Chương 131: Em thích tỷ phu (h)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

================

Xấu hổ, vô cùng xấu hổ

Thẩm Mộng Dao bị nhấc lên chân, hai gò má ửng hồng, trơ mắt nhìn xem Viên Nhất Kỳ hất âm mao nàng ra, để lộ miệng nhỏ sưng đỏ.

"Em nhìn nè" Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng cắn lỗ tai nàng, hai ngón tay án lấy âm thần nàng, hướng lên trên tách ra

" rất đẹp~"

gương to trong phòng to càng to hơn, Thẩm Mộng Dao không muốn nhìn cũng không được, hoa huyệt bị Viên Nhất Kỳ tách ra phản chiếu trong gương vô cùng dâʍ đãиɠ, để nàng xấu hổ muốn bay lên trời lập tức.

nhịn không được vùng vẫy một hồi, nàng nghĩ đẩy tay Viên Nhất Kỳ ra
" Kỳ Kỳ,, không muốn nha...quá...ô~"

Viên Nhất Kỳ đem ngón giữa nhét vào bên trong huyệt của nàng.

"Quá cái gì?"

Cô cố ý hỏi nàng, ngón giữa chậm rãi trượt vào chỗ sâu
" Tự mình nhìn tiểu huyệt dâm của mình không tốt sao?"

Đột nhiên cắm vào tận cây, Thẩm Mộng Dao lắc một cái, huyệt đạo còn căng cứng dâng lên kɦoáı ƈảʍ thân mật, lại không khỏi hút gấp.

xấu hổ là xấu hổ, thế nhưng thân thể cũng rất thành thật.

"Ô~"

Huyệt thịt cắn chặt ngón tay cắm vào, Viên Nhất Kỳ mỉm cười, cố ý đem ngón tay chậm rãi rút ra. Một tia một tia, đem huyệt thịt nhuyễn nị xung huyết cũng theo đó chậm rãi lật ra ngoài, kéo theo chất lỏng nhỏ ra.

"Miệng nhỏ rất biết hút mà~"

Viên Nhất Kỳ trêu đùa Thẩm Mộng Dao, ngón giữa thon dài cắm ở bên trong huyệt đẩy nhổ nhiều lần, làm ra tiếng vang cô tư.

"Ưm..."

Thẩm Mộng Dao bị mài đến run rẩy, nhìn thấy trong gương kìm lòng không được mà say mê, tiểu huyệt thành thật ngậm lấy ngón tay Viên Nhất Kỳ phun ra nuốt vào.

dịch ướt át khắp nơi, dâm mi vô hạn, miệng nhỏ hồng hồng đói khát nhúc nhích, huyệt thịt gấp bao chặt lấy ngón tay, giống ăn không no mà mút vào.

Hai bên âm thần mở ra, một mảnh vũng bùn, Viên Nhất Kỳ lại chậm rãi đi vào, để Thẩm Mộng Dao nhìn mình như thế nào nuốt ngón tay của cô.
hoàn toàn cắm vào huyệt đạo, cửa huyệt bị đi vào có chút trướng, chiếm hữu xâm nhập làm cho Thẩm Mộng Dao a một tiếng.

Tốt...thích~

nhìn nộn huyệt của mình bị cô gái mình yêu cắm sâu như vậy lại mang đến cảm giác thỏa mãn, Thẩm Mộng Dao thở dốc không ngừng, chỗ kia hung hăng kẹp chặt.

"Sao lại gấp ?"

Viên Nhất Kỳ cũng cảm nhận được huyệt thịt giảo cắn, cười một tiếng
" Dao Dao thật là dâʍ đãиɠ, nghĩ bị tôi thao rồi sao?"

"Ô" Thẩm Mộng Dao khó chịu nhíu mày, hình ảnh dâʍ đãиɠ trong kính khiến tim nàng đập bình bịch, phi thường động tình.

"Kỳ Kỳ, em, em thích.....a ân....bị Kỳ cắm....Ân~"

Lời này thực sự xấu hổ, Thẩm Mộng Dao nói đến đứt quãng, Viên Nhất Kỳ nghe được trái tim rung lên, ngón tay nhịn không được trừu sáp.

" Thẩm Mộng Dao, tiểu huyệt của em chỉ để mình tôi làm, chỉ có thể bị tôi thao ra nước, chỉ có thể ăn ngón tay của tôi..."
Thanh âm dần dần trầm thấp, tốc độ trừu sáp cũng theo đó mà tăng tốc, phốc thử phốc thử móc lấy nộn huyệt, đảo ra mật dịch

"Ô...A~"

Phòng thay đồ không người, nhưng Thẩm Mộng Dao cũng không dám buông lỏng, mới gọi một tiếng liền vội vàng che miệng.

Không được, không thể để cho...

Cảm giác ê ẩm trong nội huyệt lại ngóc đầu tỉnh lại, huyệt thịt giống như không thoả mãn, liều mạng hút lấy ngón tay Viên Nhất Kỳ.

Phập, phập phập~

nước văng khắp nơi, Viên Nhất Kỳ làm được cực nhanh, nháy mắt trừu sáp mấy chục cái, đem tiểu huyệt dâʍ đãиɠ thao đến đỏ bừng, phun ra bọt trắng.

âm nhục kẹp rất chặt, trống trương lên, Thẩm Mộng Dao run rẩy ưỡn ngực, chân bị nâng lên bỗng căng thẳng, mũi chân cuộn lại, cắm xuống lại cắm, hung mãnh mà xâm nhập làm huyệt đến tê dại mẫn cảm, chua thành một đám rách nát/

"A, a....Kỳ Kỳ, không được....ô~"

Tay phải vô lực nắm lấy cổ tay Viên Nhất Kỳ, thân thể rung động một đoàn, dâm huyệt nhận lấy trừu sáp hung mãnh, kɦoáı ƈảʍ không cách nào ức chế, tràn ngập muốn chảy ra.

Sắp ra~

Huyệt thịt ê ẩm sưng bị nhét chung một chỗ tê tê dại dại, Viên Nhất Kỳ chợt chậm lại, chậm rãi rút ra ngoài.

Trống rỗng lập tức dâng lên, Thẩm Mộng Dao khó chịu vặn vẹo

" Kỳ Kỳ~"

"Ngoan" 

Viên Nhất Kỳ y nguyên rút ngón tay ra, mặc cho tiểu huyệt co vào khạc nước, dâʍ ɖịƈɦ tí tách

" tôi có đồ muốn cho em"

sờ vào áo khoác treo trên móc, từ trong túi móc ra một cái son môi máy rung. Đây là thứ Viên Nhất Kỳ luôn mang theo bên người,cô dùng răng mở nắp, đem son môi xoay lên.

Bởi thế mà trồi lên không ít, cô đem son môi dính chút chất lỏng ở mật huyệt, ngón trỏ bao lấy dây, sau đó đem đầu son môi silicon nhắm ngay huyệt tâm, cắm vào một chút

"A~"

"Mèo con ngoan, nhìn bộ dáng của em bây giờ"

Viên Nhất Kỳ nâng cằm Thẩm Mộng Dao, để nàng nhìn vào gương.....người bên trong xuân tình dập dờn, hai gò má đỏ hồng, hạ thể mở ra, nộn huyệt ngậm một cây son môi.

Son môi đột nhiên chậm rãi trừu sáp nhục huyệt, Viên Nhất Kỳ đem nó nhét vào, lại kéo cuộn dây rút ra, chậm rãi thao làm.

âm mao dính lấy bọt trắng, son môi mượt mà ở trong khe cốc trượt ra đẩy vào, âm thần mở rộng, huyệt thịt hồng hồng nhiệt tình phun ra nuốt vào, tao tình dâʍ đãиɠ.

Trống rỗng bị son môi nhồi vào, Thẩm Mộng Dao xấu hổ phát run, hết lần này đến lần khác nghe thấy thanh âm có người tiến vào. Trong lòng hoảng hốt, khẩn cấp giãy dụa, Viên Nhất Kỳ đột nhiên mở ra máy rung, tay phải che miệng nàng

"Đừng nhúc nhích" giọng trầm thấp quanh quẩn bên tai Thẩm Mộng Dao
" ngay ở chỗ này lên cao triều đi~"

"Ưmm~"

chấn cảm nho nhỏ rung động đột nhiên dữ dội hơn, Thẩm Mộng Dao đều có thể nghe được tiếng ông ông, âm huyệt lập tức tê dại.

Sẽ không bị người nghe thấy đúng không ?

Lại sợ lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cường lực chấn động giống như ở bên trong huyệt cắm mấy trăm cái, chấn động vách trong đến mỏi nhừ.

Sắp nhịn không nổi...

Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên ngồi lên tủ nhỏ đằng sau, đem Thẩm Mộng Dao ôm ngồi trên đùi, hai tay mò vào giữa chân nàng, để hai chân mở ra thật lớn. Thẩm Mộng Dao cắn chặt bờ môi, thân thể co lại, trông thấy mình trong kính, hai chân hình chữ M, huyệt tâm cắm một cây rung.

"Aaa..aa...."

Xấu hổ khuấy động, chấn cảm tiếp tục ở trong huyệt rung mạnh, âm thần đều chấn động đến rung lên, đáng thương rộng mở, cửa huyệt chăm chú cắn son môi.

hình ảnh dâʍ đãиɠ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác mãnh liệt, Thẩm Mộng Dao lại bị chấn triều bên trong làm cho phiêu lãng, hạ thân ngứa ngáy muốn bùng nổ.
Hai chân đã bị máy rung làm cho không khép lại được, Viên Nhất Kỳ một tay che miệng Thẩm Mộng Dao, một tay duỗi xuống dưới, nắm máy rung ướt đẫm.

Ngón tay khuấy một vòng, bắt được son môi hung hăng đảo sâu trong tiểu huyệt, một mực đem chỗ âm làm ra mềm nhũn.

"Ô~"

Dâm huyệt mỗi một nếp uốn đều giống như bị san bằng, trong huyệt chua xót thoải mái đến phô thiên cái địa, Thẩm Mộng Dao cong người lên, toàn thân cao trào đến đỏ ửng, nàng vô lực muốn nắm cái gì đó, lại đột nhiên bị ném lên mây

Muốn...muốn ra~

ánh mắt mê ly bay xa, Viên Nhất Kỳ đột nhiên rút son môi, thân thể Thẩm Mộng Dao vì thế mà run lên.

Miệng bị chắn không thể phát ra âm thanh, bên ngoài giống như có người đi qua, khẩn trương cao độ để Thẩm Mộng Dao ô một tiếng liền triều phun, tiểu huyệt co quắp, phun ra một ít dịch trắng
Mấy giọt văng tung toé lên tấm gương, Thẩm Mộng Dao không thể khắc chế khóc lên.

Viên Nhất Kỳ vội vàng hôn an ủi nàng, bờ môi vuốt ve cổ nàng, nhẹ giọng thì thầm
" Dao Dao, tôi ở đây~"

chờ Thẩm Mộng Dao lắng lại một chút, Viên Nhất Kỳ đổi tư thế ôm ngang nàng, Thẩm Mộng Dao tích luỹ chút khí lực ôm lấy cổ cô, đem mặt chôn ở cổ cô, xấu hổ nghẹn ngào.

"Viên Nhất Kỳ, đồ bại hoại~"

đáng yêu lại biến thành mèo con, Viên Nhất Kỳ sờ sờ nàng, cười nói: " tốt, chờ một lát tắm rửa sạch"

tay hướng về âm bộ nàng mà sờ sờ " đều là dâʍ ɖịƈɦ, trên gương cũng có"

Thẩm Mộng Dao càng xấu hổ không ngóc đầu lên được, nghe bên ngoài phòng tắm công cộng không còn tiếng nước mới dám ra ngoài, đi vào một phòng tắm gội.

Tắm gội bình thường cũng tốn mất một tiếng đồng hồ.

Thẩm Trần ở bên ngoài chờ đến muốn ngủ gà ngủ gật, ôm trán ráng chờ, cùng một cô bé đến tìm hiểu ghi danh trò chuyện vài câu.
rốt cuộc nhìn thấy Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao đi ra, Thẩm Trần đột nhiên nhảy dựng lên, kém chút làm rơi điện thoại trên tay cô bé bên cạnh

"Chị" hắn chạy tới

" làm sao lâu quá vậy"

Cúi đầu xem đồng hồ " chậm chút nữa về sẽ kẹt xe đó, về đến nhà cha lại giày vò khốn khổ em, không chở hai người về ăn cơm đúng giờ"

"Ách" 
Thẩm Mộng Dao muốn giúp Viên Nhất Kỳ tắm rửa sạch sẽ kết quả làm chuyện không chút ý tứ, thế là nói sang chuyện khác

" cái kia, không phải em đang nói chuyện với người ta à?"

Ý chỉ cô bé bên kia, Thẩm Trần gãi đầu, khó được có chút không kiên nhẫn

" Không phải, người ta đến ghi danh"

Nói xong liền đối với mọi người bên kia chào hỏi, ra hiệu cho cô bé tự tìm người tư vấn, mình thì đẩy Thẩm Mộng Dao ra ngoài

"Chậm thêm chút nữa không kịp ăn cơm"

ba người lên xe, Thẩm Mộng Dao cùng Viên Nhất Kỳ ngồi ở phía sau, Thẩm Trần từ ghế phụ lấy ra hai bình nước công năng đưa qua
Viên Nhất Kỳ vặn chai nước cho Thẩm Mộng Dao, đang muốn đưa cho nàng đột nhiên nghe thấy Thẩm Trần hỏi

" Hai người sao tắm lâu quá vậy?"

Bầu không khí lập tức phấn hồng, Viên Nhất Kỳ không biết trả lời thế nào, ngược lại Thẩm Mộng Dao đã sớm chuẩn bị
" vừa mới nãy nhìn thấy cô bé ghi danh, chị lại cảm thấy ánh mắt người ta nhìn em có chút đặc biệt vậy?"

quả thật lừa dối qua cửa, Thẩm Trần bị dẫn dụ lực chú ý
" ai nha, cái này không phải vì em bề ngoài quá đẹp trai đi"

Tiểu soái ca trẻ tuổi hoạt bát lại làm huấn luyện viên, biết đánh quyền kích, đường nét cơ bắp rất là nam tính, đương nhiên dễ thu hút nữ sinh

"Bất quá, em không thích con gái như vậy"

"Vậy em thích con gái như thế nào ?" Thẩm Mộng Dao thuận miệng hỏi

"Em thích..."

Suy nghĩ chốc lát, Thẩm Trần sau khi nhìn qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên vỗ đùi

" em thích con gái giống như tỷ phu !"

Thẩm Mộng Dao đang uống nước muốn sặc ra ngoài.

Viên Nhất Kỳ cơ hồ hoá đá, Thẩm Mộng Dao dùng ánh mắt " gϊếŧ người " nhìn em trai, cười đến có chút khiếp người.

"Em nói em thích gì hả?"

"Em thích tỷ phu a" Thẩm Trần ngu ngơ trả lời

" chị, nói tới cái này, sở thích của chúng ta giống nhau ghê!"

quay đầu còn nghĩ muốn đem " sở thích của chúng ta giống nhau" truyền đạt thêm lần nữa, kết quả nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mộng Dao bất thiện.

"Ây...chị, em không có ý kia"

Thẩm Mộng Dao tuỳ thời chuẩn bị một bộ quyền meo meo ẩn chứa sức mạnh của hổ báo để đối phó với em trai

" em nói lại lần nữa coi ?"

"Không, không có gì..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro