Chương 7: Chơi lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Trác Tuyền mở cửa bước vào, lập tức khứu giác nhanh nhạy phát giác mùi tin tức tố trong không khí. Sắc mặt nàng chợt biến, bởi lẽ nồng độ quá nặng, bên tai nghe thấy thanh âm kia phát ra từ buồng vệ sinh ngày một lớn, pheromones lan tỏa trong không trung.

Lâm Trác Tuyền mày nhíu lại, thế nhưng thân thể cũng không có chỗ nào là hấp dẫn bởi mùi vị chất dẫn dụ của Omega đang phát tình trong kia, hẳn rồi. Bất quá nàng vẫn là bước vô bên trong, để mặc một Omega trong kì phát tình thật sự là vấn đề vô cùng nghiêm trọng, chỉ bằng dựa vô mùi hương, Lâm Trác Tuyền liền phỏng đoán có lẽ mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Theo lẽ thường, trong môi trường giảng đường cả Alpha và Omega đều phải mang theo thuốc ức chế tạm thời, phòng ngừa kì phát tình diễn ra, hoặc là vì một lí do nào đó mà phải ngăn lại mùi tin tức tố. Tình huống của Alpha kém nghiêm trọng hơn Omega, vậy nên 100% Omega phải mang theo thuốc, để bảo vệ chính mình.

Thế nhưng người này trốn trong nhà vệ sinh, tin tức tố cũng tràn cả ra rồi, nếu để mặc như vậy cũng sẽ không ổn. Đang là giờ tan tầm, mặc dù học sinh đã về gần hết, thế nhưng cũng không có gì đảm bảo sẽ không có kẻ xấu lẻn vào trong trường. Lúc đó mọi chuyện sẽ chuyển biến theo hướng vô cùng tồi tệ.

"Bạn học, cậu tên gì." Lâm Trác Tuyền đứng trước cánh cửa buồng vệ sinh hỏi.

Bên trong ngưng lại thanh âm rên rỉ, từ tin tức tố có thể thấy đối phương đang cảnh giác và một chút lo sợ.

Lâm Trác Tuyền thấy bên kia không có động tĩnh, im ắng một hồi, liền chủ động nói tiếp.

"Cậu đừng sợ. Tuy tôi là Alpha nhưng cũng sẽ không làm gì quá phận để cậu, tôi sẽ đi tìm thuốc ức chế dưới phòng y tế, cậu ở đây kiên nhẫn chịu đựng."

Dứt lời Lâm Trác Tuyền liền rời khỏi dự định đi thật nhanh đến phòng y tế. Thế nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm tới tay nắm cửa, đằng sau đột nhiên có một cỗ khí thế bức người, Lâm Trác Tuyền còn đang không hiểu chuyện gì theo bản năng ngoảnh đầu lại, trong phút chốc nữ sinh đi ra khỏi buồng vệ sinh lao đến từ đằng sau nàng, mạnh mẽ đẩy nàng lên tường kế bên!! Tất cả mọi thứ diễn ra quá đột ngột chỉ trong nháy mắt!

Lưng đập vào tường nhà vệ sinh, Lâm Trác Tuyền ăn đau hít một hơi thật sâu, xương cốt giống như đau đến rệu rã, lạnh lẽo truyền đến lục phủ ngũ tạng. Bị đẩy đến choáng váng, nhất thời có chút loạn ngôn, Lâm Trác Tuyền bực dọc kêu lên.

"Cậu là đang làm cái gì?!"

Trước mặt là một nữ sinh chỉ mặc áo sơ mi trắng, cởi hết cúc áo để lộ nội y bên trong, cả người đầy mồ hôi ướt át, toàn thân đầy mùi tin tức tố ngọt ngào phát ra mị lực từ trong xương cốt. Bất cứ Alpha nào giờ phút này nhìn thấy một màn này, tin tức tố câu dẫn trắng trợn như vậy, đều sẽ không kìm chế nổi bản thân mà theo bàn năng nguyên thủy đè xuống đánh dấu Omega. Giờ phút này lý trí gần như bị đạp đổ, vô cùng khó khắc chế bản thân.

Thế nhưng alpha khác không làm được, Lâm Trác Tuyền lại làm được.

Nàng chỉ cảm thấy mùi tin tức tố thật khó ngửi, nhăn mặt đẩy người trước mặt ra.

"Cậu...có phải là Lâm Trác Tuyền 11B5 không... Thật may quá, tớ biết cậu, cậu vô cùng ưu tú, lại là người nhà họ Lâm.." Nữ sinh kia bị đẩy ra ngồi xuống nền nhà, hô hấp khó nhọc thở ra, cả người phát tình vô cùng khó chịu. Chính là hiện tại chỉ mong có Alpha đánh dấu cô, không nghĩ tới ông trời lại ưu ái như vậy, đem đến cho cô một alpha toàn diện, bối cảnh hùng hậu. Quả thật không phải ai cũng có thể trong tình huống như hiện tại.

Nữ sinh đột ngột cầm lấy tay Trác Tuyền đưa lên ngực mình, cả người run bần bật, thở dốc ngày càng nhiều, kéo theo đó pheromone ngày càng dày đặc đến kinh người. Lâm Trác Tuyền nhìn đến một màn này trong lòng dâng lên trào phúng, Omega này thật không có liêm sỉ, cư nhiên lại không đợi được, trắng trợn câu dẫn mình. Nghĩ bản thân có nhiều mị lực như vậy ư.

Hoang tưởng.

Mình có lòng giúp cô ấy, đối phương lại coi mình là đối tượng lợi dụng.

Thế nhưng thật sự mọi chuyện đã mất kiểm soát, bản năng của Alpha và Omega là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Làm trái với tự nhiên là điều không thể, huống chi nữ sinh này đang trong kì phát tình, ngay cả Lâm Trác Tuyền cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh vì chống cự. Nàng nhận ra phần da ở gáy của đối phương dang đỏ ửng, mà bản thân trong người như có hàng loạt luồng điện, đại não phát tín hiệu lập tức đánh dấu người trước mặt.

Trên mặt Lâm Trác Tuyền đã xuất hiện một tầng mồ hôi trên trán, mặt nháy mắt trắng bệch, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay cuộn chặt, cực lực kiềm chế. Bản thân giống như không thể phản kháng, đau đớn quay mặt đi.

Thế nhưng nữ sinh kia vô cùng càn rỡ, mặt mũi miễn cưỡng coi như xinh đẹp, là nét đẹp trong sáng ngây ngô, chỉ là ý đồ trên mặt giống như đang viết hết ra. Cô áp sát vào người Lâm Trác Tuyền, mồ hôi dính chặt lên lớp áo sơ mi mỏng tang, môi đỏ nhẹ nhàng mở lời, thanh âm giọng mũi có chút nũng nịu.

"Trác Tuyền... Cậu đánh dấu tớ đi, tớ muốn cậu đánh dấu tớ..."

Nữ sinh kia giống như không sợ chết, bất chấp định hôn lên mặt nàng. Chỉ là môi còn chưa chạm tới, cửa nhà vệ sinh một lần nữa mở ra.

"Náo nhiệt thật đó. Tôi có đang làm phiền hai người không?"

Lâm Trác Tuyền ngốc lăng nhìn người bước vào, thanh âm quen thuộc, khi thấy người nọ nở nụ cười thiếu đánh kia liền biết phao cứu sinh của mình tới rồi. Đôi mắt nàng phát sáng, thở ra một hơi nặng nề, nhưng trong mắt lại xen lẫn quá nhiều cảm xúc phức tạp.

Chỉ là ngàn vạn lần, không nghĩ đến lại là người này.

Dịch Thần nhìn tới một A một O giằng co nhau, ngạc nhiên là omega kia vô cùng táo bạo câu dẫn alpha, còn người alpha danh tiếng vô cùng tốt bộ dạng cũng thật chật vật, giống như là nghẹn chết rồi sắp không chịu nổi nữa.

Omega nọ thấy có người lạ tới, liền liều chết đẩy Lâm Trác Tuyền ra, giống như vô cùng giảo hoạt rơi lệ đến thương tâm, hướng đến Dịch Thần run rẩy nói, tay không ngừng cầm vạt áo che chắn lại thân thể mình.

"Cứu tôi với! Là cậu ta cưỡng ép muốn đánh dấu tôi!!"

Dịch Thần lại gần phía họ, từ trên cao nhìn xuống nữ sinh mặt mũi đỏ hồng ngồi trên sàn, thanh âm run run, đáng thương hướng mắt tới cô. Dịch Thần nhếch môi cười, đột nhiên ngồi xổm xuống rút ngắn lại khoảng cách với omega nọ, chỉ là trong mắt hoàn toàn không có tiếu ý.

"Diễn tiếp đi, diễn cho tốt vào, biết đâu tôi lại đổi ý nói đỡ cho trước mặt giáo viên."

"Khóc đến dễ nghe như vậy, khóc lớn một chút, thế mới coi là tròn vai chứ."

Nháy mắt sắc mặt của nữ sinh trắng bệch, mấp máy môi muốn nói gì đó, rốt cục nửa ngày cũng không nói được lời nào, nhìn Dịch Thần như muốn ăn tươi nuốt sống. Mà Dịch Thần vốn cũng chẳng quan tâm, từ trong túi quần vứt một hộp thuốc ức chế xuống sàn, lười biếng đi tới trước mặt Lâm Trác Tuyền, ngoài dự đoán khuỵu người xuống đỡ lấy nàng đứng lên.

Khoảng cách gần như vậy, Lâm Trác Tuyền nhìn sườn mặt tinh xảo kia, nhất thời ngây ngẩn không biết nên nói gì cho phải.

Mà Dịch Thần cũng không để ý ánh mắt hiếu kì cùng tâm sự ngổn ngang của Lâm Trác Tuyền, một bên cẩn thận đỡ lấy nàng, không thèm nhìn omega ngồi bệt trên sàn kia, cũng không ngoái lại mà chỉ vứt một câu ra sau đầu.

"Nếu có lần sau, hi vọng cậu chơi lớn hơn ban nãy, để cả trường cùng xem cho náo nhiệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro