Chương 74: Cầu tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

======================================

Viên Nhất Kỳ đối với việc Trương Dân Sinh chạy trốn cũng không nóng nảy, bởi vì luôn có người sốt ruột hơn cô. Chuyện tham ô nhận hối lộ đương nhiên có thể lợi dụng, Trương Hân biểu thị cô "thanh lọc" nội bộ, ai biết hành động tra xét sẽ vét được bao nhiêu "bùn"

Chỉ là một phó cục trưởng, thu nhập mờ ám đã hết sức kinh người, phía sau chắc chắn liên lụy rất sâu. Bất kể nói thế nào, mục đích Viên Nhất Kỳ chính là liên quan đến tài khoản đen của sòng bài nhà cô, đúng lúc danh chính ngôn thuận mà thanh lý môn hộ.
Nhưng không nhất thời vội vã, dù sao cũng phải để cho bên kia lên men, hoảng hốt lo lắng ra tay trước thì nàng mới tiện lợi đóng cửa đánh chó.

Tóm lại, Viên Nhất Kỳ nghiêm trị, từ nhà Trương Hân đi ra, về chung cư trước. Mèo nhỏ còn chưa có trở lại, Viên Nhất Kỳ lập tức cảm thấy chán, ngẫm lại buổi sáng đưa Thẩm Mộng Dao đi tòa án nhìn thấy Tống Kiều, lúc này Thẩm Mộng Dao đại khái ở chung với cha mẹ.
Trong điện thoại di động không hề nhận được tin nhắn của mèo con, Trương Dân Sinh chạy trốn, mẹ hắn biết chút nội tình đoán chừng cũng sẽ không làm loạn, ly hôn chắc chắn sẽ thuận lợi. Viên Nhất Kỳ ngáp một cái, có chút buồn ngủ, mấy ngày nay cô đóng vai tiểu bạch kiểm, ban đêm dành thời gian cho công việc, ngày đêm điên đảo.

Cho nên nghĩ đến ngủ một giấc, tùy tiện vọt vào tắm, cùng A Huy bàn giao một số chuyện, nằm uỵch xuống giường liền ngủ mất.
Ngủ một giấc đến tối, bất quá Viên Nhất Kỳ y nguyên có thói quen cảnh giác, nghe thấy tiếng bước chân đến bên cạnh giường liền lập tức tỉnh lại.

Kết quả trông thấy Thẩm Mộng Dao.
Giờ này trời đã tối đen, trong phòng ngủ tia sáng ảm đạm, màn cửa đóng lại chỉ còn một chút khe hở, ánh đèn đường bên ngoài xuyên qua một ít. Sột sột soạt soạt, Thẩm Mộng Dao đưa lưng về phía Viên Nhất Kỳ, dự là sợ đánh thức cô, nhanh chóng thay quần áo rất khẽ khàng, cũng không có bật đèn.
"..."
Viên Nhất Kỳ nằm ở trên giường bên cạnh, con mắt âm thần thích ứng hoàn cảnh, dần dần có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ.
Bóng lưng Thẩm Mộng Dao yểu điệu, tinh tế ôn nhu, da thịt trắng noãn ở trong bóng tối mờ ảo lại trở nên tương phản. Viên Nhất Kỳ an tĩnh nhìn ngắm, phía sau lưng Thẩm Mộng Dao trắng nõn như ẩn như hiện, sau đó ngửi được một mùi thơm nhẹ nhàng quấn quanh.
Đột nhiên có ánh sáng màu quýt chiếu rọi, là đèn ô tô bên ngoài đường lướt qua chiếu vào, xuyên qua màn cửa, bị kéo thành một đường nhỏ, trong phòng thoáng chớp nhoáng. Giây phút sáng lên, còn như sấm sét thốt nhiên sáng lên chốc lát, Viên Nhất Kỳ tiếp lấy ánh sáng kia, rõ ràng trông thấy dáng người uyển chuyển của Thẩm Mộng Dao.

Hình ảnh này so với lúc ở ánh sáng đầy đủ lại không giống, hình ảnh giao thoa trong thoáng giấy, phần lưng mảnh mai cùng mông nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên, giống như phim nhựa chớp tắt, khắc vào đáy mắt thật sâu.
Phòng ngủ không có mở đèn, Viên Nhất Kỳ nhớ tới mèo yêu với cái đuôi vểnh lên đi dưới ánh trăng trên nóc nhà, mị hoặc đến cực hạn.
Cô lặng lẽ ngồi dậy, chân trần bước xuống đất, đứng lên ôm chặt Thẩm Mộng Dao, đặt nàng ở trên tủ quần áo. Thẩm Mộng Dao rõ ràng bị hù dọa, thân thể cứng đờ.
"Cô, cô tỉnh rồi?"
Nhiệt độ cơ thể sau lưng rất ấm, Thẩm Mộng Dao dần dần trầm tỉnh lại. Nàng nghiêng đầu, hơi hơi hất cằm lên, nhẹ giọng hỏi " Tôi đánh thức cô hả ?"
"Không có"
Thanh âm Viên Nhất Kỳ còn mang một chút giọng mũi mới tỉnh ngủ, cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo Thẩm Mộng Dao, đặt cằm lên vai của nàng.
Người trong ngực chỉ mặc một bộ hung y, động tác của Viên Nhất Kỳ lại không mang tình dục, chỉ là rất ôn nhu đặt tay ở rốn nàng.
Thẩm Mộng Dao đứng yên cảm thấy phần bụng ấm áp. Nàng có chút ngốc, bỗng nhiên nghe Viên Nhất Kỳ ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi:
"Hôm nay...thuận lợi không ?"
Không nói ly hôn, nhưng Thẩm Mộng Dao hiểu được " Ừm, rất thuận lợi"

"Vậy là tốt rồi"
Bốn chữ mười phần nhu hòa, giống như lông vũ quét qua trong lòng, ôn nhu không thể tưởng tượng nổi. Không hỏi bất kỳ câu hỏi dư thừa nào, chỉ là " Vậy là tốt rồi"
"..."
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng kèn ngắn ngủi, bất quá thoáng qua lại biến mất, lại nổi bật sự yên tĩnh trong phòng ngủ. Thẩm Mộng Dao không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm...đúng vậy a ly hôn liền tốt.
"Nhất Kỳ, Đi cùng tôi đến Vân Thành có được không
....
Vân Thành cách Lê Thành ba trăm cây số, lái xe nhanh một chút, ba giờ liền có thể đến. Thẩm Mộng Dao uốn người ở ghế phụ ngủ một giấc, về sau bị ánh đèn đường làm cho tỉnh giấc, híp mắt nhìn, đã đến trạm thu phí.
"Muốn đi đâu ?"
Viên Nhất Kỳ giảm tốc độ để đi qua cửa trạm thu phí " Thẩm tổng có ý định gì sao ?"
Các nàng xuất phát lúc chín giờ, hiện tại đã qua mười hai giờ, đã sớm sắp tới nơi. Hai bên đường rộng lớn, đèn đường chiếu sáng không biết mệt mỏi, Thẩm Mộng Dao quay đầu nhìn đèn đường lướt qua bên ngoài cửa sổ, có chút ngơ ngẩn.
"Cô biết cầu tình nhân không?" nàng thu tầm mắt dựa vào chỗ ngồi " Liền đi nơi đó đi"
Vân Thành gần biển, cầu tình nhân liền bắt qua khu ngoại ô phồn hoa, là một nơi du lịch nổi tiếng.

Bất quá đối với Viên Nhất Kỳ mà nói, nơi đó còn mang ý nghĩa đặc biệt
Mười mấy năm trước là tập đoàn Viên thị đầu tư xây nên, về sau bởi vì Viên gia gặp biến cố, Vương thị mua lại cổ phần liền tiếp nhận cải tạo cùng bảo trì.
Bất quá kiểu dáng mới cũng không thay đổi nhiều. Chạy lên cái cầu cao, đêm khuya đường đi cũng không có xe khác, Viên Nhất Kỳ rất nhanh đi đến khu ngoại cảnh Vân Thành. Cửa sông không có bãi biển, hai bên sông nhà cao tầng đứng san sát, nghiễm nhiên là khu phồn hoa buôn bán. Mặc dù đêm tối không còn cửa hàng kinh doanh, nhưng đèn đường không tắt, trông như ban ngày.
Viên Nhất Kỳ đỗ xe ở đầu phố, Thẩm Mộng Dao xuống xe, nhìn phố đi bộ yên tĩnh. Phồn hoa đi qua không còn một ai, u tĩnh vô cùng.
Dạng an bình này dễ dàng khiến người ta thất thần, Thẩm Mộng Dao vô thức di chuyển hai chân, một người chậm rãi đi về phía trước. Trong đầu giống như là không hoạt động, lại giống như dán thành một đoàn, Cái gì cũng không có, lại giống như lộn xộn ở một chỗ.
Đi khắp nơi không mục đích, Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng thở một cái, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn đêm đen như mực.
Ánh đèn phổ chiếu, ánh sao đều bị làm mờ nhạt, Thẩm Mộng Dao ngẩn người nhìn chằm chằm ánh sao nhỏ lập lờ không sáng rõ, đột nhiên cảm thấy một mảnh ấm áp.

Viên Nhất Kỳ từ sau nắm chặt tay của nàng.
"Chúng ta không phải đang hẹn hò sao?"
Viên Nhất Kỳ ôn nhu cười duyên, chuyên chú nhìn Thẩm Mộng Dao, đôi mắt đen sâu tựa hồ ánh sao nhấp nháy. Cô dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Thẩm Mộng Dao " Cho nên nắm tay có được không ?"
Thanh âm cũng rất nhẹ, giống như cầm xúc xích dụ dỗ mèo con.
Thẩm Mộng Dao có chút ngốc, đợi nàng lấy lại tinh thần, đã cùng Viên Nhất Kỳ mười ngón đan xen, sóng vai đi lên phía trước.
"..."
Mới ly hôn liền cùng tiểu bạch kiểm nắm tay ở trên đường không người đi dạo, tựa hồ có chút đột nhiên, nhưng lại hình như nước chảy mây trôi.
Tay phải nắm rất chặt, nhiệt độ đối phương truyền đến lòng bàn tay, ấm áp để người say mê. Thẩm Mộng Dao bị ấm áp này sưởi ấm, lăng lăng nghiêng đầu, nhìn Viên Nhất Kỳ.

Nàng đứng bên trái Viên Nhất Kỳ, nhìn qua cô, đột nhiên cảm thấy người trước mắt là một bức họa cực đẹp...Vết sẹo trên mặt Viên Nhất Kỳ kỳ thật nằm ở mặt phải, cách sóng mũi nàng một chút, nhìn từ bên trái, chính là mảy may không thấy. Không có vết sẹo bắt mắt kia, hình dáng mặt bên của Viên Nhất Kỳ quả thực hoàn mỹ, cô dường như tâm tình thoải mái, khóe môi giương ra độ cong đẹp mắt.
"Làm sao rồi ?"
Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên quay đầu, công bằng chạm vào ánh mắt ngốc nghếch của Thẩm Mộng Dao.
"Ách" Thẩm Mộng Dao đột nhiên hoảng hốt, vội vàng nhìn sang chỗ khác " cái kia, không có gì..."
Càng giấu càng lộ, Viên Nhất Kỳ đang nghĩ trêu chọc nàng hai câu, đột nhiên nghe thấy " Cô rất đẹp"
"..."
Đột nhiên khen cô, Viên Nhất Kỳ thế mà có chút ngượng ngùng, mặt lặng lẽ đỏ một chút. Cô không muốn để Thẩm Mộng Dao biết cô bị khen một câu liền đỏ mặt, cũng nhanh chóng quay đầu, ho khan một tiếng.
"Chị cũng rất đẹp"
"..."
Đột nhiên khen qua khen lại, nhưng lại không có ý tứ, thế là Thẩm Mộng Dao nhìn cửa hàng bên trái nàng, Viên Nhất Kỳ nhìn đèn đường bên phải, riêng phần mình " khiêm tốn" giữ yên lặng.

Bầu không khí tựa hồ xấu hổ, hai người đi về phía trước, liền xuất thần, thế là không có lưu ý. Các nàng mười ngón đan xen, nắm chặt như vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro