Chương 3: Oan gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một phòng học nằm tận dãy ngoài cùng ở tầng ba, trên cửa có tấm bảng ghi "11B5". Cô giáo Thẩm cùng Lâm Trác Tuyền đi vào, thật ra chỉ mới đứng bên ngoài đã nghe thấy tạp âm náo loạn bên trong, vậy mà lúc cả hai người tiến vào lại lặng thinh không một tiếng động. Giống như ngay cả tiếng quạt kêu cũng có thể nghe thấy, im lặng bất thường trong nháy mắt.

Lâm Trác Tuyền nhìn lướt qua phòng học, chưa đến hai mươi học sinh ngồi từng dãy bàn riêng biệt, ánh mắt cũng đang nhìn chòng chọc vào cô như sinh vật lạ. Nếu ví Trác Tuyền là cái tổ ong, có lẽ đã bị không biết bao nhiêu viên đạn bắn tới tấp.

Bất quá, nơi này có vẻ rộng rãi lại sạch sẽ.

Chỉ duy nhất một thứ khiến cô khó chịu.

Đó là, mùi.

Lâm Trác Tuyền đứng trên bục giảng giữa lớp, quay người lại trước bảng đen, nhìn đến mấy mươi người trong lớp. Alpha có, Beta có, Omega cũng có. Mùi hương hỗn tạp xộc vào mũi, Lâm Trác Tuyền bẩm sinh khứu giác rất nhạy, phân biệt hương rất tốt. Nhưng nhiều tạp hương đến từ tứ phía bủa vây khiến nàng không thể không thay đổi biểu cảm bình tĩnh thường ngày. Chỉ thấy khứu giác thường ngày hoạt động với công suất gấp bội, Trác Tuyền ngửi thấy vô số tuyến mùi.

Nhưng đáng tiếc là, cơ thể nàng chẳng những không tiếp nhận dù chỉ một mùi hương trong số này, mà lại còn sinh ra bài xích.

"Lâm Trác Tuyền? Em có thể giới thiệu đôi chút về bản thân không? Tiếng nói của cô giáo Thẩm khiến suy nghĩ của Trác Tuyền quay về thực tại, nhất thời lơ đãng.

Lâm Trác Tuyền tuy trong người khó chịu nhưng phản ứng lại rất nhanh, hướng đến những học viên trước mặt chào hỏi xã giao, độ cong trên môi cực nhẹ.

"Xin chào, tôi là Lâm Trác Tuyền, là một Alpha. Vì một số lí do cá nhân nên chuyển đến trường mình, ngày tháng sau này ở trường, mong các bạn chiếu cố. Rất vui được làm quen với mọi người."

Vừa dứt lời, xung quanh đã nổi lên vài tiếng bàn tán.

Một học sinh nam lên tiếng, ngữ điệu ỉu xìu thất vọng: "Cứ tưởng là omega chứ..."

Lại một học sinh khác: "Cậu buồn chán cái gì. Omega tuy hiếm, nhưng Alpha nữ chính là còn hiếm hơn! Cứ 10 alpha chỉ có 1 alpha là nữ, duy trì tỉ lệ 1/10 trong xã hội hiện nay, đây chính là phúc của lớp chúng ta đó."

Một học sinh nữa đáp: "Cậu ấy nói bản thân tên là gì nhỉ... À, Lâm Trác Tuyền! Cái tên này nghe quen lắm, có phải là người của gia tộc Lâm không?"

"Cậu nói tớ mới để ý đó, lẽ nào..."

Không nghe thấy những lời nói ấy, hoàn toàn để ngoài tai. Lâm Trác Tuyền nhận được tín hiệu từ cô giáo, chọn bừa một dãy bàn trong cùng cạnh cửa sổ. Sở dĩ nàng chọn chỗ này, là vì mặc cho cả lớp nhốn nháo đi nữa, những người ngồi phía bên đây cũng không hưởng ứng, dường như chẳng quan tâm.

Vậy cũng tốt, im lặng như vậy cũng còn hơn.

"Xin lỗi người đẹp, chỗ này có người rồi." Một tên thanh niên dùng tay chắn ngang trên bàn, như để biểu lộ chỗ này đã có chủ. Đây vốn là bàn cuối cùng, lại là nơi tách biệt nhất trong lớp, nhưng không ngờ đã có người ngồi trước đó.

Lâm Trác Tuyền nhìn đến người bên cạnh, một học sinh nam nhuộm tóc đỏ, đeo hoa tai, cười lên vô cùng mị hoặc. Trác Tuyền có nhìn qua nội quy trường, điều khoản một trăm tám lăm có nói không được nhuộm màu tóc. Tuy vậy cô cũng nghĩ ra sẽ có người lách luật, chỉ là lại không ngờ, cậu bạn này lại chơi lớn như vậy.

Nhuộm cái quả đầu này đi khắp trường, vậy chẳng muốn nói đến bắt tôi đi hay sao?

Lâm Trác Tuyền không muốn dây dưa nhiều, nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi mới đến không biết, cảm ơn cậu có ý nhắc nhở."

"Không có gì a, mỹ nữ cần được yêu thương."

Trác Tuyền chỉ cười nhạt.

Bèn ngồi phía trên chiếc bàn vừa nãy, cũng may chỗ này còn trống, lại vừa vặn có cửa sổ hóng gió mát.

Lâm Trác Tuyền lấy sách ra khỏi cặp, chống cằm nghe giảng chăm chú. Cô giáo Thẩm là giáo viên chủ nhiệm, đồng thời cũng là giáo viên dạy Toán của lớp. Lâm Trác Tuyền lúc bắt đầu học đã hoàn toàn hòa nhập với bầu không khí chung, vô cùng tập trung nghe và ghi chép. Tuy không nhìn, nhưng nàng cũng cảm thấy có vài cặp mắt hiếu kì hướng tới mình, Lâm Trác Tuyền cũng làm biếng đáp lại.

Chợt đến khi Lâm Trác Tuyền đã ghi được nửa trang thứ ba, cô giáo Thẩm giảng đến vô cùng hăng say, trong lớp số người gục xuống đã hơn phân nửa. Trác Tuyền bất giác chú ý tới cặp mắt cứ len lén nhìn mình từ nãy giờ, thật ra căn bản để người ta nhìn một chút cũng đâu có sao. Nhưng người này quá lộ liễu, dường như chẳng có gì giấu giếm, Lâm Trác Tuyền cảm giác người mình từ đầu đến cuối bị đục lỗ chỗ, vô cùng không thoải mái.

Cuối cùng vẫn là nàng không nhịn được, rướn người lên hỏi người ngồi đằng trước: "Bạn học à, mặt mình có nhọ sao?"

Nữ sinh ngồi trước có gương mặt rất đẹp, đi học sơn móng tay trang điểm, muốn bao nhiêu nữ tính liền có bấy nhiêu. Người này tóc đen nâu xoăn nhẹ, mùi hương trên người không nồng lắm, so với những người khác có chút dịu nhẹ, miễn cưỡng tiếp nhận được.

"Cậu thật sự là Alpha sao?" Nữ sinh không có tật giật mình, hơn nữa bị bắt quả tang mặt cũng không chuyển sắc, da mặt thực dày.

Lâm Trác Tuyền bị hỏi như vậy không lấy làm lúng túng: "Cậu đoán xem?"

Nữ sinh kia chăm chú nhìn tới Trác Tuyền, khoảng cách hai người rất gần. Tóc của Trác Tuyền là tóc vàng, buộc lỏng vừa phải, vài lọn xõa trên mặt. Nữ sinh thấy nụ cười của đối phương như lấy lòng, cộng thêm khí chất kiều mị bỗng dưng phả ra, đôi mắt xanh biếc của Lâm Trác Tuyền như có hồn, câu lên vài tia mị hoặc. Rất có tính xâm lược, cao lãnh lại đoạt phách, không khỏi khiến nữ sinh ngẩn ngơ.

Vốn chỉ cho rằng Lâm Trác Tuyền đơn thuần hòa nhã, không ngờ, lại có thể trưng ra bộ dạng như vậy.

Khoảng cách hai người gần, nhưng Lâm Trác Tuyền không lấy làm lúng túng. Ngược lại, nắm thế chủ động, hỏi vặn lại đối phương.

Đây chân chính, mới là Alpha thực thụ.

Nữ sinh da mặt như bị bỏng, rịn ra mồ hôi, cả người ngứa ngáy không thôi. Nhưng điều khiến Lâm Trác Tuyền không thể theo kịp chính là, những tưởng dọa một chút sẽ làm người kia biết điều mà không làm loạn.

Nào ngờ, nữ sinh đột nhiên đứng dây, quay xuống bàn của Lâm Trác Tuyền. Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người, đột ngột nói bằng giọng chắc nịch, thanh âm vang vọng khắp phòng.

"Quyết định rồi! Lâm Trác Tuyền, cậu thật thú vị, cậu phải là vợ tôi!"

Lâm Trác Tuyền nghe xong triệt để bị dọa sợ đến ngơ ngác.

Này, bạn học... Đây không phải là fanfic tổng tài bá đạo truy thê, cậu có thể làm người bình thường chút không?

Em thật thú vị, em phải là của tôi.

Có cái rắm!

Lâm Trác Tuyền có cảm giác tất cả mọi người trong lớp, kể cả cô giáo đều nhìn về cùng một phía. Lưng đột nhiên phát lạnh, lúc này chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho xong.

Cảm giác sau khi câu nói kia phát ra, thời gian cũng như ngừng lại.

Không biết qua bao lâu, Lâm Trác Tuyền mặt đen như đít nồi, chuông báo giờ ra chơi đột ngột reng lên một tiếng ing ỏi.

Nhất thời cục diện lại quay về bình thường.

Lâm Trác Tuyền đau đầu muốn chết, xoa nắn mi tâm gục xuống bàn. Nhưng có vẻ người vừa gây ra một trận sóng gió kia không có vẻ gì cảm thấy tội lỗi, còn thân thiết quay người xuống ôm lấy cánh tay Trác Tuyền.

"Lâm Trác Tuyền, từ rày cậu chính thức là vợ tôi. Tôi là Vi Nhất Tiếu, hân hạnh gặp cậu!"

Nếu không phải Lâm Trác Tuyền là người thương hoa tiếc ngọc, nhất định sẽ không ngần ngại tẩn cho người này một trận.

"Hân hạnh..." Lâm Trác Tuyền miễn cưỡng đáp lại, cả người hồn vía đều lên mây, không còn sức nói trọn câu.

Vi Nhất Tiếu cười cười, kéo lấy cánh tay Lâm Trác Tuyền cưỡng ép cậu ngồi dậy: "Thôi nào Trác Tuyền, mới có tiết hai của buổi sáng hôm nay thôi. Mau xuống dưới căng tin, tôi bao cậu!"

Lâm Trác Tuyền vốn định đáp lại rằng sáng nay trước khi ra khỏi nhà đã ăn sáng rồi.

Nhưng có lẽ việc khó khăn nhất trên đời này của nàng, chính là cự tuyệt người khác.

Cho đến khi nhận ra, bản thân đã bị kéo lê lết khắp trường.

Mà trước mặt, chính là một hàng người đang chờ đợi để mua đồ ở căng tin trường.

"Đông như vậy sao...?" Lâm Trác Tuyền không khỏi nhíu mày.

Trái lại Vi Nhất Tiếu không có gì ngạc nhiên, còn không cho rằng đó là điều thường tình: "Hai tiết đầu buổi sáng học sinh luôn tới đây tranh thủ ăn sáng, không có gì lạ, rồi sẽ quen thôi."

Lâm Trác Tuyền gật đầu, có lẽ do những ngôi trường trước kia từng học đều là trường tư, học sinh chỉ bằng một phần ba trường mới này. Vậy nên giống như Vi Nhất Tiếu nói, cô lần đầu chưa thích nghi được là đúng.

Vi Nhất Tiếu đứng đằng trước hỏi: "Cậu muốn ăn gì Trác Tuyền?"

Lâm Trác Tuyền không đói bụng: "Tôi không có đói, cậu cứ ăn đi."

"Aiss không cần câu nệ như vậy, cậu muốn gì tôi mua cho cậu!"

Lâm Trác Tuyền nội tâm kêu gào, thật sự là không có đói. Nhưng thấy đối phương nhiệt tình như vậy cũng chẳng có cách nào, bèn lựa một cái tên trên bảng menu.

"Vậy thì... sữa dâu."

Vi Nhất Tiếu cười đến vui vẻ: "Được được! Cậu ra ngoài ngồi chờ tớ trước."

Lâm Trác Tuyền nhìn lướt qua bàn ghế ở căng tin, hầu hết đã bị lấp đầy người. Không biết may mắn như thế nào còn duy nhất một cái bàn nhỏ nằm trong góc, Trác Tuyền nhanh nhẹn qua đó giữ chỗ, có lẽ vì đợi lâu nên sinh ra chán nản, nàng lấy điện thoại ra lướt facebook.

Giờ nghỉ giải lao tiết hai tương đối dài, Lâm Trác Tuyền nhàm chán nghịch điện thoại. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai vang lên chút tiếng động nhỏ, như là tiếng bàn tán.

Mơ mơ hồ hồ,  Lâm Trác Tuyền lại nghe ra hai chữ "Dịch Thần". Theo bản năng, nàng lập tức ngẩng đầu.

Không nghĩ đến ở phía bên này, Dịch Thần cũng đang nhìn nàng, hơn nữa lại là khoảng cách rất gần.

Chờ đã... Dịch Thần?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro