Chương 23: Chiếm đoạt(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đưa Junghwa trở về nhà, Le tức giận đóng sầm cửa lại. Le thật sự không nghĩ Junghwa lại chọn một công việc như vậy để làm. Le hỏi Junghwa:

-"Junghwa, có rất nhiều công việc khác phù hợp với em hơn sao em không chọn lại chọn việc phục vụ tại nhà hàng?"

-"Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến chị."
Junghwa cũng tức giận không kém.

-"Tại sao lại không liên quan đến tôi? "

-"Xin hỏi chủ tịch Le, quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?Quan hệ của chúng ta không còn giống như trước nữa. Cho nên, tôi xin chị đừng xen vào cuộc sống của tôi có được không?"

-"Em... Tôi muốn hỏi em, tại sao tên lúc nãy sàm sỡ em, tại sao em lại không phản ứng gì hết vậy?"

-"Đó là chuyện của tôi không liên quan đến chị."

-"Em...." Le tức giận, nhấc tay lên định tát Junghwa. Nhưng khi tay Le vừa sắp đến mặt Junghwa thì dừng lại. Còn Junghwa thì trừng mắt nhìn Le. Thấy Le không định đánh mình, Junghwa cười nhếch môi rồi nói với Le:

-"Le, tại sao chị không đánh tôi? Không nỡ đánh sao?"

Le cảm thấy không thể kìm chế được cơn tức giận của mình. Le nắm chặt lấy tay Junghwa. Đè Junghwa xuống bộ sofa dài phía sau.

Le nhìn thấy trên bàn có sợi dây. Le liền lấy sợ dây trói chặt tay Junghwa lại. Junghwa không biết Le đang định làm gì nên ra sức hỏi. Đáp lại câu trả lời chỉ là một sự im lặng của Le.

Le cúi người xuống bế Junghwa vào phòng. Vào đến phòng, Le buông Junghwa xuống giường. Junghwa thật sự không biết Le đang định làm gì. Khi thấy Le đến gần, Junghwa cố cách xa Le và nói:

-"Chị định làm gì hả?Không được đến đây."

Le tiến ngày càng gần tới Junghwa rồi đè lên người cô, nói nhỏ vào tai:

-"Tôi muốn làm gì thì tôi làm đó. Không phải em đã không phản ứng với tên sàm sỡ em lúc nãy hay sau? Tôi bây giờ là muốn có em, tôi muốn em mãi mãi là của tôi, TÔI MUỐN CHIẾM LẤY EM."

-"Chị dám...."

Junghwa chưa nói hết câu đã bị đôi môi Le chiếm lấy. Le mạnh bạo chiếm lấy những mùi vị trên người Junghwa. Bàn tay Le từ từ cởi từng nút trên chiếc áo sơ mi của Junghwa. Bàn tay mò vào bên trong ôm sát lấy eo của Junghwa.
Junghwa né tránh nụ hôn của Le. Cố gắng xoay mặt mình quay bên khác. Le thấy vậy liền nói với Junghwa:

-"Tôi nói cho em biết, cho dù có một trăm lần hay một ngàn lần tôi cũng sẽ không chấp nhận lời chia tay đâu .Trong người em đã có máu của tôi, em nghĩ tôi sẽ để em thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy sao?"

-"Le, tôi xin chị đó. Mau thả tôi ra đi." Junghwa thành khuẩn xin Le. Nhưng Le vẫn lạnh lùng nói với Junghwa.

-"Em là của tôi."

Junghwa không ngờ sự độc chiếm của Le lại cao đến vậy.

Khi thấy Le chiếm cơ thể của Junghwa. Junghwa đã cố vùng vẫy hết sức nhưng không thoát được.

-"Không... tôi không muốn."

Le ôm lấy phía sau đầu của Junghwa, ôm chặt vào lòng. Le nói:

-"Đừng sợ, chỉ đau một chút thôi."

Nói rồi Le mạnh bạo xé luôn chiếc váy còn lại của Junghwa.

"Rột roẹt rột roẹt."

Cái váy rơi lã tả xuống đất chỉ còn là những mảnh vải dụng thật đáng thương.Trên người Junghwa giờ không còn mảnh vải. Le thì thầm:

-"Junghwa,tôi muốn em." Giọng nói lúc này của Le không còn trong trẻo đầm ấm nữa, mà nó khàn đục vì dục vọng.Đôi mắt giăng sương mờ nhìn chầm chầm vào thân thể của Junghwa.

Le chồm lên người Junghwa,hai tay xoa nắn đôi gò bồng đảo lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo.
Chân Le đặt giữa hai chân Junghwa ra sức chà sát gợi dục.Môi cũng không yên liên tục cắn múc và phả hơi nóng vào tai Junghwa.

Junghwa lúc này vừa khóc vừa giãy dụa miệng không ngừng kêu lên:

-"Đừng mà,tôi cầu xin chị."

Le đưa tay lau đi nước mắt của Junghwa,rồi hôn nhẹ lên trán,mắt,mũi rồi nhỏ giọng nói:

-"Một lần này thôi, xin em hãy cho tôi."

Nói rồi Le đưa tay trượt dài xuống phía dưới nơi tư mật của Junghwa.Le dùng ngón tay thon thả vuốt ve cánh hoa,mới phát hiện thân thể Junghwa rất khô khốc,không có một chút bộ dạng của động tình,chuyện này khiến Le hơi ủ rũ,chẳng lẽ Junghwa chán ghét mình đến như vậy sao? Giữa chừng Junghwa cũng không phát ra một tiếng,chỉ có một mình Le thở gấp,khuyến Le hơi hoài nghi có phải người đang cùng mình trên giường là người sống.....

Thế nhưng Le vẫn không bỏ cuộc,chỉ còn một bước cuối cùng,chỉ cần làm,Junghwa sẽ hoàn toàn thuộc về mình.

Le bắt đầu dùng đầu lưỡi không ngừng chơi đùa cuống hoa,tính toán nó sẽ ướt,nhưng vẫn không hiệu quả.Le bắt đầu hơi giận,hạ mình dùng đầu lưỡi linh hoạt hôn lên cánh hoa,để nước bọt của mình thấm vào trong,Le muốn âm đạo được trơn trượt.Làm thế hình như thật hiệu quả,khi Le vuốt ve lên đó lần nữa,có ẩm ướt....

Hai chân của Junghwa đã sớm bị Le mở rộng,nhưng Junghwa chỉ có thể cố nhẫn nhịn xấu hổ,cắn chặt răng,trong lòng chỉ có sợ hãi,vốn không có một tia khoái cảm,tiến vào trong tình trạng cơ thể đó chỉ có đau đớn....

Khi Le dùng hai ngón tay giữ cánh hoa hai bên,chuẩn bị tiến vào Junghwa đột nhiên mở hai mắt:

-"Le tôi hận chị,cho dù chị chiếm được cơ thể của tôi,cũng đừng mong tôi tha thứ cho chị."

Le lúc này không còn quan tâm những gì Junghwa nói vẫn như cũ không bỏ cuộc.Một lúc sau Le cẩn thận tiến vào thân thể Junghwa,bên trong khít chặt để Le thỏa mãn kinh ngạc mừng rỡ,đến khi cảm thấy chạm đến một lớp màn rất mỏng,vật thể dính dính,Le biết đó là gì.Le nhìn Junghwa có nét mặt hết sức thống khổ,vẫn là hạ quyết tâm ,mạnh mẽ xuyên thấu lớp màn mỏng manh biểu tượng của sự trinh trắng.

Le xuyên thấu Junghwa xong,cảm giác hạnh phúc chết mất,toàn bộ viền mắt đỏ hoe ươn ướt.Thế nhưng Le cúi đầu quan sát nét mặt hiện giờ của Junghwa,thì thân thể thêm một lần cứng đờ,Junghwa nhắm chặt hai mắt lặng lẽ rơi lệ,bộ dạng rất đau thương,bất lực,yếu ớt...

-"Junghwa,ngoan sẽ hết đau ngay!" Le cảm thấy lòng ngực đột nhiên đau nhói.Ham muốn cũng dần dần biếng mất,Le liếm giọt lệ nơi khóe mắt Junghwa,một tay vuốt ve thân thể Junghwa,định để Junghwa giảm phần nào bớt đau đớn.Lúc này Junghwa lại đột ngột mở mắt, bên trong tất cả đều là trống rỗng,tuyệt vọng....

Le chậm rãi rời khỏi thân thể Junghwa,từ chỗ tư mật của Junghwa một tia máu nhàn nhạt chảy ra,mà ngón trỏ Le cũng dính một ít máu,điều này khiến Le mừng rỡ cực độ.

Đêm hôm đó thân thể Le quấn lấy Junghwa rất chặt,rất muốn hòa làm một với Junghwa,hạ thể từ sớm đã lan tràn như hồng thủy.Bắt đầu từ lúc đó Le không ngừng muốn Junghwa.

Sau một hồi lâu, tiếng la êm ái của Junghwa bắt đầu phát lên. Le cảm thấy rất sung sướng khi nghe từ chính Junghwa.

Junghwa cảm thấy rất hận bản thân mình. Hận vì đã không tự bảo vệ cho mình. Hận vì để Le đè lên cơ thể mình. Hận vì đã là người cho Le phát tiết. Junghwa cảm thấy mình không còn mặt mũi để nhìn mọi người.

Còn Le thì đang sung sướng với cơ thể của Junghwa. Sau khi chiếm lấy xong, Le thấy Junghwa có vẻ đã rất mệt nên đã lấy thân ôm cô ngủ suốt đêm đó.

Sáng hôm sau, khi Le thức dậy chỉ thấy một mình mình nằm trong còn. Không thấy Junghwa đâu, Le vội vã tìm. Tìm khắp nhà nhưng vẫn không thấy Junghwa. Le chợt nhớ, mình đã tìm rất nhiều chỗ nhưng chỉ có phòng tắm là chưa tìm. Le vội đến phòng tắm, Le định mở cửa nhưng có lẽ đã bị Junghwa khóa từ bên trong. Le đứng bên ngoài nói vọng vào:

-"Junghwa, em làm gì trong đó vậy? Mau mở cửa đi, Junghwa."

Không nghe được câu trả lời của Junghwa. Căn nhà chỉ xuất hiện sự im lặng bất thường.
Cảm thấy lo lắng, không lẽ Junghwa định làm điều gì dại dột trong đó. Nghĩ vậy nên Le phá cửa vào. Khi phá được cửa, Le như chết lặng khi thấy Junghwa ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu dựa vào cạnh của bồn tắm. Một bàn tay của Junghwa để trong bồn tắm được xả rất nhiều nước, trên tay xuất hiện rất nhiều vết rạch. Tay còn lại cầm một con dao có rất nhiều máu.

Le định bế Junghwa đến bệnh viện. Nhưng Le lại phát hiện một tờ giấy nhỏ với dòng chữ được Junghwa nắn nót:

-"Những gì tôi nợ chị, tôi đã trả cho chị.Tình cảm chị nợ tôi, tôi không cần."

Khi Le đọc được những gì mà Junghwa viết, Le không cầm được nước mắt của mình. Không suy nghĩ nhiều, Le bế Junghwa lên xe. Chạy thật nhanh đến bệnh viện với hy vọng là sẽ cứu được Junghwa.

Nếu như hôm qua Le không làm tổn thương Junghwa thì có lẽ hôm nay Junghwa đã không quyết định tự tử. Nếu như Junghwa xảy ra chuyện gì, Le nhất định sẽ đi theo Junghwa. Cho dù Junghwa chết, Le cũng sẽ chết theo.

Khi đã đến bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng đưa Junghwa vào phòng cấp cứu. Le định theo Junghwa vào trong nhưng bị các nữ y tá ngăn cản. Le ngồi bên ngoài lo lắng, thấm thỏm. Le lấy điện thoại gọi ngay cho Hyelin:

-"Alo, em nghe đây Le. Có chuyện gì chị lại gọi cho em vậy?"

Vì mọi lần có việc, Le luôn gọi cho Hani

-"Junghwa xảy ra chuyện rồi."Le nói với giọng đầy lo lắng kèm theo sự oán trách bản thân mình.

-"Xảy ra chuyện?" Nghe vậy, trong lòng Hyelin lo lắng không yên.

-"Cô mau đến bệnh viện đi.Em ấy đang trong phòng cấp cứu."

Nghe vậy, Hyelin nhanh chóng tắt điện thoại rồi chạy về phía chiếc xe đang đậu phía trước. Chợt nhớ bản thân không giữ chìa khóa xe nên Hyelin chạy lên phòng làm việc của Hani, hối Hani đưa chìa khóa cho mình:

-"Hani, chị mau đưa chìa khóa xe cho em. Em phải đến bệnh viện gấp."

-"Bệnh viện? Em đến đó làm gì? Em không khỏe chỗ nào sao?"

-"Không phải em. Junghwa xảy ra chuyện. Hiện giờ cậu ấy đang nằm ở bệnh viện."

-"Chị đi cùng với em."

-"Được.Mau đi thôi!"

Trên đường đến bệnh viện, Hyelin không thể yên lòng. Hani thấy vậy, dù đang lái xe nhưng Hani nắm chặt lấy một tay của Hyelin, nói với giọng an ủi.

-"Em đừng lo lắng quá. Junghwa chắc sẽ không sao đâu."

Nghe Hani nói vậy, mặc dù rất lo lắng nhưng Hyelin cũng cảm thấy nhẹ lòng phần nào.

Vừa đến bệnh viện, Hyelin nhanh chóng chạy ngay đến phòng cấp cứu. Nhìn thấy Le ngồi bên ngoài phòng với vẻ lo âu.

Hyelin đi đến chỗ Le. Hyelin muốn biết rốt cuộc Junghwa đã xảy ra chuyện gì. Khi thấy tiếng bước chân đi đến. Le thấy Hyelin đang đi đến. Le tỏ vẻ ân hận không dám ngước nhìn Hyelin.

-"Le, chị mau nói cho tôi biết Junghwa đã xảy ra chuyện gì?"

-"Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi.Nếu như tôi không cưỡng ép em ấy. Em ấy cũng sẽ không đến nỗi phải nghĩ quẩn mà rạch tay tự tử." Le nắm lấy tay xin Hyelin tha thứ. Xin lỗi vì đã phụ lòng của cô.Hyelin nghe Le nói vậy, không kìm được sự tức giận mà tát Le một bạt tay thật mạnh.

Hyelin tát mạnh đến nỗi một bên mặt của Le đỏ hết lên. Hyelin tức giận không nói nên lời:

-"Chị... chị. Le, chị làm em thật thất vọng. Sao chị có thể làm như vậy với cậu ấy chứ?"

-"Tôi xin lỗi."

-"Người bây giờ chị nên xin lỗi không phải là tôi. Mà là Junghwa."

-"Được rồi Hyelin, em đừng tức giận quá sẽ không tốt đâu!" Hani đứng bên cạnh Hyelin. Ôm lấy cánh tay Hyelin, xoa xoa nó Hani chưa từng thấy Hyelin tức giận đến như vậy, sợ Hyelin tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Bỗng một y tá chạy ra khỏi phòng cấp cứu với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.Hyelin chặn cô lại hỏi:

-"Bên trong xảy ra chuyện gì?"

-"Bệnh nhân bị mất nhiều máu. Nhưng hiện nay bệnh viện đã hết nhóm máu giống của cô ấy.Chúng tôi nhanh chóng liên lạc với những người có cùng nhóm máu với cô ấy."

Nghe vậy Le đứng bật dậy,Le đến lay người cô y tá:

-"Tôi có cùng nhóm máu với cô ấy.Hãy lấy máu của tôi."

-"Không cần đâu chị Le,em không muốm cậu ấy biết chị lại tiếp tục hiến máu cho cậu ấy.Cô y tá hãy mau lấy máu của tôi,tôi và cậu ấy cũng cùng nhóm máu."

Hyelin ngăn cản Le rồi xoay người nói với y tá đang đứng bên cạnh.

-"Vậy mời cô mau đi theo tôi xét nghiệm máu."

Cô y tá lịch sự đưa tay ra mời Hyelin.

Khi Hyelin cùng cô y tá vào phòng xét nghiệm máu.Ở ngoài này,Le lo lắm không yên.Le cứ đi qua đi lại mãi.

Lát sau,Hyelin trở lại với trên tay đã được băng bó lại.Đèn từ phòng cấp cứu chợt tắt.Các bác sĩ đẩy giường bệnh mà Junghwa đang nằm ra khỏi phòng cấp cứu.Một trong những bác sĩ hỏi ba người:

-"Cho hỏi ai là người thân của vị tiểu thư này?"

-"Là tôi." Hyelin lên tiếng.

-"Cậu ấy không sao chứ?" Hyelin hỏi tiếp.

-"Cô ấy bị mất máu khá nhiều.Nhưng do đưa đến kịp nên đã qua được cơn nguy kịch.Nhưng mà...." Vị bác sĩ ngập ngừng.

-"Nhưng mà chuyện gì ông mau nói đi." Hani lớn tiếng.

-"Nhưng hiện tại bệnh nhân đang bị hôn mê."

Nghe bác sĩ nói vậy,Hyelin không thể đứng vững được.Hyelin lùi vài bước về phía sau,cũng may có Hani đỡ lấy nên Hyelin không bị ngã.

--------------

Đã qua hai ngày rồi mà Junghwa vẫn chưa tỉnh lại.Le đã bỏ tất cả công việc để ngày đêm ở bên cạnh Junghwa.Le muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy Junghwa tĩnh lại.Và cũng muốn Junghwa sau khi tĩnh lại,người đầu tiên cô nhìn thấy không ai khác chính là mình.

Mỗi ngày,Le đều nắm lấy tay Junghwa,dựa đầu vào và kể cho cô nghe những chuyện trước đây của mình.Le dự định sau khi đám cưới của hai người,Le sẽ đưa Junghwa đi Pháp.Le còn rất nhiều điều bất ngờ muốn dành cho Junghwa.

Điều kỳ tích đã xảy ra,sau khi nghe Le kể.Bàn tay Junghwa được Le nắm lấy đột nhiên cử động.Junghwa từ từ mở mắt ra nhìn Le.

Le vui mừng sung sướng chạy đi gọi ngay bác sĩ.Bác sĩ kêu Le đợi bên ngoài một lát.Le gọi điện ngay cho Hyelin báo tin mừng.Biết được Junghwa tĩnh lại Hyelin cũng vui mừng.Hyelin nhanh chóng kêu Hani đưa đến bệnh viện.

Khi thấy Le trở lại vào phòng.Junghwa không muốn nhìn thấy cô nên đã xoay mặt ra cửa sổ bên ngoài.Biết là Junghwa vẫn còn giận nên Le hạ mình xin lỗi:

-"Junghwa,tôi xin lỗi đã làm tổn thương em.Lúc em hôn mê tôi rất lo lắng.Tôi đã nói cho Hyelin biết em đã tĩnh lại.Lát nữa em ấy sẽ đến."

Junghwa vẫn không đáp trả Le.Junghwa vãna ngắm phong cảnh yên tĩnh bên ngoài.

Khi Hyelin đến,Junghwa kêu mọi người ra ngoài hết,cô có chuyện muốn nói với Hyelin.

-"Cậu vừa tĩnh lại,hãy mau nghỉ ngơi đi."

-"Hyelin,mình có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu."

-"Chuyện quan trọng? Là chuyện gì?"

-"Cậu phải giúp mình giữ bí mật.Nhất là với Le."

-"Là chuyện gì mà cậu kêu mình giữ bí mật vậy?"

-"Ngày mai mình phải xuất viện,trưa mai mình phải qua New York."

-"Sao lại gấp vậy? Mà tại sao cậu lại muốn qua đó?"

-"Tuần trước mình đã nộp đơn vào một trường ở đó.Nhận được thông báo đã được tuyển nên mình đã đặt vé máy bay đến đó.Dự định vài hôm nữa sẽ nói với cậu.Cuối cùng thì hôm nay mới nói được."

-"Cậu thật sự muốn đi sao? Vậy còn Le thì sao?

-"Mình không biết.Bây giờ mình chỉ muốn đi đâu đó thật xa thôi."

-"Mai mình sẽ đưa cậu ra sân bay."

-"Cám ơn cậu."

------------

Do hai ngày không đến công ty nên khi trở lại,có rất nhiều việc cần Le giải quyết.

Trưa hôm đó,Le tiếp tục đến bệnh viện thăm Junghwa.Nhưng khi vừa bước vào phòng,Le lại không thấy Junghwa đâu.Chạy hỏi y tá,họ nói Junghwa đã xuất viện vào sáng nay.Le gọi ngay cho Hyelin vì biết hiện tại Junghwa đang ở bên cạnh Hyelin

Sau khi được Hyelin nói cả hai đang ở sân bay.Le tức tốc lái xe đến đó.Khi đã đến sân bay,Le chỉ thấy một mình Hyelin,Le hỏi:

-"Junghwa đi đâu rồi?"

-"Cậu ấy đã lên máy bay đi rồi.Máy bay cũng đã cất cánh."

-"Em ấy đi đâu?"

-"Xin lỗi,em không nói cho chị biết được."

-"Hyelin,tại sao em không ngănem ấy lại? Tại sao em lại để em ấy đi như vậy?"

-"Ngăn lại? Em không có tư cách để ngăn cậu ấy. Đến cả việc em không thể giúp cậu ấy thì sao em có thể ngăn cậu ấy.Cậu ấy nhờ ek chuyển lời với chị.Cho dù cậu ấy đi đến đâu,cho dù cậu ấy có rời xa chị,cậu ấy vẫn mong chị sống vui vẻ,hạnh phúc."

-"Sống vui vẻ,hạnh phúc sao? Không có em ấy,sao tôi có thể vui vẻ,hạnh phúc."

Le đau lòng,tuyệt vọng nói.

Tối đó,Le trở về nhà khắp người đều nồng nặc mùi rượu.Le bước đi không vững rồi ngã xuống giường.Nhìn đâu cũng thấy hình bóng của Junghwa.Nước mắt Le không kìm được mà chảy dài.Tiếng chuông điện thoại của Le chợt vang lên.Le thấy dòng chữ quen thuộc chạy ngang,nhanh chóng bắt máy:

-"Alo,Le.Em là Junghwa đây."

-"Junghwa,em đang ở đâu? Hãy nói cho tôi biết."

-"Em xin lỗi.Em muốn xin chị một chuyện.Cho dù em đã rời xa chị.Em vẫn mong chị sống thật hạnh phúc.Đừng vì việc không có em ben cạnh mà ảnh hưởng đến nhiều việc khác."

-"Không có em bên cạnh,làm sao tôi có thể sống hạnh phúc." Vừa nói nước mắt Le cứ rơi.

-"Le,chị đừng khóc.Em không muốn vì em mà chị khóc.Hãy quên em đi."

Đây là lần cuối Junghwa muốn nghe thấy giọng của Le.Junghwa vừa xuống máy bay đã gọi ngay cho Le.Junghwa cũng không kìm được sự nhớ Le,nước mắt cô cũng chảy dài.

-"Junghwa,em có biết mình rất ác không.Muốn tôi quên em ,chi bằng em hãy giết chết tôi.Cho dù em ở đâu,tôi nhất định cũng sẽ tìm em cho bằng được.Em sẽ không thoát được tôi đâu."

Le cố gắng không khóc nữa,mạnh mẽ nói với Junghwa.

-"Nếu như trong vòng hai năm,em cảm thấy chị đã thay đổi thật sự.Em nhất định sẽ trở về."

Nói rồi Junghwa tắt máy.Từ từ ngồi bệt xuống đất khóc.Le cũng vậy,Junghwa muốn Le thay đổi.Là muốn thay đổi người yêu hay thay đổi bản thân.Le không hiểu ý Junghwa là gì. Nhưng cho dù Junghwa ở chân trời góc bể nào,Le vẫn sẽ đem Junghwa trở về.

---------------

Vậy là đã ba tháng kể từ khi Junghwa rời đi.Le đã cho người điều tra tung tích của Junghwa. Nhưng kết quả vẫn không tra được gì.Kể từ ngày hôm đó Junghwa gọi điện cho Le thì đến nay Junghwa vẫn chưa liên lạc với Le thêm một lần nào nữa.

Mỗi lần biết không tìm được tung tích của Junghwa.Cả đêm đó Le đều bầu bạn với rượu.Có lẽ nó giúp Le nhìn thấy hình bóng của Junghwa.

Thời gian xa cách Junghwa,Le mới thật sự biết được bản thân mình sợ gì.Le không sợ Junghwa nói rời xa mình.Chỉ sợ ngày mới lại bắt đầu và Le lại chẳng thể tìm được Junghwa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro