Chương 4: Ở Chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào nhà,ông rót trà cho phu nhân và hỏi bà:

-"Em đi có mệt không?"

-"Em thì không mệt.Nhưng có vẻ Hyelin mệt thì phải." Nói rồi, Seo phu nhân xoay qua nhìn Hyelin.

-"Hyelin, ba có chuyện muốn nói với con."

-"Chuyện gì vậy ba." Hyelin lên tiếng

-"Bắt đầu từ tuần sau, con hãy dọn qua nhà của Ahn gia sống đi."

-"Hả?" Cả Hyelin và Seo phu nhân đều ngạc nhiên.

-"Ba, con có làm gì sai mà ba lại đuổi con đi như vậy?"

-"Không phải là ta đuổi con đi. Dù sau thì sau này con cũng gả qua đó. Trước sau gì cũng nên ở đó."

-"Nhưng tuần sau thì có nhanh quá không?" Seo phu nhân hỏi.

-"Không đâu."

-"Ba à, con không muốn qua đó đâu."

-Tại sao? )" Ông hỏi

-"Thứ nhất, từ trước đến giờ con đều sống ở đây cho nên đã quen rồi, không thể thích nghi với chỗ ở lạ. Thứ hai, con chưa từng gặp họ, sau có thể sống chung. Thứ ba... " Hyelin chưa kịp nói hết thì Seo Changbin đã ngắt lời và nói.

-"Không cần nói nữa, quyết định vậy đi. Bắt đầu từ tuần sau, con hãy chuyển qua đó sống." Nói rồi, ông đi vào thư phòng.

-"Mẹ. Mẹ mau giúp con đi, con thật sự không muốn qua đó đâu."

-"Hyelin, ta cho con hai lựa chọn. Một là con qua đó sống. Hai là ta sẽ tống tên học trưởng mà con thích qua Châu Phi. Con hãy chọn đi."
Ông quay đầu lại nói với cô.

-"Sao ba lại biết con thích Lee học trưởng?"

-"Chuyện gì của con mà ta chả biết. Ta cho con thời gian từ đây đến sáng mai để suy nghĩ."

-"Không còn lựa chọn nào khác sao?"

-"Không."

Hyelin suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời.

-"Được rồi, con sẽ dọn qua đó sống."

-"Được, con gái ngoan."

Nói xong, Hyelin bỏ lên phòng. Lên đến phòng, cô lấy điện thoại gọi điện cho Junghwa, kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra lúc nãy cho Junghwa nghe. Cô nói:

-"Rốt cuộc thì tại sao ba lại hết lần này đến lần khác bắt tớ phải lấy người đó chứ."

-"Chắc ba Seo có lý do của ông ấy mà."

-"Chứ không phải tại vụ các cược năm xưa của ông ấy hay sao. Đã vậy còn lấy Lee học trưởng ra uy hiếp tớ nữa chứ."

-"Không phải chứ, ông ấy lấy Lee Jimin ra uy hiếp cậu à?"

-"Ừ. Ông ấy nói nếu không muốn anh ấy bị tống qua Châu Phi thì dọn qua Ahn gia sống."

-"Tớ nghe ba tớ nói, Ahb gia ngoài Ahn Hani ra thì còn một người nữa. Người này là con gái nuôi của Ahn Sungki nhưng tên của cô ta thì tớ không nhớ. Nghe nói cô ta rất chảnh chọe, còn bị bệnh tiểu thư nữa. Nhưng người theo đuổi cô ta cũng không hề ít."

-"Vậy sao? Vậy hiện tại cô ta đang ở đâu?"

-"Hình như là đang đi du học thì phải."
Cả hai người cứ nói mãi, nói mãi. Cuối cùng điện thoại cũng hết pin. Hyelin đem điện thoại đi sạc pin rồi đi tắm. Cô nằm vào trong bồn tắm rồi suy nghĩ:

-"Mình có cảm giác đã gặp Ahn Hani này ở đâu rồi thì phải. Nhưng tại sao lại không nhớ ra chứ."
Tắm xong, Hyelin nhảy lên giường ngủ một giấc đến sáng, quên đi những chuyện không muốn nhớ.

-------------

Một tuần sau

Cuối cùng thì cũng đã đến ngày mà Hyelin chả mong chờ. Cô dọn hết tất cả quần áo của để vào trong vali. Lúc chuẩn bị đi, Seo Changbin nói với Hani:

-"Con nhớ chăm sóc tốt cho con bé."

-"Dạ, chào ba mẹ."

Rồi Hani đem vali vào trong xe, còn Hyelin thì đã vào trong từ lâu rồi. Xe chạy, Hani nói với Hyelin:

-"Nhìn em có vẻ không được vui thì phải?"

-"Đúng vậy. Tại sao tôi lại phải sống chung với chị chứ? "

-"Em không thích sao?"

-"Ừ. Chị có biết vì chị mà họ đã uy hiếp tôi không?"

-"Uy hiếp sao?"

-"Ừ."

-"Họ đã uy hiếp em những gì?"

-"Chị muốn biết lắm sao?"

-"Phải."

-"Họ muốn tống người tôi thích qua Châu Phi nếu như tôi không chuyển qua sống cùng với chị."

-"Em đã có người trong mộng rồi sao?"Nghe Hyelin nói vậy, Hani quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói với cô.

-"Đúng vậy, anh ấy vừa học giỏi, vừa đẹp. Rất nhiều người theo đuổi."

-"Tôi khuyên em nên bỏ ý định với hắn ta đi."

-"Ý chị là sao?"

-"Em đã là vợ sắp cưới của tôi rồi."

-"Thì sao chứ? Thật chất chúng ta không yêu nhau. Vậy thì tại sao tôi không thể yêu người khác chứ."

-"Tôi sẽ khiến cho em phải yêu tôi."

Nghe vậy, Hyelin chợt nghĩ thầm:

"Tôi cũng muốn xem chị sẽ làm trò gì để tôi yêu chị."

Tới biệt thự Ahn gia, Ahn Sungki vui mừng ra đón Hyelin. Vừa thấy Hyelin, ông vội vàng chạy ra. Ông quan tâm hỏi:

-"Hyelin, lâu rồi không gặp, con có khỏe không?"

-"Cảm ơn bác, con khỏe."

-"Gọi ta là ba đi. Dù gì thì sao này con cũng là con dâu của ta."

-"Nhưng mà.... "

-"Ba à, Hyelin đã mệt rồi, con đưa cô ấy lên phòng nghĩ ngơi đã."

Biết Hyelin định nói nên Hani ngắt lời cô

-"Được, con đưa Mẫn Nhi lên phòng đi."

-"Tối nay tôi ngủ ở đâu vậy?" Hyelin ngước mặt lên hỏi Hani.

-"Em là vị hôn thê của tôi , đương nhiên phải ngủ cùng tôi rồi." Nghe được lời nói bá đạo này của Hani, Hyelin hết sức ngạc nhiên

-"Con đã ăn gì chưa?" Ahn Sungki hỏi Hyelin

-"Con đã ăn rồi."

-"Con đưa cô ấy lên phòng đây."

Nói rồi, Hani lấy tay của mình vịn vai của Hyelin ôm sát vào người mình.

Lên đến phòng, Hyelin đẩy Hani ra, Hyelin hỏi :

-"Tối nay tôi ngủ ở đâu?"

-"Trên giường cùng tôi." Hani nói với giọng rất thản nhiên.

-"Không cần đâu, tối nay tôi sẽ ngủ dưới đất."

-"Ở dưới đó lạnh lắm."

-"Tôi không sợ lạnh. Tôi mệt rồi, đi tắm đây."

Nói rồi, Hyelin lấy đồ trong vali và bước vào nhà tắm. Sau khi tắm xong, cô sắp xếp quần áo của mình bỏ vào tủ. Còn Hani thì lấy một bộ  đồ ngủ ra thay. Sau khi Hani tắm xong, không thấy Hyelin trên giường. Biết là Hyelin nằm ở dưới đất. Hani nằm trên giường, nói với
Hyelin:

-"Em mau lên đây nằm đi."

-"Không."

-"Đừng bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh."

-"Tôi không lên."

Thấy Hyelin cứng đầu, không chịu nghe lời. Hani bước chân xuống giường, đi lại phía cô khòm xuống và bế cô lên. Đặt cô nằm trên giường, cô quay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn mặt Hani. Hani nằm phía sau, ôm eo Hyelin. Còn Hyelin thì gỡ tay Hani ra khỏi người mình. Hani cứ xích lại gần thì
Hyelin lại tránh ra xa. Tránh đến mép giường thì cô bị rơi xuống dưới. Thấy vậy, Hani hỏi:

-"Em không sao đó chứ?"

-"Nhờ chị mà tôi mới như vậy."

-"Thôi được rồi, tôi xin lỗi. Lên đây đi."

Không hiểu sao Hyelin lại nghe lời Hani, đi lên giường nằm ngủ tiếp. Hani ôm Hyelin chặt làm cô không ngủ được, cô nói:

-"Chị đừng ôm tôi chặt như vậy có được không?"

-"Không. Không ôm em chặt, em sẽ chạy mất."

-"Chị nghĩ sao tôi có thể thoát được chứ?"

-"Cẩn thận vẫn hơn."

-----------

Sáng hôm sau, Hyelin đang ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân vào phòng. Rồi có người đi lại phía mình, lật mền ra khỏi người Hyelin. Hyelin cảm nhận được những việc đang xảy ra nên nói:

-"Mẹ à! Cho con ngủ thêm một chút nữa đi."

-"Em muốn ngủ đến khi nào nữa đây. Ba đang đợi em xuống ăn sáng đó."

Nghe vậy, Hyelin mở mắt ra rồi bật ngồi dậy mới nhớ rằng đây không phải là nhà của mình. Đây là Ahn gia. Kẻ đang nói với mình là Hani đáng ghét.

-"Em mau thay quần áo nhanh đi."

-"Chị xuống trước đi."Vừa nói, Hyelin vừa ngáp dài

-"Tôi ngồi đây đợi em."

-"Tùy chị thôi."

-"Đồ tôi đã lấy và để trong nhà tắm cho em rồi."

Nghe vậy, Hyelin liền đi vào xem. Đúng là Hani đã lấy đồ cho cô. Hani chọn cho Hyelin một bộ váy màu hồng nhạt tôn nước da trắng hồng của Hyelin. Sau khi tắm xong, Hani cùng Hyelin xuống nhà để ăn sáng. Vừa nhìn thấy cô, Ahn Sungki liền nở một nụ cười hiền hậu. Hani kéo ghế cho Hyelin ngồi. Vừa ngồi xuống, Hyelin liền nói với Ahn Sungki:

-"Xin lỗi vì con đã để bác đợi lâu."

-"Không sao, không sao. Mà Hyelin à, con hãy gọi ta là ba. Đừng gọi là bác."

-"Nhưng mà.... con sợ không quen miệng."

-"Từ từ rồi cũng sẽ quen thôi."

-"Dạ, ba." Cô nói với vẻ hơi miễn cưỡng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro