Chương 6: Cùng em đi qua xuân, hạ, thu, đông của cuộc đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở tít xa chân trời các toà nhà cao tầng lấp lánh cũng đã dần nghỉ ngơi, dòng người cũng bắt đầu thưa thớt, dưới ánh đèn đường yếu ớt Diệp Thư Kỳ đứng yên bất động dường như đang chờ đợi một điều gì đó. Mặc cho cơn gió đầu thu đang liên tục lướt qua bên người, từng lọn tóc dài cũng khẽ tung bay làm Diệp Thư Kỳ không nhịn được mà run lên từng hồi, xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau sau đó khoanh lại, cơ thể có hơi gồng lên để giữ ấm. Trong chốc lát Từ Sở Văn từ đằng sau đi đến, khoác chiếc áo của mình lên bờ vai thon gầy của cô, tức thời không cảm nhận được cái lạnh nữa:

"Em mau bận vào đi, tôi không muốn bị ba mẹ em khiển trách vì đưa con gái họ đi lành lặn nhưng trả về lại bị cảm mạo !"

"Chị không thể ăn nói bình thường được sao"

Diệp Thư Kỳ uất ức bận vào cơ thể liền trở nên dễ chịu hơn. Chiếc áo này mang một mùi thơm thoang thoảng của chủ nhân nó, ngay tại hành lang lần đầu tiên họ gặp nhau cô đã ngửi thấy rồi và vẫn ghi nhớ đến bây giờ, giây sau cô liền đưa mắt sang người bên cạnh. Từ Sở Văn lúc này chỉ bận mỏng manh chiếc áo thun cọc tay, gió thì liên tục thổi mạnh như vậy, chị ta không lạnh sao, Diệp Thư Kỳ thầm nghĩ. Thật ra Từ Sở Văn có lạnh chứ, cơ thể cô cũng không khắm khá hơn người kia là bao, nhưng cô chỉ duy trì một trạng thái tĩnh mịch, đối phương muốn đoán cũng không tài nào đoán được. Với cô chút cái lạnh này vẫn còn ở mức chấp nhận được, còn với Diệp Thư Kỳ vốn đã gầy mỏng manh, còn bận trang phục không có vẻ gì là ấm áp kia thì không thể chịu lạnh được đâu. Vừa suy nghĩ được giây lát thì có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô đưa vào trong túi áo:

"Tay đã lạnh đến mức này còn giả vờ được sao ?"

"Nể tình chị như vậy thì tôi cũng nên hiểu chuyện một chút"

Khoé môi Từ Sở Văn khẽ cong lên. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé kia đang siết chặt lấy tay mình.

"Với lại tôi cũng giống như chị chẳng muốn bị cô chú khiển trách đâu"

"Họ cũng không thể trách em được..." Từ Sở Văn trầm mặt một lúc rồi nói tiếp:

"Dường như tôi chưa kể với em thì phải, tôi đã lâu không gặp ba nữa, còn mẹ tôi... bà đã qua đời nhiều năm rồi"

Diệp Thư Kỳ lén nhìn người bên cạnh, cô ấy không hề thể hiện điều gì cho thấy bản thân đang đau lòng khi kể về quá khứ xót xa ấy của mình mà chỉ trưng ra bộ mặt bình thản, dửng dưng.

"Tôi vừa rồi... xin lỗi chị" Diệp Thư Kỳ nói bằng giọng có phần hơi nghẹn ngào.

"Không sao, tôi quen rồi" thật ra cô cũng chỉ mới dần chấp nhận sự thật, dần bước ra khỏi quá khứ đau thương của mình mà chầm chậm tiến về phía trước, tìm về nơi có ánh sáng để xoa dịu tâm hồn mình.

"Em có muốn đi ăn chút gì không" Từ Sở Văn cất lời khi vừa nghe loáng thoáng tiếng động phát ra từ người kế bên. Diệp Thư Kỳ dường như vẫn chưa ăn tối.

"Thật ngại quá, bụng tôi vừa đánh trống" cô nhìn Từ Sở Văn ngượng ngùng.

"Vậy chúng ta đi thôi"

Không lâu sau thì tài xế cũng đến, họ chậm rãi bước vào xe nhưng cơ bản vẫn duy trì trạng thái tay trong túi áo ban nãy.

"Cảm ơn em, nhưng tay tôi đã đỡ lạnh rồi"

Diệp Thư Kỳ lúc này mới chợt nhận ra liền nới lỏng bàn tay mình rời khỏi tay đối phương , tay Từ Sở Văn bị cô nắm chặt đến mức có cảm giác tê rân.

Xe di chuyển chưa được nửa giờ đồng hồ đã dừng trước nơi cần đến. Bước xuống xe trước mắt Diệp Thư Kỳ là một nhà hàng trung hoa với cách bày trí vô cùng đẹp mắt, đậm nét truyền thống nhưng không hề cũ kỷ. Nhưng cô có hơi chôn chân tại chỗ, nhà hàng hoành tráng như thế này chắc giá cả không hề rẻ, cô dự định sẽ thanh toán bữa ăn này nhưng nhắm chừng có hơi quá sức. Từ Sở Văn nhận thấy được nét mặt lo lắng kia mà nhanh chân tiến tới nắm lấy tay cô:

"Vào thôi, hôm nay em đã chủ động hẹn tôi nên lần này để tôi mời mới phải."

Vừa vào đến cửa, có nhân viên sắp xếp bàn trên tầng dành cho hai người. Đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi ngồi xuống Diệp Thư Kỳ bèn hỏi:

"Chị thường xuyên đến đây sao"

"Không thường xuyên, nhưng trong kí ức của tôi thì món ăn ở đây rất vừa miệng"

"Lúc trước tôi có đến đây với chị, nhưng sau khi chị ấy mất, đã lâu rồi tôi không còn có hứng thú nữa" Từ Sở Văn vừa nói tay vừa lật quyển thực đơn trước mặt. Người còn lại nghe đến đôi mắt cũng bắt đầu ươn ướt, không nhịn được mà đưa tay chạm vào mặt Từ Sở Văn khẽ xoa lấy.

"Chị đã rất khó khăn có phải không ?"

Từ Sở Văn có hơi ngẫn người, chưa một ai hỏi cô như vậy, từ trước đến giờ chưa có một người nào quan tâm đến cô, đến quá khứ của cô một cách ân cần như thế. Diệp Thư Kỳ chính là chầm chậm bước vào cuộc đời cô, chầm chậm chiếm lấy một vị trí trong lòng cô. Nếu như nói cô đang đi tìm ánh sáng cho riêng mình, thì Diệp Thư Kỳ chính là luồng ánh sáng ấy, nhẹ nhàng nâng niu sưởi ấm cô trong lúc cô cần nhất.

"Người khó khăn lúc đấy là chị ấy mới phải, tôi vào những năm đó không có cách nào bảo vệ, giúp đỡ chị ấy, em nói xem có phải tôi tàn nhẫn lắm không ?"

"Chị không tàn nhẫn, nhưng lúc mọi chuyện xảy đến chị cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ cũng không có cách nào giúp đỡ chị ấy được" Diệp Thư Kỳ rơi nước mắt rồi.

"Tôi không biết rõ tình hình lúc đó, nhưng chị đừng tự trách mình mãi được không? Tôi tin có lẽ rằng do nhân gian quá hỗn tạp nên thiên sứ ra đi"

nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hồng có phần gầy gò ấy Từ Sở Văn liền đưa tay vội lau đi cho cô, bản thân Từ Sở Văn cảm nhận được Diệp Thư Kỳ là đang đau lòng thay cho mình:

"Em đừng khóc... tôi không tự trách mình nữa nhưng xin em đừng khóc..."

***

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, hai người cũng bước ra khỏi nhà hàng, lúc này cũng đã hơn 11 giờ tối. Từ Sở Văn đưa Diệp Thư Kỳ về nhà ngay sau đó. Đến tiểu khu, cả hai cùng bước xuống, Diệp Thư Kỳ có phần luyến tiếc người bên cạnh đi được vài bước liền ngoảnh đầu lại nhìn. Cuối cùng không chịu được mà chạy về phía Từ Sở Văn đang đứng tựa người vào cửa xe:

"Chị nhớ những lời vừa nãy nói đấy nhé !" Diệp Thư Kỳ vừa dứt, tay đã đến đề bên lòng ngực Từ Sở Văn:

"Mẹ và chị ấy không bỏ rơi chị, họ chưa từng biến mất, họ ở đây, ở trong tim chị nếu biết được chị luôn tự dằn vặt như vậy họ sẽ rất giận đấy"

Từ Sở Văn cuối cùng cũng mỉm cười, liền gật đầu đồng ý với đối phương. Sau đấy cô ra hiệu cho Diệp Thư Kỳ đi vào nhà, bóng lưng nhỏ bé dần xa  cô mới lén thở phào một hơi. Ngẫng mặt nhìn ánh trăng đang toả sáng cả một vùng trời:

"Nếu em cứ như vậy, tôi sẽ không nhịn được mà muốn ở bên cạnh em, muốn cùng em đi qua xuân, hạ, thu, đông của cuộc đời..."

----------------

họ đều rung động cả rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro