Chương 84. Đừng nhắc tới cô ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Ngõ Quảng Hiệp là nơi có kiến trúc tiêu biểu của Thành Đô, cũng là địa chỉ được du khách nơi khác đến Thành Đô ưa thích ngồi lại. Rượu ở nơi này so với quán bar Cửu Nhãn Kiều nhìn chung không giống nhau. Nhân công ở nơi này được phép sáng tạo thêm vào chút ít hơi thở nghệ thuật, khiến cho ba phía của quán bar Tiểu Ngõ Quảng Hiệp như tỏa ra hơi thở tươi mát. Điều này làm cho nó không giống quán bar Cửu Nhãn Kiều đầy tiếng động lớn của thế tục. Vẻ thế tục đó như được viết lên trên từng khuôn mặt cả trai lẫn gái. Tất nhiên rồi, về bản chất, có lẽ chúng đều giống nhau. Chỉ có điều là, một bên thì phóng xuất hết ra bên ngoài, còn một bên thì tìm cách thu liễm lại, như thể phía dưới ánh sáng mặt trời này chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Quan Dĩ Đồng bóp chiếc điện thoại trong tay rồi đẩy cánh cửa quán rượu ra. Gần như ngay lập tức bên trong có người gọi cô. Quan Dĩ Đồng miễn cưỡng ứng phó cho qua. Đó là vị trí ở giữa phía dưới khán đài, nơi đã có 3,4 cô gái ngồi uống rượu.

"Người bận rộn cuối cùng cũng đã đến." Một cô gái thanh tú cắt một đầu tóc ngắn nói.

"Quan tổng nha, hiện tại đã là cuối năm, khẳng định là công ty có rất nhiều việc rồi." Một cô gái có đỉnh đầu tóc quăn đang hút thuốc cũng lại nói.

"Chê tôi tới trễ hay sao? Tôi cũng đâu có bắt các người phải chờ tôi." Quan Dĩ Đồng cười một tiếng mà như là tiếng hừ vậy. Giọng của cô không tốt lắm. Có lẽ bởi vì đêm nay cô phải xã giao vì công ty, có muốn cũng tránh không được, nên trong lòng vẫn chưa hết rầu rĩ.

Những người có mặt ở đây cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Cô gái có mái tóc quăn bị cô hừ một tiếng kia lên tiếng trả lời: "Ừ, mỗi lần đi muộn cậu đều biết đường sửa lỗi mà."

Mỗi người đều lên tiếng an ủi, nào là cũng không phải là chuyện gì quá lớn, không nên nổi giận làm gì. Nào là dù sao tiểu Đinh cũng chưa có hát. Quan Dĩ Đồng cũng lười phản ứng lại cô, chỉ tỏ ý muốn được uống rượu. Chợt cô gái có mái tóc ngắn đẩy tay của cô một cái: "Cái người bên kia có lẽ cậu có quen biết a?"

Quan Dĩ Đồng nương theo tầm mắt của cô mà nhìn sang bên đó.

"Tình nhân cũ hay sao? Ngay khi cậu vừa tiến vào liền nhìn chằm chằm vào cậu nha."

Quan Dĩ Đồng thu hồi ánh mắt, nói với vẻ có chút phiền muộn: "Không phải."

Cách đó chừng hai ba cái bàn, Mộc Dao, Tất Tiểu Quân cùng hai người bạn khác cũng đang uống rượu và nói chuyện phiếm. Kể từ khi Quan Dĩ Đồng tiến vào, cô đã nhìn thấy, chỉ là không tiến lại để chào hỏi. Có thể do tinh thần không quá tập trung, nên khi cùng mấy người chơi oẳn tù tì cô toàn bị thua. Mặc dù phải uống rất nhiều rượu, nhưng thần trí của cô vẫn rất thanh tỉnh. Sau khi cùng Cố Minh đi du lịch từ nước ngoài trở về, cô chưa từng gặp lại Quan Dĩ Đồng. Nhưng thật ra hai người đã cùng nhau tranh cãi một trận trong WeChat rồi. Cuộc tranh cãi này giữa cô cùng Quan Dĩ Đồng là lần đầu tiên a. Kể ra thì cũng thật là kỳ quái. Hai người không có thân phận quan hệ tương ứng, vậy mà cũng có thể cùng nhau cãi vã. Cô và Quan Dĩ Đồng tính là cái gì a? Đến cả bạn bè cũng còn không phải, vậy có gì mà phải nháo lên? Nhưng ngày đó, lời nói đuổi lời nói, cô đã tức giận đến nỗi ngay cả điện thoại cũng ném đi.

Ngày đó kỳ thật cô cũng không nói gì nhiều. Mặc dù có cùng Cố Minh nói cái gì "Bắt kẻ thông dâm" thế nhưng cũng chỉ cho là vui đùa mà thôi. Ban đầu cô cũng chỉ xuất phát từ quan tâm nên mới hỏi Quan Dĩ Đồng mà thôi. Nội dung cuộc cãi nhau ngày đó vẫn còn nằm trong WeChat. Hiện tại cô đã uống rượu vào quá nhiều, nên muốn được nghỉ ngơi một chút. Cô tựa vào trên ghế sofa, lật xem lại nội dung cãi nhau ngày đó.

"Cô có khỏe không?"

"?" Quan Dĩ Đồng quay về.

"Tin tức bát quái xôn xao huyên náo cả rồi. Trong đó có nói về việc cô cùng người nữ diễn viên kia. Có phải đã bị làm phiền rất nhiều rồi không?"

Quan Dĩ Đồng không có trả lời về chuyện này. Đêm hôm đó không biết là có phải mình đã bị chập mạch rồi hay sao mà lại đi nói chuyện với Quan Dĩ Đồng như thế này:

"Cũng thật là tình cờ mà. Lúc trước, khi còn ở tại Hồng Kông có một ngày vào buổi tối chúng tôi còn đụng phải cô ấy đấy."

"Đừng nhắc tới cô ta." Quan Dĩ Đồng chỉ trả lời lại đúng có một câu.

Khả năng chính vì một câu nói này "Đừng nhắc tới cô ấy" đã làm cho Mộc Dao cảm thấy những gì nghe thấy từ Hứa Tân đưa tin chính là thật sự. Dĩ nhiên đối với tin tức đó cô vẫn chân thật là có tò mò. Có lẽ, điều cô muốn xác định chính là, có thật Quan Dĩ Đồng đã cùng người nữ diễn viên kia lăn giường hay không? Cho nên mới nói, bản thân mình chẳng qua chỉ là một trong số đông đối tượng pháo hữu của cô ấy mà thôi?

Nhĩ đến đây thì thấy dường như mọi thứ đã ăn khớp. Những gì đã xảy ra cho thấy sự thật đúng như vậy. Và dù có như vậy thì cũng đâu có gì quan trọng? Chẳng qua chỉ là ngủ mấy lần, làm mấy đêm mà thôi. Chỉ là quen nhau được mấy tháng mà thôi. Ấy vậy mà cô lại muốn cùng cô ta nói yêu đương là cái quỷ gì?

Mộc Dao lấy thuốc ra hút, trong lòng không khỏi bực bội. Trước kia cô không phải là người như vậy. Nếu đã thích một người sẽ liền đi thích, không thích thì sẽ không yêu. Nếu không có biện pháp cùng một chỗ liền xa cách. Trong quan niệm của cô về tình cảm, hết thảy đều luôn gọn gàng mà linh hoạt. Từ trước đến nay, đối với mọi mối quan hệ, cô là người không muốn lắm lời, không muốn xoắn xuýt. Ngay cả trước kia, khi còn cùng một chỗ với Tất Tiểu Quân cô cũng đã như vậy. Một khi không thể tiếp tục cùng một chỗ được nữa thì ý niệm trong đầu là lập tức tách ra. Cho nên khi thích một cô gái, cô đối với chính mình cũng liền xác định như vậy. Cô sẽ không bao giờ làm một người thủ cựu cùng xoắn xuýt giống như Cố Minh được. Tất nhiên rồi, lúc đó cô còn không biết chuyện của Cố Minh cùng Chung Hiểu Âu. Chẳng qua là trong lòng cô lại mơ hồ có cảm giác không thoải mái, thế nên cô mới hỏi tiếp: "Nếu vậy thì tin tức kia là sự thật hay sao?"

Có thể là cái tin nhắn này đã chạm đến điểm kháng cự của Quan Dĩ Đồng, vậy nên người này đã trực tiếp phát giọng nói tới đây: "Đã bảo cô đừng nhắc tới nữa vậy mà cô không nghe thấy có đúng không? Làm gì mà cô lại có hứng thú muốn biết rõ chuyện này đến như vậy? Cùng cô có quan hệ sao?"

Chỉ một lời thôi, vậy mà đánh động đến tâm tình vốn đang cố giữ cho thật trầm tĩnh của Mộc Dao. Cô vốn không phải là cái người biết giữ bình tĩnh, thế nên cô mới nắm chặt cái điện thoại mà rống lên: "Đúng vậy, cùng tôi không có nửa điểm quan hệ. Là do tôi, cái đồ chết tiệt kia, lại thích cô mất rồi. Khi nhìn thấy tin tức về cô như vậy tôi thấy không thoải mái, như vậy đã được chưa?" Sau khi đã rống lên những lời trách móc đó mới phát hiện ra mình đang thở hổn hển, không kịp ấn nút khóa giọng nói của WeChat, ghi cũng không có ghi, chớ nói chi lại còn phát ra ngoài mất rồi, cô chỉ còn biết mắng một câu "Cả nhà cô." Rồi gửi đi cho Quan Dĩ Đồng.

"Cút ngay...." Đó là tin nhắn cuối cùng Quan Dĩ Đồng quay về, tiếp sau đó là Mộc Dao ném điện thoại di động đi. Chuyện này xảy ra đã được mười ngày rồi. Trong khoảng thời gian đó, một chút xíu liên hệ giữa hai người cũng không có. Nháo lên thành như vậy rồi, giờ đây lại gặp nhau nơi quán bar, ai lại có thể thả mặt mũi xuống để đi chào hỏi a? Việc gì phải tự đánh vào mặt mình chứ, Mộc Dao cô đang còn phải kìm nén tâm tình của mình đây.

"Cô gái kia đi ra rồi kìa! Mọi người hãy nghe đi, người này hát hay đến mê người đấy!" Một người đàn ông cùng đi trong nhóm của Mộc Dao xem ra là rất vừa ý với cô bé vừa tiến ra sân khấu kia. Đây là người anh ta mong đợi từ nãy đến giờ.

Cô ca sĩ này của quán bar có bề ngoài trông rất được. Thế nhưng Mộc Dao lại không cảm thấy người này có cái gì khác biệt cả. Có chăng thì cũng chỉ là có bộ dáng nhìn khá đẹp mắt mà thôi. Mà giọng hát này cùng với khí chất con người trông thế nào cũng không hề thấy tương xứng. Cô bé ca sĩ này tạo kiểu tóc mì sợi, trong khi đám nam giới thẳng lại thích nhất là kiểu tóc đen, dài, thẳng. Nhưng phải công nhận là giọng hát của người này quả thực có chút đặc biệt, lại thích hát nhạc của Vạn Phương, Diệp Thiến. Một cô bé còn nhỏ tuổi như vậy lại thích hát những bài ca đã cũ.

"Mọi người thấy thế nào? Mộc lão bản, cô thấy cũng được đấy chứ?" Tiểu gia hỏa có mái tóc húi cua có tên là Vương Kiều, là bằng hữu trong nhóm của Tất Tiểu Quân và Thạch Lỗi. Cũng còn may là hôm nay anh ta khá thức thời khi không gọi thêm Thạch Lỗi cùng đến. Kể từ khi Cố Minh cùng Thạch Lỗi ồn ào tách ra về sau, đám người trước kia thường đi cùng nhau đều biết: nơi nào có Thạch Lỗi rồi thì cũng đừng kêu Mộc Dao tới.

"Coi như cũng được a. Hiện tại cũng chỉ nói được vậy thôi." Trong khi đó ánh mắt Mộc Dao lại hữu ý vô ý mà hướng về phía cái người ở giữa cái bàn kia. Cái cô nhìn thấy là Quan Dĩ Đồng đang cùng những người chung quanh cười đến rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại còn ném ánh mắt về phía sân khấu. Trong lòng cô chợt thấy nhói đau.

Sau khi hát xong hai bài, cô bé kia như muốn đi xuống phía dưới sân khấu, DJ lướt tay làm hoà dịu phần vĩ âm. Bọn người Tất Tiểu Quân đã thông đồng trước với nhau về việc cử người đi làm quen. Vương Kiều không cần biết xấu hổ, dứt khoát bưng rượu tiến lên. Chỉ tiếc là ngay khi anh còn chưa kịp tới gần đã thấy cô gái kia ngồi xuống tại cái bàn của đám người Quan Dĩ Đồng.

"Tiểu Tranh, giới thiệu cho em một chút. Đây là Quan tổng. Quan tổng, lần đầu tiên tới...."

"Xin chào, tôi là Quan Dĩ Đồng."

Cô gái có tên là Tiểu Tranh đang cầm chiến đàn ghi-ta trong tay, khi cô vừa định đem ghi-ta để sang một bên thì Quan Dĩ Đồng lại thật nhẹ nhàng ôm lấy cô, xem như là động tác mời cô cùng ngồi.

Đó cũng là lúc Vương Kiều đi tới nơi, nên vừa vặn đụng vào cái cảnh này. Vương Kiều có tư duy của một gã đàn ông thẳng, dĩ nhiên là có nhìn thấy cũng không hiểu đây là một đám nữ giới chỉ thích nữ giới mà thôi. Thậm chí anh còn thầm nghĩ đêm nay vận khí của mình cũng không tệ lắm, một bàn này mà có đến mấy mỹ nữ a.

"Giọng hát của em rất hay. Anh có thể mời em uống một ly hay không?"

Mộc Dao ngồi mà có chút không yên tâm, cô nghiêng người hướng về phía bên kia nhìn sang.

Cô gái có mái tóc quăn ngồi cùng bàn Quan Dĩ Đồng vừa nãy đã có chút giận Quan Dĩ Đồng mà không thể nói ra, giờ vừa vặn có nơi để trút giận. Cô ta đứng phắt dậy chắn trước mặt Tiểu Tranh: "Uống cái gì mà uống. Anh là ai a? Là người như thế nào mà lại dám mời Tiểu Tranh của chúng tôi uống rượu hả?"

Vương Kiều là một đấng nam nhi, bị cự tuyệt như vậy dĩ nhiên là không còn mặt mũi gì, nhưng đối phương là phụ nữ, nên cũng không cách nào nói lại, chỉ còn biết hậm hực xoay người trở về. Nhưng hành động này của anh đã bị cả một bàn người cùng nhóm nhìn hết vào trong mắt.

"Gặp toàn móng vuốt hay sao?" Một người đàn ông khác lôi kéo Tất Tiểu Quân cũng đang đi về phía bên này.

"Không có gì, chỉ là cô ấy bận gặp gỡ một cô gái tốt bụng mà thôi."

"Bọn họ quen biết nhau sao?"

"Hắc, rượu của anh này!" Cô gái có mái tóc quăn vẫn quyết không buông tha cho Vương Kiều.

Lời này vừa phát ra vừa vặn đụng phải mấy người đàn ông cùng quay trở lại.

"Nhiều người như vậy là muốn đánh người hay sao vậy? Đàn ông đánh đàn bà hay sao?" Tóc quăn vẫn không ngừng gây chuyện.

"Đánh phụ nữ thì không đến mức như vậy, chẳng qua là xin mời ca sĩ uống một chén rượu. Không uống coi như xong. Còn cô lại là cái thá gì chứ, hả vệ sĩ lắm điều ?"

"Có mà bảo vệ em gái anh ấy! Chăng ra gì mà lại muốn ăn thịt thiên nga!"

"Ôi! Tôi nói này, cô thật đúng là bà mẹ dưa mà, cô nói có phải hay không ?"

"Anh nói ai là bà mẹ dưa? Anh thử lặp lại câu đó lần nữa xem!"

Mắt thấy bầu không khí này càng ngày càng trở nên căng thẳng, Mộc Dao không nhịn được mà ba bước làm hai bước đi vội về phía bên này. Cô dưa tay kéo người đàn ông kia sang một bên với ý định ngăn cản anh ta lại: "Đừng...." Lời còn chưa ra khỏi miệng thì mặt đã lãnh nguyên một chén rượu.

"Tao cầm..." Mấy người đàn ông thấy Mộc Dao bị giội rượu, so với chính mình bị giội thì còn nổi nóng hơn nữa. Cả bọn từ từ tiến đến, quai hàm bạnh ra. Còn Tất Tiểu Quân thì luống cuống tìm khăn lau.

Quan Dĩ Đồng cau mày mà ngăn cản bàn tay của cô gái tóc quăn kia lại: "Cậu có bị bệnh hay không vậy hả?"

"Cậu vừa nói cái gì?" Cô gái tóc quăn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn qua Quan Dĩ Đồng: "A! Quan Dĩ Đồng, hiện đang có mấy người đàn ông cùng bắt nạt chúng ta, cậu đã không giúp tôi lại còn đi giúp đỡ người ngoài. Vậy mà tôi vẫn luôn coi cậu là bằng hữu kia đấy."

Quan Dĩ Đồng bị cô gái kia làm ầm lên thì có chút phiền muộn. Cô cầm lấy khăn lau từ trên mặt bàn định đưa cho Tất Tiểu Quân. Suy nghĩ một chút cô lại thấy, sẵn khăn trên tay mình rồi thì cũng nên lau mặt cho Mộc Dao một chút, hiện tại khuôn mặt ấy đang đầy mùi rượu.

Những người chung quanh rõ ràng không biết về tóc quăn cho lắm, mà hiện trường đang trở nên cực kỳ hỗn loạn. Cuối cùng cũng có viên quản lý của quán bar tới đây xử lý cục diện. Bình thường tóc quăn ngang ngược đã quen rồi, lại là khách quen, nên quản lý của quán bar chỉ muốn dàn xếp cho ổn thỏa, vậy nhưng hai bên lại không ai chịu ai. Quan Dĩ Đồng lau đi chỗ rượu trên mặt người nọ, nhưng lại phát hiện ra chỗ rượu kia đã làm cho khăn giấy bị nát ra, có rất nhiều mảnh giấy dính lại trên mặt Mộc Dao. Cô lại từng chút từng chút một lấy xuống cho người ta. Quan Dĩ Đồng cũng lại nhìn ra trên quần áo của Mộc Dao đầy một thân là rượu. Trông thấy mà phiền. Cô dắt lấy tay Mộc Dao, dẫn người này đi về phía phòng vệ sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro