫn không hề thay đổi, hiểu chuyện đến đau lòng...

"Nếu đã không ở nhà ăn tối vậy bây giờ con tranh thủ ăn nhiều một chút" vừa nói tay bà vừa gấp thức ăn vào bát khiến nó lúc nãy còn dang dở nhưng trong phút chốc liền đầy ắp.

Ăn cơm xong thì vẫn còn cách giờ  hẹn tận bốn tiếng, cô tranh thủ giúp mẹ rửa bát, sau thì chạy ngay vào phòng chuẩn bị bài vở cho ngày mai. Cô chính là luôn tuân thủ nề nếp như vậy nên trong nhiều năm đến trường cô liên tục đạt thành tích tốt, ông bà Diệp lại bớt đi được phần nào lo lắng. Diệp Thư Kỳ ngồi bệt xuống sàn nhà đưa tay với lấy chiếc bàn học kiểu gấp gọn đã được đặt ngay ngắn ở phía sau đầu giường và bắt đầu công việc của mình. Lúc hoàn thành xong bài tập thì đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều, cô nhẹ nhàng sắp xếp tất cả trả về ngay vị trí ban đầu rồi tiến về phía tủ quần áo, Diệp Thư Kỳ không thường xuyên đi ra ngoài chơi nên trong tủ cũng không có quá nhiều đồ, chủ yếu là một ít chân váy, đầm ngắn, còn lại là áo trơn và đồng phục. Cô ướm thử từng chiếc lên người mình nhưng chẳng thấy cái nào ưng ý, chỉ là buổi xem phim cuối tuần có nhất định phải để tâm nhiều như thế không ?? Tận mười lăm phút sau cô cuối cùng cũng chịu bước vào phòng tắm trên tay mang theo bộ váy ưng ý nhất rồi. Thoáng chốc trong phòng tắm phủ đầy hơi ấm, đồng điệu cùng âm thanh nước chảy là tiếng hát du dương, có phần hơi to của cô khiến bà Diệp ở ngoài khẽ lắc đầu, tủm tỉm.

Chuẩn bị xong cũng đã 7 giờ kém, Diệp Thư Kỳ từ tốn bước ra ngoài cổng đứng đợi người kia. Không lâu sau xe của Từ Sở Văn cũng đã đến, cô chưa vội xuống xe mà khẽ đưa mắt nhìn qua cửa. Ở phía đối diện kia có một cô bé tuy không khoác lên mình bộ váy lộng lẫy nhưng lại tựa như nàng công chúa nhỏ như vừa bước ra từ trong truyện cổ tích, với nước da trắng, ngũ quan xinh đẹp, nổi bật hơn với đôi mắt long lanh biết nói, dưới ánh trăng mờ ảo cô chọn cho mình chiếc váy ngắn, liền thân đơn giản, là kiểu không có dây, ôm vào eo nhưng vẫn có độ xoè nơi mép váy. Cô toát lên vẻ đẹp khiến người khác phải liên tục xuýt xoa, đến cả trăng cũng thiên vị mà soi sáng một khoảng u tối nơi cô đang đứng. Từ Sở Văn vô thức ngẫn người phải đợi đến khi tài xế lên tiếng gọi cô mới bất giác thu hồi tầm mắt mở cửa bước xuống xe.

Diệp Thư Kỳ ở đây đã trông thấy bóng người quen thuộc từ tốn tiến lại gần phía mình. Như đúng với tính cách, Từ Sở Văn không cầu kì mà diện một bộ trang phục đơn giản, áo thun trắng ngắn tay cùng chiếc quần đen ống đứng và bên ngoài là chiếc áo khoác da trơn cùng màu với quần. Dáng người cô cao và mảnh khảnh, nên dù ăn mặc đơn giản thì cũng vừa vặn đẹp, toát lên khi chất cao cao tại thượng vốn có của mình. Cô đứng trước mặt Diệp Thư Kỳ, một tay bỏ vào trong túi quần, tay còn lại đưa lên nhìn đồng hồ, đầu cuối xuống mắt hướng về người con gái trước mặt, hai người lúc này chỉ cách nhau vỏn vẹn vài tấc:

"Vừa đến kịp lúc, mau lên xe thôi"

Diệp Thư Kỳ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đi sau lưng cô, Từ Sở Văn chủ động mở cửa xe đợi cô ngồi vào rồi cẩn thận đóng lại, mình thì cũng di chuyển qua phía ghế còn trống. Tài xế bắt đầu lăn bánh, đi được một lúc nhưng trên xe vẫn tuyệt nhiên im ắng lạ thường, không khí có phần ngột ngạt. Từ Sở Văn hơi nhíu mày nhưng cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

"Là em hẹn tôi, nhưng tôi cảm thấy giống như tôi ép em vậy"

Diệp Thư Kỳ lúng túng, vừa rồi cô bận ghi nhớ khoảnh khắc Từ Sở Văn đứng trước mặt mình khí chất ngút ngàn, vừa trưởng thành vừa điềm tĩnh, khiến cô nhất thời không biết mở lời như nào mới không để lộ cảm xúc ngay tại thời điểm đó.

"Tôi không có ý im lặng, chỉ là...chỉ là vừa rồi..."

"Vừa rồi làm sao ?"

"Tôi có hơi say xe một chút"

Diệp Thư Kỳ giải vây cho mình bằng một lí do đại khái hiện lên trong đầu. Cô không thể cứ như vậy mà khen người kia hết nấc, như thế thì có hơi mất mặt. Từ Sở Văn không nói thêm lời nào mà chỉ hơi chồm người ngang người cô đưa tay hạ kính xe xuống một ít, để không khí bên ngoài lùa vào có thể làm cho Diệp Thư Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn. Xe cuối cùng cũng đến nơi cần đến, Từ Sở Văn ra hiệu cho tài xế đi tìm chỗ đậu xe, rồi hai người họ một trước một sau đi vào quầy lấy vé. Từ Sở Văn mua hai vé kèm theo một phần bắp ngọt và hai phần nước nhưng cô chỉ để Diệp Thư Kỳ cầm lấy vé còn mình thì đưa tay ôm trọn số còn lại. Vừa thấy người kia nheo mắt cô liền ung dung nói:

"Sợ cô hậu đậu làm đổ chúng"

liền khiến người đi chung có phần hậm hực. Nhưng mãi cho đến sau này cũng chỉ có mình cô mới biết được, trước cái lạnh của mùa thu thị trấn về đêm, cô chọn cầm hai ly nước có đá vì không muốn để Diệp Thư Kỳ buốt tay. ( huhu cổ soft )

Trong lúc coi phim Diệp Thư Kỳ khá là tập trung, cứ đến cảnh kinh dị thì cô lấy tay che mắt, người hơi nép vào vai Từ Sở Văn, qua phân cảnh đó thì lại quay về trạng thái cũ, làm Từ Sở Văn liên tục cười thầm. Cô bé bên cạnh quá đổi đáng yêu rồi ! Xem được một lúc thì cảm thấy hơi khát cô đưa tay trái cầm lấy ly nước mà hút một ngụm to. Thấy người kia hơi nghiên đầu nhìn về phía mình, cô mới nhận ra vừa rồi cô uống nhầm phần nước của Từ Sở Văn:

"Thật ngại quá, tôi lỡ, hay chị uống phần nước của tôi đi, tôi chưa động vào nó"

Từ Sở Văn vốn không định làm theo lời cô nói, đưa tay lấy đi ly nước trên tay cô rồi hút vơi đi vài ngụm, vẫn không quên lau đi nơi lạnh còn đọng lại trên lòng bàn tay Diệp Thư Kỳ. Hai người họ cứ như vậy cho đến khi phim kết thúc.

Vừa đến cửa chính của rạp. Từ Sở Văn không nhịn được mà hỏi người bên cạnh:

"Sao hôm nay lại có nhã hứng hẹn tôi đi xem phim thế ? Đừng nói chỉ vì em muốn xem một bộ kinh dị mà bản thân đến phân đoạn hay thì liên tục nhắm mắt đâu nhỉ ?"

Nghe đến đây, lòng ngực Diệp Thư Kỳ có hơi phập phồng, cô dùng tông giọng nhỏ nhất mà hồi đáp người kia:

"Đơn giản là vì muốn được gặp chị, muốn được nhìn thấy chị của hôm nay nhiều hơn hôm qua một chút"

nói xong liền bước nhanh ra ngoài, mặc người kia đang đứng yên bất động phía sau. Từ Sở Văn nhất định là đã nghe thấy rồi, nghe không sót một chữ nào...

----------------

3 giây đoán cung hoàng đạo của họ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro