Chương 132: Luận nữ trang đại lão bản tu dưỡng bản thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

==============

Hơn nửa năm vừa ly hôn, ruột thừa, bị tấn công....toàn những chuyện bị tổn thương không tránh khỏi, Trình Tiêu đều cảm thấy Thẩm Mộng Dao có chút " thảm" nên vô cùng phóng khoáng cho nàng nghỉ.

Liền đến cuối tuần khoảng chừng năm ngày, cha mẹ đồng ý cho các nàng hẹn hò, Thẩm Mộng Dao càng thích đi về một đôi, thỉnh thoảng lôi kéo Viên Nhất Kỳ ra ngoài một mình.

Ân, đương nhiên bao gồm mướn phòng.

Viên Nhất Kỳ đối với nàng giống như không cách nào khống chế, chính là người điển hình mạnh mẽ vô cùng, Thẩm Mộng Dao mỗi lần nghe Châu Thi Vũ nhắc tới dụ hoặc " ngơ ngác có chủ ý", hơn phân nửa liền bị làm đến " mệt mỏi thảm hại"

thế là khó tránh mấy lần về nhà vẫn còn mặt đỏ, Thẩm Kiến Quốc ở phương diện này không nghĩ nhiều, nhưng trong lòng Tống Kiều tựa như gương sáng.

Bà đúng là không phản đối các nàng phát sinh quan hệ, nhưng tần suất không phải hơi nhiều sao?

Ôm tấm lòng mẹ già lo lắng, Tống Kiều cố ý len lén tra một chút, tựa hồ cũng chưa tìm ra vì sao con gái với con gái làm nhiều thế nào, thì tỷ lệ tránh thai tự nhiên là trăm phần trăm, tâm tư rẽ trái lượn phải, Tống Kiều ngay cả lúc ăn cơm cũng quan sát

"Kỳ Kỳ, ăn cái này đi~"

Thẩm Mộng Dao gắp thức ăn cho Viên Nhất Kỳ, thân thể cơ hồ dính chặt lên người nàng, trong mắt sự yêu thích đều không giấu diếm được.

xem ra thật sự rất vui vẻ.

Tống Kiều nhai kỹ nuốt chậm, nghĩ lại lúc đó kết hôn, Thẩm Kiến Quốc cẩu thả đều không tránh được làm bị thương chính bà.

Hết lần này đến lần khác con gái tìm con rể, không được tốt còn làm nàng bị thương

chuyện này đều khiến Tống Kiều canh cánh trong lòng, nếu như tên Trương Dân Sinh kia ra tù trong tương lai, tốt nhất tìm đại lý do đá hơn quay về lại.
So sánh như thế, nhìn Viên Nhất Kỳ đột nhiên đặc biệt thuận mắt.

trong lúc còn có chuyện Tống Kiều không nghĩ tới, bà ngoại Viên Nhất Kỳ là Vân Ca thế mà tự mình gọi điện tới.

Luận bối cảnh, Vân Ca là trưởng bối, cùng Tống Nguyên Sách là tri kỷ chi giao, Tống Kiều còn nhớ lúc ấy cha nàng nửa đùa nửa thật muốn tác hợp cho con gái hai nhà.

Thế nhưng lão đại Ngụy Viên là nữ, cuộc sống khó lường, hai nhà qua lại dần dần phai nhạt, ai có thể suy nghĩ nhiều năm sau con gái mình mang về lại là cháu ngoại nhà người ta.

Trong chuyện này không thể nói hết được sự rõ ràng.

Ý tứ Vân Ca là thay Viên Nhất Kỳ hỏi cưới. điều kiện tuỳ ý bên kia ra, phòng ở hay xe đều có đủ.

Tống Kiều đối với trưởng bối đương nhiên không thể nói được gì, huống chi nhà mình cũng không thiếu thốn, ngược lại là môn đăng hộ đối.
Quan trọng là con gái bà thích.

Thế là cứ như vậy định ước.

Thứ hai phải đi làm, Thẩm Mộng Dao ở nhà ôm ổ ba ngày, buổi chiều thứ bảy liền chuẩn bị về Lê Thành.

Thẩm Kiến Quốc tranh thủ thời gian làm món sủi cảo trứng mà con gái thích nhất, bỏ vào hộp, xếp gọn gàng đưa nàng, tiễn các nàng ra nhà ga.

Thẩm Mộng Dao cùng cha mẹ lưu luyến một hồi lâu, kéo tay Viên Nhất Kỳ, cầm hộp thức ăn vui vẻ đi vào ga tàu.

"Ai nha" Thẩm Trần đưa mắt nhìn chị hắn đi xa, kéo túi cảm khái nói

" tình yêu giữa những người con gái cũng thật đẹp a~"

Thẩm Kiến Quốc nghe xong, đột nhiên cảnh giác, đưa tay bóp cổ Thẩm Trần
" tiểu tử mày đang tính gì hả?"

Tay to mười phần có lực, Thẩm Trần có chút sợ
" không có gì a~"

"Ba nói cho mày biết, chị mày là chị mày" Thẩm Kiến Quốc mắt hổ trừng trừng, ồm ồm cảnh cáo hắn

" mày mà dám mang bạn trai về, cha mày lập tức chặt mày ra làm tám khúc!"

Tay dùng sức siết, Thẩm Trần oa oa kêu to " trọng nữ! đây là trọng nữ, không công bằng! đều là tình yêu vì sao con không được ?"

"Mày chính là không được" Thẩm Kiến Quốc kéo con trai hạ giọng nói

" mày nghĩ bị làm hoa cúc tao không xen vào, nhưng tao không thể để mẹ mày không có hậu nhân"

"Mẹ mày có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nguyện ý gả cho tao là phúc phần của tao, chưa nói còn vì tao mà sinh con, ngày đó kết hôn tao từng nói với mẹ mày, về sau có cháu trai, liền mang họ Tống"

Thẩm Trần không hiểu thấu tự nhiên bị thồn một miếng cẩu lương, không kịp phản kháng

Cẩu lương ăn đến khóc, thế là làm cho lợi hại hơn " bằng cái gì vì tình yêu của cha mà bắt con hy sinh, không công bằng...con muốn nói cho chị con biết!"

"Con trai muốn bị đánh hả, con gái phải thương chứ, với tư cách tao là cha mày, mày liền phải thành thành thật thật nối dõi tông đường cho mẹ mày!"

oOo

Lê Thành trời tối, là thời tiết buồn ngủ.

Thẩm Mộng Dao về đến nhà liền muốn đi ngủ, tắm rửa sơ liền bò lên giường, kéo ổ chăn, chờ một lúc Viên Nhất Kỳ cùng xốc lên chui vào.

Ôm mèo con trong ngực liền nhịn không được vuốt ve, tay tự nhiên duỗi vào chỗ kia, cách qυầи ɭóŧ vuốt hoa huyệt của Thẩm Mộng Dao

"Kỳ Kỳ" lại đùa bỡn nàng, Thẩm Mộng Dao kẹp lại chân, rút tay Viên Nhất Kỳ ra

" em buồn ngủ..."

Hừ hừ vẫn là chui vào trong ngực Viên Nhất Kỳ, mềm mềm làm người ta yêu thương, giống như một con mèo ngáy ngủ.

Cô gái này thật đáng yêu ~

Quả thật hoả tinh đụng cỏ khô, Viên nhất Kỳ lập tức nhịn không được, xoay người ép Thẩm Mộng Dao đang buồn ngủ mông lung, cúi đầu hôn lên người nàng.

Váy ngủ vốn rộng rãi, tuỳ tiện có thể vén lên, mắt thấy da thịt trắng nõn bại lộ, Viên Nhất Kỳ liền cảm thấy xuân tình đốt người.
Thẩm Mộng Dao ba ngày bị dụ đến thảm, một ít du͙ƈ vọиɠ lại dâng lên, càng ngày càng không biết xấu hổ mà nóng nảy.

Thẩm Mộng Dao không muốn động đậy, Viên Nhất Kỳ hôn môi nàng cũng không có phản ứng, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt chuyển hướng về phía qυầи ɭóŧ meo meo.

Vừa vặn Thẩm Mộng Dao trở mình, Viên Nhất Kỳ thừa cơ mở chân nàng ra, ngón tay trước tiên sờ hạ bộ, nhìn xem có ướŧ áŧ hay không.

Hoa huyệt hoàn toàn như trước đây hơi hơi nóng nóng, ướŧ áŧ cũng không có nhiều lắm, bất quá không ảnh hưởng đến việc liếm mèo con.

Ngón tay ở bên trong đũng quần hoạt động, Thẩm Mộng Dao bình thản ngủ ngon, Viên Nhất Kỳ sờ trong chốc lát, ngón cái gạt mở đáy qυầи ɭóŧ, cúi đầu hướng tiểu huyệt liếʍ ɭáρ một trận.

Không nói đến kỹ xảo, chỉ là thuần tuý liếm, hạ bộ đồ lót bị kéo ra, lộ hai bên âm thần, vừa khít để Viên Nhất Kỳ liếm, còn đâm đâm vài cái.
Mặt lưỡi quét qua chỗ non mềm, hâm nóng ẩm ướt, Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên đẩy môi nhỏ của nàng, thử thăm dò đâm vào miệng nhỏ

Mèo con thực sự quá ngọt~

Liếʍ ɭáρ hồi lâu, đang muốn ngậm viên tiểu non châu kia, Thẩm Mộng Dao đột nhiên ngồi dậy, dùng sức đẩy Viên Nhất Kỳ ra.

Nghĩ là mèo con không muốn, không ngờ hốc mắt Thẩm Mộng Dao đỏ lên, giống như chịu thiên đại uỷ khuất

"Kỳ Kỳ" giọng nghẹn ngào lên

" em... em giống như...."

Mèo con ấp úng, Viên Nhất Kỳ cho là nàng giật nảy mình, du͙ƈ vọиɠ cũng tiêu tán, vội vàng ôm mặt Thẩm Mộng Dao

" Tôi làm đau em hả?"

"Không phải...."

Thẩm Mộng Dao cắn cắn môi

" Em chợt nhớ một chuyện chưa nói với Kỳ, em..."

Muốn nói lại thôi, điềm đạm đáng yêu, Viên Nhất Kỳ đang muốn an ủi nàng, Thẩm Mộng Dao đột nhiên cười một tiếng, nhanh chóng kéo ổ chăn chui vào.

"Em muốn đi ngủ~"

Bọc lấy chăn thành một đoàn " không cho phép Kỳ quấy phá em"

 "......"

Coi bộ rất vui vẻ nhỉ?

Ngủ một giấc tự nhiên tỉnh, lúc mở mắt ra đã bảy giờ rưỡi.

Thẩm Mộng Dao ở trong chăn quấn như sâu róm, uốn qua uốn lại nửa ngày, mới leo ra ngoài, sờ soạng rời giường.

Viên Nhất Kỳ để lại ghi chú nói đi siêu thị gần nhà, đoán chừng mới đi không lâu, mèo con thư thư phục phục duỗi lưng một cái, lắc lắc đầu đi ra ngoài.

trong nhà sớm không còn đồ ăn, may mắn cha nàng làm sẵn sủi cảo trứng, Thẩm Mộng Dao nấu nước bỏ vào nồi, nghĩ đến nếu như Viên Nhất Kỳ mua đồ ăn trở về, tuỳ tiện cũng có ăn mà uống.

Mèo con vội vội vàng vàng đem sủi cảo trứng bỏ vào bên trong, vừa mới đậy nắp nồi, đột nhiên nghe có người gõ cửa.

"Kỳ Kỳ?"

Viên Nhất Kỳ trở về chắc chắn tự mình mở cửa, Thẩm Mộng Dao kỳ quái nhìn vào mắt mèo, vậy mà thấy bên ngoài đứng một cô gái tóc vàng!

Là cô ta !

Phụ nữ ăn dấm có chút chịu không nổi bị trêu chọc, huống chi Thẩm Mộng Dao có năng lực nhớ mặt rất giỏi, lập tức nhớ lại ngày đó ở văn phòng từng gặp qua, Viên Nhất Kỳ đỡ một cô gái tóc vàng!

đột nhiên tình địch tới cửa, mèo con muốn xù lông!

nếu không cách cửa, tuyệt đối xắn tay áo đánh cô ta !

Thẩm Mộng Dao hoả tốc về phòng ngủ, thay quần áo, vén lại tóc tai, xuất ra khí thế chính cung ra ngoài mở cửa.

"Cô tìm ai?"

Ngữ khí bất thiện, Thẩm Mộng Dao lạnh lùng đánh giá cô gái ngoài cửa cao dong dỏng, nội tâm chửi bới: Dáng người cao cũng không tầm thường nhỉ?

ánh mặt tiện thể trượt lên bộ ngực đối phương, hừ, đồ ngực to không có não!

Thẩm tổng toả ra khí thế hai mét tám, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tình địch.

"Tôi đến tìm...."

Nguỵ Nam cố ý ưỡn chút "ngực", vẻ mặt tươi cười, chỉnh lại cuống họng nói

" Kỳ bảo có nhà không ? cô ấy rất lâu không có tới tìm tôi~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro