Chương 108: Mèo to hung hăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

====================

Sau khi phác thảo ra kế hoạch truyền thông, Thẩm Mộng Dao rốt cuộc thở ra nhẹ nhàng. May mắn chuyện lần này của đứa con phá sản cũng không lớn, đem dọn dẹp thông tin ở mấy tờ báo nhỏ là xong

Nhìn thời gian, thế nhưng cũng đến 11:30.

Cũng không biết Viên Nhất Kỳ có tới không ? Thẩm Mộng Dao vừa thu dọn đồ đạc, vừa mở màn hình di động, nghĩ gọi cho cô.

Tỷ lệ lớn là còn đang đi trên đường, thế nhưng điện thoại kêu chốc lát không ai nhận, Thẩm Mộng Dao đành phải ngừng gọi, đeo ba lô rời phòng làm việc.

Nhóm làm việc tăng ca cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Mộng Dao nói mọi người vất vả rồi, liền bảo họ về sớm nghỉ ngơi.

Sau đó còn phải giám sát, cùng buổi trình diễn thời trang của công ty Surprise, tóm lại đều không nhàn nhã, thừa dịp hiện tại còn có thời gian nghỉ ngơi, tổ viên đều tranh thủ thời gian dọn dẹp đồ đạc.

Lúc đứng ở hành lang chờ thang máy, Thẩm Mộng Dao phát hiện chìa khoá xe của mình để trong văn phòng, liền bảo đồng nghiệp đi trước, tự mình quay lại lấy. Chìa khoá xe quả thực để trong ngăn tủ, bởi vì dọn dẹp túi xách nên thuận tay ném nó vào trong học tủ.

Lấy đồ xong, đồng nghiệp đều đã rời đi, Thẩm Mộng Dao đợi thang máy một chút, trực tiếp đi xuống bãi đậu xe dưới đất.

Thời gian đã rất khuya, bãi đỗ xe đã không còn một ai, tiếng giày cao gót của Thẩm Mộng Dao vang trên đất " cộc cộc" yếu ớt quẩn quanh.

Tia sáng u ám, " lối ra an toàn" giống như quỷ hỏa trong đêm tối, tầng tiếp theo không thấy ánh mặt trời, lạnh lẽo kỳ quái để người ta sợ hãi trong lòng.

Thẩm Mộng Dao không khỏi có chút khẩn trương, tăng tốc đi về phía xe của mình. Nhấn điều khiển, cách vài chục bước để xe vang lên tiếng tích, đèn xe lấp lóe.

Đã sắp đến trước xe, Thẩm Mộng Dao nghĩ lại gọi điện cho Viên Nhất Kỳ, đột nhiên cổ họng nàng siết chặt.

Có một sức mạnh nào đó kéo nàng ra phía sau, kìm chặt nàng!

Thẩm Mộng Dao ngã xuống đất, cổ họng lại bị kéo lên, bị siết thật chặt, rất nhanh có cảm giác ngạt thở muốn ngất đi.

"Ây..."

ngón tay vô thức móc cổ đang siết cổ mình, hai chân Thẩm Mộng Dao đạp loạn trên mặt đất, ý đồ đứng lên để làm dịu cảm giác ngạt thở kinh khủng này.

Thế nhưng khí lực tựa hồ bị rút đi, bắp chân nhũn ra, cơ hồ không cách nào đứng lên được.

"Ư..." ngón tay ở cổ họng móc loạn, lại đối với thứ siết cổ nàng không chút tác dụng nào!

muốn bị siết chết rồi...

không khí có thể hít vào càng lúc càng ít, Thẩm Mộng Dao trước mắt thoáng tối đen, con mắt muốn lòi ra ngoài!

Yết hầu bị bóp chặt không cách nào phát ra âm thanh, hai chân đá đạp lung tung, hơi sức cũng bắt đầu yếu đi, trở nên mềm oặt bất lực, vùng vẫy muốn chết, mí mắt không bị khống chế mà lật lên, Thẩm Mộng Dao hoảng sợ trừng mắt nhìn khuôn mặt đen sì phía trên, như vong trong bóng tối.

Tay run run rốt cuộc vô lực nhũn xuống, đã không còn sức ngăn cản thứ đang ghìm chặt cổ nàng

Nháy mắt cơ hồ mất đi ý thức, cổ đột nhiên lỏng ra!

"Phanh" một tiếng thật lớn.

Tên tấn công thấp bé té xuống đất, dây lưng siết cổ Thẩm Mộng Dao rời khỏi tay hắn, bị ném trên nóc xe

Trên mặt tên tấn công toàn máu, hắn còn chưa kịp đứng lên, Viên Nhất Kỳ đã bổ nhào tới, tay phải dùng sức đè lồng ngực hắn, tay trái đấm vào mắt hắn

Chìa khoá nắm trong lòng bàn tay đấm vào mắt tên tấn công, nhất thời " phốc" một tiếng, tròng mắt giống như khí cầu nổ tung, chảy ra một cỗ chất lỏng.

"Aaaaa!"

tên tấn công kêu đến tê tâm phế liệt, hai chân ra sức quẫy đạp lung tung, nhưng Viên Nhất Kỳ ép rất chặt, đồng thời nổi điên dùng chìa khoá móc mắt tên tấn công

Vừa chuẩn xác vừa hung ác.

"A a!"

máu tươi phun tung toé, trong hốc mắt chảy ra chất lỏng màu đen.

Tên tấn công la hét hung ác thảm thương, vung vẩy hai tay đấm loạn lên mặt Viên Nhất Kỳ, ý đồ muốn móc mù mắt cô.

Viên Nhất Kỳ nghiêng người lăn một vòng, móng tay tấn công dưới mắt cô, tạo ra một đường máu, suýt nữa thật làm bị thương mắt cô

Tên tấn công che mắt bị móc gào khóc như sói lang trên đất, mặt đầy máu tươi, nhưng Viên Nhất Kỳ hung ác hơn những gì hắn tưởng tượng, nhặt dây lưng trực tiếp siết cổ hắn.

Mặc kệ hắn giãy dụa đánh đấm lung tung, chỉ gắt gao dùng sức.

Trong mắt tràn ngập sát ý, cho đến khi nghe thấy Thẩm Mộng Dao gọi cô

"Viên Nhất Kỳ, đừng mà!"

Sững sờ, tay buông lỏng, tên tấn công bị cô siết đã bắt đầu thoi thóp, sắc mặt tái xanh, đã sắp chết rồi.

Xa xa vang lên tiếng bước chân, bảo vệ nghe tiếng động chạy đến, tựa hồ bị hình ảnh máu tươi lênh láng dọa sợ, có chút ngơ ngác tại chỗ, cây giật điện trong tay rơi xuống đất.

Một tiếng dường như đánh thức Viên Nhất Kỳ, trong mắt cô một lần nữa lộ hung quang, lại xé áo sơ mi, tiếp tục siết cổ tên tấn công.

"Kỳ!"

Thấy cô lại muốn gϊếŧ người, Thẩm Mộng Dao từ dưới đất bò dậy, bổ nhào qua muốn ngăn cản, lại húc cùi chỏ thô bạo đẩy Viên Nhất Kỳ ra.

Dường như nghe không được nhìn không thấy, hai mắt Viên Nhất Kỳ huyết hồng, mu bàn tay gân xanh nổi lên, chỉ muốn siết chết tên tấn công này!

Mắt thấy khuôn mặt tên tấn công trướng thành màu gan heo, liền muốn tắt thở, Viên Nhất Kỳ đột nhiên bị người phía sau đánh một côn.

Đúng lúc đánh lên cổ, dòng điện tê dại khiến cô run lên, tay lại lần nữa buông ra, co quắp ngã trên đất.

Thẩm Mộng Dao tay phát run, nàng thấy Viên Nhất Kỳ ngã trên đất, rốt cuộc nắm không nổi cây giật điện, đầu gối mềm nhũn, quỳ trên đất.

"Kỳ kỳ..."

Đầu gối đau nhức, Thẩm Mộng Dao nghĩ bò qua nhìn thương thế Viên Nhất Kỳ một chút, nhưng chợt nghe phía sau lưng một tiếng run rẩy

" Báo... báo cảnh sát"

Báo cảnh sát sao?

Cũng không biết đào đâu ra khí lực, Thẩm Mộng Dao giật mình bò dậy, cơ hồ hung mãnh bổ nhào tới, giành bộ đàm trong tay bảo vệ. Tay của nàng cũng đang phát run, nhưng trong đầu có bản năng ép buộc nàng tỉnh táo.

Tắt máy bộ đàm, Thẩm Mộng Dao hít một hơi sâu, nhìn chằm chằm bảo vệ đang ngơ ngẩn

"Không thể báo cảnh sát!"

"Nhưng, nhưng mà..."

có người chết rồi mà, bảo vệ nói thầm trong lòng.

"Tầng 15, công ty truyền thông Thiên Thu Tuế, tôi là phó tổng ở đó" Thẩm Mộng Dao đưa ra danh thiếp của mình " Tôi nhớ chú, hẳn là làm bảo vệ ở đây rất lâu rồi"

Bảo vệ có chút không phản ứng kịp, trên cổ Thẩm Mộng Dao còn một vết dây hằn đỏ tươi bắt mắt. Nhưng nàng tựa hồ tỉnh táo lạ thường.

"Hiện tại việc chú cần làm là về phòng trực ban của chú, làm như không có chuyện gì xảy ra, tạm tắt camera, còn chuyện báo cảnh sát hoặc dọn dẹp cứ để tôi lo, chú không cần quản"

Dừng một chút, không đợi bảo vệ nói

" Tôi có thể chịu trách nhiệm thay chú, chuyện này chú không cần liên quan tới, không nên nhúng tay vào, nếu không chú có khả năng mất việc, có lẽ không chỉ là công việc"

Ngữ điệu trầm lãnh, ẩn chứa mấy phần uy hiếp, ánh mắt bảo vệ do dự nhìn dưới đất nằm hai người cùng cô gái trước mặt, lo lắng nhìn tới nhìn lui, cuối cùng không nói gì, yên lặng rời đi.

Thẩm Mộng Dao thấy ông ta đã đi xa, lập tức gọi điện thoại cho Vương Dịch, đồng thời cầm gậy giật điện trên đất, đề phòng tới gần tên tấn công máu me đầy mặt trên đất đâm mấy cái.

Bắp chân có chút rút gân, vết thương trên cổ bị siết ẩn ẩn đau đớn, thêm nữa thảm trạng của tên tấn công trên đất khiến cho Thẩm Mộng Dao càng thêm sợ hãi.

Không phải chết thật đi.

Sắc mặt có chút trắng bệch, cái trán Thẩm Mộng Dao phủ một tầng mồ hôi, nàng lo lắng nhìn Viên Nhất Kỳ, âm thầm cầu nguyện cô không sao.

Vừa mới nãy chắc không đã thương nàng chứ. Thấp thỏm bất ổn, cũng may lúc này điện thoại kết nối.

"Thẩm Mộng Dao?"

"Vương... Vương tổng"

Thẩm Mộng Dao hít một hơi sâu, để cho mình bình tĩnh trở lại " tôi bị người ta tập kích, Nhất Kỳ tới cứu tôi, đánh người bị thương"

Bên kia trầm mặc vài giây

"Ở đâu? Nhất Kỳ đâu rồi?"

"Đường Thịnh Đường, Khu B, bãi đậu xe dưới đất của công ty truyền thông Thiên Thu Tuế, Nhất Kỳ ngất đi, chung quanh không có ai, hung thủ tập kích...hẳn là còn sống"

"Tốt, tôi lập tức tới ngay, cô trước chờ ở đó một chút, để tôi liên lạc cảnh sát cùng luật sư"

"Được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro