Chương 2: Ấn tượng đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạn học, bạn để quên túi xách này."

Lâm Trác Tuyền đứng nấp sau cây lớn gần đó, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ngay khoảnh khắc ấy. Vốn đã muốn lẻn đi nhân lúc hai người nói chuyện, cố gắng biến mình ngay cả không khí cũng muốn hòa làm một. Thật tâm mà nói, ngày đầu tiên bị Trưởng ban kỉ luật phát hiện, nghĩ thế nào cũng không hay. Vậy nên Lâm Trác Tuyền cật lực muốn tránh mặt người này ngay tại thời điểm này. Sau đó nhân lúc hai người họ đi mà lẻn vào trong trường sau.

Thật không ngờ, nữ nhân tên Dịch Thần kia so với mình còn muốn cao tay hơn.

Hại thảm cô rồi...

Lâm Trác Tuyền ngoài mặt tuy không nói ra, nhưng kì thực trong lòng lúc này tâm giống như đã chết. Hảo cảm còn sót lại đối với Dịch Thần nháy mắt biến thành con số không tròn trĩnh. Tuy không đến mức hận thấu tim gan, nhưng trong tình cảnh này mà vẫn giữ được ý tốt với đối phương thì quả thật chỉ có Phật tổ mới làm được.

Dịch Thần hướng đến nàng nói như vậy, chính là gián tiếp hại chết Lâm Trác Tuyền rồi. Vậy chẳng khác nào muốn nói với Trưởng ban kỉ luật ngoài cô ta ra còn có một người nữa ở bên ngoài.

Mà vào giờ này còn không vô trong trường, hơn ai hết Trưởng ban kỉ luật là người nắm rõ nhất.

Lâm Trác Tuyền tuy muốn làm thinh không đáp, nhưng nghĩ tới túi xách còn có điện thoại, thẻ ngân hàng, một vài thứ quan trọng. Tuy vẫn sẽ lấy lại được, chẳng qua là khiến mọi việc phức tạp thêm thôi, đến lúc đó không chừng lại mất đồ oan.

Nghĩ một hồi, Lâm Trác Tuyền thở dài, quyết định đứng ra.

Cách một hàng rào, cả hai nở nụ cười với đối phương, người ngoài không quen biết nhìn vào còn tưởng là tri kỉ lâu năm.

"Vậy ra còn một người nữa. Cậu kia, tôi sẽ nhờ bác bảo vệ mở cổng, cậu chờ một chút." Trưởng ban kỉ luật cũng không quá ngạc nhiên, đẩy gọng kính nơi sống mũi, đi tới phòng bảo vệ nói vài câu cổng liền mở.

Nhìn thấy cánh cổng sừng sững mở ra, Lâm Trác Tuyền tâm như nguội lạnh.

Vào bên trong khuôn viên trường liền đón nhận lấy cặp xách từ vị kia, ngay cả một cái liếc nhìn cũng không có, thuận lợi đi theo Trưởng ban tới Phòng kỉ luật. Cả dọc đường đi qua bao nhiêu tòa nhà cũng không nhớ nổi, Trác Tuyền im lặng không nói, nụ cười thu lại trên môi, làm ra bộ mặt lạnh nhạt trào phúng.

Đau đớn hơn, chính là tự trào phúng chính mình.

Bước chân chợt dừng lại, đối diện là một căn phòng có treo lá quốc kì. Bên trong đặt bàn gỗ, ghế gỗ, trên bàn có một xấp giấy ngăn nắp cùng bút viết.

Lâm Trác Tuyền cùng Dịch Thần, hai người không hẹn mà cùng ngồi xuống.

Nàng rũ mắt, có lẽ đây là lần đầu phải viết bản tường trình trong suốt khoảng thời gian đến giờ.

Còn với Dịch Thần, điều này như đã quá quen. Dịch Thần lấy ra một tờ giấy trắng, viết vài dòng qua loa, chưa đến một nén nhang liền xong. Cả quá trình mắt cũng không chớp, tay cầm bút viết vô cùng thuần thực. Thật ra nếu để so sánh, trông không giống viết bản tường trình lắm. Có lẽ đơn giản đối với nữ nhân này mà nói, một hay mười tờ cũng không quá quan trọng.

"Cả hai, đưa tôi thẻ học sinh." Trưởng ban kỉ luật ngồi đối diện, mặt vô cùng chính trực. Khách quan mà nói, kính gọng vàng rất hợp với cô ấy.

"Không có."

"Mất rồi."

Lâm Trác Tuyền mày hơi giật giật, cũng không biết phải nói sao về trường hợp này. Xem như là trùng hợp đi.

Trưởng ban kỉ luật: "..."

"Dịch Thần, đối với việc cậu mất tôi đã quá quen. Khẩn thiết xin cậu mua lại một cái mới giùm! Còn cậu sao lại không có, tôi đối với học sinh trường này sớm đã quen mắt, nhưng lại chưa từng thấy cậu?"

Trưởng ban hơi nhíu mày, để làm công việc của thanh niên tình nguyện dĩ nhiên đã đi trực không biết bao nhiêu lần. Tuy số lượng học sinh tương đối đông, nhưng những gương mặt điển hình cô chính là nhìn một lần liền không thể quên. Tương tự với Dịch Thần, tiếng xấu đồn gần xa trong trường, chạm mắt nhau liền ghi nhớ lúc đó. Huống chi nữ sinh trước mặt này, tóc vàng mắt xanh, dường như là con lai nước ngoài. Nét mặt không có gì quá nổi bật, chỉ là pha trộn đường nét của người Châu Á, sắc bén nhưng không làm mất đi nét thanh thuần. Tuy không đến độ đẹp khiến người ta phải ngoái lại nhìn, nhưng cũng đủ để gây ấn tượng lần đầu với một nữ sinh trung học.

Hơn nữa chỉ dựa vào đồng hồ đeo tay cùng giày dép, nhìn sơ qua chỉ thấy thiết kế tối giản bình thường đến không thể bình thường hơn. Nhưng cô vốn luôn để ý tiểu tiết, hoa vân cùng chất liệu này thuộc về mặt hàng tiêu thụ hiện nay giành cho giới thượng lưu, chỉ nhìn lướt qua cá đến tám chín phần đoán không ra. Vậy nên gia thế của nữ sinh này tuyệt nhiên không thể xem thường.

Nhưng người như vậy có trong trường, vậy mà cô lại không biết, thậm chí đây có thể xem như lần gặp mặt đầu tiên?

"Lỗi của tôi không giới thiệu trước. Tôi là học sinh mới chuyển tới đây vào ngày hôm nay, tôi họ Lâm, cứ gọi tôi là Trác Tuyền."

Trưởng ban kỉ luật như ngẫm nghĩ lại gì đó: "Ra vậy... Lẽ nào, cậu là học sinh Alpha mà giáo sư Trần từng nhắc đến?"

Lâm Trác Tuyền: "Đúng vậy?"

A, chả trách, dáng vẻ lại xuất chúng như vậy.

Trưởng ban kỉ luật: "Cậu che giấu pheromones rất kĩ."

Lời này nói ra cũng không có ý tứ khen ngợi gì. Chẳng qua Trưởng ban nhìn tới nữ sinh trước mặt mình bộ dạng không có đơn thuần như người ta vẫn nghĩ. Nhìn có vẻ hòa đồng dễ dàng thích nghi, nhưng thật ra lại ẩn giấu tính xâm lược mạnh mẽ, thậm chí nụ cười hòa nhã kia có vẻ không thật. Ngụy tạo bản thân quá tốt rồi, cô thầm cảm thán.

Nếu như giáo sư Trần không nhắc nhở cô trước về người này, đối phương có nói bản thân là Beta hay Omega cô cũng tin.

Lâm Trác Tuyền không biết đối phương nghĩ nhiều như vậy, trong đầu lúc này chỉ còn là: "Trưởng ban kỉ luật, danh xứng với thực."

"Dù sao thì, cậu mau đi theo tôi. Giáo sư đang sốt ruột lắm khi không thấy cậu đấy, mấy cái giấy tờ này... aiz, không cần viết nữa!" Nói rồi lập tức đứng dậy dẫn Phong Miên đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, Dịch Thần đột ngột hạ bút xuống. Hiển nhiên đã nghe được toàn bộ cuộc hội thoại của hai người, giấy đã viết xong từ lúc nào. Dịch Thần chậm rãi đi về phía hành lang, lúc rời đi còn không quên buông ra một câu châm biếm.

"Học sinh chuyển trường ngày nay được đãi ngộ thật tốt."

Khi lướt qua người, Lâm Trác Tuyền cũng không phải dạng vừa, lập tức nhìn vào mắt Dịch Thần. Ý tứ cả hai đều hiểu, Trác Tuyền đôi mắt giống như phát lạnh, cười cũng không cười, hướng tới nụ cười nhạt của đối phương mà khảm trong lòng.

Mong là ba năm sắp tới vĩnh viễn không thấy mặt của nữ nhân này một lần nào nữa.

Dịch Thần cũng thu hồi lại nụ cười, dáng vẻ lười nhác tùy ý đi về hướng ngược lại hai người họ.

Trưởng ban kỉ luật nhìn theo tầm mắt của Lâm Trác Tuyền, thần sắc có chút ngưng trọng: "Cậu mới tới trường, tôi cũng nên khuyên cậu một chút. Nếu có thể, đừng dính dáng tới nữ sinh kia. Người đó là Dịch Thần, cái tên này nếu cậu mang đi khắp trường, không ai không biết. Đặc biệt với Omega cậu ta càng nổi tiếng hơn. Người này là một cái học tra hết sức tự mãn, nghe nói có dính tới đám du côn trong địa bàn. Vậy mà không hiểu sao vẫn luôn có sức hút nhất định với Beta và Omega, ngay cả Alpha cũng từng bị cậu ta quản giáo."

"Lời khuyên tốt nhất dành cho cậu, đừng có tiến gần tới người này."

"Tránh xa cậu ta ra."

Lâm Trác Tuyền liếc mắt tới đối phương, dường như nghĩ lại gì đó, khóe môi bất giác nở nụ cười.

Một lần thôi.

Một lần, là quá đủ rồi.
.

.

.

"Giáo sư Trần."

Lâm Trác Tuyền sau khi được dẫn đường tới khu nhà dành cho giáo viên, nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi ở đối diện cửa ra vào, cửa trước có gắn bảng chữ ghi "Phòng làm việc của Trần Húc."

Người nọ đang nhâm nhi tách trà, nhưng bộ dạng hơi vội vàng, đứng ngồi cũng không yên. Hiển nhiên là đang chờ đợi ai đó.

"Tiểu Tuyền, tới rồi à?!" Trần Húc cuối cùng ũng thở nhẹ một hơi như trút đi gánh nặng, người này còn khá trẻ nhìn qua mới ba mươi hoặc hơn, mặc áo sơ mi cùng quần tây ươm mới. Đeo một kính tròn thời xưa thiết kế kiểu Tây Âu, chỉ có một mắt kính bên phải, còn có sợi dây nối từ gọng đến mang tai.

Nam nhân này ngay lập tức đến làm một cái ôm xã giao phóng khoáng, cười nhẹ thành tiếng: "Còn tưởng cháu trên đường xảy ra việc gì, quen biết cháu nhiều năm, lại chưa từng thấy cháu trễ hẹn bao giờ."

Lâm Trác Tuyền cười trừ: Ngại quá giáo sư, quả thật là có chút việc, nhưng đã giải quyết xong ổn thỏa rồi. Đã để chú đợi lâu."

Trần Húc ôn hòa cười, dĩ nhiên không để trong lòng. Hắn nhìn đến đồng hồ treo tường, thấy đồng hồ điểm gần tám giờ đúng.

"Thế này đi, định là sẽ dẫn cháu tham quan trường một vòng. Nhưng cũng đã tới gần đến giờ ra chơi, học sinh đi lại trong trường rất nhiều, dễ gây náo loạn. Bây giờ cháu theo chú đến lớp mới đã, sớm làm quen với cô giáo cùng các bạn sẽ dễ dàng thích nghi tốt hơn."

Lâm Trác Tuyền: "Làm phiền chú rồi."

Lâm Trác Tuyền dọc đường nói chuyện phiếm với giáo sư, tâm trạng cũng tốt lên nhiều. Dù sao cô với giáo sư cũng là chỗ quen biết nhiều năm. Tới khi thấy trên hành lang xuất hiện một cô giáo trẻ, gương mặt thanh tú uyên thâm, cộng thêm thẻ giáo viên trước ngực. Lâm Trác Tuyền mới biết là mình tới nơi rồi, hơn nữa còn gặp được giáo viên chủ nhiệm.

Trần Húc chủ động mở lời với giáo viên nữ kia: "Thẩm lão sư, đây là học trò của tôi đã đề cập lần trước. Mong cô chiếu cố em nó, nhờ cô rồi."

Lâm Trác Tuyền biết điều thuận theo cúi người chào hỏi, nở nụ cười hòa hoãn: "Chào cô, em là Lâm Trác Tuyền, là một Alpha. Chuyển trường còn hơi bỡ ngỡ, có gì thiếu sót mong được cô tận tình chỉ dạy."

Cô giáo Thẩm nhìn tới thiếu nữ trước mặt dung mạo đang đến tuổi hoa, vẻ ngoài vô cùng dễ nhìn, thêm cách hành xử lịch sử khiêm nhường khiến người ta phải yêu thích. Mặc dù là Alpha, thế nhưng cô đã vào nghề này mấy mươi năm, cũng chưa thấy Alpha nào ít tính công kích như vậy. Đây là lần đầu tiên.

Khắc chế bản thân rất tốt, vỏ bọc bên ngoài gần như là hoàn hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro