Chương 122: Tàu điện ngầm báo dê xồm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

==================

Một con mèo nhỏ sốt ruột thì có bộ dáng gì?

"Kỳ Kỳ ở dưới lầu chờ em nha!"

Thẩm Mộng Dao đóng cửa xe vội vàng lên lầu, giống như mèo con bị dẫm đuôi, chờ một lúc liền "bay" lên lấy căn cước công dân của hai người, hình dạng chả khác nào mèo con giơ móng vuốt nhỏ chạy ra khói.

"Đi mau đi mau!"

Thẩm mèo còn nhào lên nhét miếng bánh mì nướng vào miệng Viên Nhất Kỳ, chỉ dẫn cô chạy về phía trạm xe lửa gần nhất

" Nhanh lên, sẽ không kịp!"

Giống như chơi thả diều, gấp đến độ chạy như có cháy tới nơi, vừa lúc đuổi kịp một trạm xe dẫn xuống đường hầm. Đứng ở trong xe điện ngầm ổn định nàng mới có cảm giác an toàn, Thẩm Mộng Dao kéo Viên Nhất Kỳ đứng ở bên trái cửa xe, dựa vào tường xe thở hổn hển

"Xem như....đuổi kịp"

Tống Kiều giận dữ gọi điện thoại cho nàng, mua vé tàu cao tốc cho nàng vào 1 giờ 40 phút, may mắn Lâm Thành có nhiều đường sắt cao tốc, Thẩm Mộng Dao kịp thời mua cho Viên Nhất Kỳ thêm một vé.

Hiện tại là 11:30, tàu điện ngầm giờ này không đông đúc, thuận lợi đón được tàu, đi Lâm Thành chỉ mất tầm bốn mươi phút. Đúng vậy, mẹ của nàng ngay cả lái xe mất hai tiếng rưỡi cũng không chờ được, yêu cầu nàng đón tàu cao tốc đi.

Đột nhiên xảy ra, lúc Thẩm Mộng Dao chậm quay đầu nhìn Viên Nhất Kỳ, phát hiện cô cúi đầu cau mày, mười ngón tay đẹp mắt không ngừng vặn vẹo.

"Kỳ làm sao rồi?"

Thẩm Mộng Dao đưa mặt tới, nhìn chằm chằm cô

" Không phải khẩn trương chứ?"

"Ây..."

Viên Nhất Kỳ hiếm có mà đỏ mặt lên, có chút ngại ngùng xấu hổ, hai ngón trỏ chạm vào nhau.

"Cũng không phải thế" định giải thích cho chính mình

" Tôi chính là cảm thấy có chút đột nhiên"

Cô nhìn sang một bên, hướng về mũi giày của mình

" Cái kia, luôn cảm thấy cứ như vậy đi cũng không tốt lắm, cha mẹ em có khả năng không thích...tôi"

Dù sao lúc đầu quen biết chỉ là tiểu bạch kiểm, Viên Nhất Kỳ cảm thấy chột dạ mười phần, ngón tay nhỏ đấu nhau kịch liệt, giống như con báo lớn buông thõng lỗ tai, nôn nóng bất an quẫy đuôi.

"Cha mẹ em không thích, thì tôi phải làm sao đây?"

"Ây...không sao đâu"

Ngoài miệng nói như vậy, thực tế trong lòng lại đang thét lên, Thẩm Mộng Dao không hiểu cảm thấy Viên Nhất Kỳ chọt chọt ngón tay vào nhau nhìn thật đáng yêu!

Rất muốn vò tóc cô, rất muốn lột trọc cô!

Nhưng nơi này ở công cộng, Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng, chính mình muốn nói chuyện, trong xe đột nhiên tối sầm lại.

Đám người thở nhẹ, sau đó có tiếng thắng xe chói tai, tàu điện ngầm kịch liệt giảm tốc, Thẩm Mộng Dao không có đứng vững, không tự chủ nhào về phía trước.

May mắn Viên Nhất Kỳ nhanh tay lẹ mắt, bắt được tay cầm phía sau, một tay vội vàng ôm lấy Thẩm Mộng Dao, kéo nàng. Quán tính đẩy về phía trước, có người không giữ chặt được tay vịn, liền bay qua toa kế bên, trong xe tối như bưng, loảng xoảng không biết đụng đổ cái gì.

Thẩm Mộng Dao có Viên Nhất Kỳ che chở ngược lại không bị tổn thương gì, chỉ chốc lát sau tàu điện ngầm triệt để ngừng lại, nhưng vẫn tối đen một mảnh.

"Kính thưa quý khách, rất xin lỗi tàu đang tạm thời bị trục trặc, cần dừng lại tu sửa hai mươi phút, trong lúc đó ngoại trừ trục trặc tạm tắt đèn, xin quý khách ngồi ở trong toa xe, không cần đi loạn, để tránh gây thương tích không cần thiết..."

"lady and gentleman, I am so sorry to tell you that subway has a temporary problem..."

Thông báo rõ ràng trục trặc, Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu nhìn trần xe đen tối, quả nhiên ngay cả đèn hướng dẫn đều tắt.

Triệt để cắt điện, còn hơn hai mươi phút, đoán chừng tín hiệu dưới đất không tốt. Lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, quả thật không có tín hiệu, Thẩm Mộng Dao chính là âm thầm cầu nguyện mau chóng đuổi kịp tàu cao tốc, đột nhiên cảm thấy bụng dưới ấm áp.

Viên Nhất Kỳ đem móng báo, vuốt vén váy của nàng chui vào.

Thân thể Thấm Mộng Dao nháy mắt kéo căng, tranh thủ thời gian đè lại bàn tay heo ăn mặn, nhỏ giọng chất vấn
" Kỳ làm gì?"

"Miêu miêu, tôi thèm" báo lớn dõng dạc giải thích

" Muốn sờ em một lát, liền một lát thôi...."

Nói xong đặt Thẩm Mộng Dao trong gốc toa xe, từ phía sau vén váy, tay phải nghiêng cắm vào đồ lót
" Chỉ một lát thôi"

"..."

Thẩm Mộng Dao nhào trên góc xe, có xúc động muốn đánh báo, thế nhưng tay Viên Nhất Kỳ đều tiến vào qυầи ɭóŧ, sờ lấy tiểu mao mao của nàng.

"Dao Dao, tôi khẩn trương~"

Viên Nhất Kỳ dùng thân thể cản trở Thẩm Mộng Dao, ôm nàng vào trong ngực, đồng thời nghiêng đầu, ngậm lỗ tai nàng, thấp giọng nói

" Dù sao cũng tối om, không thấy gì hết, để tôi sờ một lát đi"

"Ưm..."

Bên trong khoang tàu không nhiều người, lại bị ảnh hưởng chuyện lúc nãy, mở điện thoại chỉ có mấy cái, xác thực tối đen.

Nhưng đây không phải là thời điểm làm chuyện này ?

Tàu điện ngầm, bàn tay heo ăn mặn...tàu điện ngầm báo dê xồm!

Thẩm Mộng Dao giằng co, mặt trong bóng tối lặng lẽ đỏ thấu

" Không được, Nhất Kỳ, Kỳ...lấy ra đi!"

"Liền kiểm tra nào!"

Viên Nhất Kỳ dị thường chấp nhất, lập tức liếʍ ɭáρ vành tai Thẩm Mộng Dao đùa bỡn, tay phải tiếp tục thâm nhập sâu, đè lên tiểu hạch mềm non.

"Ừm~"

Tự cảm quen thuộc xốp giòn, Thẩm Mộng Dao vậy mà có chút phát run.

Lỗ tai mẫn cảm bị Viên Nhất Kỳ ăn, âm đế dù sao không tránh khỏi bị đùa bỡn, xấu hổ làm cho kɦoáı ƈảʍ tăng lên gấp đôi, Thẩm Mộng Dao giãy dụa trong chốc lát liền không còn khí lực.

Trong lòng nàng, nàng thật rất thích Viên Nhất Kỳ đụng nàng. Thế nhưng ở trên tàu điện ngầm....

"Ân~"

"Ngoan, sẽ không có ai biết đâu" Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng hút vành tai non nớt của nàng, liếm lỗ tai nàng

" Rất nhanh liền xong"

Tay phải lập tức vỗ về chơi đùa, ngón trỏ bằng ngón áp út đè lại âm thần, âm hạch mềm mịn, dùng ngón giữa đảo quanh mài cọ.

So với ngày thường càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chân tê dại chấn động, lại càng tê dại càng không ngừng được, sinh ra chút khát vọng

Thẩm Mộng Dao có chút phát run, Viên Nhất Kỳ lại cắn lỗ tai nàng

" Miêu Miêu không động, tôi vò một hồi, tiểu âm đế của em liền sẽ mau chóng cứng rắn"

Ngón giữa mài đầu nụ hoa, đụng chồi non nho nhỏ, tay trái đồng thời lặng lẽ chui vào váy, đầu ngón tay đỉnh lấy đáy qυầи ɭóŧ, hoạt động trước sau. Rất dễ dàng sờ đến khe hở cánh hoa, Viên Nhất Kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thẩm Mộng Dao, đầu lưỡi không ngừng liếm dái tay nàng, tạo ra chút tiếng động

"Ưm..ha..."

Thân thể nhịn không được phát run, Thẩm Mộng Dao cảm thấy vành tai bị ướt sũng, khó kiềm chế mà dâng lên cảm giác.

Âm phùng cũng bị vải qυầи ɭóŧ trêu chọc, so với trực tiếp chạm vào âm thần, loại đụng chạm này khiến nàng ngứa ngáy một chút, giống như lông vũ lướt qua mặt nước, tạo nên tầng tầng lớp sóng.

Tiểu hạch phía trước bị xoa nắn, chỗ âm huyệt lại bị trêu chọc ngứa ngáy tê rần, làm cho người khó kìm lòng nổi.

Viên Nhất Kỳ biết lỗ tai của nàng mẫn cảm, đầu lưỡi liếʍ ɭáρ, lại hôn hôn.

Hạ thân bị trêu chọc, nhưng trong tàu điện ngầm, Thẩm Mộng Dao rất sợ bị người khác phát biệt, cho nên chỉ có thể không kêu ra tiếng.

Ngay cả rêи ɾỉ cũng không phát ra tiếng, thế nhưng Viên Nhất Kỳ đột nhiên đem ngón tay móc lấy âm thần nàng, chậm rãi trượt trước sau, đầu ngón tay chạm vào cửa huyệt.

Bất quá cũng không đi vào, chỉ là nhẹ nhàng mò mẫm

" Miêu miêu, em ẩm ướt chút đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro