Chương 137: Mất mặt mèo con (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=============

"Kỳ Kỳ, muốn cao triều hả?"

Ngón trỏ nhấn lên âm đậu cùng chậm rãi lượn vòng, Thẩm Mộng Dao cố ý tắt mở trứng rung, đùa bỡn Viên Nhất Kỳ.

"Ừm~"

Âm đế mẫn cảm có chút khác biệt, Thẩm Mộng Dao đồng thời đụng phải âm thần, Viên Nhất Kỳ phản ứng càng lúc càng mãnh liệt. Hai chân mở lớn ngồi trên bàn, Viên Nhất Kỳ ngã về phía sau, gương mặt có chút đỏ ửng, y nguyên có cảm giác khắc chế.

"ừm...ngô~"

Trứng rung bên trong huyệt lúc rung lúc tắt, chấn động đến âm huyệt dâng lên từng đợt tê dại, lại có chút ngứa ngáy, giống như trống rỗng.

"Mèo con" bị tìиɦ ɖu͙ƈ cùng kɦoáı ƈảʍ dày vò, Viên Nhất Kỳ thở hổn hển, nhịn không được co rút âm bộ lại " Em thật là xấu xa..."

Âm thanh có chút run rẩy, Thẩm Mộng Dao mỉm cười, dừng chơi đùa với âm đế, lại ôm cổ Viên Nhất Kỳ

"Em xấu xa, kia...cứ tiếp tục chứ?"

Đột nhiên đem trứng rung mở mức cao nhất, Viên Nhất Kỳ lắc một cái, Thẩm Mộng Dao một mặt ôm cổ cô, một mặt lập tức giữ chặt trứng rung rồi rút ra, lại hung hăng nhét vào.

"A~"

như thế lắp đầy huyệt nhỏ, trứng rung còn bị đè lên cánh hoa, hai chân Viên Nhất Kỳ phát run, giống như muốn khép lại.
Nhưng chỗ kia tê dại quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hai chân nghĩ khép lại cũng không được, chỗ kia tựa như muốn bị chấn động đến văng ra nước ~

"Dao Dao....miêu miêu, a..aa..A~"

lưng không tự giác cong lên, Viên Nhất Kỳ kêu thành tiếng, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên đem viên trứng rung kia nhét vào nhục phùng, đẩy vào chỗ sâu. Chấn động không ngừng tiếp tục, bên trong huyệt đạo cũng bị làm chua đến thoải mái, một cỗ kɦoáı ƈảʍ kỳ dị ấp ủ.

Chưa bao giờ có hoan triều!

Viên Nhất Kỳ cắn răng, bỗng nhiên dùng hai chân run rẩy chặt chẽ siết eo Thẩm Mộng Dao " Dao Dao...tôi muốn đến~"
Điện quang hỏa thạch sượt qua, tự cảm mãnh liệt xông lên ót, bên trong huyệt nong nóng cắn lấy máy rung, lại không ngừng không nghỉ chấn động co rút run rẩy bên trong.

"Aaa!"

Như hưởng thụ lại như sa đoạ, Viên Nhất Kỳ bị làm đến cao trào, Thẩm Mộng Dao lúc này mới ngừng chấn động, ôm lấy Viên Nhất Kỳ. Tay phải tùy ý sờ chỗ kia một cái, ẩm ướt đến cực độ

Xem ra hiệu quả của trứng rung thật sự tốt, Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng hôn Viên Nhất Kỳ, ngón tay còn đút vào nhục phùng chơi đùa với trứng rung vỗ về.

"Tốt~"

Lần thứ nhất ở trong phòng họp làm chuyện xấu hổ, Thấm Mộng Dao xong việc mới hậu tri hậu giác không ý tứ, bận bịu kéo trứng rung, thanh lý cho Viên Nhất Kỳ. Kết quả ngón tay mới chạm vào phần đuôi của máy rung, Viên Nhất Kỳ đột nhiên bắt lấy tay, ngăn cản động tác của nàng.

Thẩm Mộng Dao không rõ ràng cho lắm, Viên Nhất Kỳ cũng đã hôn lên, một tay khác đặt sau gáy nàng, đem lưỡi cường ngạnh luồn vào.

"Ưm...ân~"

lập tức bị cuốn lấy hôn sâu, thân thể Thẩm Mộng Dao có chút mềm, không tự chủ nghiêng về phía trước, hơi hơi ngước cằm tiếp nhận. Viên Nhất Kỳ hôn vẫn bá đạo như xưa, mút lưỡi nàng không thả, mài cọ triền miên, đem Thẩm Mộng Dao hôn đến thất điên bát đảo.

tìиɦ ɖu͙ƈ trong nháy mắt bao lấy, nơi nào đó đã ẩm ướt đến rối tinh rối mù, đột nhiên nóng hổi phát nhiệt. Âm phùng còn có một tia ngứa, bên trong siết chặt trống rỗng, Thẩm Mộng Dao bị hôn, nhịn không được kẹp đùi nhẹ nhàng lề mề. Thật tình không biết tay Viên Nhất Kỳ lặng lẽ sờ một cái, sau đó đột nhiên tập kích, sờ lên âm bộ Thẩm Mộng Dao.

"A a~"

kɦoáı ƈảʍ nho nhỏ dâng lên, mặt Thẩm Mộng Dao lập tức đỏ lên, vậy mà nức nở lắc mông. Không có chạy trốn, ngược lại chỗ kia theo động tác mài lên lòng bàn tay của Viên Nhất Kỳ, giống như lửa thiêu nóng.

"Ẩm ướt đến lợi hại"

Viên Nhất Kỳ vừa bóp vò chỗ mềm mại kia, vừa cười nói " sẽ không vì lúc nãy mà ẩm ướt chứ"

Vừa nói vừa bóp mấy cái, ngón giữa thuần thục đẩy qυầи ɭóŧ xuống, hướng về tiểu huyệt chảy nước đi vào. Một chút, hai lần...tốc độ cắm làm chậm, để lòng bàn tay có thể cảm nhân được nếp uốn bên trong huyệt.

"Ừm...A, ân~"

Thẩm Mộng Dao bị cắm dễ chịu, kẹp chặt hai chân dần dần tách ra một chút để Viên Nhất Kỳ trừu sáp, thân thể mềm mềm ngã về phía trước.

"Nghĩ muốn rồi sao?"

Viên Nhất Kỳ rút ngón tay ra, một tiếng cô tư, chất lỏng chảy ra phong phú, làm cho lòng bàn tay nàng đều óng ánh.

Trực tiếp leo xuống bàn, đem Thẩm Mộng Dao đặt lên ghế dựa mềm, cặp đùi đẹp đặt lên lan can.

"Miêu miêu thật dâʍ đãиɠ" ngón tay quét qua hạ bộ ướt đẫm " nói cho tôi, vẫn luôn ướt hả?"
trêu chọc khiến người chịu không nổi, thân thể Thẩm Mộng Dao rung lên, ngượng ngùng nhìn qua một bên, cắn môi không nói

Uỷ uý khuất khuất, thế công nháy mắt nghịch chuyển.

Miệng nhỏ phía dưới của mèo nhỏ chảy tràn vui sướng, Viên Nhất Kỳ thấy tâm cũng nóng lên, ngón tay trượt lên nhục phùng phấn nộn trong chốc lát, lại đẩy ra đùa bỡn âm thần.

Hạ bộ ướt đẫm, thịt trai tươi non dâʍ đãиɠ tiếp nhận, có loại mỹ cảm bị chà đạp

Viên Nhất Kỳ nhìn chuyên chú, Thẩm Mộng Dao e lệ phải điên, mình liền muốn đi móc lấy vải vóc dính bên trong, Viên Nhất Kỳ đột nhiên kéo trứng rung ra, lại nhét vào tiểu huyệt Thẩm Mộng Dao.

"Ưm..aa..Kỳ Kỳ?"

Dưới ban ngày ban mặt, động tác sắc tình của Viên Nhất Kỳ bị nhìn nhất thanh nhị sở, Thẩm Mộng Dao ô ô hừ ra tiếng, môi nhỏ nhịn không được co rụt lại.

Trứng rung Viên Nhất Kỳ từng chơi qua, dính nước của cô, cắm vào bên trong âm huyệt nàng!
lửa nóng nổi thành một mảnh, giống như Viên Nhất Kỳ thông qua cách đó mà mật dịch sẽ được đưa vào người nàng, mãi ở trong chỗ sâu nhất của cơ thể nàng.

"Hảo hảo kêu ra tiếng" Viên Nhất Kỳ tìm tới điều khiển từ xa, trực tiếp mở tối đa " tôi phải nghe được tiếng em dâʍ đãиɠ "

Hung hăng vỗ bờ mông Thẩm Mộng Dao, chỉ thấy tiểu huyệt có chút khép mở ngậm lấy trứng rung phun ra một cỗ nước~

"A, a....A a~"

so với Viên Nhất Kỳ tưởng tượng còn nhanh hơn, trống rỗng đã lâu được bổ khuyết, Thẩm Mộng Dao bị chấn động mãnh liệt làm cho cao trào trong nháy mắt, âm huyệt gắt gao ngậm khiêu đản, không thể kìm chế mà phun ra hoa nước

"A a a...Kỳ Kỳ, a, thật sâu~"

chấn động muốn ném nàng lên đỉnh!

"A....A, ân ~"

Thẩm Mộng Dao cong lên thân thể, trên mặt một mảnh cao trào đỏ ửng, hai chân vô lực co lại mở ra, mũi chân kéo căng. Cao trào tới mãnh liệt, kɦoáı ƈảʍ đánh bay nàng lên bờ, thở hổn hển không thể làm gì khác được

Trong phòng họp ý xuân dào dạt, hai người đều đưa nhau lên cực hạn một lần, rả rích hôn chờ lắng lại.

Lưu lại từng mảnh bừa bộn, Thẩm Mộng Dao lúc khôi phục, nhìn xem ghế cùng mặt bàn từng mảnh ướŧ áŧ liền che mặt

Chỉ từ ngón tay nhìn lén ra ngoài, mèo chết mất!

Trái lại Viên Nhất Kỳ bình tĩnh hơn nhiều, chờ hai người mặc xong quần áo, Viên Nhất Kỳ đem bao ghế dựa ném vào thùng rác.

Thẩm Mộng Dao lại nghĩ dùng tay che mặt, Viên Nhất Kỳ bình tĩnh tỏ vẻ " Đổi một bộ là xong" dù sao làm đều làm rồi, Thẩm Mộng Dao cũng chỉ đành kiến thiết trong lòng, vỗ khuôn mặt đỏ ửng an ủi bản thân.

Chậm trễ này kéo đến trưa, Viên Nhất Kỳ chuẩn bị đặt đồ ăn giao tới, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên ôm cánh tay cô
"Kỳ Kỳ, buổi chiều về nhà ăn cơm nha" mèo con cọ cọ " em mua đồ nấu cho Kỳ ăn!"

Ném đi "ngụy trang" Thẩm tổng điều giáo, mèo con mềm mềm hồ hồ khiến người muốn nhéo một cái.

Tự nhiên cũng không đành để nàng thất vọng, Viên Nhất Kỳ nhìn đồng hồ " nếu không chúng ta ăn uống xong liền đi chợ một phen, tôi và em, giờ cũng tan tầm rồi, có thể trực tiếp về nhà"

"Ừm~"

vui sướng quyết định, sau bữa ăn Viên Nhất Kỳ lái xe bồi Thẩm Mộng Dao đi siêu thị, cùng một chỗ chọn lựa nguyên liệu. Thức ăn tươi mới đầy đủ mọi thứ, hai người chất nửa giỏ hàng, lúc đến khu hải sản, Thẩm Mộng Dao hai mắt sáng lên chạy tới hồ cá

"Kỳ Kỳ, chúng ta mua con cá kia được không?"

Mèo con thủ thế như muốn vung lưới bắt cá trong hồ " chính là con cá kia"

Nửa người đều muốn ngã xuống hồ, Viên Nhất Kỳ vội vàng nắm lấy nàng, tránh cho Thẩm Mộng Dao bị ngã vào.
Làm gì có người nào không chút sĩ diện như vậy, hoàn toàn thèm nhỏ dãi nhìn hồ cá, ra sức vung lưới bắt cá

Quả thật là mèo muốn ăn cá

"Đừng chạy~"

Nhìn xem Thẩm tổng điềm đạm nho nhã đàng hoàng, mò cá quả thực là như bác gái vớt mây trắng " Chiêng trống vang trời, pháo vang đùng đoàng, cờ đỏ phấp phới, người đông nghìn nghịt", vung lưới dí theo con cá kia mấy lượt, cuối cùng bắt được nó.

Bên trong hồ cá bị quấy đển nổi bọt trắng khắp nơi, Thẩm Mộng Dao bắt được con cá đen bự kia, vui vẻ vớt nó ra khỏi nước. Đuôi cá nhảy nhảy vung vẩy nước khắp mặt, có nhân viên đến giúp đỡ, Thẩm Mộng Dao tính bỏ cá lớn vào túi, để người ta hỗ trợ đi cân cùng làm sạch

Tóc, vạt áo đều ẩm ướt, Thẩm Mộng Dao dùng giấy lau khô, còn thật cao hứng, cho đến khi nàng thấy biểu hiện của Viên Nhất Kỳ có chút vi diệu

Cái gì? thế nào rồi?

Mèo còn tỉnh tỉnh quay đầu, vậy mà trông thấy bà ngoại Viên Nhất Kỳ, Vân Ca!

Cũng không biết bà đến lúc nào, có thấy dáng vẻ mình bắt cá lúc nãy.!

Mất mặt a, không còn sĩ diện a!

Quả thật muốn chết rồi, bé mèo con xấu hồ muốn nghỉ ăn cơm, lúc này Vân Ca cười đi lên phía trước:

"Thích ăn cá hả? qua năm sau chúng ta cùng nhau đi Cảng Thành có được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro