Chương 22 : Bị đặt ở dưới đáy mông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thực ra, bị khen gợi cảm vẫn chỉ là Thẩm Mộng Dao lần đầu tiên nghe thấy lại không thích ứng. Có lẽ nàng đối với bao nuôi tiểu bạch kiểm để thỏa mãn sinh lý, lại mang theo tâm lý trả thù trong chuyện này, vẫn luôn không có hoàn toàn thích ứng.

Nói tóm lại, Thẩm Mộng Dao liên tục khẳng định không cần Viên Nhất Kỳ phục thị thay quần áo, lại lấy tốc độ tương đối mau lẹ để trang điểm nhẹ để trông có vẻ chuyên nghiệp, mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra cửa, Viên Nhất Kỳ, tên tiểu bạch kiểm lần nữa làm cho Thẩm Mộng Dao cảm thấy có điểm không biết nên làm thế nào. Một hộp cơm hai tầng giữ nhiệt, tinh xảo mỹ quan, bị cướng ép nhét vào trong tay, Thẩm Mộng Dao hoàn toàn sửng sốt

"Bên trong có sữa hoàng bao, điểm tâm cũng một hộp sữa bò." Viên Nhất Kỳ giống phụ nữ nhà lành Nhật Bản chuẩn bị hộp cơm cho chồng, quan tâm mà chu đáo "hương vị cũng không mặn, Thẩm tổng tới phòng làm việc nhớ ăn."

"..."

Viên Nhất Kỳ nhìn ánh mắt Thẩm Mộng Dao hoàn toàn là quan tâm đồng thời tha thiết, đến mức trong chớp thoáng Thẩm Mộng Dao không thể không tự vấn lòng : tôi bao dưỡng là tiểu bạch kiểm hay là bảo mẫu đây?

Nhưng mà chẳng để nàng kịp đối với chuyện này sinh ra vấn đề triết học để đạt đáp án, Viên Nhất Kỳ liền kéo cửa chống trộm. Cô lại nghiêng người hôn lên má nàng một cái "Thẩm tổng, đi làm trên đường cẩn thận."

Căn bản là bộ dáng tiểu thê tử, Thẩm Mộng Dao bị cô làm cho chút mộng, đợi lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã bị đẩy ra khỏi phòng, đứng ở hành lang. Sau lưng cửa phòng không khách khí đóng lại, phát ra tiếng " phanh" nhẹ.

"..."

Cánh tay trái Thẩm Mộng Dao cong lên chỉnh lại túi đeo, tay phải ôm hộp cơm giữ nhiệt, lúc này trong hành lang quá an tĩnh lộ ra một tia đột ngột. Cực giống một con meo tinh nhân không biết nên làm gì ở địa cầu. Giống như có chỗ nào không đúng. Thẩm Mộng Dao lăng lăng đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên nhớ tới: vừa mới nãy là mình từ.. Phòng trọ của mình đi ra sao?

Tranh thủ thời gian ngẩng đầu nhìn phòng đối diện, Thẩm Mộng Dao rốt cuộc biết nơi nào không đúng...rõ ràng là nhà của nàng, làm sao giống như nàng ở nhà Viên Nhất Kỳ ngủ nhờ ?

Đầu óc thật sự là bột nhão, Thẩm Mộng Dao nắm tay gõ nhẹ cái trán, cuối cùng vẫn tranh thủ thời gian đi về phía thang máy. Nàng còn phải đi làm việc.

oOo

Trong căn hộ, Viên Nhất Kỳ đem Thẩm Mộng Dao đẩy ra phía sau cửa liền vội vàng tìm điện thoại di động của mình, gọi điện

"Uy, Tiểu Kỳ?" Thanh âm Ngụy Nam trầm thấp từ tính truyền đến, mang theo một chút mới tỉnh mông lung khàn khàn.

"Cữu Cữu." Viên Nhất Kỳ cũng không nói nhiều với hắn, trực tiếp hỏi: "Cậu sao đột nhiên đi sòng bạc vậy ?"

Ngụy Nam hai mươi tuổi liền xuất đạo, chìm đắm trong ngành giải trí hai mươi mấy năm, có thể một mặt giữ vững danh bài vua màn ảnh cũng vì giữ mình trong sạch, làm sao có thể không hiểu chuyện làm việc bất cẩn như thế. Viên Nhất Kỳ cảm thấy hắn tám phần là nghĩ giúp mình.
Quả nhiên, Ngụy Nam sau đó trả lời: "Tiểu Kỳ, có người nghĩ làm con sao?"

Vua màn ảnh ở ngành giải trí lực ảnh hưởng rõ như ban ngày, thế nhưng vạch trần người này, không chỉ có vượt qua vua màn ảnh, mà ngay cả Vương thị phía sau Loan Hoàng cũng không thèm để ý, công nhiên dấy lên dư luận. Nhưng nội dung vạch trần này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

"Được rồi, cậu đang ở đâu?" trong điện thoại cũng không dễ nói kỹ càng, Viên Nhất Kỳ nhìn đồng hồ "Con qua gặp cậu."

Ngụy Nam nói đang ở phòng nhân viên Loan Hoàng, Viên Nhất Kỳ cúp điện thoại, đi vào phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo. Thế nhưng lúc mở cửa tủ quần áo mới đột nhiên nhớ tới, mình tựa như đang ở căn hộ của Thẩm Mộng Dao.

oOo

Thẩm Mộng Dao đến công ty mới biết được, nguyên lại tổ trưởng phòng truyền thông kết nối với Loan Hoàng hôm nay lâm bồn, cho nên không có cách nào "áp trận"

Tư vấn truyền thông ở trong nước phát triển còn tương đối mới, trình độ tương đương cao thấp không đều, mà xử lý truyền thông là một ngành biến số lớn, tương đương công việc khảo cứu tùy cơ ứng biến, thường thường cần kinh nghiệm cùng lý luận phải đồng thời áp dụng.

Tổ tư vấn kết hợp với Loan Hoàng đều là người trẻ tuổi, đầu não linh hoạt cố nhiên trọng yếu, nhưng không có một cái có kinh nghiệm "áp trận", rất dễ dàng gây nên sai lầm ít kinh nghiệm
Huống chi Loan Hoàng còn là một khách hàng tương đối lớn.

"Loan Hoàng bên kia nói thế nào?"

Tổ viên hơi quen thuộc với tình huống căn bản, Thẩm Mộng Dao liền bắt đầu làm việc: "Có thể đối ngoại công khai lượng tin tức là bao nhiêu ? Bọn họ có phương án xử lý khủng hoảng nội bộ không ?"

Một nữ hài đeo kính đưa lên hai túi văn kiện "Thẩm tổng, đây là phương án lâm thời hiện tại do bên kia đưa qua."

Thẩm Mộng Dao tiếp nhận, mở ra nhanh chóng xem. Xử lý khủng hoảng trọng yếu nhất là công chúng, đối mặt với bọn họ, lượng tin tức có thể thẳng thắn thường quyết định bọn họ có chấp nhận lý do thoái thác, nhưng phải thẳng, không có khả năng cong cong quẹo quẹo. Loan Hoàng cho bên xử lý một phương án, chính là tổ chức buổi trình diễn thời trang, từ đó vua màn ảnh ra mặt để làm sáng tỏ việc này, để tránh người khác có ý khác.

Buổi trình diễn thời trang quả thực phải nhanh gọn dứt khoát, Thẩm Mộng Dao nhìn bản thảo phát biểu, tự nhiên là vừa đủ, nhưng vấn đề là: đám lửa này có thể to có thể nhỏ. Nói trắng ra chính là vua màn ảnh bị chụp ảnh ở sòng bạc, đến cùng làm cái gì tùy ý vẽ chuyện, chỉ là tiêu đề lòe người để ám chỉ người chủ hoặc quan chức " rửa tiền" dây đến chính trị.

Dư luận tạm thời không bình, Thẩm Mộng Dao nhìn xem những tin tức công khai nghĩ nghĩ, đại khái đáng phác họa ra phương hướng. Tất nhiên phải đi một chuyến Loan Hoàng, Thẩm Mộng Dao mang hai tổ viên cùng phụ tá của mình, trực tiếp xuống lầu lái xe đi.

Trên đường, Thẩm Mộng Dao lại sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đột nhiên cảm thấy kỳ quái: "Vị trẻ mồ côi Viên thị trong truyền thuyết, Viên tổng Loan Hoàng, hẳn là không có chút động tĩnh nào sao?

Ngay cả nàng cũng nhìn ra được, Chuyện Ngụy Nam, rõ ràng có người đang tận lực nhắm vào Loan Hoàng, làm sao vị tổng giám đốc lại bình tĩnh như vậy ?

Trừ phi cao tầng Loan Hoàng cũng nghĩ giống như nàng, cảm thấy chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, thậm chí hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay.
Tập đoàn Vương thị tài tư hùng hậu, khống chế tin tức cũng không phải việc khó, có thể lập tức tìm ra người có âm mưu muốn dắt mũi dư luận, dựa vào thủ đoạn của Vương thị, sự kiện của vua. Màn ảnh coi như ngăn chặn cũng không phải không được.

Nhưng mặc kệ là Loan Hoàng hay là Vương thị, tựa hồ không có ý tứ muốn xử lý, hoặc là nói xong giống như hoàn toàn nắm ở bàn tay. Như thế nói đến, Thẩm Mộng Dao "cứu hỏa" ngược lại lộ ra gân gà, ngược lại có loại cảm giác tận lực gióng trống khua chiêng.

Vạch trần người nhìn như lấy trứng chọi đá, giống như đang thử thăm dò, mà Lý Khâm bên này phô trương thanh thế, lại như đang dẫn dụ... Thẩm Mộng Dao càng nghĩ càng đau đầu, cảm thấy bày vũng nước đục, vẫn là chờ người lọt bẫy. Nàng chỉ phải làm tốt chuyện xử lý truyền thông liền tốt, đao quang của hắn, kiếm ảnh của ai không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng nhắc nhở là nhắc nhở mình, Thẩm Mộng Dao như cũ nhịn không được hỏi trợ lý một câu "Lần này đi đến phòng làm việc của Ngụy tiên sinh, bên kia Loan Hoàng có người tiếp đãi không?"

Ngụy Nam không giống minh tinh khác, phòng làm việc của hắn luôn trực thuộc Loan Hoàng, từ lúc xuất đạo đến nay chưa hề thay đổi qua. Cũng nguyên nhân chính là thế, địa vị Ngụy Nam ở Loan Hoàng rất đặc thù, phàm là cái gì có dính dáng đến Ngụy Nam đều là chuyện trọng yếu, công ty muốn trịnh trọng ra mắt trước khi tiến hành tiếp xúc.

Tóm lại là bảo vệ Ngụy Nam cùng với văn phòng đại diện cũng đạt được lợi ích. Trợ lý rất nhanh chóng trả lời Thẩm Mộng Dao : "Tiếp đãi bọn hắn chính là phó tổng công ty, Vân nữ sĩ."

Chỉ là phó tổng ra mặt a? Mặc dù là trong dự liệu, nhưng Thẩm Mộng Dao cảm giác kỳ diệu có một tia tiếc nuối. Kỳ thật không chỉ là Thẩm Mộng Dao, nhưng phàm là người có chút tâm bát quái ở Lê Thành, đều sẽ hiếu kỳ : trẻ mồ côi Viên gia rốt cuộc là dạng người gì?

oOo

Phòng làm việc Ngụy Nam
Vua màn ảnh tuổi gần năm mươi y nhiên phong lưu phóng khoáng, dáng người không có chút dị dạng, thân cao siêu quần bạt tụy thêm khuôn mặt tuấn lãng thâm trầm, đi ra ngoài như cũ vẫn giết chết ngàn vạn thiếu nữ. Viên Nhất Kỳ đã cùng Ngụy Nam trò chuyện một lúc lâu, bỗng nhiên có người gõ cửa, thư ký tiểu thư tiến vào thông báo: "Viên tổng, Ngụy tiên sinh, bộ phận PR hợp tác với công ty, Thẩm phó tổng đến."

Sớm đã gặp mặt nói chuyện xong, Ngụy Nam gật gật đầu, đang chuẩn bị nói trực tiếp mời cô vào, Viên Nhất Kỳ đột nhiên quay đầu lại, xen vào hỏi: "Thẩm phó tổng ? Gọi là Thẩm Mộng Dao đúng không ?"

Thư ký sững sờ, không biết dụng ý Viên Nhất Kỳ, nhưng vẫn gật đầu.

"Nàng tới chỗ này rồi hả?"

"Cũng đã ở trong thang máy "

"...."

Không khí trong nháy mắt ngưng kết, Viên Nhất Kỳ khóe miệng ẩn ẩn giật một cái, lập tức để thư ký đi đón người trước. Đợi vừa đóng cửa, cô lập tức đứng lên nhìn chung quanh, tìm kiếm chỗ ẩn núp.

"Tiểu Kỳ ?"

Ngụy Nam một mặt mơ hồi, nhưng không đợi hắn lên tiếng hỏi có chuyện gì xảy ra, Viên Nhất Kỳ đã đem cái ghế sofa xốc lên. Đây là vật dụng của một fan tặng cho Ngụy Nam gần đây, bề ngoài là ghế sofa bằng vải da thoải mái dễ chịu, bên trong lại là một cái tủ chứa đồ được ẩn giấu.
ước chừng dài bằng ghế sofa, tuyệt đối sẽ không biết dưới nệm trốn một người.

Ngụy Nam "..."

Lỗ thông gió dưới hộp ngược lại không làm ngộp chết. Người, chỉ là Ngụy Nam không nghĩ ra, Tiểu Kỳ đang sợ cái gì?

Đúng lúc Thẩm Mộng Dao đến, thư ký vẫn như cũ gõ cửa một cái. Ngụy Nam nhìn qua Viên Nhất Kỳ ẩn thân dưới ghế sofa, sửa sang lại cổ áo, đi qua mở cửa. Ngoài cửa, Thẩm Mộng Dao trang phục chuyên nghiệp khí chất thanh lãnh, nàng phi thường chuyên nghiệp bày ra nụ cười thích hợp nhất, hướng Ngụy Nam đưa tay ra.

"Xin chào Ngụy tiên sinh, tôi là tư vấn truyền thông cho ngài"

Ngụy Nam bất động thanh sắc cấp tốc quan sát Thẩm Mộng Dao một chút, âm thầm buồn bực Viên Nhất Kỳ làm sao sợ nàng. Phong độ nhẹ nhàng cùng Thẩm Mộng Dao nắm tay chào hỏi, Ngụy Nam đưa Thẩm Mộng Dao đi vào phòng làm việc.

Lúc đầu phòng làm việc của hắn dùng đơn giản làm chủ, đồ dùng trong phòng cũng không nhiều, chỗ Thẩm Mộng Dao có thể ngồi, chính là ghế sofa mà Viên Nhất Kỳ trốn. Khách sáo một phen xong, hai người ngồi đối diện nhau cách bàn trà, Thẩm Mộng Dao bình tĩnh tự nhiên mà Ngụy Nam thì lặng lẽ dùng ánh mắt vi diệu nhìn ghế sofa mà Thẩm Mộng Dao ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro