Chương 138: Quả nhiên là đại biếи ŧɦái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=============

Thẩm Mộng Dao tuyệt đối không nghĩ đi mua đồ ăn cũng có thể gặp được Vân Ca, đến cả ƈôи ŧɦịŧ chiếu, rảnh rỗi liền không nhịn được quay lại hình ảnh nàng bắt cá, lại một lần nữa làm cho nàng mất mặt không thôi.

Càng chết là, ban đêm Vân Ca còn muốn tới dùng cơm, mèo con ở trong lòng gào thét : Kỳ thật con rất là thục nữ nha ~

Tuyệt đối không phải là đứa con gái ngu ngốc vớt cá kia đâu!

Sau khi tan làm, Viên Nhất Kỳ tới đón Thẩm Mộng Dao, mèo con lên xe liền đặt trán lên vai cô, cọ cọ.

"Kỳ Kỳ, làm thế nào đây, bà ngoại Kỳ khẳng định không thích em"

Sầu mi khổ kiểm, Viên Nhất Kỳ dường như nhìn thấy một bé mèo con rủ tai, ngậm khăn tay, hai mắt lưng tròng. Cô vội vàng trấn an " Bà ngoại cảm thấy em rất đáng yêu, sẽ thích em mà"

"Thế nhưng mà..."

Thẩm Mộng Dao vẫn là u buồn, thở dài " Hình tượng thục nữ bỗng nhiên không còn"

Nguyên lai là để ý cái này, Viên Nhất Kỳ cười cười, sờ sờ khuôn mặt Thẩm Mộng Dao, tiến tới nhẹ giọng thì thầm:

"Thục nữ? bà ngoại là chưa thấy dáng vẻ trên giường của em mà~"

Hơi thở hơi nóng, Thẩm Mộng Dao lập tức cứng đờ, Viên Nhất Kỳ thừa cơ ngậm vành tai nàng " Tiếng rêи ɾỉ rất là phóng đãng "

Nháy mắt cổ đều đỏ lên, bé mèo con xấu hổ giơ móng vuốt, đánh báo lớn không có thể diện này. Náo loạn chốc lát, nhìn Thẩm Mộng Dao không còn xoắn xuýt, Viên Nhất Kỳ mới thắt dây an toàn cho nàng, lái xe về chung cư

Vân Ca muốn tới, Thẩm Mộng Dao không dám thất lễ, cầm nguyên liệu liền đi vào phòng bếp chuẩn bị, Viên Nhất Kỳ chỉ chốc lát sau liền đến giúp đỡ.

Mèo to bồi tiếp nàng đương nhiên sẽ vui vẻ, chính là dáng vẻ này không thành thật lắm.

Sờ cái mông nàng một hồi, một hồi dán dính sau lưng nàng, ăn lỗ tai nhỏ của nàng...
Thẩm Mộng Dao một mặt chuẩn bị thức ăn, một mặt còn phải chịu đựng đùa giỡn, phiền muộn không thôi, rất muốn đánh miêu quyền vào người Viên Nhất Kỳ.

"Kỳ náo đủ chưa?"

Thuận tay kéo thớt gỗ để cắt hành tây, vừa cắt xuống một dao, giơ lên hung hung hù Viên Nhất Kỳ. Hành tây tươi mới, mùi thơm rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Viên Nhất Kỳ con mắt liền đỏ, không tự chủ chảy nước mắt.

Thẩm Mộng Dao cũng bị tổn thương tám lần, hai mắt lưng tròng, nàng vội vàng dùng khăn mặt bao lấy hành tây, đút cho Viên Nhất Kỳ.

"Cầm nó bỏ tủ lạnh, đặt ở tầng thứ nhất"

"Bom cay" này thật lợi hại, Viên Nhất Kỳ hút hút cái mũi, đem hành tây đặt vào ngăn đá
Nước mắt vẫn còn chảy, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, Viên Nhất Kỳ kéo tay áo lau nước mắt trên mặt, đi ra mở cửa

"Bà ngoại"

Ngoài cửa chính là Vân Ca tới dùng cơm, chợt nhìn thấy vành mắt Viên Nhất Kỳ đỏ hồng, hít hít cái mũi lau nước mắt, không khỏi kinh ngạc.

"Con có ổn không " bà hỏi " bị bạo lực gia đình hả?"

"...."

Thế nào lại có cảm giác bà ngoại đang cười trên nỗi đau người khác ?

"Bà đoán một chút... con hẳn là... sờ mông người ta hả"

"...."

Trực giác của phụ nữ phải nói ra rất chuẩn, Viên Nhất Kỳ gượng cười hai tiếng " Không, con sao lại là loại người này"

Vân Ca cười cười, đi vào cửa " con không phải là tiểu bạch kiểm của người ta sao, chưa nghe nói không được sờ mông phú bà?"

"...Cái này ai nói ạ?"

"Bà nói" Vân Ca nháy mắt mấy cái " sờ mông phú bà, trừ phi con sờ thật dễ chịu"

Tựa hồ có chỗ nào đó không đúng, Viên Nhất Kỳ ngây ngốc mấy giây, kịp phản ứng " Trời, thật đen tối!

Trong truyền thuyết người ta gọi là đùa nghịch lưu manh a

Một người y như ai đó trong ngoài không đồng nhất, Viên Nhất Kỳ chỉ có thể cầu nguyện bà một hồi đừng nói lên những lời kinh người.
Thẩm Mộng Dao đương nhiên mơ mơ màng màng, rất tích cực biểu hiện, không chút nào biết được vị trưởng bối thuần trắng như mây này đôi lúc cũng hơi ố vàng. Viên Nhất Kỳ nơm nớp lo sợ, sợ bà ngoại cô là người tri thức, cũng may Vân Ca không có đem mèo con đưa lên tàu lượn

Một bữa cơm ăn đến vui vẻ, cuối cùng Viên Nhất Kỳ đưa Vân Ca xuống lầu, Thẩm Mộng Dao ở nhà rửa chén

Đại khái mất tầm nửa tiếng, Viên Nhất Kỳ trở về, kéo mèo con từ trong bếp ra ngoài " Ầy, tặng cho em "

Để vào lòng bàn tay chính là chìa khoá, Thẩm Mộng Dao nghi hoặc nhìn cô " Đây là cái gì?"

"Bà ngoại đưa cho em, là chìa khoá nhà tôi"

Đột nhiên trịnh trọng, Thẩm Mộng Dao kinh ngạc ngây ngốc một hồi, cho đến khi Viên Nhất Kỳ mở tạp dề của nàng xuống, nắm tay nàng đi ra ngoài.

Mèo con còn chút mơ màng " Em, còn chưa rửa xong chén dĩa"

"Hôm nay đưa em về nhà tôi" Viên Nhất Kỳ nói " Lâu như vậy, nói em thu dọn đồ đạc, nhưng em còn chưa dọn gì hết"

Sớm muốn đưa mèo con đi xem, vừa đúng lúc bà ngoại tặng cô một cái giường lớn cùng mấy món đồ dùng trong nhà, hai ngày trước vừa mới đưa vào, hôm nay mùi đồ mới chắc cũng tan hết rồi.

Trên đường đi, Thẩm Mộng Dao đối với chuyện nhà của Viên Nhất Kỳ có nhiều suy nghĩ phong phú, nhưng không nghĩ là lớn như vậy.

Trước mặt là hoa viên, căn biệt thự to lớn xinh đẹp nằm trơ trọi chính giữa. Cách không xa chính là khu biệt thự của tập đoàn Vương thị, công trình xung quanh xây dựng cũng không quá tệ

Thẩm Mộng Dao vừa đi vừa nghĩ mình cưới phải đại gia, chờ Viên Nhất Kỳ mở cửa, nàng không khỏi lại ngơ ngác, phong cách trang trí lịch sự tao nhã, nhưng đồ dùng trong nhà đều mới, chẳng lẽ Nhất Kỳ không hề ở chỗ này sao ?
Phòng ngủ ở lầu hai, vừa mắt chính là cái giường cực lớn, khăn trải giường hình mèo con

"Tôi đi vệ sinh chút, em có thể thăm quan xung quanh"

"Ừm~"

Mèo con xác thực rất hiếu kỳ, nhất là giường lớn kia, Viên Nhất Kỳ vừa đi, nàng liền nhào lên giường. Vừa mềm mại lại sạch sẽ, Thẩm Mộng Dao đột nhiên cảm giác được, giường này thật thích hợp làʍ ŧìиɦ...meo !

Làm sao đột nhiên đen tối rồi, nàng vội vàng vỗ mặt mình, ngăn cản mình suy nghĩ lung tung. Leo xuống giường, Thẩm Mộng Dao nhìn chung quanh một lần, cuối cùng ánh mắt thả lên bàn trang điểm

Bên trong hẳn có tủ quần áo, mèo con hiếu kỳ đẩy cửa đi vào, quả thật trông thấy một cái tủ quần áo mới tinh

Xem ra Viên Nhất Kỳ không thật sự ở đây ?

Thẩm Mộng Dao tuỳ tiện mở ra một ô, ngoài ý muốn phát hiện treo tầm chục bộ quần áo. Phong cách không giống của Viên Nhất Kỳ, ngược lại kiểu dáng nàng thích, màu sắc cũng chọn theo ý nàng
Thuận tay gỡ xuống một bộ, Thẩm Mộng Dao nhìn thấy chưa gỡ cả mác, số đo tương ứng với nàng

Quả nhiên là mua cho mình hả ta? Thẩm Mộng Dao trong lòng có chút ấm áp, vô thức sờ túi áo khoác, vậy mà lấy ra được một tờ giấy nhỏ.

Là tờ biên lai, không biết làm sao kẹp trong túi, Thẩm Mộng Dao tuỳ tiện nhìn xem, đột nhiên phát hiện thời gian có chút lạ

Ngày quá sớm, so với lúc nàng ly hôn còn sớm hơn!

Dù sao cũng là một lần đả kích, Thẩm Mộng Dao đối với ngày này ấn tượng khắc sâu, vấn đề là Viên Nhất Kỳ làm sao có thể mua quần áo cho nàng sớm như vậy?

"...."

Phụ nữ khi yêu, tính cảnh giác rất cao có thể so với cả thám tử tư, Thẩm Mộng Dao lập tức nghĩ đến người phụ nữ khác !

Ghen tuông trong nháy mắt lên level max, lúc Viên Nhất Kỳ đi vào tìm nàng, mèo con đã vụиɠ ŧяộʍ cào cào hồi lâu

Mèo to vẫn chưa hay biết gì, Thẩm Mộng Dao liền hỏi cô " Quần áo treo trong tủ quần áo là của ai vậy ?"

"Của em á" Viên Nhất Kỳ trả lời rất tự nhiên " Tôi mua cho em"

"....Vậy sao ngày biên lai lại lâu như vậy ?"

Mèo con giơ chứng cứ ra, mèo to sờ mũi một cái, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

"Chính là...tôi đã sớm thích em"

Thổ lộ nhất định phải nhìn thật chăm chú thâm tình, huống chi hiện tại là dỗ mèo con, Viên Nhất Kỳ nắm tay Thẩm Mộng Dao " Lần đầu tiên tôi đến nhà em, trông thấy em liền thích, hôn mềm mềm...."

Hôn?

Thẩm Mộng Dao vốn còn có chút xấu hổ, vừa nghe xong lại có cảm giác không đúng lắm, lập tức rút tay ra " Kỳ Kỳ lúc nào thì hôn em hả?"

Nàng hoàn toàn không có ấn tượng, Viên Nhất Kỳ phát hiện mình nói hớ.

Xong đời, cô la lớn trong lòng.

"Lần đầu tiên Kỳ Kỳ đến nhà em" Thẩm Mộng Dao nhìn chằm chằm Viên Nhất Kỳ " Trừ lúc em ở nhờ nhà lần đó, còn có lần nào nữa?"

"Ách...liền...cái đó, tôi đi điều tra chồng cũ của em...đó"

"Ừm hử?"

"Dùng một ít phương pháp đặc thù để vào nhà..."

"Sau đó thì sao?"

Mèo to khẩn trương đếm ngón tay, ánh mắt không dám nhìn thẳng " Sau đó em cùng ai đó về nhà, hắn chuốc say em, nên tôi lén làm hắn bất tỉnh...."

"Trông thấy em , không biết vì sao rất thích, rất quen thuộc..."

Tiếng nói Viên Nhất Kỳ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng chột dạ " Tôi liền âm thần hôn em"

Quả nhiên! mèo con giơ móng vuốt " Còn làm gì nữa?"

"Ách, liếm liếm..."

Xâm nhập tư gia còn...nơi nào đó lại nóng lên, mèo con tức giận đến chịu không nổi, vung móng vuốt đánh mèo to

"Viên Nhất Kỳ, Kỳ quả nhiên là đại biếи ŧɦái a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro