Chương 14: Bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Hyeljn nói vậy, Hani đồng ý với yêu cầu của Hyelin. Khi biết tin Hyelin bị thương,Le  cùng Junghwa đến thăm. Junghwa vì sợ Hyelin thèm nên đã đem thứ mà Hyelin thích nhất là trà sửa. Lúc cả hai đang trò chuyện thì Hani và Le ra ngoài nói chuyện:

-"Rốt cuộc thì cậu đã biết tại sao Hyelin bị thương chưa?" Le thiếu kì hỏi Hani.

-"Tôi rất muốn biết kẻ nào đã đánh lén em ấy. Ngoài ra, tôi còn nhờ cậu một chuyện."

-"Nói đi."

-"Sửa chiếc điện thoại này. Phục hồi lại dữ liệu trong này."

Nói rồi, Hani lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra đưa cho Le. Le tuy có chúy thiếu kì nhưng vẫn cầm chiếc điện thoại rồi bỏ vào túi.

Đã được 3 ngày Hyelin nằm viện. Hyelin cảm thấy cực kì buồn chán nên đã xin Hani cho mình xuất viện. Chiều theo ý Hyelin, Hani cho Hyelin xuất viện.

Đưa Hyelin về Ahn gia, Hani dìu Hyelin lên phòng rồi kêu người quản gia vào giới thiệu với cô:

-" Hyelin, đây là dì Dang, là quản gia ở đây. Lúc trước dì ấy có công việc về quê nên hai người chưa gặp nhau. Từ đây về sau, dì Dang sẽ chăm sóc cho em những lúc tôi không có nhà."

Khi giới thiệu với Hyelin xong, Hani ôm lấy đầu và hôn lên trán Hyelin, nói:

-"Em nghĩ ngơi đi. Tôi trở về công ty xử lý chút việc."

-"Được."

Nói rồi, Hani bước ra ngoài rồi lái xe đến công ty. Hyelin nằm trên giường, dì Dang bước đến bên cô, nở nụ cười hiền hậu:

-"Cô chủ cần gì cứ nói với tôi."

-"Dì Dang, dì đừng gọi con là cô chủ."

-"Dạ, không được. Nếu tiểu thư biết sẽ la tôi mất."

-"Mà dì Dang, dì làm ở đây được bao lâu rồi? L"

-"Từ lúc tiểu thư còn rất nhỏ. Tiểu thư là do tôi chăm sóc từ nhỏ đến lớn."

-"Nói vậy là dì hiểu tính cách của chị ấy?"

-"Dạ."

-"Dì Dang, dì có biết nấu món canh cá tuyết không?"

-"Cô chủ muốn ăn à?"

-"Lúc trước mẹ hay làm món này cho cho con. Bây giờ dì làm cho con ăn có được không?"

-"Được. Cô chủ cứ nằm đây đợi tôi. Khi làm xong tôi sẽ đem lên."

-"Con muốn xuống dưới ăn."

-".Dạ."

Dì Dang cung kính nói rồi dìu Hyelin xuống dưới. Sau khi làm xong món canh cá, dì Dang đem đến cho Hyelin. Chỉ vừa niếm thử một miếng thôi mà cô đã khen hết lời. Thấy cô vui như vậy, dì Dang cũng vui lây. Dì nói:

-"Nhìn cô chủ, tôi nhớ lúc tiểu thư khoảng 16 tuổi. Tiểu thư có dẫn một vị tiểu thư về đây. Lúc đó, vị tiểu thư đó cũng hỏi tôi có biết làm món canh cá không và yêu cầu tôi làm cho cô ấy ăn. Khi ăn, cô ấy rất vui và luôn miệng khen món canh cá. Nhưng từ hôm đó đến bây giờ, tôi không thấy thiếu gia đưa cô ấy đến đây nữa."
Nói xong, dì Dang ủ rũ cuối mặt xuống.

Chiều đến,Hani làm xong việc liền nhanh chóng trở về vì hiện tại cô rất nhớ Hyelin.Vừa về đến nhà.dì Dang nói Hyelin vừa uống ly sữa và vừa chợp mắt một lúc.Nghe vậy Hani cảm thấy yên lòng.Sau khi Hani ăn tối xong,Hani quay trở lại phòng ngủ.

Khi Hani cởi áo khoác xong liền tiến  đến bên cạnh Hyelin,lấy tay sờ những đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt xinh đẹp của Hyelin.Hyelin đang nằm thì nghe tiếng động nên mở mắt.Nghĩ là mình đã đánh thức Hyelin nên Hani nói:

-"Tôi đã đánh thức em sao?"

-"Không.là do tôi ngủ suốt nên bây giờ không thể ngủ được nữa."

-"Tôi đi thay đồ,em có muốn ăn chút gì nữa không?"

-"Không,tôi không cảm thấy đói."

-"À,mà tôi có việc muốn hỏi chị.Lúc trước chị có đưa một người khác vào nơi này đúng không?" Khi Hani định vào nhà tắm thì Hyelin nói tiếp.

-"Sao em lại hỏi như vậy."

-"Tôi cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.Giống như đã từng ở đây.Nhưng nhất thời không nhớ ra."

Thấy trí nhớ của Hyelin có phần phục hồi,Hani nghĩ:

-"Trí nhớ của em đã dần hồi phục rồi.Tôi sẽ giúp em nhớ lại tất cả."

Đã hai ngày kể từ khi Hyelin trở về Ahn gia .Chỉ mới hai ngày nhưng Hyelin cảm thấy mình ngày càng tăng cân.Ngày nào Hani cũng ép Hyelin bồi bổ thân thể.Ở lại Ahn gia Hyelin chỉ sợ khi trở về Park gia sẽ không có ai nhận ra mình.

Trong lúc Hani ép Hyelin ăn thì Ahn Sungki trở về.Ông không tin vào mắt mình vì ông đi công tác chưa đến một tháng Hyelin đã tròn trịa ra hẳn. Nhìn lên đầu Hyelin,ông có thấy băng một miếng băng trắng.Ông nhanh chóng lo lắng chạy lại hỏi Hyelin và Hani:

-"Hyelin,đầu con bị sao vậy?"

-"Dạ,con bất cẩn bị thương.Không sao đâu ba."

-"Không sao là được rồi."

-"Ba,công tác lần này có thuận lợi không?"

Hani muốn chuyển qua chuyện khác nên nói:

-"Rất tốt.Hani lát nữa lên phòng,ba có chuyện bàn bạc với con."

-"Dạ."

Nói rồi,những người giúp việc đều đem đồ của ông lên phòng.Hani đi theo lên phòng bàn chuyện.Vừa lên đến phòng,ông đã vội vàng hỏi:

-"Tại sao Hyelin lại bị thương? Lúc nãy ba hỏi con bé nhưng có vẻ con bé đang che dấu một điều gì đó."

-"Dạ theo những người hầu nói thì họ nhìn thấy Hyelin nằm ngay chỗ hoa viên. Dưới đất có rất nhiều máu và kế bên có chiếc điện thoại như đã có người đụng tay vào.Con đã nhờ Le sửa chiếc điện thoại rồi."

-"Tốt lăm. Nhưng con nhớ hãy chăm sóc tốt hơn cho con bé."

-"Con biết rồi."

Trong lúc nói chuyện,hai người họ không để ý toàn bộ cuộc nói chuyện đã bị Jia nghe đươc.Jia nghĩ trong lòng:

-"Diệt cỏ phải diệt tận góc.Điện thoại của cô ta nếu như đến lúc sửa xong thì nhất định sẽ nói với mọi người mình là kẻ đã đánh cô ta bị thương.Hyelin,tôi có món quà rất đặc biệt tặng cho cô.Hãy chờ đón món quà của tôi."

Nghĩ rồi Jia mỉm cười hiểm độc.

Đã gần một tuần rồi nhưng Hani không về nhà do công việc tại công ty quá bận.Hani nhận được cuộc gọi của dì Dang nói là Hyelin bị sốt rất cao.Đã ba ngày rồi Hyelin không ăn gì. Nghe tin Hani vọi tạm dừng tất cả công việc để quay về nhà.

Vừa về đến nhà,dì Dang chạy đến, Hani liền hỏi:

-"Ba tôi không có nhà sao?"

-"Ông chủ đi nghỉ dưỡng tại suối nước nóng rồi thưa tiểu thư."

-"Hyelin bây giờ sao rồi?"

-"Cô chủ sốt rất cao,đã ba ngày nay không chịu ăn gì.Tôi mời bác sĩ đến nhưng cô chủ không chịu."

Nghe dì Dang nói vậy,Hani nóng lòng chạy thẳng lên phòng xem Hyelin như thế nào. Lên đến phong,Hani thấy Hyelin bịt chăn từ đầu đến chân. Hani nói thế nào Hyelin cũng không chịu mở chăn ra.

-"Hyelin."

-"Hani,là chị à?"

Hani tiến lại gầ. Nhưng bị Hyelin ngăn lại.

-"Đừng lại gần tôi,bệnh tôi có thể lây đó.Tôi không muốn lây bệnh cho chị."

-"Tôi sẽ gọi bác sĩ."

-"Không được.Nhưng chị hãy gọi Jia qua đây giúp tôi."

-"Để làm gì?"

-"Tôi xin chị đấy.Hãy giúp tôi gọi Jia qua đây."

-"Được."

Hani cảm thấy khó hiểu,Hani không hiểu tại sao Hyelin lại muokns gặp Jia.

Hani đứng trước của phòng Jia và gõ cửa.

-"Cốc....cốc.....cốc."

-"Ai đó?"

-"Là chị đây!"

Nghe tiếng Hani,Jia nhanh chóng chạy ra mở cửa.

-"Chị hai tìm em có việc gì?"

-"Hyelin có việc nên nhờ chị qua đây gọi em."

-"15 phút nữa em đến."

-"Được."

Nói rồi Jia đóng của thật mạnh,gương mặt tỏ vẻ không vui. Nhưng rồi Jia lại nhếch mép cười rồi nghĩ:

-"Giờ thì đã biết hậu quả dám đối đầu Jia này chưa.Đợi sau khi cô  chết tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cho Hani."

-"Tôi đã gọi Jia đến rồi."
Sau khi gọi Jia xong, Hani nhanh chóng quay lại phòng.Hyelin nói với Hani:

-"Cảm ơn chị!Nếu chị cảm thấy không phiền, xin chị hãy vào nhà tắm ở trong. Khi nào tôi gọi thì chị hãy ra đây."

-"Em định làm gì hả?"

-"Có lẽ đây là yêu cầu cuối cùng của tôi. Xin chị hãy làm theo."

Khi nghe Hyelin nói vậy, Hani cảm thấy rất nghi ngờ. Dự cảm có chuyện gì đó không hay.

15 phút sau Jia đến. Jia nghênh mặt bước vào.

-"Hừ...hừ..."

-"Hyelin, cô tỉnh lại đi."

-"Cô đến rồi ư?"

-"Thật ra tôi cũng chẳng muốn đến đây làm gì. Nhưng bây giờ tôi đến là để nói cho cô biết lí do tại sao cô sắp chết."

-"Thì ra là cô đã hại tôi."

-"Phải."

Trốn trong nhà tắm, Hani không tin những gì mình vừa nghe được. Hani rất muốn chạy ra ngoài để hỏi thẳng Jia lí do tại sao lại hảm hại Hyelin. Nhưng Hani lại càng không thể ra vì như vậy sẽ làm hư kế hoạch của Hyelin. Hani đành tiếp tục ở lại nhà tắm, nghe tiếp cuộc nói chuyện của hai người.

-"Hyelin, tranh giành với tôi sẽ không có kết cuộc tốt. Từ đầu tôi đã nhắc nhở nhưng cô lại không nghe. Hậu quả bây giờ, cô tự gánh lấy."

-"Hyelin tôi từ trước đến giờ đều rất minh bạch. Cho dù chết cũng phải chết một cách minh bạch. Trước khi chết, tôi muốn biết lí do tại sao mình lại chết."

Nghe Hyelin nói vậy, Jia tiến lại gần chiếc bàn bên cạnh giường Hyelin. Tay cầm lấy chiếc hộp vuông kế bên, giọng nói ma quỷ của Jia vang lên:

-"Cô cảm thấy món quà này tôi tặng cô như thế nào?"

-"Thì ra là nó."

-"Phải. Trong chiếc hộp này có tẩm một chiếc kim độc. Khi cô mở hộp ra, chiếc kim cùng lúc đó sẽ được bắn vào người cô khiến cô trở tay cũng không kịp."

-"Nhưng cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị Hani. Tôi sẽ khiến cho chị ấy cảm thấy tôi mới là người xứng đáng làm vợ của chị ấy." Jia nói tiếp với giọng ma quỷ.

Nghe Jia nói vậy, Hyelin từ từ ngồi dậy. Jia liếc nhìn với ánh mắt đầy khinh bỉ:

-"Sao hả, trước khi chết định viết di chúc nhường chồng cho tôi sao?"

Nghe thấy câu này của Jia, Hyelin cười với thái độ xem thường.

-"Đã mấy ngày rồi không ngồi dậy. Bây giờ thật sự không ngồi nổi nữa!"

-"Cô... cô thật sự không sao?" Jia như không tin vào mắt mình, Jia cứ nghĩ Hyelin sắp chết.

-"Người như tôi sao có thể chết sớm như vậy được."

-"À mà Hani chị ở trong nhà tắm cũng lâu lắm rồi.Chị mau ra đây đi."

Jia mặt xanh hết cả lên.Jia không ngờ những lời độc ác lúc nãy mình nói đã được Hani nghe hết tất cả.

Hani bước ra từ nhà tắm với khuôn mặt giận dữ.Hani nhìn Jia với ánh mắt muốn giết Jia ngay lập tức.Thấy hai người họ trong hoàng cảnh như vậy,Hyelin nở một nụ cười. Nhưng nụ cười này chính Hyelin cũng không biết là đang vui hay đang buồn.

-"Những lời lúc nãy cô em gái thân yêu của chị nói,chắc chị cũng nghe hết."

Hani thật sự không tin những gì lúc nãy mình nghe được. Nhưng chính những thứ Hani không tin mới thật sự là sự thật.Hani nói với giọng đầy thất vọng.

-"Jia,tại sao em lại làm như vậy?Tại sao em lại hại Hyelin?"

-"Chị hai,không phải như chị nghĩ đâu.Là chị ta,chị ta đã lười em."

Nói rồi Jia rơi hai hàng nước mắt,chỉ thẳng vào người Hyelin.

-"Chuyện đã như vậy mà em lại còn gạt chị.Em có biết những chuyện em làm suýt nữa hại chết Hyelin hay không?"

Lúc này cơn tức giận của Hani không thể kìm lại được.Hani nói lớn tiếng.

-"Chị hai,em xin lỗi.Là em sai rồi."

-"Xin lỗi.Em hại em ấy rồi bây giờ lại nói tiếng xin lỗi xem như không có gì."

-"Em mau dọn quần áo rời khỏi Ahn gia đi.Chị không muốn gặp lại em nữa."

Nghe những lời tuyệt tình từ Hani nói ra.Jia rơi nước mắt,hai chân khuỵ xuống.Miệng luôn van xin Hani đừng đuổi mình:

-"Chị hai,xin chị đừng tuyệt tình với em như vậy.Nếu chị đuổi em đi,ba nhất định sẽ không tha cho chị."

-"Chuyện này em đừng lo.Với lại bây giờ em nghĩ ba tin tôi hay tin em?"

-"Khoan đã,trước khi cô đi.Tôi muốn cho cô và chị nghe cái này."

Hyelin nghe hai người họ nói chuyện nãy giờ.Miệng bắt đầu cười nhạt rồi nói.Hyelin lấy trong túi mình ra chiếc điện thoại rồi cho hai người họ nghe đoạn nói chuyện giữa cô và Jia.

-"Lúc nãy cô và chị Hani, hai người đã làm gì hả?"

-"Hani. Cô kêu nghe ngọt quá nhỉ."

-"Đừng nói vòng vo, mau nói đi."

-"Cô có biết mình đang nói chuyện với ai không? Cô đang nói chuyện với chị dâu tương lai của mình đó. Ăn nói cho cẩn thận."

-"Tôi nói cho cô biết, chị Hani chỉ thuộc về mình tôi thôi. Cô muốn đấu với tôi, còn lâu."

Sau khi nghe xong đoạn ghi âm.Cơn tức giận của Hani không thể kìm chế được nữa,Hani quát to:

-"Thì ra Hyelin bị thương cũng là do em làm.Em thật sự rất độc ác."

-"Em...."

-"Không cần nói nữa. Hãy mau dọn ra khỏi Ahn gia. Đừng để tôi gặp lại."

-"Chị hai,em sẽ rời khỏi đây.Nhưng trước khi đi,em muốn hỏi Hyelin một chuyện."

Nói rồi Jia quay sang Hyelin hỏi:

-"Nếu như cô đã nhận hộp quà của tôi nhưng lại không bị gì?"

-"Vậy là cô không biết rồi.Tôi rất cẩn thận trong việc nhận bưu phẩm đặc biệt!"

Sau khi nghe Hyelin nói xong,Jia cười khổ

-"Cả đời tôi chưa chịu thua ai.Nhưng không ngờ gặp phải cô."

-"Dì Dang mau kêu người dọn hết tất cả đồ của Jia vào vali,không được chừa lại bất cứ thứ gì.Còn nữa sau này không được để cho cô ta quay lại Ahn gia."

Khi Hyelin nói xong,Hani gọi dì Dang đứng ở ngoài phòng vào nói.Dì Dang lập tức cho người đi thu dọn đồ.Còn về phần Hyelin,Hani tiến lại gần.Cảm thấy có mùi vị nguy hiểm tỏa ra,Hyelin liền chuyển qua chuyện khác. Hyelin rời khỏi giường miệng vui sướng nói:

-"Ba ngày nhịn đói,cuối cùng cũng được ăn rồi."

-"Thì ra em đã nhớ tất cả."

-"Đến cả chị,tôi cũng lừa,xin lỗi nhé! Nhưng muốn lừa địch thì trước hết phải lừa quân ta mà."

-"Thế còn gương mặt tái nhợt của em?"

-"Chị thử nhịn đói vài ngày, rồi thoa tí phấn lên."

-"Em đúng là nhiều kế thật."

-"Nhưng lời xin lỗi lúc nãy,tôi không chấp nhận.Phải chứng minh bằng hành động."

Hani nói tiếp nói rồi Hani ôm lấy Hyelin rồi ngã người về phía giường ở sau lưng.Quấn quýt lấy đôi môi của Hyelin.Đôi tay hư hỏng lại luồn vào bên trong.

Hyelin cảm nhận được hương vị nguy hiểm đang đến gần nên lên tiếng:

-"Hani,tôi khó thở,với rất lại đói."

-"Tha cho em lần này.Theo tôi xuống dưới ăn."

Nghe Hyelin nói vậy,Hani bèn tha cho cô lần này.Ngồi dậy rồi dẫn Hyelin xuống dưới nhờ dì Dang nấu đồ ăn cho Hyelin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro