Chương 125: Chị, chị thật bá đạo ( khúc dạo đầu H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=================

Rất nhiều năm trước, Bảo Thắng Đường ở Lâm Thành chỉ là một con đường nhỏ, thường xuyên bụi đất tung bay. Khi đó không có hình dạng phồn hoa như hiện nay, hai bên là nhà dân cũ nát suy sụp, trên tường dính đầy bùn đất, treo chân dung một vĩ nhân đoan đoan chính chính quấn quanh bởi một con báo lớn.

Hoang đường phong ba lắng lại, Bảo Thắng Đường đối diện trường trung học, võ sư Lâm Thành bắt đầu chính thức chiêu sinh. Rất nhiều thanh niên có ăn học tới đây đọc sách, Bảo Thắng Đường có nhân khí, dần dần mọc lên cửa hàng quần áo, bán bánh quẩy sữa đậu nành, sửa nồi mài dao...mở mấy cửa hàng nhỏ.

Thẩm Kiến Quốc sau khi giã từ binh nghiệp lại về đây, mở một nhà hàng nho nhỏ. Hình dáng ông thô ráp, mặt đen, người cao khoẻ mạnh, nhưng bất ngờ nấu ăn rất tỉ mỉ đẹp mắt, ngon miệng lại giá rẻ. Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều học sinh đều thích tiệm của ăn dùng cơm.

Trong đó có mấy nữ sinh tướng mạo tú lệ, ngày đó bị ba tên lưu manh trêu chọc, Thẩm Kiến Quốc đi mua thịt heo về trông thấy, trực tiếp ném đi đầu heo vào bọn đầu vàng kiêu ngạo kia.

Đầu heo còn nóng hầm hập còn máu, Thẩm Kiến Quốc quơ dao phay, trừng mắt kiên định, trên thân dính máu heo càng khiến hắn trở nên đằng đằng sát khí, ba tên tiểu lưu manh chạy trối chết.

Nữ sinh bị dọa cho sợ hãi, Thẩm Kiến Quốc mau chóng dấu dao phay sau lưng, lau tay lên quần, rất thật thà cười cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề đều tăm tắp.

Về sau nữ sinh biết được, trước đó mình tới dùng cơm, đồ ăn so với người khác nhiều hơn, vì cái gì đồ ăn nàng thích lại đặc biệt nhiều hơn nơi khác.

Sau đó nữa, nữ sinh gả cho Thẩm Kiến Quốc....một người đàn ông độc thân ba mươi bảy tuổi, ngoài ý muốn cưới được cô vợ hai mươi lăm tuổi như hoa như ngọc xuất thân thư hương môn đệ Tống Kiều.
Ngày đó kết hôn, Thẩm Kiến Quốc làm một cái biển lớn, trang trọng treo ở trước nhà hàng, phía trên viết : tiệm cơm Tâm Kiều....

oOo

"Đây chính là nhà hàng nhỏ của em hả?"

Viên Nhất Kỳ nhìn toà nhà bốn tầng nằm ở khu phồn hoa giàu sang trước mắt, biển lớn đề Tâm Kiều nhà hàng, cảm giác nhận biết của Thẩm mèo con có vấn đề.

mèo con của cô gọi chỗ này là nhà hàng nhỏ ?

Chuyện cho tới bây giờ nàng rốt cuộc nhớ tới, nhà hàng Tâm Kiều là nhà hàng lớn, mỗi lần minh tinh đến đây, fan hâm mộ đều cố ý đặt hàng ở chỗ này.

Bởi vì đây là tiệm cơm lâu năm nhất Lâm Thành, hương vị chính tông, giá cả vừa phải, lại là cửa tiệm duy nhất không có chi nhánh. Chưa nói tới trong tiệm còn treo bức đại đường " Tùng Hạc Thịnh Vượng Đồ" chính tay Tống Nguyên Sách vẽ, giá trị liên thành.

Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, lặng lẽ hỏi

" Trước đó, ách...tôi chính là muốn biết....tên kia hắn chưa từng tới sao?"

Hắn?

Thẩm Mộng Dao sững sờ trong chốc lát mới phản ứng được, liền vội vàng lắc đầu

"Không có" nàng thấy Tống Kiều không chú ý, tranh thủ thời gian nắm tay áo Viên Nhất Kỳ, nhón chân lên nói nhỏ vào tai cô.

"Một là lúc ấy em không nói, hai là cha mẹ cũng không thích hắn, cho nên..." mèo con nhấn mạnh

" Kỳ Kỳ đừng có uống dấm~"

"...."

Kỳ thật Viên Nhất Kỳ căn bản không có nghĩ gì khác, chẳng qua cảm thấy ba năm không biết vợ mình giàu có, tên cặn bã quá đơn thuần sao?

Thừa dịp đi ở phía sau, Viên Nhất Kỳ đột nhiên bóp mông Thẩm Mộng Dao, trêu đùa
" Dưới mông mèo con giấu miếng vàng nhỏ đúng không ?"

Thẩm Mộng Dao xấu hổ kém chút nhảy dựng lên, đỏ mặt nói
" Không có mà~"

Thẩm Kiến Quốc sắp xếp một phòng trên lầu bốn, Viên Nhất Kỳ nguyên bản còn thật lo lắng lúng túng, bất quá...

"Mẹ, con lần trước đọc được tin tạp chí cố sự đình bạn, đột nhiên con lại thích đọc câu chuyện " quỷ gõ cửa

" nó nói về..."

"Ba, món chè cung đình nấu sao ? có phải thích hợp để con gái ăn không, con có người bạn..."

"Chị, chị làm truyền thông có quen biết người nào không ? thời gian trước nghe đồn có con trai, ha ha ha, có phải thật không, ghê ha..."

"Tỷ phu, em còn chưa giới thiệu với chị, em là huấn luyện viên quyền kích, làm ở tiệm gym Lâm Thành..."

Chưa bao giờ thấy đứa con trai nào lắm lời như vậy, quả thực một mình nói chuyện với bốn người, nói không kịp thở, nhận tất cả " mưa đạn" trong buổi tiệc.

Trong lúc vô hình cũng khiến Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng thở phào, thế là chuyên tâm ứng đối cha mẹ Thẩm Mộng Dao, ngoan ngoãn đối đáp chú chú cô cô. Dựa theo rượu mộc mạc mà gặp người biết bình phẩm, Viên Nhất kỳ cũng rất tích cực uống rượu, nhìn Thẩm Kiến Quốc có động tác, lập tức cơ linh mời rượu trước, tuyệt đối không nói chữ " không"

Thẩm Kiến Quốc đều có ảo giác mình rót rượu cho " con rể" nhìn đứa con gái này uống cạn mấy chén nhỏ Mao Đài, kinh ngạc cũng cho qua, nâng cốc lên.

Viên Nhất Kỳ uống đến gương mặt hơi phiếm hồng, có thể thấy tửu lượng không tệ, Thẩm Mộng Dao khó tránh khỏi lo lắng, thấy chén rượu vừa đặt xuống bàn, vội vàng đổi nước trà cho cô.

Viên Nhất Kỳ uống quả thực có chút nhiều, mặc dù không thể hiện rõ, nhưng cũng hơi choáng, nhưng chuyện đến mức này không thể để như xe tuột xích, phải lên mười hai phần tinh thần đối phó với Tống Kiều.

Một bên cam đoan sẽ đối tốt với Thẩm Mộng Dao, một bên theo thói quen lựa xương cá cho mèo con, đem thịt cá đặt vào trong chén nàng.

Tống Kiều quan sát, không tránh khỏi " ảo giác "....hình ảnh mèo con thuần phục báo tuyết lớn hung mãnh.

Đau đầu, cũng không biết vì cái gì luôn trông thấy "ảo giác" về động vật.

Một bữa cơm dùng xong coi như hài hoà, cuối cùng, Thẩm Trần lái xe chuẩn bị trở về, Viên Nhất Kỳ đứng ở ngoài xe có chút do dự

" Cô, chú, con ở khách sạn, lát nữa gọi xe taxi là được rồi"

Thẩm Mộng Dao nghe xong, nắm tay Viên Nhất Kỳ lưu luyến không rời, Tống Kiều nhìn thấy nàng cứ kiểu dính nhau, nghĩ nghĩ nói
" Một người ở lại cũng không chiếm bao nhiêu chỗ, cùng nhau về nhà thôi"

Thái độ tán thành này là đồng ý cho các nàng, Thẩm Mộng Dao vô cùng vui vẻ, vội vàng kéo Viên Nhất Kỳ vào trong xe.

Lúc về đến nhà hơn bảy giờ, cân nhắc đến chuyện Viên Nhất Kỳ uống rượu, Tống Kiều cũng không làm khó, để Thẩm Mộng Dao chiếu cố cho cô. Mèo con vui vẻ đến vẫy đuôi, trong lòng nhỏ nhặt tính toán, nắm tay Viên Nhất Kỳ đi vào phòng ngủ của mình.

Tác dụng của rượu Mao Đài cũng không lớn lắm, nhưng lại kéo dài, Viên Nhất Kỳ dù sao uống khá nhiều, lúc này người trầm tĩnh lại, chính là tứ chi mỏi mệt, thoáng cảm thấy mỏi mệt.

Thẩm Mộng Dao vẫn đang suy nghĩ chuyện giậu đổ bìm leo, nàng lật tủ quần áo tìm được một cái áo ngủ đủ che đến bắp đùi Viên Nhất Kỳ, lòng mang ý đồ xấu, muốn Viên Nhất kỳ thay quần áo.

Viên Nhất Kỳ không có nghĩ nhiều, cởϊ qυầи áo mặc đồ ngủ vào, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên tiến lên ôm cổ cô, ngửa đầu hôn cô.

Nhiệt liệt hôn làm lòng người càng say, Viên Nhất Kỳ đem đầu quay đi
" tôi còn chưa rửa mặt, người đầy mùi rượu...ưm?"

Bờ môi bị mềm mại ịn lên, Thẩm Mộng Dao quả thực bức bách khuôn mặt Viên Nhất Kỳ, ở môi cô trùng điệp hôn mấy cái
" Mùi rượu gì em cũng thích"

Mùi rượu nhàn nhạt mê say, Thẩm Mộng Dao mập mờ nhìn chằm chằm môi đỏ của Viên Nhất Kỳ
" mèo to, đêm nay....nghĩ sao?"

Hai tay đã sớm vén vạt áo luồn vào trong, vuốt ve cỗ thân thể bởi vì chất cồn mà nóng như lửa. Đường cong có lồi có lõm, phần bụng căng đầy, cho cảm xúc thật tốt, Thẩm Mộng Dao " giở trò ", cuối cùng lớn mật trượt đến mông, bóp một cái.

"Ừm..." mặt Viên Nhất Kỳ lại đỏ mấy phần, mất tự nhiên đè lại tay Thẩm Mộng Dao
" Dao Dao, đây chính là nhà em"

"Nhà em thì làm sao?"

Vẫn xoa cái mông nhỏ, Thẩm Mộng Dao càng thêm gần sát
" Sợ kêu ra tiếng hả?"

Mèo nhỏ mười phần làm càn, đột nhiên sờ ở phía trước, xuyên qua qυầи ɭóŧ đi thẳng vào chỗ tư mật, ngón tay xuyên qua rừm rậm, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Tốt tốt" Viên Nhất Kỳ có chút nhịn không được, vừa yêu vừa thương mà nhìn Thẩm Mộng Dao, mấy phần bất đắc dĩ
" đêm nay không được"
Nếu lỡ không khống chế nổi, để cha mẹ Thẩm Mộng Dao nghe thấy tiếng rêи ɾỉ sẽ xấu hổ lắm.

Nhưng Thẩm Mộng Dao không có buông tha, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, chuẩn xác đè lên tiểu âm đế mềm mềm kia.

"Tê...mèo con" Viên Nhất Kỳ rất khó mà không có cảm giác, bất đắc dĩ chặn lại tay Thẩm Mộng Dao
" em đừng có sờ chỗ đó....Ai?"

Đột nhiên bị Thẩm Mộng Dao đẩy ngã xuống giường, mèo con lớn mặt nằm trên người báo lớn, tay y nguyên cố chấp cắm ở trong quần cô.

Mài cọ tiểu trân châu " Vừa mới nói, chớ có sờ nơi nào?"

"Ừm~"

Nơi đó vừa mềm vừa tê dại không nên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Viên Nhất Kỳ say đến chuếnh choáng khó kìm lòng nổi, chính là muốn đáp lại lời tán tỉnh, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa.

Thẩm Mộng Dao rút ngón tay ra, vừa đúng lúc Thẩm Trần thò đầu vào.

"Tỷ, em muốn dùng mặt nạ của chị....oa!"

Thẩm Mộng Dao chính là nằm trên người Viên Nhất Kỳ, đầy bá đạo mà đè ép, Viên Nhất Kỳ mặt trắng bệch xem ra bị khinh khi mười phần, huống chi cô vì say mà hai mắt còn lờ mờ mông lung, càng giống như nằm dưới.

Chiều cao không định công thụ, Thẩm Trần duỗi ngón tay cái:

"Chị, chị thật bá đạo!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro