Chương 69: Chúng ta thử hẹn hò đi (hơi h)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=====================================

Cao trào khiến người phiêu phiêu dục tiên, Thẩm Mộng Dao hai chân mở rộng nằm trên ghế sofa thở dốc, huyệt phùng say sưa chảy ra mật dịch. Đầu ngón tay Viên Nhất Kỳ như cũ ở trên âm thần bồi hồi, bỏ không được rời đi, một lát lại chống đỡ nhục phùng, đem ngón tay cắm vào giữa.
Tiểu huyệt co quắp, siết càng chặt, Viên Nhất Kỳ cắm vào dễ dàng, ở giữa chân dâng lên dục niệm. Thẩm Mộng Dao đang nằm, da thịt trơn bóng vào thời khắc này phủ một tầng đỏ ửng, bộ ngực trắng nõn nà như tuyết theo hơi thở mà nâng lên hạ xuống, éo nhỏ dính óng ánh, hình ảnh vô cùng lâm ly.
Vùng tam giác cách cái rốn mấy tấc càng không nói, đôi chân đẹp mở rộng ra hai bên, u thảo dính nước, tô điểm một viên nhị châu.
Viên Nhất Kỳ đều không chịu được nuốt một ngụm nước bọt, lập tức đem ngón tay trừu sáp vào mau mau. Bên trong tiểu huyệt vừa gấp vừa nóng, vô cùng tiêu hồn, Viên Nhất Kỳ chuyển động ngón tay, lòng bàn tay nâng lên xoa lấy tường thịt. Lộng lấy như thế, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên có phản ứng, mị mềm mà ừ một tiếng, bờ môi hé mở.
"Ô~"
Tựa hồ bị làm tới, Viên Nhất Kỳ lại tiếp tục mò lấy huyệt thịt, ùng ục đảo ra mật dịch. Áo sơ mi lót dưới mông Thẩm Mộng Dao đã sớm ướt một mảnh lớn, Thẩm Mộng Dao lúc này lắc người một cái, thế mà tiếp tục cao trào.

Tiểu huyệt lại trận trận co quắp, Viên Nhất Kỳ lúc này mới lưu luyến rút ra ngón tay, nhìn dâm tia kéo dài đứt gãy. Cũng đúng lúc làm xong, Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng vuốt vài phút, sau đó leo xuống đất, ôm lấy Thẩm Mộng Dao, mang nàng đi nhà tắm.
Đem người bỏ vào bồn tắm lớn, mở nước ấm, Viên Nhất Kỳ một mặt quan sát thân thể Thẩm Mộng Dao, một mặt cũng leo vào bồn tắm, giúp mèo nhỏ lau rửa thân thể
Cô ngồi sau lưng Thẩm Mộng Dao, tay trái xuyên từ dưới nách nàng lên phía trước, ôm lấy nàng, tay phải cầm lấy vòi phun lắc lư, giúp nàng rửa thân thể. Hơi nước rất nhanh mờ mịt, Thẩm Mộng Dao cũng từ dư vận cao trào mà tỉnh dậy, lẩm bẩm giật giật
"Thẩm tổng ?"
Viên Nhất Kỳ không quên ăn đậu hủ, tay phải xả nước, tay trái còn xoa ngực Thẩm Mộng Dao, dùng lý do tốt đẹp nói " em giúp chị tắm rửa"
Có lẽ thường ngày bị ăn đậu hủ quen rồi, mèo nhỏ lần này đột nhiên thuận theo, cũng không loạn vung móng vuốt, để mặc Viên Nhất Kỳ loay hoay.

Nước bồn tắm dần dần dâng lên, chạm qua bụng dưới Thẩm Mộng Dao. Nước ấm nhu hòa như bọt biển, một chút phủ lên thân thể nàng, Thẩm Mộng Dao bỗng nhiên nghiêng thân thể, tìm tư thế thoải mái, tựa vào ngực Viên Nhất Kỳ. Sợi tóc ẩm ướt vô ý chạm vào cằm, Viên Nhất Kỳ giật mình, thân thể trong nháy mắt khẩn trương lên.

Mèo nhỏ vậy mà chủ động thân mật với cô rồi ? Trái tim hẳn là cuồng loạn mừng rỡ không thôi, nhưng Viên Nhất Kỳ đột nhiên có loại dự cảm lo được lo mất, bất an. Cảm giác này giống như ở trong sương mù mờ mịt, một khắc vi diệu, mông lung như ở trong lồng giam, vung tay cũng không tiêu tan.
Viên Nhất Kỳ không biết ý vị này là gì, lại tựa hồ không phải rất mãnh liệt, cô chính là xuất thần, đột nhiên nghe được Thẩm Mộng Dao trong ngực nhẹ nhàng nói " Viên Nhất Kỳ, chúng ta thử hẹn hò đi"
oOo
Trương Dân Sinh đứng trước cửa nhà, tròng mắt đều muốn rơi xuống đất. Cái cằm chậm rãi mở ra, hắn nhìn phòng khách trống rỗng, dường như đang nằm mơ. Thật, trống rỗng a!
Trừ việc trên sàn gạch có hai người phụ nữ một già một trẻ ôm nhau líu ríu thút thít, không còn cái gì khác.
"Đây là..." Trương Dân Sinh cảm giác mỗi bước chân đều không phải đang đặt lên trên mặt đất.
"Sao lại thế này ?"
Ngô Lỵ ngồi trên đất thút thít nghe có tiếng hỏi, ngẩng đầu nhìn Trương Dân Sinh, vội vàng nâng cao bụng đứng lên
"Dân Sinh !"
Ả như gấu cái nhào vào trong ngực Trương Dân Sinh, nắm lấy áo hắn liền khóc rống lên
"Dân Sinh, anh phải trả thù cho em, là con tiện nhân Thẩm Mộng Dao kia ! Là ả đến dọn nhà của chúng ta"

Dọn nhà ?
Cặp công văn rời tay rơi xuống đất, con ngươi Trương Dân Sinh rụt rụt, sắc mặt thình lình thay đổi. Đâu còn quan tâm Ngô Lỵ đang có mang ở trong ngực, hắn đẩy người đàn bà đáng ghét này ra, thất kinh chạy vào phòng ngủ.
Ngô Lỵ khóc đến tê tâm phế liệt, Trương Dân Sinh không ngừng phiền não, nhưng bây giờ việc gấp, còn rảnh rỗi quan tâm ả ta sao?
Trong phòng ngủ cùng phòng khách không khác chút nào, trừ tủ quần áo chưa dọn đi hết, những cái khác đều không còn một cái gì. Trương Dân Sinh lảo đảo, đầu váng mắt hoa, cắn răng chống đỡ tới tủ quần áo, tay run rẩy kéo cửa tủ.
Trong tủ quần áo đều sạch bóng! Bao gồm cả thứ nắm giữ sinh mạng hắn, quan trọng nhất là món đồ kia !
Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, Trương Dân Sinh hai mắt tối sầm liền muốn ngất đi, hơn nửa ngày không thở ra hơi.
"Dân Sinh"
Lúc này lão thái thái bỗng nhiên đi vào, thần thái bối rối cùng sợ hãi. Trương Dân Sinh còn không hỏi làm sao để cho con đàn bà xấu xa Thẩm Mộng Dao kia đến dọn nhà, đột nhiên lại nghe lão thái thái trầm thấp nói " Chung cư kia, con bị bọn họ chụp được hình"
Lại một cú sốc! Trương Dân Sinh nghe thấy muốn nổ tung! Họa vô đơn chí!, đã rét vì lạnh giờ lại vì sương !

Tất cả những lời chửi mắng Thẩm Mộng Dao đều nghẹn ở trong họng, Trương Dân Sinh sắc mặt trắng bệch, hắn trừng mắt nhìn mẹ mình, đột nhiên đẩy bà ta ra, không nói một lời đi ra ngoài.
"Dân Sinh~"
Ngô Lỵ còn muốn tố khổ, Trương Dân Sinh thô bạo giơ tay tán một bạt tay lên mặt ả. Không có nặng nhẹ, má phải Ngô Lỵ lập tức sưng lên. Tự nhiên bị tán một bạt tay, Ngô Lỵ trong lòng tức giận cùng bất bình, ả bỗng nhiên vung tay lao tới
"Đồ không có lương tâm" giương nanh múa vuốt bổ nhào cào Trương Dân Sinh, Ngô Lỵ vừa khóc vừa la làng " tôi vì anh bị bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu khổ, anh liền đối với tôi như vậy ?"
Nắm kéo áo muốn đứt cả nút, Trương Dân Sinh càng thêm nổi giận, dùng sức hung hăng đẩy Ngô Lỵ ra.
"Con mẹ nó, cô đừng phiền nữa!"
Thân thể Ngô Lỵ té xuống, mông đặt lên đất, đau đến thất điên bát đảo, Trương lão thái ai nha một tiếng, nhanh chân tới đỡ ả, sợ làm tổn thương đến cháu nội còn chưa ra đời của mình.
"Dân Sinh, nó chỉ..."
Trương lão thái nghĩ khuyên con trai mình hai câu, Trương Dân Sinh đã nhanh chóng cầm cái cặp, vội vội vàng vàng ra cửa.
Trong nhà chỉ còn hai người đàn bà chịu ủy khuất. Trương Dân Sinh quần áo xốc xếch, chật vật không chịu nổi ra khỏi chung cư, ôm cặp mù mờ nhìn tứ phía.

Người qua đường chung quanh lặng lẽ ném ánh mắt cảnh giác kỳ quái về hắn, Trương Dân Sinh dường như không thấy, vội chạy ra khỏi chung cư. Bước chân của hắn rất lộn xộn, đầu óc biến thành bột nhão, chỉ duy nhất một thứ hắn rất rõ ràng... Chạy trốn.

Sổ sách tám phần là bị Thẩm Mộng Dao đáng chết lấy đi rồi, mặc kệ con đàn bà này có phát hiện ra hay không, Trương Dân Sinh cũng không thể giấu đầu lòi đuôi tới cửa đòi.
Vạn nhất để Thẩm Mộng Dao tìm được đồ bên trong, trả thù hắn, đem thứ đó nộp cho cảnh sát hắn liền xong đời!
Cho nên, trước mắt chưa bị bên kia cảng thành phát hiện , hắn phải chạy trốn trước ! Nhưng trốn làm sao mới là điều quan trọng.
Hiện tại thể chế đã thay đổi nhiều, muốn trốn ra nước ngoài cũng không dễ dàng, nhất định phải lập tức hành động, trước khi bị phát hiện. Tóm lại phải tìm cách ra nước ngoài trước.
Trương Dân Sinh sớm nghĩ tới kế hoạch tương quan, vạn nhất bị phát hiện, có thể dùng Tần Mặc để kéo dài. Hiện tại đổi thành Ngô Lỵ, cũng không có gì khác biệt.
Tóm lại không thể để ai cảm thấy khác thường, Trương Dân Sinh may mắn là một viên chức bình thường, trong đơn vị có một nhóm đồng nghiệp dùng mánh lới trộm tiền sống qua ngày, hắn cũng không khác biệt.

Cho nên sẽ đánh bạc vụ này, chỉ cần lãnh đạo chưa kiểm tra, đồng nghiệp trong văn phòng sẽ không sớm hoài nghi hắn. Đương nhiên, cho dù hắn bị cục trưởng bắt được cũng không đáng ngại, hắn bình thường cũng nhận tiền hối lộ không ít, mắt nhắm mắt mở liền cho qua.

Mẹ hắn cùng Ngô Lỵ còn ở trong nước đánh lạc hướng, Trương Dân Sinh không muốn mạo hiểm đem bọn họ theo, ảnh hưởng tới việc hắn chạy trốn.
Tóm lại là dự định trước như vậy, Trương Dân Sinh có tài khoản ngân hàng nước ngoài, tiền giữ được hắn chia ra, dù có ra nước ngoài cũng không có vấn đề gì.
Lê Thành là thành phố cấp một, mỗi ngày đều có vô số chuyến bay quốc tế ra vào, Trương Dân Sinh mở trang web, tính toán đi chỗ nào. Hắn dùng thẻ căn cước giả, đặt một cái vé máy bay không phải việc khó, tốt nhất muốn đi chuyến bay có nhiều người.

Còn chưa thể đi xa, Trương Dân Sinh quyết định đi Thái Lan. Định ngày là tối ngày mai, bây giờ sự việc còn chưa bại lộ, hắn có thể quang minh chính đại mà ra nước ngoài. Đợi đến lúc bị phát giác, hắn đã sớm từ Thái Lan rút hết tiền, đổi thẻ căn cước, nói không chừng có thể thay đổi mọi thứ, xóa sạch mọi dấu vết mà đi sang nước khác.
Hết thảy đều rất hoàn mỹ, Trương Dân Sinh rốt cuộc thở phào một cái, cười đắc ý. Nhưng bỗng nhiên có người vỗ vai hắn, hắn còn không kịp phản ứng, liền bị người ta kéo cổ áo đi vào con ngõ nhỏ.
Trương Dân Sinh vừa mới tìm một chỗ tránh tai mắt, lên kế hoạch hoàn hảo trốn đi, ai ngờ lại bị đánh lén.
Đều không thấy rõ người đến là nam hay nữ, Trương Dân Sinh bị kéo vào con ngõ nhỏ liền bị người ở phía sau quay người lại, đấm một cái vào mặt hắn. Đánh thẳng lên sống mũi, đau đến tê tâm, nước mắt lập tức chảy ra, hết lần này đến lần khác cơn đau đớn ập đến khiến hắn kêu không ra tiếng.
"Khốn nạn, mày dám khi dễ chị tao à!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro