Chương 23: Lại gặp mèo to kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ngụy tiên sinh, so sánh với phương án buổi trình diễn thời trang đắt tiền của bộ phận PR, đây là một số đề nghị từ chuyên gia tư vấn của chúng tôi."

Cho dù đối phương có mị lực cùng nhan sắc giá trị của vua màn ảnh, ở trong mắt Thẩm Mộng Dao cũng đều là khách hàng chuyên nghiệp. Không có dư thừa hoa si hoặc là sùng bái, Thẩm Mộng Dao giải quyết việc công bằng cách đưa ra phương án bên mình, đưa cho Ngụy Nam.

Thái độ vừa vặn mà chuyện nghiệp ngược lại Ngụy Nam đã nhìn qua vô số hành vi hoa si có chút thưởng thức, chỉ là lúc tiếp nhận phương án, lại vô tình hay cố ý nhìn qua ghế sofa mà Thẩm Mộng Dao đang ngồi. Thẩm Mộng Dao không biết dưới mông mình chính là tiểu bạch kiểm, nàng thoáng điều chỉnh tư thế ngồi, bả vai đoan chính, bắt đầu hướng Ngụy Nam giải thích phương án của bọn họ, cũng dự đoán đạt hiệu quả.

So với chủ trước là rửa tiền, vua màn ảnh nhiều năm qua góp nhặt nhân duyên đều có tác dụng đáng giá, rất nhiều người ngược lại không có bị theo hùa, mà là bảo trì tư thế ăn dưa mà quan sát. Phương án của Thẩm Mộng Dao là để Ngụy Nam quay phim sau đó chia sẻ bên lề ngoài hành lang, vừa vặn Ngụy Nam mỗi lần quay phim đều có " màn diễn tập trước" ở trước đó không lâu tham dự vào buổi quay phim cực phiến. Như thế thể hiện bảng hiệu kính nghiệp, lại thuận đường tuyên truyền phim mới, đối với dư luận bắt đầu dẫn dắt, chuyện "rửa tiền" rất dễ dàng trôi qua.

Huống chi Ngụy Nam không có thật sự rửa tiền. Tạm thời cũng coi như thanh giả tự thanh, Thẩm Mộng Dao cũng sẽ không bát quái mục đích chân chính hắn đi sòng bạc, đối với quá trình thì bộ phận PR sẽ giải thích cặn kẽ sau, liền giao cho Ngụy Nam ra quyết định

"Tôi cảm thấy tôi hoàn toàn đồng ý." Ngụy Nam đóng lại hồ sơ, đem nó đặt lên bàn, "Liền theo lời Thẩm tổng mà làm thôi."

Thẩm Mộng Dao đoán chừng Ngụy Nam sẽ không cự tuyệt, hai người thương thảo tiếp chút chi tiết, Ngụy Nam sợ Viên Nhất Kỳ trốn trong ghế sofa không chịu nổi, ôm tâm tư tốc chiến tốc thắng, rất gần cùng Thẩm Mộng Dao thống nhất. Song phương đạt thành chung nhận thức, tất cả đều vui vẻ, Ngụy Nam khách khí cùng Thẩm Mộng Dao bắt tay gửi lời cám ơn, sau đó đem đưa người ra ngoài. Còn lại tự có thư ký tiếp đãi, Ngụy Nam nhanh chóng đóng cửa lại, chạy đến vỗ vỗ lên ghế sofa.

"Tiểu Kỳ, đi ra đi."

"Bành ~"

Viên Nhất Kỳ đẩy cái ghế đệm ngồi dậy, một mặt buồn bực xoa eo, buông lỏng cơ bắp cứng đờ.
Ngụy Nam lôi Viên Nhất Kỳ ra, rốt cuộc có cơ hội hỏi nghi vấn trong lòng.

"Con cùng Thẩm tổng kia quan hệ gì?"

Viên Nhất Kỳ liếc hắn một cái, mặt không biến sắc tim không đập, sau đó sửa sang quần áo, nghiêm trang trả. Lời " Nàng bao nuôi con." Ngụy Nam ngạc nhiên.

oOo

Sau khi định được phương án PR xong, còn lại châm từ rót văn cùng dẫn đạo dư luận thế nào tự nhiên có người tới làm, Thẩm Mộng Dao cũng chỉ là lâm tràng cứu hỏa, hoàn thành nhiệm vụ liền có thể tan tầm.

Thẩm Mộng Dao vốn định đi tàu điện ngầm về chung cư, nhưng chợt nhớ tới, nàng đem điểm tâm của Viên Nhất Kỳ ném ở chỗ nào văn phòng rồi. Thế là chỉ có thể cùng đoàn đội quay trở về công ty. Hộp cơm giữ nhiệt còn may nằm trên bàn, Thẩm Mộng Dao sau khi đến liền bận bịu làm việc, còn chưa từng mở ra.

Hiện nay vừa đúng lúc có chút đói, Thẩm Mộng Dao liền đem sữa hoàng bao lấy ra, nhã nhặn cắn một cái. Bánh lớn da mỏng, mùi sữa nồng đậm, Thẩm Mộng Dao toàn bộ làm như đệm bụng, đang nghĩ cầm cái chén rót nước nóng uống, đột nhiên có người đến gõ cửa.

Là trợ lý Tiểu chu đưa hồ sơ PR trước cho nàng, trông thấy Thẩm Mộng Dao ăn sữa hoàng bao, liền cười tùy ý hỏi một câu: "Là tiên sinh Thẩm tổng đưa tới sao?"

Thẩm Mộng Dao đã kết hôn không phải là bí mật, nàng cũng không có tâm lực che giấu, mà lúc trước Trương Dân Sinh xác thực có đến đưa điểm tâm cho Thẩm Mộng Dao hai lần. Tiểu Chu còn nhỏ tuổi, đại khái nghĩ đến tình yêu trên hết, thêm nữa Thẩm Mộng Dao đối xử với mọi người cũng tương đối trước sau, cho nên thuần túy thuận miệng hỏi một chút. Lại vô ý chạm vào vết thương trong trái tim chưa lành của Thẩm Mộng Dao.

"Ây....nhưng thật ra là bạn tặng."

Thẩm Mộng Dao không nghĩ để tiểu cô nương xấu hổ, liền miễn cưỡng tìm lý do, lại cầm hộp cơm đưa cho Tiểu Chu.

"Giữa trưa còn chưa ăn cơm hả ? " nàng cố ý nói chuyện khác "Vừa đúng lúc còn thừa một hộp, em ăn giúp chị đi."

Tiểu Chu làm chung với Thẩm Mộng Dao một thời gian dài, liền cũng không già mồm, huống chi xác thực chưa ăn cơm, liền thoái mái lấy ra ăn. Đợi nàng kéo cửa đi ra ngoài, Thẩm Mộng Dao có chút cúi đầu nhìn hộp cơm trống không, đột nhiên tự giễu cười.

Thời gian qua lâu như vậy, lại một lần nữa có người chuẩn bị hộp cơm giữ nhiệt cho nàng, thế mà lại là một tiểu bạch kiểm. Thẩm Mộng Dao cũng không biết phải hình dung cuộc sống hoang đường như thế nào, đứng lặng một lúc lâu, nàng đem hộp cơm giữ nhiệt đi phòng vệ sinh rửa sạch sẽ, trước đặt trong ngăn tủ văn phòng.

Ở văn phòng một hồi lâu, xử lý mấy bưu kiện mới, Thẩm Mộng Dao cùng các đồng nghiệp bắt chuyện phiếm sau đó cầm túi rời đi. Tâm tình cũng không thực tốt, không hiểu sa sút, Thẩm Mộng Dao liền không trực tiếp về nhà, mà là đi quảng trường hoàng hậu đi tàu điện ngầm.

Chỗ này là một trong những trung tâm buôn bán ở Lê Thành, Thẩm Mộng Dao không có đi dạo cửa hàng nào, mà là đến chồ đài phun nước theo nhạc, tìm một ghế đá trống ngồi xuống. Thời gian cũng hơn sáu giờ chiều, sắp tiến vào cuộc sống đêm ở Lê Thành, dần dần trở nên lỏng lẻo xuống tới. Chung quang người đến người đi, thỉnh thoảng có mấy đôi tình nhân đi qua trước mắt, ôm lấy dễ chịu vô cùng, người nhìn ta, ta nhìn người, mười ngón đan xen, nồng tình mật ý.
Thẩm Mộng Dao đờ đẫn ngồi xuống, ngơ ngác nhìn náo nhiệt ồn ào trước mắt, kỳ thật nàng cũng không biết đang nhìn cái gì.

Dường như là thể xác tinh thần tách rời, cả người đều là trống không. Ánh mắt du đãng khắp nơi không mục đích, Thẩm Mộng Dao đột nhiên trông thấy cửa hàng bán đồ trang sức phía trước đang làm lễ kỷ niệm một năm hoạt động, cổng lớn trang trí hoa tươi, hai ba con rối cỡ lớn đung đưa mời chào khách hàng

Đồ trang sức... Thẩm Mộng Dao nghĩ đến chiếc nhẫn.

Nhớ trước kia rất lâu, Thẩm Mộng Dao còn chưa ly hôn, nàng cùng Trình Tiêu một lần đi dạo phố, ngang qua tiệm đá quý, sau đó không biết vì sao nói đến chuyện hôn nhân.

"Cậu đúng là người thích lừa mình dối người, cho nên mới già cả thích kim cương, loại vật liệu không thể phá vỡ được hôn nhân...nhưng trên đời này làm gì có hôn nhân nào không thể phá vỡ?"

Trình Tiêu là bà mẹ đơn thân, lúc đó Thẩm Mộng Dao mới kết hôn không bao lâu, đối phương nói lời này bị nàng xem là bạn bình thường nói chuyện phiếm. Nhưng hôm nay...hết thảy đều vội vàng không kịp chuẩn bị.

Mu bàn tay bỗng nhiên mát lạnh, Thẩm Mộng Dao kinh ngạc ngẩng đầu, mới phát hiện bầu trời. Chẳng biết lúc nào mây đen đã dày đặc. Kỳ thật đại bộ phận người đều trốn ở cửa hàng kinh doanh, duy chỉ có Thẩm Mộng Dao vẫn xuất thần, y nhiên ngồi trên ghế đá không nhúc nhích.

"Ầm ầm~"

Một tiếng sấm rền vang lên, mưa to tí tách tí tách rơi xuống. Trong khoảnh khắc mưa bụi mông lung, người người trốn vào cửa hàng vội vàng đi vào lối vào gần nhất, chỉ có Thẩm Mộng Dao ngơ ngác như cũ ở dưới làn mưa.

Mưa bụi lạnh buốt nghiêng nghiêng bay tới trên mặt, Thẩm Mộng Dao có chút ngẩng đầu lên, nhìn qua mưa sắc một mảnh sương mù. Tóc trên trán đẫm ướt, nước mưa trên mặt tùy ý chảy xuôi, Thẩm Mộng Dao cứ như vậy đón nhận cơn mưa đổ xuống từ bầu trời, mượn chúng nó để che giấu nước mắt trượt xuống từ khóe mắt. Nước mưa dọc theo mũi chảy xuống bên cạnh, rót vào môi mím chặt, Thẩm Mộng Dao nếm được hương vị đắng chát.

Có lẽ không phải mưa, mà là nước mắt của nàng. Kỳ thật không đáng, cũng không nên khóc, thế nhưng.. Thẩm Mộng Dao nghĩ, nàng đại khái thật không có kiên cường như bề ngoài trấn định.

Lông mi ướt sũng để mí mắt trở nên nặng nề, Thẩm Mộng Dao bỏ mặc mình nhắm hai mắt lại, để nước mưa thấm ướt không kiêng kỵ gì. Nhưng đột nhiên hết thảy im bặt mà dừng.

"Tí tách, tí tách "

Hạt mưa rơi vào thứ gì bên trên, dường như là bỗng nhiên bị ngăn cản thế giới Thẩm Mộng Dao, quanh nàng hết thảy đều nổi lên an bình. Làn da không có cảm nhận được ý lạnh của mưa bụi, Thẩm Mộng Dao chớp chớp mi mắt, mở ra.

Nàng trước tiên trông thấy đỉnh đầu mình là vải dù màu xanh da trời. Sau đó là cán dù bằng kim loại, bị cầm bởi...một cái móng vuốt bằng nhung lông xen kẽ trắng đen.

Thẩm Mộng Dao hơi kinh ngạc, nàng quay đầu, kinh ngạc nhìn cái người vì nàng mà che dù... "Mèo to?"

Đường vân điểm lấm tấm đen trắng quen thuộc, lỗ tai nhọn, mắt to như cúc áo, còn có một cái đuôi thô to rũ cụp xuống. Một con báo phim hoạt hình, một con "Mèo to."

"..."

Mưa như cũ kéo dài tuyệt không ngừng, không biết phải chăng sắc trời quá tối, quảng trường hoàng hậu đột nhiên bật đèn sáng choang. Ánh đèn màu ấm ở trong mưa bụi tinh mịn tựa như một màn sương mù, mông lung, ý thơ ngoài ý muốn.

"Mèo to" lẳng lặng đứng trong mưa, tầng ngoài "da lông" thấm ướt, dưới ánh đèn thế mà hiện ra ánh sáng nhạt dị dạng. Thẩm Mộng Dao lăng lăng ngẩng đầu nhìn " mèo to" vì mình mà che dù, cùng đôi mắt đen như cúc áo của nó nhìn nhau. Nàng tựa hồ trông thấy bóng dáng của mình.

"Ngươi là...con mèo to thành tinh kia?"

Mèo to đột nhiên xuất hiện kỳ dị, Thẩm Mộng Dao có chút hoài nghi là ảo giác của mình, đưa tay muốn sờ một chút xem có thật hay không.

"Mèo to" lại đột nhiên dùng móng vuốt cầm dù đưa vào tay nàng, quay người cầm lấy cái đuôi thật dài, một bước hai nhảy đi vào trong màn mưa.

Thẩm Mộng Dao : "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro