Chương 124: Lớn tuổi dễ sinh ra ảo giác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=====================

Bé mèo con mang về một con báo lớn, mặc dù đều là động vật họ mèo, nhưng khác biệt cũng không quá nhỏ.

Huống chi cả hai đều là giống cái.

Cho nên, lúc Thẩm Mộng Dao cẩn thận từng li từng tí mở cửa nhà, cũng không dám trắng trợn kéo Viên Nhất Kỳ vào. Nhẹ nhẹ nhàng đẩy cửa chống trộm, mèo nhỏ quỷ quỷ tuý tuý thò đầu ra nhìn, quan sát hồi lâu, mới đem một bàn chân bước vào, lặng lẽ đặt xuống gạch men.

Cũng không dám để giày cao gót phát ra thanh âm nào, Thẩm Mộng Dao rón rén, lề mề, hơi nửa ngày mới vào nhà đóng cửa lại. Trong nhà giống như không có người, Thẩm Mộng Dao vừa nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên nghe sau lưng có tiếng ho khan, dọa kém chút hồn bay phách tán.

Lập tức nổi da gà, lưng đặt trên cửa chống trộm, Thẩm Mộng Dao giống như mèo con lén ra ngoài lúc về thì vô cùng bẩn, đối mặt với chủ nhân run lẩy bẩy.

"A...mẹ?"

Tống Kiều hiếm khi xụ mặt, nàng đẩy kính mắt nặng nề, ánh mắt sau thấu kính sắc bén như dao.

"Mẹ ?" hiển nhiên đè nén hoả khí

"Thẩm Mộng Dao, tôi không biết cô còn có một người mẹ đấy"

Không gọi là Dao Dao, mà gọi là Thẩm Mộng Dao, nói rõ Tống Kiều thật sự sinh khí

Thẩm mèo con bị dọa đến mức không dám thở mạnh, chỉ có thể cười làm lành, thử thăm dò yếu ớt nói: " Mẹ, con sai rồi..."

Con mắt mở to nhìn Tống Kiều, ý đồ tỏ ra ngây thơ vô số tội. Tống Kiều im lặng, trầm mặc một hồi, thở dài thật sâu.

"Cô qua đây" Bà ra hiệu cho con gái

" tôi có chuyện muốn hỏi cô"

"Ân~"

Thẩm Mộng Dao không dám trễ nải, đổi dép lê, khéo léo đi theo sau lưng Tống Kiều, khẩn trương không cẩn thận bị vấp. Trước mặt người mẹ đang nổi giận, bé mèo con Thẩm Mộng Dao chân trước chân sau đều muốn vướng vào nhau, đi đứng khó khăn.

"Ngồi"

Tống Kiều rốt cuộc không băng đá được, con gái té vào người bà, lập tức kéo tay của nàng, ngắm nghía kiểm tra cẩn thận.

"Bị thương chỗ nào rồi?"

"Ây...không sao ạ"

Thẩm Mộng Dao không nghĩ Tống Kiều lo lắng, nhưng máu ứ đọng trên cổ thực tế dễ dàng bị phát hiện. Dù là qua nhiều ngày, y nguyên vẫn còn dấu tim tím nhàn nhạt chưa hoàn toàn biến mất, Thẩm Mộng Dao thường ngày đều dùng khăn lụa che đi.

Tống Kiều vừa đau lòng vừa tức giận, đưa tay cởi khăn lụa của nàng

" Đừng giấu mẹ, mẹ ít nhiều cũng biết rồi"

Ngày ấy nói chuyện phiếm với người bạn làm phóng viên, trong lúc vô tình nghe người đó nhắc tới một vụ án, bà bà thuê người gϊếŧ con dâu.

"Bà nói xem có phải hiện thực quá khó hiểu không ? vừa đọc tin trên báo lớn, nhưng nhìn qua giống như vụ án không đơn giản thế, bạn tôi ở toà án cũng chỉ là âm thầm tiết lộ một chút....người đàn bà thuê người hình như họ Đổng, Đổng Thuý Hoa thì phải..."

Đây là tên của Trương lão thái, Tống Kiều vừa nghe tim một ngừng đập, có loại dự cảm bất thường. sau khi về nhà liền nhờ quan hệ quen biết mà tìm hiểu, mới biết người bị hại của bản án khó tin kia thật sự là con gái của bà.

"Vì cái gì không nói với nhà hả?"

Tống Kiều hiện tại tưởng tượng, chỉ vài câu miêu tả đủ khiến bà nghĩ mà sợ
" Dao Dao, con nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ..."

Đột nhiên nói không được nổi, Thẩm Mộng Dao vội vàng nắm chặt tay mẹ mình

" Mẹ, con không sao, Kỳ Kỳ bảo vệ con rất tốt, không ai..." Ý thức được mình lỡ miệng, đáng tiếc đã muộn.

Thật vất vả mới gây dựng được bầu không khí mẹ con tình thâm thoáng chốc biến mất không còn gì, mí mắt Tống Kiều giật giật, rút tay ra.

Đến cùng có bao nhiêu chuyện giấu bà ?

"Kỳ Kỳ là ai?"

"Ách, cái đó, nàng là..."

"Sao?"

"Cái đó, mẹ " Thẩm Mộng Dao chột dạ đấu hai ngón tay lại với nhau, cẩn thận từng li từng tí nhìn mặt nói chuyện

" Con nói mẹ đừng nổi giận"

"Ừm hừ?"

"Dạ đúng" bé mèo con cúi đầu, tiếng nói nhỏ xíu

" con đang hẹn hò, đối tượng...đối tượng chính là Viên Nhất Kỳ "

"...."

Không thể không nói, Tống Kiều được tu dưỡng thật sự tốt, dù là trong lòng một mảnh kinh đào hải lãng, trên mặt vẫn còn thể bình tĩnh được.

Bà nhớ kỹ Viên Nhất Kỳ này , nhưng lần đầu tiên gặp ở Lê Thành, chính là tiểu học muội ở chung với con gái bà.

Thì ra lúc ấy hai người đã có gian tình, không, yêu đương rồi ?

Chán cái là bà còn khuyên nhủ hai người giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, Tống Kiều hận không thể quay về quá khứ tán cho mình một bạt tai, vậy mà để cho Dao Dao dễ dàng giấu diếm bà!

Khó trách lúc ấy con bé nhiệt tình như vậy, nguyên lai xem bà là mẹ vợ!

"Là học muội gì đó của con hả?"

"Kỳ thật...nàng lớn hơn con hai tuổi..."

"...."

Im lặng, không biết nói gì, Tống Kiều không muốn nói chuyện chút nào.

Đúng lúc này, Thẩm Kiến Quốc cùng Thẩm Trần đi vào.

Bầu không khí trong phòng khó tránh có chút quỷ dị, mẹ con hai người đồng thời nhìn qua, Thẩm Kiến Quốc gãi gãi đầu không biết làm sao, cảm giác đến không đúng lúc.

"Mẹ" Thẩm Trần bỗng nhiên xông tới, quỳ bịch xuống đất

" Mẹ đừng đánh chị con, đánh con đi!"

Cũng không biết hắn nhìn sao ra Tống Kiều muốn đánh người, tóm lại rất giỏi quấy nhiễu bầu không khí. Khóe miệng Thẩm Mộng Dao run rẩy, Tống Kiều cảm thấy một trận đau đầu, dùng tay xoa thái dương nghĩ: Ta đẻ ra hai đứa là loài gì đây hả

Thẩm Kiến Quốc thấy thế, vội vàng đỡ Thẩm Trần lên

" Tiểu tử thúi chỉ gây phiền, cút về cho ba!"

Hắn trước làm lính quân đội, tung hoành ngang dọc nửa đời người, lực tay chỉ nghĩ thôi cũng khiến Thẩm Trần cao một mét tám bị ném đi kêu lên hoảng hốt, nhưng vẫn như cũ tận trách gọi:

"Mẹ, đừng đánh chị con!"

Tống Kiều thở dài, đứng lên gọi Thẩm Kiến Quốc
" Lão Thẩm, ông vào thư phòng một chút"

"Được rồi" Thẩm Kiến Quốc đáp lại, lập tức vứt bỏ con trai, vỗ vỗ tay đi theo Tống Kiều vào thư phòng.

"Bà xã, chuyện này là thế nào?"

Thẩm Kiến Quốc đóng cửa, vội vàng chạy ra sau lưng Tống Kiều đấm lưng cho bà, lực đạo vừa vặn, chú ý cẩn thận

"Dao Dao " Tống Kiều húp một ngụm nước

" Hẹn hò"

Thẩm Kiến Quốc dừng tay " hẹn hò sao?"

đứa con gái này mới đá một tên cặn bã, tên trời đánh nào liền dám đến câu dẫn con gái nhà ông!

Xắn tay áo liền muốn đánh người, Thẩm Kiến Quốc nổi giận đùng đùng
" Được rồi, tôi muốn xem đồ con rùa nhà ai, đánh hắn chết!"

Tống Kiều nghe thấy kém chút sặc nước trà, ho khan vài tiếng, vội vàng gọi lại Thẩm Kiến Quốc
" Là con gái!"

"Cái gì?"

Thẩm Kiến Quốc có chút mơ màng

" Cái gì, cái gì là con gái?"

"Đối tượng của Dao Dao là con gái" Tống Kiều nói một hơi

" Chính là tiểu học muội ở chung với nó lần trước chúng ta đến Lê Thành gặp qua, tuổi tác kỳ thật lớn hơn cả nó, 2 tuổi"

Lượng tin tức bạo tạc, Thẩm Kiến Quốc nhất thời kinh ngạc đến ngây người, chớp chớp mắt không biết phản ứng thế nào với Tống Kiều. Tống Kiều cũng nhìn hắn chằm chằm, hai người, ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, đều không nói nên lời.

Rất lâu, Thẩm Kiến Quốc mới hỏi: " Lão bà, cái này thì tính sao ?"

Giờ chỉnh làm sao đây?

Dao Dao nếu như không phải rốt cuộc phát hiện mình cong, thì chính là bị tên cặn bã làm tổn thương sâu sắc, trong lòng có ám ảnh, sau này đoán chừng không thể thích đàn ông nữa. Thở dài, Tống Kiều quyết định ổn thoả một chút

" Tôi nghĩ không cần hoảng hốt, trước hết bảo Dao Dao đưa người về ra mắt trước "

Thẩm Kiến Quốc còn chưa lên tiếng, cửa thư phòng đột nhiên mở ra.

Chỉ thấy con trai khoẻ mạnh kháu khỉnh của bọn họ cùng con gái đầu mèo đồng loạt chen chút ở cửa ra vào

"Mẹ, vậy con đưa người tới nha?"

"Mẹ, con có phải gọi là tỷ phu không ?"

Chị em hai người cười đến xán lạn, Tống Kiều lần đầu tiên trong đời chửi chính mình: Người sinh ra hai đứa quỷ quái này làm gì!

Thẩm Mộng Dao hí ha hí hửng đi ra ngoài gọi Viên Nhất Kỳ, lúc này Tống Kiều mới phát hiện, nguyên lai con gái ngoan hiền nhà bà liền giấu đối tượng ở hành lang, đợi bà nói một câu" mang người đến ra mắt"

Không hiểu cảm thấy mình hình như bị hố

"Kỳ Kỳ~"

Thẩm Mộng Dao lôi Viên Nhất Kỳ từ trong hành lang ra, vui sướng bổ nhào trong ngực cô nũng nịu

" Mẹ em nói bà muốn gặp Nhất Kỳ'

"Ây...Ân.."

sự tình giống như thuận lợi lạ thường, mèo con nũng nịu đáng yêu hoàn toàn như trước đây, chính là không khí này...

Có phải hơi quỷ dị một chút ?

Mèo còn một mực nhào vào lòng nũng nịu, ôm cô cọ qua cọ lại, nhưng sau lưng mèo con, đứng trước cửa nhà chính là Tống Kiều, nhìn chằm chằm, một mặt thâm trầm nhìn nàng chằm chằm

Phía sau lưng có chút lành lạnh chạy quanh, Viên Nhất Kỳ cũng không dám, đẩy cũng không nỡ, chỉ có thể xấu hổ mà khéo léo cười cười với mẹ vợ tương lai.

Thật tình không biết giờ phút này, trong mắt Tống Kiều, Viên Nhất Kỳ đã cao còn mang giày cao gót đột nhiên biến thành con báo tuyết lớn, con gái nhà mình mang dép, cho nên nhỏ nhắn xinh xắn lanh lợi lại biến thành mèo con.

Bé mèo con meo meo cọ lông nũng nịu với báo lớn.

Hình ảnh không thể tưởng tượng mà nổi bão.

Mình đây là lớn tuổi sao, Tống Kiều gỡ mắt kiếng xuống bóp bóp sống mũi, làm sao có thể nhìn người thành động vật ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro