Thiết ngục mê tình-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Khi hoa hạch bị đầu lưỡi một lần rồi lại một lần liếm áp, thậm chí toàn bộ như bị nghiền nát qua, thân thể Tần Nhuế yếu ớt đến nổi không thể chịu đựng thêm một đợt công kích nào nữa. Khe hở giữa bốn cánh hoa nóng đến như muốn bốc cháy, còn vùng bụng co quắp lại tích tụ rất nhiều dòng nhiệt lưu. Khi thế công cuối cùng đánh tới, cô hoàn toàn bại trận, băng tan chảy hoàn toàn cùng theo đó là lý trí cuối cùng cũng rút đi, không cách nào khống chế được nữa cứ để mặc chất lỏng xấu hổ kia xấu xa đi ra ngoài.
"Ân, ngô..." Nghe tiếng rên từ đỉnh đầu đè nén nặng nề truyền tới, Quý Duyệt Phong chỉ cảm thấy cổ nóng lên, da thịt đã bị nhiệt dịch từ cơ thể của Tần Nhuế chảy ra làm ẩm ướt. Ngẩng đầu nhìn đối phương lấy tay che mặt lại, gắt gao cắn lấy môi, toàn thân vẫn trong trạng thái kịch liệt run rẩy, trong lòng hẳn là cảm thấy đau lòng từ đâu truyền tới.
"Thoải mái không?" Quý Duyệt Phong đem đầu đặt trên bụng Tần Nhuế, vừa lấy tay vỗ mông cô vừa nói, mà phản ứng lại nàng cũng chỉ là một mảnh im lặng. Cho đến vài phút sau, mới nghe được phía trên truyền đến một tiếng "ừ" cơ hồ không thể nghe nổi, tựa hồ như con ruồi bay ngang qua. 
Được quân địch công nhận chính là chuyện tự hào nhất của một công quân từ trước đến nay. Quý Duyệt Phong từ đó đến giờ hiểu được mọi thứ trên người của cô, cô từ việc không thích dục vọng làm chuyện gì cũng khó chịu, cho nên lúc này chỉ khi thoải mái cực hạn mới phát ra âm thanh lớn này. Cứ như vậy cho dù không cần hỏi cũng có thể từ phản ứng của cô mà biết được nữ nhân này được nàng phục vụ rất thoải mái.

Nhưng Tần Nhuế hết lần này tới lần khác so với Quý Duyệt Phong hoàn toàn thuộc hai kiểu người trái ngược. Tính tình của cô buồn tao, nên âm thanh trên giường càng là buồn tao. Thời điểm thoải mái, cô cố nhẫn cũng không lên tiếng, thời điểm không thoải mái cũng theo thói quen đi chịu đựng. Hai dạng cảm thụ này trừ khi vạn nhất bất đắc dĩ lắm, lúc không nhịn được, Tần Nhuế mới có thể lên tiếng kêu một tiếng "ừ" tượng trưng mà thôi. "Ừ, a" một hai tiếng hoàn toàn phân không rõ cô rốt cuộc là thoải mái hay không thoải mái nữa.
Cho nên, hiện giờ ở dưới thân Tần Nhuế làm công quân, Quý Duyệt Phong tâm tình vốn đang thấp thỏm nhất thời nở ra một đoá hoa nhỏ rực rỡ. Tay đặt bên hông của đối phương cũng trằn trọc trở mình đi tới hai khối xinh đẹp đầy đặn phía sau của Tần Nhuế, nhẹ nhàng nắm lấy.
"Em còn muốn làm gì nữa đây?" Bạn nhỏ chưa học hết năm nhất trung học Tần Nhuế thấp giọng hỏi. Đối với cô mà nói, chuyện vừa rồi là lễ rửa tội lần đầu tiên trong đời cô. Lúc ấy, trừ bỏ hạ thể nơi đó hết sức nhạy cảm ra, tựa hồ bộ phận khác trên cơ thể cũng đã sớm hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của mình.
Trước thời khắc đạt đến đỉnh núi, trong đại não của Tần Nhuế rõ ràng nói với mình rằng phải nhịn xuống không thể phát ra loại âm thanh xấu hổ nào đó, nhưng giây kế tiếp âm thanh đè nén kia lại rõ ràng mang theo cả vui mừng vang vọng ra toàn bộ phòng tắm. Thân thể trở nên tê dại dị thường giống như toàn bộ xương cốt đều mềm nhũng ra, khoái cảm biến từ nhỏ giọt dần dần lan tràn ra toàn thân cùng đại não. Bên trong bụng như có vật gì lay động qua lại tựa hồ như cần phải phá thể đi ra ngoài.
Cảm giác càng ngày càng nhiều, một đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn sụp đổ. Tần Nhuế chỉ cảm thấy đại não biến mất, bên hông liền mất đi lực đạo, vật thể khắc chế sâu trong người giống như một cơn đại hồng thuỷ phá đê mãnh liệt ra ngoài. Tần Nhuế biết mình được Quý Duyệt Phong đẩy đến cao triều, còn thứ vật thể chảy ra chính là sản vật sau khi được thoả mãn.

Cho tới bây giờ, Tần nhuế còn nhớ rõ mới vừa rồi cảm giác thân thể vẫn không bị khống chế, giống như loại được đè nén lại, bây giờ thì mất mặt rồi cũng chính bởi vì cô đã đắm chìm vào loại ngượng ngùng này, cho nên...cho nên khi Quý Duyệt Phong lần nữa dùng chiếc lưỡi của mình chạm vào nơi địa phương mềm mại kia cô mới hồi phục lại tinh thần.

"À, em làm gì Nhuế Nhuế không phải rất rõ ràng sao?" Quý Duyệt Phong không khỏi giả vờ nói, nói hoàn còn không quên dùng đầu lưỡi liếm lấy hoa viên nơi hoa hạch vẫn còn đang sưng đỏ kia.

"Ngô...đừng" Tần Nhuế vừa nói vừa định đưa tay đẩy Quý Duyệt Phong ra. Không biết sao khí lực vốn không sánh bằng Quý Duyệt Phong, lại dưới tình huống như vậy, như thế nào có thể đẩy đối phương ra đây?

Mắt thấy Quý Duyệt Phong thuận thế nắm lấy tay mình, hôn lên trên mu bàn tay, Tần Nhuế thật sự hận bản thân mình không có năng lực. Chỉ có thể để mặc cho tên khốn kiếp này tuỳ ý trêu đùa.

"Nhuế Nhuế, nơi đó của chị vẫn chưa nổi sóng lớn nga, em nghe thấy nói đang nói là còn muốn đang rất muốn đây." Trình độ mặt dày của Quý Duyệt Phong từ trước đến giờ không thua kém bất kỳ kẻ nào.

Nàng đưa tay trái nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân yếu ớt đang đứng trên mặt đất của Tần Nhuế. Mặc dù trông có vẻ như sờ loạn xạ không có kinh nghiệm nào, nhưng mỗi một lần cố ý rơi vào hoa huyệt, chạm vào, trong chốc lát sẽ làm cho dòng nhiệt lưu ẩm ướt ở địa phương kia càng thêm trơn trợt.
"Tên khốn kiếp! Quý Duyệt Phong dừng tay cho tôi, tôi đứng không vững nữa"

Tần Nhuế vừa nói liền hướng phía trước ngã xuống nhưng Quý Duyệt Phong lại như thế nào chịu để cô ngã xuống đây? Vì vậy đưa tay phải ra mau chóng xuyên qua bờ vai của Tần Nhuế liền đem cô ngồi dựa vào bàn trang điểm. Cảm giác lạnh như băng cùng thân thể tiếp xúc vào nhau làm cho đại não Tần Nhuế khôi phục lý trí lại một ít. Vậy mà lý trí vừa mới trở về liền bị Quý Duyệt Phong một lần nữa đem bọn chúng hoàn toàn đánh nát.

Hai chân vô lực bị đẩy ra nhẹ nhàng, mảnh đất thần bí bên trong được triển lộ ra ngoài, Quý Duyệt Phong cứ như vậy si ngốc nhìn, thậm chí ngay cả thời gian nháy mắt cũng không nguyện ý lãng phí. Nơi này là nơi vừa rồi mình dùng đầu lưỡi của mình thân mật tiếp xúc qua. Nó thuần tuý no tròn không mang theo một chút tạp chất nào, bởi vì có chút động tình cho nên mặt ngoài vẫn còn nhiễm một tầng nước trong suốt; ngược lại lộ ra càng nhiều chất lỏng bóng loáng trông giống như bồ đào (1) thuỷ tinh.

(1) trái nho

"Đừng nhìn...đừng nhìn nữa!" Mắt thấy Quý Duyệt Phong nhìn nơi đó của mình chằm chằm như vậy đến mấy phút, Tần Nhuế da mặt vốn không thể mỏng hơn làm sao có thể chịu nổi cái nhìn chăm chú này được. Cô theo bản năng đưa tay chặn giữa hai chân, nhưng lại chậm một bước, khi đôi môi Quý Duyệt Phong một lần nữa dán lên nơi đó, tay của cô đã bị nàng dẫn xuống phía dưới người của đối phương.
Ngón tay vừa chạm vào phía bên dưới, tất cả như một mảnh đầm lầy, theo bản năng Tần Nhuế giật giật ngón tay đang đặt trên các phiến cánh hoa của Quý Duyệt Phong. Người sau trong nháy mắt như bị điện giật kịch liệt run rẫy.
"Tiểu Phong"
Tần Nhuế nghi ngờ gọi tên Quý Duyệt Phong, nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ của nàng cùng tròng mắt tràn đầy trông chờ kia, mới biết được đối phương đang muốn mình làm gì.

"Tần Nhuế, muốn em, đi vào, muốn em." Quý Duyệt Phong nói xong, nắm lấy ngón tay của Tần Nhuế chậm rãi lôi kéo vào hoa huyệt đã lâu trống rỗng kia của mình. Khi thân thể được lấp đầy, bị chiếm lấy làm của riêng, Quý Duyệt Phong thoả mãn phát ra tiếng rên khẽ; sau đó khởi động thân mình nâng lên hạ xuống nuốt lấy ngón tay của Tần Nhuế.

"Ân. Tần Nhuế thật lâu rồi chị không đối với em như vậy, ngô..." Quý Duyệt Phong không thèm để ý một chút nào rên rỉ, đồng thời để cho Tần Nhuế chiếm làm của riêng. Nàng cũng không quên mục đích của mình lần này là hầu hạ đối phương, đầu lưỡi ở tiền phương vòng quanh qua lại, chờ bên trong tràn ra ngày càng nhiều mật dịch rồi bắt đầu từ từ xâm nhập vào.
"Ngô! Tiểu Phong tiểu Phong đừng."

Tần Nhuế không nghĩ Quý Duyệt Phong bỗng nhiên sẽ đem đầu lưỡi đưa vào, lực đạo mạnh mẽ nóng rực giống như nhiệt độ từ đầu lưỡi xâm chiếm lấy. Công kích xa lạ như vậy làm Tần Nhuế ứng phó không kịp, cô ngẩng cao đầu lên, đem mười ngón chân co rúc lại, vẫn không có cách nào khắc chế loại khoái ý này; cuối cùng cũng chỉ có thể tăng nhanh tốc độ ngón tay đang đặt trong cơ thể của Quý Duyệt Phong.
Coi như đang trả thù đối phương.

Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh từ trong phòng tắm hỗn tạp hoà quyện vào nhau, trừ tiếng thở dốc, thân ngâm ra chẳng qua là khi nghe thấy chúng liền khiến cho người khác cảm thấy mặt đỏ tới mang tai mơ hồ như tiếng nước chảy.
Tối nay nhất định là một đêm cá không bao giờ ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro