Chương 140: Đại kết cục hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=============

Nơi tư mật ấp ủ hơi nóng, hôn đến kịch liệt, hai người tách ra cùng nhau thở dốc, bờ môi sưng đỏ che kín nước.

Nhịp tim Thẩm Mộng Dao rất nhanh, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, mèo con ngượng ngùng cúi đầu, không tự giác nắm chặt tay Viên Nhất Kỳ

Không ngoài ý muốn trông thấy mình bị nâng đùi lên. Nơi đó hoàn toàn lộ ra, Thẩm Mộng Dao càng xấu hổ.

Viên Nhất Kỳ thích dáng vẻ xấu hổ của Thẩm Mộng Dao, cô thoáng rời đi, Thẩm Mộng Dao trông thấy bụng dưới bằng phẳng của nàng, cỏ dại rậm rạp đều dính óng ánh, quấn lại thành một đoàn.

"Mèo con~"

Viên Nhất Kỳ lại ma sát gần hơn, dùng cỏ dại phá hoa huyệt của nàng " thư thái như vậy sao?"

Tiếng ma sát nhẹ vang lên để người nghe đỏ mặt đến mang tai, khe hở huyệt non bị cỏ dại thô ráp làm xốp giòn ngứa ngáy, cỏ dại cũng bị làm cho ướŧ áŧ sáng bóng

Hai nơi tư mật giống nhau, ma sát lại dâng lên kɦoáı ƈảʍ, cỏ dại ướŧ áŧ mềm nhuận giống như mài ra bọt trắng, cùng Viên Nhất Kỳ quấn cùng một chỗ. Nhục phùng bị cọ sát từng tia tê dại, lại không tự chủ được co rụt lại, gạt ra chút dịch nóng

Viên Nhất Kỳ ép Thẩm Mộng Dao lên tường mà run lắc, đầu ngực cũng đụng vào Thẩm Mộng Dao hung hăng ma sát, hưởng thụ đầu ngực có chút đau.

"Kỳ Kỳ...A~" Hơi thở nóng rực quanh quẩn bên tai, đầu ngực có chút nhói nhói, hạ thân nhớp nhúa, từng trận căng lên.

Ẩm ướt, ẩm ướt... Thẩm Mộng Dao rêи ɾỉ, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay gắt gao chế trụ Viên Nhất Kỳ.

"Ưm...mèo to, a a...."

Thế mà dễ dàng bị nâng lên, kɦoáı ƈảʍ so với lúc trước càng mãnh liệt hơn, tiểu hạch mơ hồ phồng lên. Bộ ngực có chút chập trùng, đầu ngực trướng trướng hơi đau, Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên rời đi một chút, buông tay Thẩm Mộng Dao, duỗi xuống phía dưới

"Mèo con ẩm ướt rồi sao?"

Lâu như vậy không có chạm qua kiều huyệt, Viên Nhất Kỳ cực kỳ nhớ nhung, ngón giữa vùi sâu vào huyệt phùng, đầu ngón tay móc trong miệng nhỏ.

"Thật mềm, thật ẩm ướt ~" nhẹ nhàng đè ép huyệt phùng, Viên Nhất Kỳ đùa bỡn âm thần " nhiều nước như vậy, muốn tôi cắm sao?"

Dù sao rất lâu không có đụng, dục hỏa so với ngày thường thiêu đến hừng hực, Viên Nhất Kỳ bôi bôi nộn huyệt nho nhỏ, hận không thể lập tức cắm vào thao hạ mấy trăm cái, đem chất lỏng cắm phun ra ngoài.

Nhưng cô vẫn nhịn xuống, tay xoa gương mặt đỏ bừng của Thẩm Mộng Dao, nghiêm túc hỏi nàng " Thẩm Mộng Dao, em còn giận tôi không?"

Nhẹ nhàng chạm vào trán mèo con, Viên Nhất Kỳ trầm thấp đáp " thật xin lỗi, tôi lúc ấy chỉ nghĩ..tôi không biết phải làm sao"

cẩn thận từng li từng tí, Thẩm Mộng Dao kỳ thật đã sớm mềm lòng " Kỳ Kỳ~"
"Em đã không còn trách Tấn" mặc dù vẫn cảm thấy khi đó chiếm tiện nghi thực sự có chút quá đáng, thế nhưng Viên Nhất Kỳ đối xử với nàng cũng rất tốt.

"Mèo con, tôi biết khi đó không đúng, là tôi sai"

Hôn môi Thẩm Mộng Dao một cái, Viên Nhất Kỳ nhìn nàng, rất chân thành nói " Tôi chỉ nghĩ mau chóng cùng em phát sinh quan hệ, cho nên lỗ mãng...thật xin lỗi"

"Ừm hừ?"

Thẩm Mộng Dao nhíu mày, đưa tay móc sợi tóc Viên Nhất Kỳ, quấn quanh trên đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn " Kỳ thật sau này em có suy nghĩ, chứng cứ Trương Dân Sinh nɠɵạı ŧìиɦ là Nhất Kỳ gửi đúng không?"

Chuyện vụиɠ ŧяộʍ hôn nàng đã bại lộ, sau đó tin nhắn vạch trần tiểu tam, chẳng phải tới quá đúng lúc sao ?

Viên Nhất Kỳ quả thật lại bắt đầu ấp úng, Thẩm Mộng Dao cười cười, bỗng nhiên xấu xa hỏi cô " Hiện tại ngừng được không ?"

"....."

Xem ra lại bị trừng phạt, Viên Nhất Kỳ âm thầm thở dài, nhưng thật nhịn xuống, xoay người tìm khăn ướt lau chùi

Đứng đắn đến ngay cả Thẩm Mộng Dao cũng không quen, thật sự nghĩ làm thật hả ?

Cũng không biết có nên bớt cứng rắn cái miệng lại không, nhưng nói ngừng là ngừng sao đồ ngốc, rất thích nha!

"Có phải mệt mỏi quá không " Viên Nhất Kỳ ôn nhu lau chùi cho mèo con " tôi đưa em đi ăn gì đó, về nhà nghỉ ngơi"

Thẩm Mộng Dao gật gật đầu, cuối cùng bắt đầu lo lắng " nhà Nhất Kỳ, có phải có nhiều trưởng bối không ?"

Mèo con não bổ ra tràng cảnh làm dâu gia tộc: rất nhiều trưởng bối đông như nêm cối, phía trước có hai trưởng bối lạnh lùng âm trầm, nàng bưng khay trà quỳ trên đất không ngừng run rẩy

Nếu không nữa thì chính là Lâm Đại Ngọc vào Giả phủ, ngẫm lại sau này có lục đục với nhau, Thẩm Mộng Dao cảm thấy mình muốn ngạt thở
Mắt thấy bé mèo muốn mất hồn, Viên Nhất Kỳ liền đuổi theo nắm chặt nàng lắc lắc " Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao ?"

"Em suy nghĩ gì đó" cô sờ sờ cái mũi của mèo con " người nhà của tôi không nhiều, ông bà tôi là hoa kiều về nước, hai ông bà rất phóng khoáng, sẽ không phong kiến với em đâu"

Xòe ngón tay đếm người trong nhà, để Thẩm Mộng Dao biết mình không có khoa trương, trấn an mèo con. Cuối cùng mới dỗ bé mèo về nhà, Viên lão gia tử cùng vợ đối với Thẩm Mộng Dao rất ôn hoà, tựa như đối với cháu gái ruột của mình. Bé mèo con được trưởng bối khoan dung thân thiết chào hỏi, còn được ăn một bữa rất ngon

Sau bữa ăn, Viên Nhất Kỳ bồi tiếp nàng về phòng ngủ nghỉ ngơi. Thẩm Mộng Dao nằm trên giường, rất tình nguyện để Viên Nhất Kỳ ôm, gối lên cánh tay cô, nghe nhịp tim đều đều của cô.

Hết thảy đều để người an tâm

Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ thay áo ngủ cổ tròn, lộ ra vết sẹo hình chữ thập trên ngực.

"...."

Vết sẹo thế này rất ít gặp trên người phụ nữ, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.... nàng không thực sự hiểu rõ Viên Nhất Kỳ.

Chuyện đã qua Viên Nhất Kỳ cũng cố ý không nhắc tới, Vương Dịch cũng giữ kín như bưng, nhưng từ Hứa Dương Ngọc Trác cùng mẹ nàng, vẫn có thể nhìn thấy một ít mảnh vỡ nho nhỏ

Giáo sư của Hứa Dương từng là bác sĩ tâm lý cho Viên Nhất Kỳ, Tống Kiều đối với chuyện lúc đó cũng biết một ít, nhưng bất kể là nghe ai nói, Thẩm Mộng Dao đều cảm nhận được lời nhắc nhở: Trong quá khứ Viên Nhất Kỳ từng trải qua những chuyện không tốt lắm

Nàng không có hỏi, nhưng nàng đau lòng

"Kỳ Kỳ~"

"Hửm?"

Thẩm Mộng Dao cười một tiếng, ôm lấy Viên Nhất Kỳ, đem đầu chôn vào bộ ngực mềm mại của cô, cùng cô mười ngón đan xen
Lần này ngủ phá lệ ngon ngọt, hai người lúc tỉnh lại thì xung quanh đã tối đen

Thẩm Mộng Dao nhớ tới liền bật đèn, Viên Nhất Kỳ sau lưng đột nhiên ôm lấy eo nàng, quả thực kéo nàng lại

"Kỳ Kỳ...Ô~"

Bờ môi bị Viên Nhất Kỳ hôn, Thẩm Mộng Dao không chút nào phòng bị, đầu lưỡi đối phương thừa cơ chui vào khuấy động, liều mạng hút

"Ưm, ân...." gian phòng hắc ám chỉ có tiếng hai người hôn nhau, Thẩm Mộng Dao dần dần mềm xuống, giơ cánh tay ôm lấy Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ từ sau ôm nàng, hôn nhiệt tình, mấy lần cuốn lấy lưỡi của nàng, vừa đi vừa về đùa giỡn

"Dao Dao, để tôi mài một chút được không, một chút thôi"

Thở dốc nóng rực, cô kỳ thật đã sớm tỉnh, nhưng Thẩm Mộng Dao ngủ say nhấc chân gác lên hông cô, khiến cô thật khó chịu

Nơi đó thật nóng, muốn cùng nàng mài mài một cái

"Kỳ Kỳ..."
Trong bóng tối, Thẩm Mộng Dao cảm giác được đôi mắt tràn ngập tìиɦ ɖu͙ƈ nhìn mình chằm chằm, để nàng bắt đầu động tình.

"Kỳ Kỳ muốn liền...làm đi~" chổ kia của nàng giống như cũng ẩm ướt, Viên Nhất Kỳ mừng rỡ như điên, hôn Thẩm Mộng Dao, tay từ trên ngực nàng mò xuống dưới.

Đi vào qυầи ɭóŧ, tuỳ tiện nắn tiểu hạch. Mềm mềm, rất nóng, Viên Nhất Kỳ dùng ngón giữa xâm nhập móc nhục phùng mấy lần, quét chút nước dâm bôi lên âm hạch

Thẩm Mộng Dao nằm nghiêng, Viên Nhất Kỳ dán sát sau lưng nàng, hôn cổ nàng, dùng đầu gối đẩy chân nàng, tay phải vuốt ve âm đế, chậm rãi đem dâʍ ɖịƈɦ bôi lên khe hở, kích phát du͙ƈ vọиɠ của Thẩm Mộng Dao.

Một chút tê dại, nụ hoa bị kích phát từng tia kɦoáı ƈảʍ, Thẩm Mộng Dao nhịn không được hừ một tiếng, cánh tay ôm lấy cổ Viên Nhất Kỳ

"Mèo con~"

Dùng hai ngón tay đè lại âm hạch trơn ướt, Viên Nhất Kỳ ngậm lấy vành tai Thẩm Mộng Dao, không chút lưu tình run mạnh, chà đạo chỗ yếu ớt mẫn cảm kia
Thẩm Mộng Dao run lên, lập tức nhô lên bụng dưới, nàng muốn ngăn Viên Nhất Kỳ lại nhận được sự xoa nắn cuồng loạn hơn

"Aa.aaa..ưmmm...aaa~"

Chổ kia xông lên kɦoáı ƈảʍ bén nhọn kịch liệt, vừa vội vừa nhanh, âm đế trong nháy mắt cứng lên, đem thân thể làm cho mềm nhũn.

"Thoải mái không ?"

cảm thấy âm huyệt dưới tác động của ngón tay đã cứng, Viên Nhất Kỳ ngay lập tức dùng ngón giữa tìm tòi, cẳm vào bên trong âm huyệt đang cổ động

Đẩy vào, rời khỏi, lại đẩy vào, lại rời khỏi...cô chậm rãi cắm nộn huyệt chặt chẽ, cảm thụ kɦoáı ƈảʍ bị hút. Phốc thử, cô gạt mở âm thần đi vào, liền mượt mà cắm vào chỗ sâu, để tiểu huyệt dâʍ đãиɠ nuốt ngón tay cô.

Thẩm Mộng Dao trầm thấp rêи ɾỉ, Viên Nhất Kỳ chậm rãi cọ xát lấy bên trong vách hang " Mộng Dao, tiểu huyệt lại gấp nè"

Đầu ngón tay lúc rời khỏi, cửa huyệt theo đó co rụt lại, ba ngón tay của Viên Nhất Kỳ chậm rãi đặt trên khe thịt, hai ngón tay tách âm thần ra.
"Đều ướt" ngón giữa lại lần nữa trượt vào âm huyệt, Viên Nhất Kỳ cố ý đùa giỡn nàng " Tôi giúp em hảo hảo mở rộng"

"Kỳ Kỳ....ha..aaa.. a a~"

Đột nhiên bị mãnh cắm, Viên Nhất Kỳ nhanh chóng dùng ngón giữa trừu sáp, thâm nhập thật sâu móc nội huyệt, đem tiểu huyệt khạc ra nước. Bỗng nhiên lại chậm, dần dần rút ngón tay ra, cửa huyệt đảo quanh, mở rộng cho nàng.

"Ưm,aa.. a~"

Thẩm Mộng Dao mẫn cảm mà run lên chân, Viên Nhất Kỳ hôn khuôn mặt nàng, lại đem ngón tay cắm vào thật sâu.

"Tiểu huyệt nóng quá"

Chậm rãi đi vào, cố ý khuếch trương nội huyệt nói " Thật mềm"

Hồi lâu không làm, ngón tay mài chỗ trống rỗng kia, Thẩm Mộng Dao không khỏi nắm chặt gối, rêи ɾỉ " Kỳ Kỳ~"

"Đừng vội"

Lại sâu sắc nhàn nhạt cắm mấy lần, tốc độ y nguyên rất chậm, cho đến khi Thẩm Mộng Dao rêи ɾỉ nghĩ nâng lên bụng dưới, Viên Nhất Kỳ mới rút ngón tay ra hoàn toàn.
Tiểu huyệt trống rỗng càng rõ, lại nhịn không được văng ra mật dịch

Không sai biệt lắm, Viên Nhất Kỳ vén chăn lên, quỳ giữa hai chân Thẩm Mộng Dao, ngăn bắp đùi nàng, hai ngón hung hăng đi vào nộn huyệt, cắm vào chỗ sâu nhất

"A, a a....A ~"

Tiểu huyệt chặt chẽ còn không kịp hút liền bị làm mãnh liệt, huyệt thịt bị thao đến lật ra ngoài, dòng nước ẩm ướt chảy xuống tay Viên Nhất Kỳ.

Trong bóng tối, Viên Nhất Kỳ trầm mặc làm nộn huyệt, chỉ nghe tiếng nước vang lên. Hai ngón ở huyệt đạo đảo quanh, nặng nề mài móc vách trong, tiểu huyệt hồi lâu chưa đỉnh, so với ngày thường càng mẫn cảm hơn.

Thẩm Mộng Dao trừu sáp không ngừng nghỉ, Viên Nhất Kỳ dùng tay sờ soạng âm châu đã cứng, ngón cái nhẹ nhàng xoa bóp nó, tuỳ theo mà trừu sáp mãnh liệt hơn, cô nhanh chóng cắm dâm huyệt đang run rẩy, đem bên trong chất lỏng làm ra hết

"A...aa..ân..mmm... Kỳ Kỳ" Thẩm Mộng Dao triệt để bị kɦoáı ƈảʍ bao phủ, khóc kêu ra tiếng "A, a aa...em..aha..ânnn..aaaa...không được"

Muốn tới rất nhanh, chất lỏng cũng ướt nhẹp ga giường, Thẩm Mộng Dao nắm chặt gối, dùng sức nhô lên bụng dưới " Kỳ Kỳ...Aaa, muốn ra~"

may mắn lần này chỉ cao trào một lần, Viên Nhất Kỳ nghĩ Thẩm Mộng Dao chưa ăn bữa tối, hôn nàng để nàng lắng lại. Lau chùi sạch sẽ Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ xuống lầu nhìn bếp còn món gì không, trở về hỏi mèo con có đói bụng không.

"Em cũng không có đói" Thẩm Mộng Dao có chút mềm nhũn, dựa vào Viên Nhất Kỳ, sờ sờ cằm cô " có thể không ăn được không ?"

"Dạng này a" Viên Nhất Kỳ sờ mèo con " chổ này có một tiệm đồ nướng bán tiểu hoàng ngư ăn rất ngon, em không nghĩ..."

lỗ tai Thẩm Mộng Dao dựng thẳng đứng nói " Em muốn ăn!"

Quả thật là mèo ăn cá, bé mèo con nào đó eo không đau, chân không mỏi, trơn tru xuống giường chuẩn bị ra ngoài. Viên Nhất Kỳ sờ cái mũi một cái, muốn cười

Hiện tại cũng tầm mười giờ tối, đúng lúc thời gian chợ đêm náo nhiệt nhất, Viên Nhất Kỳ lái xe chở Thẩm Mộng Dao đi đường bờ sông, ở một nhà hàng nổi tiếng mua hai mươi xâu tiểu hoàng ngư

Gọi thức ăn còn phải chờ mười phút, Thẩm Mộng Dao trông thấy ven đường có bán sữa dừa nóng, liền chạy tới mua hai chén. Ăn uống no đủ, hai người chậm rãi đi dọc bờ sông

Rời khỏi khu chợ đêm, con đường yên tĩnh đi rất nhiều, ngày đông gió thổi cũng rất nhẹ nhàng, không giống phương bắc lạnh thấu xương. Thẩm Mộng Dao dựa vào hàng rào, từ nơi này nhìn ra ngoài, mặt sông rộng lớn nghe tiếng sóng ngầm rì rào, nơi xa lóe lên du thuyền lui tới không dứt

Nhìn về bên kia sông, bên kia đèn đóm lấp loé, một mảnh phồn hoa.

Viên Nhất Kỳ nhìn gió thổi phần phật, liền mở áo khoác, đem Thẩm Mộng Dao mặc áo lông cừu cổ cao tiến vào trong ngực
"Ngày mai dẫn em đi Úc Thành chơi"

"Kỳ Kỳ, em nghe nói Úc Thành có rất nhiều sòng bạc?"

"Ừm" Viên Nhất Kỳ nhàn nhạt trả lời " nhà tôi chiếm một phần ba"

"..."

Đột nhiên cảm thấy mình như tiểu bạch kiểm bị phú bà bao nuôi, Thẩm Mộng Dao xoắn xuýt một hồi lâu, không có chú ý trên cổ quấn khăn lụa mỏng, đúng lúc một trận gió lớn, làm nó bay đi

"Dao Dao?"

Mèo con gấp đến độ trảo mấy lần, nhưng khăn lụa kia vẫn bay đi, trơ mắt nhìn nó bay xuống dòng sông đen sì, Thẩm Mộng Dao vịn lan can, rướn cổ nhìn xuống dưới, mắt thấy không cách nào kiếm về.

"Kỳ Kỳ, lần này làm thế nào nha, khăn lụa mất rồi..."

"Không sao" Viên Nhất Kỳ dỗ dành nàng, an ủi " ngày mai tôi đưa em đi mua cái mới" Cũng đành như thế, mèo con nhìn dòng sông thở dài, đi ăn bữa khuya còn bay mất khăn lụa

Bàn tay lộ ra bên ngoài có chút lạnh, Thẩm Mộng Dao xoa xoa tay, quay người ôm lấy Viên Nhất Kỳ, đem khuôn mặt nhỏ chôn vào trong ngực cô

"Mèo to~"

"Ừm ?"

"Em yêu Kỳ"

"Ừm"

Thật lạnh nhạt!

Thẩm Mộng Dao không hài lòng, dứt khoát nhón chân lên, nắm lấy cổ áo Viên Nhất Kỳ, ngửa đầu hôn lên vết sẹo trên mặt cô.
Viên Nhất Kỳ trong lòng khẽ run, càng ôm chặt mèo con hơn

"Thẩm Mộng Dao, ngày mai chúng ta đi mua nhẫn cưới đi"

oOo

Editor: là hết rồi đó, tác giả nhá hàng quá khứ của Viên Nhất Kỳ hoành tráng lắm mà hình như bỏ lâu quá nên khi quay lại viết bị cụt cảm hứng nên tác giả dừng lại kiểu ngọt văn thôi. Còn phần ngoại truyện nữa cơ, mà lười quá nên chắc không viết tiếp nữa. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình🙆‍♀️❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro