Chương 70: Người em trai này có chút hổ báo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=====================================

Thẩm Mộng Dao vội vàng đi vào đồn cảnh sát, nhìn thấy hình ảnh như sau:
Em trai nàng Thẩm Trần, thanh niên trẻ tuổi cao lớn sáng láng, mặc đồ thể thao ngồi ở trước mặt cảnh sát để lấy lời khai.
Bên cạnh còn đứng hai nam sinh, xem ra là bạn của hắn, cũng là nhóc con trẻ trâu cao lớn đẹp trai. Ba người đều mặc đồ thể thao thoải mái, khuôn mặt trẻ trung, đẹp trai như người mẫu càng làm chênh lệch Trương Dân Sinh mặt đen mũi dập trở nên hèn mọn.
"Anh" Thẩm Trần cùng cảnh sát mặc quân phục nói " Không phải em ra tay trước, là hắn đụng vào nắm đấm của em, hắn rõ ràng muốn đụng vào, em kéo ra cũng không kịp"
Một trận nói bậy cùng không lọt vào tai vị cảnh sát, Thẩm Mộng Dao trong đầu sớm giận dữ, quả thực không nhận ra được người em trai này.
"Tiểu Trần"
Thẩm Mộng Dao không quen với người trong đồn cảnh sát, bất quá nàng biết quy trình xử lý những vụ đánh người thế này, hai bên hòa giải coi như xong chuyện.
"Chị ?"
Thẩm Trần nhìn thấy Thẩm Mộng Dao, lấy làm kinh hãi, lập tức nhìn sang hai người anh em bên cạnh, âm thầm đối với bọn họ đưa lên ngón giữa. Đồ khốn nạn nào đã báo với chị của tao hả?

Hai tên nam sinh đều nhìn sang chỗ khác, biểu thị là hiểu lầm rồi, Thẩm Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Thẩm Mộng Dao tiến lên nắm vai hắn, tranh thủ thời gian giải thích hiểu lầm với viên cảnh sát.

Đại thể nói chính là em vợ đánh anh rể trước, Thẩm Mộng Dao giống như muốn xin lỗi vị cảnh sát, nói là nàng không cùng người nhà giải thích rõ ràng, mới khiến em trai hiểu lầm. Cảnh sát âm thầm oán trách rốt cuộc có thể khiến tên này ngậm miệng, đồng thời nhìn Trương Dân Sinh.

Trương Dân Sinh ăn đòn, nhưng trong lòng có quỷ, không dám nói lung tung, cảnh sát hỏi thăm chốc lát, bắt đầu quá trình phê bình giáo dục. Vì là một người dùng biện luận thay cho cú đấm, nên vị cảnh sát trẻ tuổi muốn thao thao bất tuyệt giải thích, đột nhiên có một vị cảnh sát đầu xù đi vào.
"Đội, đội trưởng?"
Người đầu tóc xoăn bù xù chính là đội trưởng đội hình sự của thành phố Quân Vân Khai, hắn ra hiệu cho vị cảnh sát, ý tứ muốn hắn mau chóng thả người. Vị cảnh sát trẻ tuổi ngượng ngùng, xem ra không thể lấy lời nói để dạy dỗ được nữa, bất quá cũng không nên dây nhiều chuyện, liền bắt đầu ghi hồ sơ rồi thả người.
Thẩm Mộng Dao nói cảm ơn, trong lòng kỳ quặc tại sao cục trưởng thành phố Quân Vân Khai lại tới.
Thẩm Mộng Dao biết Quân Vân Khai, hắn có một biểu muội tên là Mạc Trinh, Thẩm Mộng Dao biết cha mẹ của cô bé kia. Nhưng nàng không hề liên hệ với Quân Vân Khai, Thẩm Mộng Dao mặc dù kỳ quái nhưng chỉ có thể đổ cho trùng hợp, có lẽ Quân Vân Khai tới đây để giao nhiệm vụ, cũng như thúc đẩy quá trình làm việc của nhân viên cảnh sát thì sao.

Nàng làm sao biết, Viên Nhất Kỳ chờ ở bên ngoài đồn cảnh sát nhìn thấy Quân Vân Khai đi ra, nhờ hắn hỗ trợ "cứu " một chút.
Đều là người có bối cảnh ở Lê Thành, đương nhiên sẽ liên quan tới nhau, cũng không phải việc lớn gì, Quân Vân Khai liền hỗ trợ đi chào hỏi.
Một hồi mọi người đều đi ra hết, hai người bạn của Thẩm Trần đều cảm giác không thể tiếp tục dây dưa, liền kiếm cớ đi trước Còn lại Trương Dân Sinh liếc nhìn Thẩm Mộng Dao.
"Chó đẻ ! mày còn dám nhìn ?"
Thẩm Trần trừng mắt, kém chút lại muốn đánh người, may mà có Thẩm Mộng Dao giữ lại.
"Trương Dân Sinh" nàng không nghĩ dây dưa, tùy tiện từ trong túi lấy ra trăm tiền " Đây là tiền đền bù, anh cầm đến phòng khám kiểm tra một chút, nếu không đủ tôi sẽ chuyển thêm cho anh"
"Chị!" Thẩm Trần khó chịu " chị cho hắn..."
Thẩm Mộng Dao lập tức trừng mắt với hắn, Thẩm Trần đành phải ngậm miệng.
"..."
Tình hình trước mắt thật sự là cực kỳ vi diệu, Trương Dân Sinh nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của Thẩm Trần, cũng không thể nói thêm được gì. Hắn dù sao cũng cần vội vã rời đi, dứt khoát cầm tiền trong tay Thẩm Mộng Dao, cứng rắn ném một câu " không đủ sẽ tìm cô " rồi đi.

"Má!"
Thẩm Trần thực sự giận đến bốc khói, chống nạnh kém chút hỏi thăm tổ tông mười tám đời của người kia " Đúng là đồ đàn ông thối thái! Chị, chị cho nó tiền, là làm tổn thương em đó nha...trời trời ?"
Thằng em trai này đúng là hổ báo nói nhiều, Thẩm Mộng Dao dứt khoát nhéo lỗ tai hắn " Đi nhanh một chút"
Hai người đi ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Viên Nhất Kỳ liền tới chào, " Thẩm tổng, chị xong việc rồi hả?"
Cô lập tức nhìn Thẩm Trần, tiểu thịt tươi đẹp trai nhỏ tuổi, ngây ngô chưa hết, da trắng nõn, rất có khí khái nam tử hán. Vóc dáng chừng khoảng một mét tám, quần áo thể thao cũng không che được dáng người cân đối khỏe đẹp.
Cánh tay xem ra tráng kiện hữu lực, Viên Nhất Kỳ nghĩ: Quả nhiên là huấn luyện viên quyền kích a.
Đột nhiên nhìn thấy em vợ, Viên Nhất Kỳ còn chưa kịp giới thiệu, Thẩm Trần đã hưng phấn kêu lên " Vết dao chém có vẻ rất chuẩn xác, là tiệm nào mài vậy? Em cũng muốn!"
 "..."
 "..."
Thật đúng là một em trai như quen từ trước, Thẩm Trần một mặt oán thầm, một mặt nhéo hắn một cái
"Đây là bạn ở chung với chị, ừm...gọi là Viên Nhất Kỳ "

Thẩm Trần cởi mở nhe hàm răng trắng bóc cười ngây ngô " chào chị!"
"Ừm"
Viên Nhất Kỳ nhẹ gật đầu, trong lòng nghĩ: " Kỳ thật nên gọi là chị dâu"
Cuối cùng đơn giản chào hỏi, Thẩm Mộng Dao đuổi Thẩm Trần ngồi ở trước lái xe, còn mình cùng Viên Nhất Kỳ ngồi phía sau.

Xe đi được chưa bao lâu, liền nhận được điện thoại của mẹ nàng là Tống Kiều, hỏi nàng có phải Thẩm Trần tới chỗ nàng không.
Rất hiển nhiên, cậu em trai khỏe mạnh kháu khỉnh không biết làm sao từ khổ cha mẹ nàng nghe được chuyện Trương Dân Sinh ngoại tình, liền mua vé tàu cao tốc chạy tới đây đánh người.
Thẩm Mộng Dao kể sơ chuyện ở đồn cảnh sát, Tống Kiều nghe thấy thì tâm đắc, cảm thấy con trai hổ báo này làm sao lại sinh ra được ? May mắn cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, Tống Kiều bàn giao vài câu, bảo Thẩm Mộng Dao nhớ phải " đuổi" Thẩm Trần về nhà.

Thẩm Mộng Dao liên tục gật đầu, nàng lúc trước không có kể chuyện mình ly hôn với nhà, một phần nhỏ nguyên nhân cũng vì cậu em trai này. Quả nhiên vẫn là tới đánh người. Dăm ba câu lại cúp điện thoại, Thẩm Trần lập tức bắt đầu lắm lời " Chị, chúng ta đi đâu ăn cơm ?" " chị, bên này có câu lạc bộ đánh quyền kích không ?" " Chị, em muốn uống trà sữa" " Chị, em có thể đến thăm chung cư chị ở không ?"

"..."
Câu hỏi kín kẽ không một chỗ hở, làm cho người ta tê dại cả đầu, Viên Nhất Kỳ bị làm cho kinh ngạc mà ngây người.
Thẩm Mộng Dao gánh không nổi mặt này " Lo lái xe đi, Tiểu Trần sao lại nói nhiều như vậy"
Nhưng miệng Thẩm Trần là không có ngậm được, Thẩm Mộng Dao chỉ cảm thấy mình muốn ù tai, xem xét Viên Nhất Kỳ cũng rất đồng cảm với nàng. Viên Nhất Kỳ nhếch môi còn giả như bình tĩnh không hiểu sao lại rất buồn cười, Thẩm Mộng Dao có chút nhịn không được bật cười ra tiếng.

Bầu không khí lại có chút thoải mái, một lát sau, Thẩm Mộng Dao chỉ đường cho Thẩm Trần dừng lại, dẫn hắn đi nhà hàng dùng cơm.
Lúc xuống xe lỗ tai còn ong ong, Thẩm Mộng Dao đem Thẩm Trần cùng Viên Nhất Kỳ đến một cái bàn, sau đó chạy đi gọi món, có thể thanh tĩnh một hồi.
Thẩm Trần là người tùy tiện, đi vào bàn ăn cũng mặc kệ, để mặc cho chị hắn đi gọi thức ăn. Viên Nhất Kỳ mỉm cười, nhưng trong lòng lại kêu lên : Thẩm Mộng Dao, em đi gọi thức ăn sao không kêu chị đi cùng ?
Nhưng việc đã tới nước này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Trần khởi động trạng thái lắm lời. "Chị" hắn cố ý nhìn về khu gọi thức ăn hạ giọng nói " Chị có biết nội tình việc ly hôn chị em không ?
"..."
Một tiểu soái ca hết lần này đến lần khác lại có khí chất bà tám nhiều chuyện, Viên Nhất Kỳ do dự không muốn tiết lộ điều gì, đột nhiên linh cơ khẽ động.

"Chị em" cô cũng hạ giọng " trước kia sao lại quen biết cái tên cặn bã đó vậy ? Nàng hẳn là có rất nhiều người thích "
"Mắt chỉ mù đó mà"
Không biết tại sao, Thẩm Trần lại đối với Viên Nhất Kỳ thân thiết kỳ lạ, trực tiếp hé môi với cô " Kỳ thật không thể trách được chị em, tên cặn bã đó lúc trước là chó biến thành người, ngay cả em cũng bị hắn gạt"
Thẩm Mộng Dao còn chưa trở lại, Thẩm Trần liếc mắt một cái nói tiếp: " Chị, không phải em khoe khoang chứ chị em có rất nhiều người theo đuổi, để cho tên cặn bã đó chiếm tiện nghi chủ yếu là vị hắn kiên trì thôi"
Kiên trì sao ? Viên Nhất Kỳ nghĩ: Mình cũng đâu có kém gì.
"Lúc còn ở nhà trẻ, chị em chính là hoa khôi, mấy đứa nhóc con theo đuổi chị em không ngừng, lúc đi thăm hội hoa xuân, bạn học đều dành nắm tay chị em mà đánh nhau"
"Tiểu học có thằng nhóc sáng sớm mua bánh bao sữa đậu nành nhét ở giữa học bàn, hơn nữa hai phần ba bạn học nam đều đến sớm như thế"
"Đến cấp hai, liền gửi thư tình, trong túi xách chị em mỗi ngày đều có hai lá, chỉ đưa cho mẹ xem, mẹ em bệnh nghề nghiệp, mở ra xem sơ tìm thấy sơ hở trong lời nói, dạy lại cho chị em, để bình luận với mấy nam sinh chỗ sai, khiến cho nhiều tên giận quá khóc luôn"
"Đến cấp ba liền ghê hơn nữa, đáng tiếc lúc đó tập trung học hành, không ai dám thổ lộ, lúc thi xong có điểm thi, không ai điểm cao bằng chị em, liền cút qua một bên"
Thẩm Trần nghĩ muốn đem tình sử trì độn của chị hắn kể ra hết, Viên Nhất Kỳ nghe đến say sưa ngon lành, thậm chí còn muốn cắn hạt dưa.
"Ai, cho nên chị em lúc học đại học mới nghĩ đến chuyện yêu đương, chỉ cổ hủ, tới tuổi liền chạy đi kết hôn, tên cặn bã đó mỗi ngày đều đến gặp chỉ, trước kia thật nho nhã lễ độ, theo đuổi rất lâu. Dù sao chị em lại lên nhầm thuyền giặc"
Kinh nghiệm yêu đương của Thẩm Mộng Dao xác thực rất " đơn thuần" Viên Nhất Kỳ rất tán thành, Thẩm Trần lúc này mới thần thần bí bí xích lại gần"
"Chị em hay chiêu phong dẫn điệp lắm, Kỳ tỷ này, có phải chị cũng đang theo đuổi chỉ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro