Chương 75: không cẩn thận muốn ở trên cầu làm chuyện xấu hổ (hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

======================================

Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên ý thức được: ta tại sao bởi vì bị khen mà xấu hổ?
Chẳng lẽ nên cảm thấy vui vẻ hay sao? Dù sao Thẩm Mộng Dao "có mắt không tròng" lâu như vậy, rốt cuộc phát hiện ra nàng đẹp. Mấu chốt là, cô đem mèo nhỏ làm rất nhiều lần không phải sao ? Xấu hổ cọng lông a?
"..."
Tóm lại xấu hổ thực tế rất "sợ", Viên Nhất Kỳ trong lòng bất mãn, bỗng nhiên dừng lại, cánh tay kéo Thẩm Mộng Dao đi qua.
Các nàng còn nắm tay, Thẩm Mộng Dao không có phòng bị, nha một tiếng trực tiếp bổ nhào vào ngực Viên Nhất Kỳ, một tay khác chiếm hữu chỗ mềm mại của cô.
Động tác có thể so với đùa nghịch lưu manh, Thẩm Mộng Dao bị dọa kém chút nhảy dựng lên, thân thể lắc một cái, mặt càng thêm nóng đến cực liệt. Mèo nhỏ hoảng hốt muốn chạy, lại chân run, suýt té đương nhiên lại bị Viên Nhất Kỳ ôm eo.
Chạy không được, tay còn đặt trên ngực người ta, Thẩm Mộng Dao nghĩ thầm xấu hổ muốn chết.
"Viên, Viên Nhất Kỳ...hả?"
Nàng nghĩ nói vài lời vớ vẩn để hóa giải cục diện trước mắt, cái cằm đột nhiên bị nâng lên, đôi môi chạm vào cánh môi mềm mại.
Viên Nhất Kỳ nhắm mắt lại, lấy môi nhẹ nhàng vuốt ve Thẩm Mộng Dao. Cảm giác ma sát tinh tế khiến người huyết dịch sôi trào, Thẩm Mộng Dao bị ép cảm thụ nhiệt độ đối phương truyền đến, cũng rõ ràng nghe được nhịp tim đập của mình.

Bịch, bịch, bịch...rất nhanh rất loạn. Nhưng nụ hôn này không xâm nhập, Viên Nhất Kỳ rất mau rời đi, ôn nhu nhìn chăm chú Thẩm Mộng Dao nói " Thẩm tổng, chúng ta đến thôi"
"..."
Hết thảy giống như không hề xảy ra chuyện gì, Thẩm Mộng Dao gượng cười hai tiếng, muốn tránh thoát khỏi tay Viên Nhất Kỳ, sau đó vội vội vàng vàng quay lưng đi.

Lặng lẽ che ngực mình, tự nhủ đừng có đập mạnh, mèo nhỏ mờ mịt nâng ánh mắt, mới phát hiện thật đến.
Cầu tình nhân bắt qua sông, ở trên cầu ánh đèn chiếu rọi sự lộng lẫy bên dưới, giống như cầu ô thước mà Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trong truyền thuyết.
Thẩm Mộng Dao lại một lần nữa thất thần, Viên Nhất Kỳ một lần nữa nắm tay dắt bé mèo con đang mơ mơ hồ hồ, đi lên cầu. Ban đêm vì an toàn, bậc thang đi lên cầu bị khóa lại, Viên Nhất Kỳ lại phát huy kỹ năng mở khóa siêu trộm, mở ra cửa dẫn lên cầu.
"..."
Xem như vi quy, Thẩm Mộng Dao trong lòng lại một lần thở dài, hành động xem ra cũng rất thành thật, đi theo Viên Nhất Kỳ lên cầu.
Cao độ nâng lên rõ rệt, Thẩm Mộng Dao đứng ở phía trên, trước mắt là một mảnh bầu trời đầy sao, cùng sông đêm chạm vào nhau, như một mảnh trời chung. Tầm mắt cực kỳ khoáng đạt, Thẩm Mộng Dao có chút cúi đầu, dưới chân lẳng lặng nước chảy, hai bên bờ đèn sáng rỡ, đẹp như một bức tranh.

Không có một ai, tịch mịch cùng thần bí giao nhau, ở trong đêm vô hạn phóng đại. Dường như đưa thân vào vùng quê tự do, Thẩm Mộng Dao đột nhiên cảm thấy bành trướng cảm xúc, đặt hai bàn tay lên miệng làm thành cái loa, đối với biển trời một màu hô to " Tôi ly hôn rồi"

Gió lướt qua, mang theo mùi biển tươi mát, đêm vô tận trống trải nuốt lấy âm thanh. Không có người nghe thấy, lại như tuyên thệ với toàn thế giới, Thẩm Mộng Dao biết mình rất ngây thơ, lại thích loại phóng túng dễ dàng này.

Nàng vui vẻ cười ra tiếng, đuổi tới giải thoát từ trước đến nay chưa từng có.

Viên Nhất Kỳ lẳng lặng đứng sau lưng nàng, lúc này đột nhiên kéo Thẩm Mộng Dao lại, đè ép ra phía sau, đặt lên hàng rào trên cầu.
Hàng rào trọn vẹn đến vai Thẩm Mộng Dao, tay trái Viên Nhất Kỳ đặt lên lan can, tay phải ôm eo nàng, nghiêng người hôn lên.
Cánh môi ôn lương, mang theo khí tức quen thuộc của Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng ngậm lấy môi của nàng, ôn nhu giao mài. Vẻn vẹn trêu chọc mút vào bờ môi, trong gió đêm đột nhiên dâng lên vài tia mập mờ, để Thẩm Mộng Dao có chút không cách nào suy nghĩ.
"Thẩm tổng~"
Cánh môi đều bị thấm ướt, Viên Nhất Kỳ buông Thẩm Mộng Dao ra, bất quá tay phải y nguyên đặt ở trên eo thon của nàng, đem nàng nằm ở trong ngực mình.

Thẩm Mộng Dao có chút thở dốc, ngẩng đầu nhìn Viên Nhất Kỳ. Trong mắt thâm thúy hiện ra ánh sáng ôn nhu, ánh sáng mềm đến không thể nào tưởng tượng nổi.
"Chúc mừng Thẩm tổng ly hôn"
Gió đêm thổi tới, Viên Nhất Kỳ có chút trầm thấp như tơ liễu, nhẹ nhàng mềm mại bay vào lỗ tai Thẩm Mộng Dao.
Ly hôn ước chừng không phải chuyện gì đáng chúc mừng, nhưng đối với Thẩm Mộng Dao, ly hôn so với kết hôn còn đáng chúc mừng hơn nhiều.

Bên tai rủ xuống sợi tóc bị gió phất qua, gãi đến người ngứa ngáy, Thẩm Mộng Dao đưa tay vuốt tóc, đột nhiên cảm giác được tràng cảnh trước mắt có chút lãng mạn.
Ở đêm khuya yên tĩnh, còn có người luôn bên cạnh nàng, nói với nàng " chúc mừng ly hôn"
Đáy lòng mềm mại cứ như vậy bị đánh trúng, ánh mắt Thẩm Mộng Dao cũng là mềm, nàng bình tĩnh nhìn qua Viên Nhất Kỳ, khóe môi chậm rãi giơ lên đường cong xinh đẹp.

Trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, đột nhiên, Thẩm Mộng Dao ôm lấy cổ Viên Nhất Kỳ, nghiêng đầu xích lại gần cô...Môi cách nhau gang tấc, Thẩm Mộng Dao thổ khí như lan, mang theo hương vị câu dẫn, từng tia mị hoặc nói "Đúng vậy, tôi đã ly hôn"
Khoảng cách quá gần, không khí quá mập mờ, Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên kịp phản ứng, co tựa như cô bị giật mình.

"..."
Mèo nhỏ thật sự có chút đùa với lửa, Viên Nhất Kỳ âm thầm vuốt đầu ngón tay, ngo ngoe muốn động. Cô lại có khát vọng, mèo nhỏ câu người như thế, Viên Nhất Kỳ nhíu mày cười một tiếng, đột nhiên đêm Thẩm Mộng Dao đặt ở trên hàng rào, cúi đầu hôn.
Tay trái nâng sau gáy nàng, tay phải ấn lấy eo nàng, Viên Nhất Kỳ thuần thục cạy mở hàm răng Thẩm Mộng Dao, đem lưỡi duỗi đi vào.
"Ưm~"
Tư thái hôn nồng nhiệt, phía sau lưng Thẩm Mộng Dao chạm vào hàng rào, cảm thấy giữa hai chân bị Viên Nhất Kỳ dùng đầu gối đẩy ra.
Nàng mặc váy qua gối, thế nhưng là chất liệu mỏng, đầu gối Viên Nhất Kỳ chui vào, trực tiếp chạm vào chỗ mềm mại kia. Hoa hạch bị chạm vào, tê dại kỳ dị một chút, Thẩm Mộng Dao không kịp phản ứng, lại bị Viên Nhất Kỳ quấn lấy kích hôn.

Cái lưỡi bị bắt lấy quấy làm, trao đổi nước bọt lẫn nhau, mèo nhỏ bị hôn có chút choáng, thế mà quên mình còn ôm cổ Viên Nhất Kỳ. Dạng này ở nơi này còn có thể buông thả, Viên Nhất Kỳ một mặt đói khát hôn nàng, một mặt đem tay phải chui vào giữa chân nàng.
Đầu gối đã đem chân đẩy ra, rất dễ dàng liền có thể sờ nơi đó, lòng bàn tay Viên Nhất Kỳ hướng lên trên, hai ngón tay chạm vào chỗ riêng tư. Cách vải áo, nhưng Viên Nhất Kỳ đối với chỗ âm của Thẩm Mộng Dao đã sớm quen thuộc, cô biết nơi nào là chỗ mẫn cảm của nàng, ngón giữa bỗng nhiên tăng thêm lực, đối với tiểu hạch chạm một chút.

"Ngô..ân~"
Hoa hạch mẫn cảm đùa bỡn như thế, Thẩm Mộng Dao không khỏi run lên. Móng tay Viên Nhất Kỳ bằng phẳng xinh đẹp, móc lấy hoa hạch đùa bỡn cũng sẽ không làm đau Thẩm Mộng Dao, ngược lại có cảm giác tê ngứa.
Cái lưỡi y nguyên chiếm lấy, hạ thân lại bị đùa giỡn, Thẩm Mộng Dao lúc này nghĩ đẩy Viên Nhất Kỳ không kịp, chỉ có thể mềm mềm nằm ở trên người cô.

Trong lúc bất tri bất giác nàng đã không còn mâu thuẫn bị Viên Nhất Kỳ đụng vào, thậm chí có chút thích, cho nên thân thể càng ngày càng thuận theo. Viên Nhất Kỳ sơ đồ thăm dò được đáp lại, mừng rỡ như điên, cô chậm rãi vén lên váy Thẩm Mộng Dao, đưa bàn tay vào.
Da thịt bên đùi bóng loáng tinh tế, cô nhẹ nhàng vuốt ve trêu chọc, tiến lên một bước thăm dò. Thẩm Mộng Dao phản ứng rất đáng yêu, bắp đùi vậy mà có chút phát run, đại khái là dục cự còn nghênh.
"Ba~"
Rốt cuộc buông ra mèo nhỏ, Viên Nhất Kỳ đổi tay nâng sau cổ nàng, sau đó nghiêng đầu hôn cổ cùng xương quai xanh.
"ưm..mmm..."
Da thịt Thẩm Mộng Dao hơi lạnh, môi Viên Nhất Kỳ lửa nóng, nàng bị cái nhiệt độ làm bỏng một chút, kìm lòng không được hất cằm lên. Cái cổ đường nét tinh tế mà trôi chảy, nữ tính ôn nhu thể hiện trong đó, Viên Nhất Kỳ si mê hôn, lại dùng đầu răng khẽ cắn.
"A~"
Giác quan bị kích thích có chút đau, nhịp tim Thẩm Mộng Dao đột nhiên nhanh, thở dốc cũng theo đó mà tăng lên. Bên đùi bị mò đến phát nhiệt, Viên Nhất Kỳ cuối cùng đưa tay lật qua, chạm vào âm bộ nàng.
Lòng bàn tay Viên Nhất Kỳ ấm áp để Thẩm Mộng Dao rung một cái, nơi đó có cảm giác xấu hổ. không đợi trêu chọc dư thừa, âm thần liền có cảm giác sưng lên, tựa hồ muốn nở rộ, để cho người ta hái.
"ừm, Nhất Kỳ ~"
Ở loại địa phương này lại bị gợi lên tình dục, đã xấu hổ lại kích thích, Thẩm Mộng Dao mặt mũi xấu hổ đỏ ửng, đỉnh đầu giống như có bốc khói. Muốn ở loại địa phương này sao ?
"Mèo con " Viên Nhất Kỳ hôn khuôn mặt xinh xắn của nàng " Ngoan, không có ai, chị có thể buông lỏng một chút"
Quảng trường đêm khuya chỉ có hai người nàng, hoàn toàn ở chỗ công cộng lại có sức hấp dẫn khó cưỡng lại, Thẩm Mộng Dao vậy mà mơ hồ hưng phấn lên.
Viên Nhất Kỳ chậm rãi nhúc nhích bàn tay " Thẩm tổng, chị ẩm ướt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro