Gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lam...ngươi phải đi sao? Chúng ta quay lại từ đầu được không?". Diệp Phong nhìn người mình yêu đứng trước mắt, bi thương hỏi.

"Phong, xin lỗi. Ngươi không thể cho ta những thứ mà ta muốn. Chúng ta...chúng ta chia tay đi!". Người tên Lam nói xong liền tiêu sái rời đi, cũng không hề quay đầu nhìn.

Diệp Phong sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, rõ ràng hiện tại tháng bảy nóng như lửa đốt nhưng nàng lại cảm thấy một trận hàn ý. Nàng ngẩn người nhìn bóng lưng quen thuộc kia dứt khoát kiên định, trong lòng tan vỡ thành từng mảnh. Diệp Phong vốn chưa từng cô độc, nàng từ xa xôi ngàn dặm T thị đến N thị không nghĩ mình gặp phải kết quả này. Bốn năm cảm tình cứ như vậy dở dang, mấy ngày trước cùng nhau thề thốt bên nhau trọn đời, hôm nay đã biệt ly, khiến nàng từ thiên đường vui sướng thoáng cái ngã xuống địa ngục thống khổ. Ngực đau đớn nhắc nhở hết thảy chuyện vừa phát sinh, trên mặt từng đợt man mát, nàng tiện tay sờ thử, hoá ra chẳng biết khi nào thì rơi lệ. Tất cả triệt để kết thúc.

Diệp Phong không biết bản thân bằng cách nào tới sân bay, cũng không hiểu làm sao có thể lên máy bay. Nhìn ngoài cửa sổ gió thổi mây trắng lững lờ, trong đầu hiện ra gương mặt thật sâu khắc vào tâm trí nàng. Hồi tưởng bốn năm vun đắp mặn nồng, Diệp Phong dâng trào một trận chua xót, lúc trước cố gắng đến được với nhau, nhưng nay quyết tuyệt. Câu nói "Ngươi không thể cho ta những thứ mà ta muốn" đem Diệp Phong đả kích thương tích đầy mình, ngươi mong chờ điều gì? Một tình yêu quang minh chính đại? Một bao lì xì chúc phúc hôn nhân? Một gia đình bình thường? Một người ngươi thực sự mến thương? Đó mới là thứ ngươi quan tâm đúng không? Cho nên ngươi dứt khoát bỏ đi. Ta sẽ tôn trọng quyết định của ngươi, chúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc.

Lỗ tai truyền đến giai điệu buồn:
"Nhất định so với ta phải vui vẻ
Mới không uổng phí ta chật vật rời khỏi
Tim đau nhức vẫn không kêu than
Tình yêu không cần xin lỗi để bù đắp
Chí ít ta thành toàn ước mộng của ngươi
Thỉnh nhớ kỹ so với ta phải vui vẻ
Mới đáng giá ta đối bản thân tàn khốc
Ta yên lặng đếm ngược thời gian
Cuối cùng ngươi cũng sẽ thấy được
Hình ảnh ngươi trong mắt ta dần khuất
Chậm rãi biến mất
Yên tâm theo đuổi mục tiêu của ngươi.".
(Editor: Ta không biết tên bài hát đâu 😐😐😐, nghe lạ quá)

"A...!". Diệp Phong bị một tiếng thét kinh hãi đánh thức, bốn phía ầm ĩ, tràn ngập kinh khủng.

"Không xong! Máy bay gặp bão tố!". Chẳng rõ ai la lớn càng làm tâm lý mọi người sợ hãi thêm. Lúc này Diệp Phong mới phát hiện, mây trắng thuở nào đã bị thay thế bằng những đám mây đen thật lớn, loáng thoáng nghe được ầm ầm tiếng sấm. Đột nhiên một đạo thiểm điện chói mắt xẹt qua bầu trời.

"Hành khách đại gia không cần kinh hoảng, máy bay vẫn trong tầm kiểm soát. Lady and gentlemen...". Chưa có nói xong, máy bay liền lay động. Cabin bắt đầu nổi loạn, tiếng khóc, tiếng gào thét nức nở. Tiếp viên hàng không cực lực khống chế cục diện, nhưng đối mặt tử vong đều là gương mặt tái nhợt. Người thì ngồi tại chỗ cầu khẩn, người thì viết di thư, một gia đình thì ôm chặt nhau.

Diệp Phong thần kì bình tĩnh, nhớ lại đối thoại ngày xưa.

"Phong, giả sử ngày mai tận thế, hôm nay ngươi muốn làm cái gì?".

"Đứa ngốc! Chúng ta còn phải sống với nhau đến tuổi già a!".

"Giả thiết một chút mà...". Lam không từ bỏ mục đích truy vấn.

"Không có giả thiết!".

"Đáng ghét! Không thương ngươi nữa!".

Kỳ thực nàng định nói: "Nếu như tận thế xảy ra, ta nghĩ cùng ngươi thăm phụ mẫu hai bên, sau đó đi nơi xa xôi chờ đợi, chỉ hai chúng ta.".

"Nguyện vọng này sợ là không khả năng thực hiện rồi, bởi vì ta tận thế đã đến. Ba, mẹ, xin lỗi, nữ nhi bất hiếu đi trước. Kiếp sau nguyện làm các ngươi con, thề suốt đời phụng dưỡng.".

Máy bay càng run lợi hại, áp suất kịch kiệt suy giảm.

Chẳng qua bao lâu, Diệp Phong mở mắt, một mảnh đen kịt, quơ tay không rõ năm ngón. Hết năm phút, nàng mới quen dần địa phương hắc ám, kéo thân thể đau nhức đánh giá chung quanh. Ở đây im ắng vắng vẻ , bất quá chỉ nghe thấy tiếng tim đập. Gian nan động hai chân, từ từ bước về phía trước. Nhìn tia sáng càng lúc càng mở rộng, Diệp Phong khủng hoảng: "Tại sao lạnh như thế, địa ngục chăng?". Bãn thân rốt cục chết hay chưa? Cái này sẽ dẫn mình tới đâu?

"A di đà phật. Thí chủ, đã lâu không gặp.". Thanh âm nhượng Diệp Phong thất kinh. Nàng xoay người lại thì thấy một vị hoà thượng chòm râu tuyết trắng hiền lành đang nhìn mình. Nàng vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Lão hoà thượng, ngươi làm ta hết cả hồn!".

"Nhượng thí chủ sợ hãi, tội lỗi, tội lỗi.".

Diệp Phong khẩn cấp nói ra nghi vấn: "Ta thế nào ở đây? Ta chưa chết sao? Ngươi nhận thức ta? Ngươi là ai?".

"A di đà phật, thí chủ chớ vội, bần tăng liền chậm rãi giải thích. Nơi này là hoang thiên, không gian xen giữa thiên giới và địa giới. Lão nạp đã tu hành được vạn năm, công đức viên mãn, chỉ khiếm thiếu chủ một đoạn nhân duyên. Bần tăng không muốn mang theo thua thiệt thăng thiên, mới đem thí chủ tới.".

"Lí do nào ngươi biến ta đến? Ta muốn về nhà! Mau đưa ta về!".

"Thí chủ trần duyên đã xong. Quay lại là điều bất khả.". Lão hoà thượng vung tay áo, trên bầu trời xuất hiện một khung cảnh.

Diệp Phong thấy Lam và phụ mẫu ôm thi thể mình khóc, nàng tiến lên nhưng hình ảnh trong chớp mắt biến mất: "Ba ba! Mụ mụ! Lam!".

"Lão hòa thượng, có đúng hay không ngươi giả thần giả quỷ? Có đúng hay không!? Có đúng hay không!?". Diệp Phong phẫn nộ quát hỏi.

"A di đà phật, thí chủ bớt giận, đây là thiên mệnh, không do bần tăng gây nên, thí chủ thỉnh nén bi thương.".

"Ha ha ha. . .". Diệp Phong giống như nghe được trên đời hay nhất chuyện cười: "Ta chết, ngươi bảo ta nén bi thương!?".

"Thí chủ không cần như vậy, sinh tử luân hồi đều định sổ.".

"Ta ba mẹ làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có ta là hài tử, ai giúp bọn họ dưỡng lão?".

"Thí chủ yên tâm, bọn họ cuộc đời luôn làm việc thiện, trăm năm sau sẽ chết già.".

"Lam...Lam thì sao?". Diệp Phong muốn biết nàng sau đó có thể có hay không hạnh phúc.

"A di đà phật, thiên cơ bất khả lộ, bần tăng đã nhiều lời. Nhân quả báo ứng, tự có tuần hoàn.".

"Ngươi nói thiếu ta một đoạn nhân duyên là chuyện gì?".

"Thí chủ sở hữu khối huyền ngọc phải chứ?".

Diệp Phong sờ sờ ngực, cảm giác được khối ngọc vẫn tồn tại, nàng gật đầu. Nghe mẹ nói, bản thân có lần bệnh nặng, uống nhiều thuốc cũng không chuyển biến tốt, bác sĩ đều cho rằng bản thân sẽ không qua nổi, mẹ không chịu buông tha, bồng bản thân đến sơn tự cầu phúc, gặp một vị hòa thượng, nói là bản thân hữu duyên liền đem ngọc tặng cho. Mẹ luôn căn dặn, nhất định phải thời thời khắc khắc đeo, bằng không tất táng mệnh. Diệp Phong tuy không tin, nhưng nhớ thật sâu tình thương của mẹ, nàng cho tới bây giờ luôn mang theo bên mình.

"Lẽ nào. . . Lẽ nào ngươi?". Diệp Phong giật mình há to miệng.

"Thí chủ thực sự thông minh. Không sai, này ngọc đúng là bần tăng tặng cho. Thế nhân đều có ba hồn bảy vía mới có thể hoàn toàn trở thành người, thí chủ có đây ngọc, nên còn lại một kiếp."

Diệp Phong tỉ mỉ quan sát khối ngọc, đại khái to khoảng nửa bàn tay trẻ con, cả vật thể huyền hồng, mơ hồ thấy ánh sáng lưu động, nhìn không ra hình dạng, trông giống rồng nhưng hình như cũng không phải.

Biết Diệp Phong nghi vấn, lão hòa thượng nói: "Ngọc và thí chủ cùng nhịp thở, mong thí chủ ghi nhớ. Mặt khác ngọc vốn có một đôi, phân nửa là ngọc kỳ lân, một nửa khác là ngọc phượng hoàng. Chính thí chủ đeo trúng ngọc kỳ lân, người có duyên với ngươi mang theo ngọc phượng hoàng.".

"Người có duyên với ta? Ai?".

"A di đà phật, canh giờ không còn sớm, thí chủ nên khởi hành.".

"Uy, ngươi còn chưa nói cho ta biết là ai!".

"Thí chủ tình đồ nhấp nhô, hãy trân trọng. Ghi nhớ kỹ, ghi nhớ kỹ.". Nói xong tăng bào vung lên, Diệp Phong chỉ cảm thấy cỗ gió quất vào mặt, thân thể lập tức bị thổi đi khiến nàng hoảng hốt không ngớt: "A...Cứu mạng!".

Diệp Phong mất đi ý thức...
HẾT CHƯƠNG 1

Chú thích:
1) Hàn ý: Gió lạnh.

2) Quang minh chính đại: Được mọi người công nhận và nhiệt tình ủng hộ.

3) Đạo thiểm điện: Tia chớp.

4) Phụ mẫu: Cha mẹ.

5) Nữ nhi: Con gái.

6) Mụ mụ: Cách gọi mẹ của người Trung Hoa.

7) Nhượng: Khiến/làm cho.

8) Công đức viên mãn: Đại khái giống như Tu thành chánh quả, làm đủ việc thiện rồi.

9) Thăng thiên: Lên trời (không phải nghĩa là chết nha, mà là biến thành thần tiên ấy 😇).

10) Bất khả: Không được.
Thiên cơ bất khả lộ: Việc của trời không thể nói ra.

11) Sinh tử luân hồi đều định sổ: Chuyện sống chết đều đã ghi vào sách, đều định đoạt xong cả.

12) Huyền hồng: Đỏ đen.

13) Sơn tự: Chùa nằm ở trên núi.

14) Táng mệnh: Bỏ mạng.

* Một vài lời của Editor:
Mới chương đầu...mà buồn như vậy...hu hu 😭😭🤧🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro