Chương 15: Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tại một quán cafe, bên trong quán có hai cô gái luôn tạo cho tất cả mọi người sức hút, ánh mắt đều chú tâm vào hai người. Junghwa cầm tách trà lên, nhấp môi rồi nói:

-"Cậu đã khỏe hơn chưa? Lúc nghe nói cậu bị bệnh, tớ định qua thăm nhưng lại nhận được thông báo cậu đã khỏe. Định khi cậu hết bệnh mới hẹn cậu. Không ngờ cậu lại hẹn tớ đến."

-"Tớ không sao. Chỉ là suốt ngày nằm ở nhà chán quá nên mới hẹn cậu. Cũng tại cái tên Hani đó. Không cho tớ ra ngoài."
Nói rồi, Hyelin làm vẻ mặt hờn dỗi ai kia.

Hôm nay, Hani có cuộc họp quan trọng tại công ty nên Hyelin đã lén hẹn với Junghwa đi chơi. Hyelin xin dì Dang đừng nói cho Hani biết. Nếu không Hani lại la là không nghe lời và lại trách dì Dang. Hyelin thương dì Dang lắm, tuy Hyelin và dì chỉ mới quen biết nhau nhưng khi biết hoàn cảnh gia đình dì, Hyelin không khỏi xúc động.

Dì Dang lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Cha đi ngày trước là tài xế cho Ahn Sungki. Ông là một người tốt bụng, và rất trung thành. Cũng may mắn cho ông, Ahn Sungki luôn tin tưởng ông. Đã nhiều lần ông bị người khác hãm hại nhưng Ahn Sungki luôn tìm ra chân tướng để ông không bị oan.

Có một hôm, khi ông đang trên đường đưa Ahn Sungki đi làm thì gặp một đám lưu manh chặn đường tống tiền. Cả ông và Ahn Sungki cùng hợp sức đánh những tên lưu manh. Khônh ngờ, do sơ ý, một tên lưu manh khác lấy dao từ trong người, tiến thẳng về phía Ahn Sungki. Biết Ahn Sungki sắp gặp nguy hiểm, ông không ngần ngại đỡ giúp Ahn Sungki nhát dao.

Trên đường đưa ông đến bệnh viện, ông đã nhờ Ahn Sungki chăm sóc tốt cho dì Dang. Sau đó, ông đã ra đi mãi mãi không quay trở về. Chỉ là lúc đó ông không biết, dì Dang đang ở nhà chờ ông ăn tối.

Khi nghe được hoàn cảnh của dì, Hyelin không biết làm gì ngoài việc động viên và an ủi dì.

Bỏ qua chuyện của dì Dang. Junghwa đưa Hyelin vào khu thương mại. Cả hai đúng là rất may mắn đi đúng ngay ngày giảm giá. Cả hai mua hết bộ này đến bộ khác không biết đã mua bao nhiêu.

Lúc này, sau khi kết thúc cuộc họp. Vì nghĩ đến công ty sắp có tổ chức một buổi tiệc nên Hani nhanh chóng chạy ngay đến trung tâm thương mại. Vừa bước vào cửa, Hani thấy Hyelin và Junghwa cười cười nói nói, trên tay cầm rất nhiều túi quần áo.

Thấy vậy, Hani nhanh chóng lấy điện thoại trong túi áo ra gọi ngay cho Hyelin.

-"Alo, Hyelin, tôi nhớ em lắm."

-"Ờ."

-"Em đang ở đâu vậy?"

-"Ờ thì... thì chị không cho tôi ra ngoài nên tôi đang ở nhà."

-"Có thật không?"

-"Đương nhiên là thật rồi."

-"Em đúng là nói dối không chớp mắt."

-"Tôi nói dối... lúc... nào...chứ."

Hyelin quay qua thấy Hani đang cầm điện thoại nói chuyện. Tiếng Hyelin nói trong điện thoại bắt đầu nhỏ lại. Ánh mắt nhìn Hani với vẻ sợ hãi.

Hyelin hoảng sợ, cô vừa sợ nếu Hani bắt được mình, không biết Hani sẽ phạt cô như thế nào: hôn, không cho cô ra ngoài, nhốt cô trong phòng hay..... . Vừa nghĩ Hyelin đã có cảm giác rất sợ. Hyelin nhanh chóng đưa mấy túi đồ của mình cho Junghwa rồi chạy nhanh đến cửa ra vào, gọi taxi trở về Ahn gia.

Hani từ từ tiến đến chỗ Junghwa, Hani đi đến lấy mấy túi đồ của Hyelin rồi nhanh chóng trở lại xe, chạy thẳng về Ahn gia. Còn Junghwa lúc này không hiểu chuyện gì đã xảy ra cả. Junghea mở tròn mắt rồi chớp chớp nháy nháy.

Vừa về đến Ahn gia, Hyelin chạy thẳng lên phòng, khóa trái cửa lại. Khi Hani vừa về đến nhà, anh hỏi dì Dang:

-"Hyelin đâu rồi?"

-"Không biết có chuyện gì mà cô chủ rất sợ hãi. Chạy thẳng lên phòng. Tôi định lên đó xem có chuyện gì. Hay tiểu thư lên xem thử."

-"Được, tôi biết rồi. Dì cầm giúp tôi mấy cái này."

Nói rồi, Hani đưa cho dì Dang mấy túi đồ Hyelin vừa mới mua rồi chạy thẳng lên phòng. Đứng trước cửa, Hani gõ cửa nhưng Hyelin không trả lời, mở cửa mãi nhưng không mở được. Biết Hyelin đã khóa cửa bên trong, Hani nói:

-"Hyelin, em mau mở cửa cho tôi."

-"Còn lâu."

-"Tôi cho em hai lựa chọn. Một là mở cửa cho tôi. Hai là tôi lấy chìa khóa dự phòng. Nếu như tôi vào được trong đó sẽ không tha cho em đâu. Mau mở cửa ra."

-"Đừng. Tôi sẽ mở cửa, nhưng chị phải hứa với tôi là đừng phạt tôi."

Nói rồi, Hyelin thít một hơi thật sâu. Lấy hết bình tĩnh để mở cửa cho Hani.

Vừa vào trong, Hani đã lấy chân đóng sầm cửa lại rồi khóa nó. Biết có nguy hiểm sắp đến gần, Hyelin lùi về phía sau thì bị vấp phải giường ngủ, té xuống.

Hani từ từ ngã người về phía Hyelin. Hyelin nhanh chóng thoát khỏi tư thế ám muội, đứng ngay ngắn trước mặt Hani. Hani tiến lên một bước, Hyelin lại lùi về sau một bước. Hani vừa tiến lên, vừa hỏi:

-"Em rốt cuộc còn lừa tôi những chuyện gì?"

-"Tôi không có lừa anh."
Nói rồi, Hani ép Hyelin vào tường một tay vịn tường.

-"Tôi kêu em ở nhà, em lại không nghe. Trốn đi chơi với Junghwa.Đã vậy còn không biết lỗi của mình, còn nói dối với tôi là đang ở nhà. Em nghĩ tôi sẽ phạt em như thế nào?"

-"Là ai quá đáng hơn hả. Không cho tôi đi chơi.Với lại lúc nãy đã hứa là không phạt tôi rồi. Chị định không giữ lời?"

-"Tôi không có hứa là không phạt em. Là tự miệng em nói rồi mở cửa cho tôi mà."

-"Chị...."

Chưa nói xong thì môi Hyelin đã bị Hani hung bạo chiếm lấy. Đôi môi Hani không chịu rời khỏi đôi môi của Hyelin Lúc này đầu óc Hyelin choáng voáng, nhất định phải nghĩ cách thoát ra hoàn cảnh này. Hyelin cắn thật mạnh vào môi Hani khiến môi Hani bị chảy máu. Hani giật mình, Hyelin nhanh chóng đẩy Hani ra. Hani nhìn Hyelin với cặp mắt oán giận. Ở ngoài phòng, dì Dang cầm những túi quần áo của Hyelin đứng ngoài phòng gõ cửa. Hani liếc cô rồi tiến đến mở cửa.

Khi Hani mở cửa, dì Dang nhìn thì thấy môi Hani đang chảy máu. Dì hoảng thốt hỏi:

-"Tiểu thư, môi của cô... ?"

-"Không sao. Dì lên đây có việc gì?"

-"Tôi đem cái này lên cho cô chủ."

Nói rồi, dì đưa mấy cái túi quần áo cho Hani.Hani cầm rồi nói với dì.

-"Dì xuống dưới dọn cơm đi."

-"Dạ."

Dì Dang nói rồi thì đi xuống dưới nhà dọn cơm theo lời Hani. Hani quay qua nhìn Hyelin bằng ánh mắt lạnh lùng. Hani buông tay cầm đồ của Hyelin khiến chúng rơi tứ tung xuống đất. Hani lạnh lùng nói với Hyelin:

-"Em ở đây kiểm điểm đi. Xem bản thân mình làm đúng hay sai. Nếu không đừng hòng ăn cơm."

Nói rồi, Hani quay lưng bước đi không để tâm Hyelin đang khom người nhặt đồ. Sau khi nhặt xong, Hyelin nhanh chóng đi xuống. Thấy Hani không quan tâm mình, vẫn ung dung ngồi ăn. Hyelin nghĩ:

-"Chị ấy là đang giận mình sao?"

Hani vẫn ung dung ngồi ăn, không quan tâm đến Hyelin. Hyelin rất muốn biết tại sao Hani lại trở nên như vậy nên hỏi:

-"Hani,chị....chị là đang giận tôi sao?"

Thấy Hani không trả lời, Hyelin nói tiếp:

-"Tôi xin lỗi, là tôi sai. Tôi không nên nói dối chị. Tôi biết những chuyện gì tôi làm, chị đều biết tất cả. Cho dù có nói dối chị cũng không được."

-"Nếu chị không gặp tôi, vậy tôi đi đây."

Nói rồi, cô cầm điện thoại tiến ra ngoài. Vừa đi ra đến cửa, cô nhận được điện thoại của 'người tình trong mộng'. Hyelin hớn hở liền bắt lên nghe.

-"Alo, học trưởng. Em nghe đây."

-"Hyelin, em có rãnh không? Chúng ta đi uống nước nha."

-"Dạ được."

-"Nhưng mà... chồng tương lai của em có đồng ý không?"

-"Chị ấy.... không sao đâu. Gặp nhau ở đâu vậy học trưởng?"

-"Là quán em thích nhất."

-"Là Full moon sao. Em không ngờ anh lại nhớ những gì em thích."

-"Đương nhiên là anh luôn nhớ. Lát gặp lại."

-"Dạ."

Nói rồi, Hyelin nhanh chóng bắt taxi đến quán. Không ngờ vừa vào quán đã thấy Lee  rồi đó trước. Hyelin vui vẻ cười với anh rồi đi lại bàn. Hyelin vừa ngồi xuống, người phục vụ đã đem nước ra. Hyelin càng ngạc nhiên khi Lee vẫn còn nhớ món cô thích nhất. Sau khi cả hai cùng ăn xong. Hyelin đi đến cửa hàng sách lúc trước cô hay vào. Chọn được vài quyển sách và định trở về Ahn gia. Bất chợt cơn mưa lớn kéo đến.

Hyelin liền lấy chiếc túi xách che mưa. Vừa chạy vừa che, bỗng một chiếc BMW màu đen chạy đến chỗ cô. Lee từ trong xe cầm theo một chiếc ô che mưa cho cô rồi nói:

-"Hyelin, em mau lên xe đi. Anh đưa em về."

-"Cảm ơn anh."

Nói rồi, Hyelin bước lên xe. Khi xe đã dừng lại. Hyelin tỏ vẻ ngạc nhiên với nơi mà Lee đưa cô đến. Hyelin nói với giọng khó hiểu:

-"Đây là đâu vậy?"

-"Là nhà của anh. Anh không muốn em về nhà rồi bị cảm."

-"Nhưng mà..."

-"Không nhưng gì hết. Em mau vào đi."

Nói rồi, Lee bước xuống xe, Hyelin nhanh chóng đi theo sau. Leee đi vào nhà tắm lấy cho Hyelin chiếc khăn rồi đưa cho cô, nói:

-"Em mau vào phòng của anh thay đồ đi. Đồ anh cũng để ở trong."

-"Đồ sao?"

-"Em xem em bây giờ như một con mèo nhỏ bị mắc mưa vậy.Anh không muốn lần sau gặp sẽ thấy em bị cảm. Nhanh lên đi."

Hyelin quay đi với gương mặt tươi cười vui vẻ. Hyelin bước vào phòng của Lee. Hyelin ngạc nhiên vì ở đây treo rất nhiều ảnh lúc anh còn đi học. Cạnh bên giường Lee có để một tấm ảnh. Trong bức ảnh có cô, Lee và Junghwa chụp lúc tốt nghiệp. Cả ba đều cưới rất hạnh phúc.

Trong lúc đợi cô thay đồ, Lee thấy điện thoại của Hyelin có người gọi. Liền cầm lên thấy dòng chữ 'Hani ác ma'. Lee chợt phì cười khi thấy dòng chữ ấy rồi ung dung nghe máy. Khi Lee nghe máy, một giọng nói ấp ám kèm theo sự lo lắng phát ra.

-"Hyelin, trời đang mưa lớn. Em đang ở đâu vậy để tôi qua đón em?"

-"Chủ tịch Ahn, là tôi Lee đây. Hyelin cô ấy đang ở trong phòng của tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về, cô đừng lo lắng quá."

Nói rồi, Lee tắt máy. Còn Hani bên này đang tức giận. Lúc này trong đầu Hani nghĩ rất nhiều chuyện: tại sao Hyelin lại ở trong phòng của Lee, hai người họ đang làm gì,.... . Hani nhanh chóng kêu trợ lí đứng kế bên. Định vị xem hiện tại điện thoại Hyelin đang ở đâu sau đó gọi điện báo cho cô.

Khi Hani xuống hầm giữ xe chưa đến 5 phút thì đã nhận được cuộc gọi của trợ lí. Trợ lí nói với Hani là hiện tại điện thoại Hyelin đang ở gần một tiệm sách và đã gửi định vị qua cho Hani. Biết được chỗ Hyelin đang ở, Hani nhanh chóng chạy đến đó.

Khi Hyelin đã thay đồ xong hiện tại đang mặc một chiếc áo sơ mi phủ xuống đùi. Hyelin đi ra phòng khách, thấy Lee đang ngồi trên ghế. Định qua ngồi kế Lee thì bị vấp chân ngã lên đùi Lee.

Đúng lúc đó, Hani đang tức giận nên cũng bước thẳng vào nhà Lee mà không bấm chuông. Thấy cảnh trước mắt, cơn tức giận của Hani càng lớn hơn. Hani tiến lại gần Hyelin rồi nắm chặt lấy tay cô kéo ra xe. Hyelin định giải thích với Hani là do lúc nãy mình bị ngã nhưng Hyelin biết dù mình có nói thì Hani vẫn không tin.

Khi Hyelin đã vào trong xe, Hani nhanh chóng đưa cô trở về Ahn gia và nắm thật mạnh vào cổ tay của Hyelin khiến nó đỏ và đau lên. Hani tức giận kéo cô vào phòng và quát:

-"Tôi đã nói là em không được đi gặp tên Lee đó. Tại sao không nghe lời tôi."

-"Nghe lời chị. Chị nghĩ chih là ai? Ngay cả khi tôi đi gặp bạn cũng phải xin phép chị sao. Chị có biết chị làm vậy là cướp mất sự tự do của tôi không?" Hyelin tức giận nói.

-"Tôi cướp sự tự do của em. Được rồi."

Nói rồi, Hani đóng cửa thật mạnh rồi đi ra ngoài. Đêm đó, Hani ở trong quán rượu cùng với Le. Hani vừa say vừa nói:

-"Tôi đã làm mọi cách để em ấy hồi phục lại trí nhớ. Nhưng tại sao trong đầu em ấy lúc nào cũng chỉ có Lee đó."

-"Hani, cậu say rồi. Tôi đưa cậu về."

-"Tôi không say, tôi không muốn về. Em ấy nói tôi cướp mất sự tự do của em ấy. Tôi đi thì em ấy sẽ được tự do."

-"Tôi đưa cậu về."

Nói rồi, Le dìu Hani trở về xe rồi đưa Hani về Ahn gia. Vì thấy trời đã khuya mà Hani vẫn chưa về. Hyelin trong lòng đầy lo lắng. Hyelin nghĩ có lẽ vì sự tức giận cùng với lời nói của cô lúc sáng đã khiến Hani buồn. Nếu như đúng là vậy và Hani làm như lời cô nói thì có lẽ cả đời này cô không bao giờ tha thứ cho mình. Hyelin lo lắng đi qua đi lại.

Dì Dang thấy giờ này Hyelin vẫn chưa bề phòng ngủ, dì cũng lo lắng cho cô nên nói:

-"Cô chủ, cô mau quay trở về phòng ngủ đi. Nếu tiểu thư biết cô thức khuya như vậy chắc sẽ la tôi đó."

-"Dì à, giờ này Hani chưa về. Con thật sự không tài nào ngủ được. Dì cũng đã mệt rồi, dì trở về phòng ngủ đi." Hyelin nói với giọng tràn đầy lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro