Chương 91. Có nên đi Thượng Hải hay không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em cũng vừa ăn cơm xong....." Chung Hiểu Âu còn chưa kịp đánh hết dòng chữ thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ghé đầu lại đây. Chung Hiểu Âu đem đầu hai người này đẩy ra. Mặt của chị họ đầy vẻ bát quái: "Em đây đang có tình huống gì vậy a? Không hợp lý nha. Trong nhà cũng đã hối thúc dữ dội như vậy rồi, em cũng đã có bạn trai, vì cái gì lại không mang về nhà?"

"Không phải là bạn trai, chị suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ là bạn bè bình thường mà thôi." Chung Hiểu Âu tránh ra khỏi người chị họ rồi đứng dậy đi như chạy về phía phòng ngủ.

"Dì nhỏ này của con sao lại phải lén lén lút lút như vậy nhỉ? Nhất định là có biến rồi, có phải hay không a, Kỳ Nhi?" Hà Ninh lắc lư cô cháu gái hết trái sang phải để trêu chọc chơi.

"Dì nhỏ làm sao vậy a, cô cả?"

"Dì nhỏ của con hình như là nói chuyện yêu đương rồi... Về sau sợ là cô Cả sẽ trở thành cái để cho mọi người chỉ trích rồi, không còn có bia đỡ đạn nữa."

Chung Hiểu Âu trở lại phòng ngủ, hai tay nắm chặt cái điện thoại trong tay, khóe miệng dần dần nhếch lên vui vẻ. Vậy mà Cố tổng còn dành thời gian để giải thích với mình nữa kia đấy. Trong lòng cô vừa ấm áp vừa có cảm giác kiên định hơn.

Chẳng qua là sau khi cô nhắn tin trở lại, ngoài ý muốn lại là như đá chìm đáy biển.

Ở nơi Thượng Hải cách xa ngàn dặm, Cố Minh bị mẹ mình kéo vào cùng chơi mạt chược, bọn họ một nhà bốn người, khó có được lễ mừng năm mới như năm nay lại tụ đông đủ như vậy. Đối với mấy cái thú vui này Cố Minh không có quá nhiều hứng thú, nhưng ít khi về nhà như vậy, dù sao cũng nên giúp vui cho cha mẹ. Vì vậy mà cô đã đem cái di động bỏ qua một bên.

"Hai đồng, đụng." Cố Vũ rút ra một con bài từ trong tay Cố Minh: "Chị, gần đây chị đã có bạn trai mới hay chưa vậy?"

Cố Minh còn chưa kịp trả lời thì tay của Cố Vũ liền trúng ngay một cái tát của Cố mẹ: "Mày nói mò cái quỷ gì vậy hả? Con hỏi chị về chuyện này để làm gì vậy? Con hãy tự xem lại mình đi. Cao, to, một mét tám, vậy mà cũng đâu thấy con mang một người bạn gái về đây? Con đừng làm cho của con thấy phiền nữa."

"Mẹ! Một năm có 365 ngày thì đều là bất công. Chỉ có mỗi một hôm 30 tết cũng không thể vì con mà ngẫm lại một chút hay sao?" Cố Vũ vừa oán giận lại vừa chú ý đến bàn tay của cha đang lột quả cam.

Cố Minh cũng chỉ cười cười, trả lời mà như không trả lời: "Gần đây cũng không thấy người đàn ông nào vừa ý cả." Nói xong trong lòng chợt rùng mình. Cô nhớ đến chuyện mình cùng Chung Hiểu Âu, nhớ đến chuyện con gái cùng con gái. Nếu có một ngày thật sự cô sẽ cùng Chung Hiểu Âu bên nhau, liệu cha mẹ có tiếp nhận hay không? Cha mẹ yêu mình như vậy, họ sẽ có phản ứng ra sao đây?

"Em con đúng là cái miệng thối, con đừng để ý đến nó làm gì." Mẹ Cố thấy cô bỗng dưng thất thần lại tưởng rằng vì những lời Cố Vũ nói mà chạm đến vết thương lòng của con gái.

Cố Minh phục hồi tinh thần lại. Cô quay về phía mẹ của mình khẽ mỉm cười rồi không nói thêm cái gì nữa, chuyên tâm tiếp tục đánh bài, chơi mạt chược. Cuối cùng, khi sắp đến 10 giờ đêm thì ván bài không cố thêm được nữa. Ba ba một mực không chuyên tâm, khi thì nhìn tiết mục cuối năm, khi thì lại pha trà, khi lại là ăn trái cây. Mẹ Cố đánh mà hết sức khó chịu, vậy nên mới hùng hùng hổ hổ ra tay thu trận.

Đến lúc này Cố Minh mới cùng người nhà ngồi ở trên ghế sofa, trong tay cầm chiếc điện thoại. Lúc này trong điện thoại di động đã có rất nhiều tin tức, đều là tin nhắn chúc phúc nhân dịp năm mới. Khi cô mở WeChat ra thì nhìn thấy mấy cái tin nhắn của Chung Hiểu Âu, chẳng qua chỉ là nói đang ăn xong cơm tất niên cùng với người trong nhà, còn chị thì đang làm gì vậy? Có chút nhớ nhung chị... vân vân các loại lời nói. Bỗng dưng Cố Minh cảm thấy chiếc điện thoại trong tay trở nên nặng trịch, trong lòng dâng một tình cảm riêng tư cùng nỗi nhung nhớ đã được tích tụ từ lâu mà không nhận ra.

Chung Hiểu Âu chờ tin tức Cố Minh cả đêm mà không thấy đâu, lại bị người trong nhà kêu ra ngoài chơi bài. Cũng thật may là cô cùng người chị họ đều không thích chơi bài mạt chược, vậy nên hai người liền được giao cho nhiệm vụ trông coi trẻ nhỏ. Có điều đây lại là cơ hội để cho chị họ Ninh Ninh bắt được thóp. Thần sắc của Chung Hiểu Âu khi cầm lên điện thoại sớm đã rơi vào trong mắt của người chị họ: "Vẻ mặt này của em thật sự là không có người nào sao? Chị cảm thấy em đang ở vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt rồi, vậy mà lại còn che che dấu dấu cơ đấy."

"Thật không có mà!" Chung Hiểu Âu vẫn còn liều chết không chịu nhận. Nhìn thấy vẻ mặt chị họ đầy cái vẻ nhất quyết không bỏ thì cô cũng dần dần buông lỏng phòng tuyến. Vậy nhưng cô cũng không có nói rõ, chỉ đưa ra câu hỏi mang tính thăm dò mà thôi: "Chị, theo chị thì em có nên đi Thượng Hải nhìn chị ấy hay không?"

"Người Thượng Hải à? Nghe nói đàn ông Thượng Hải là rất được đó nha, rất biết thương vợ đấy. Có điều các bà mẹ chồng ở đó thì phải dè chừng một chút. Em có ảnh chụp của người ta hay không? Cho chị xem một chút." Chị họ Ninh Ninh thật không thiếu quái khí khi nói chuyện về người Thượng Hải.

"Không có thật á."

"Nhìn em đi, chỉ là năm mới vài ngày mà thôi, vậy mà đã cứ như vậy không nỡ bỏ? Nói đi, đã được bao lâu rồi? Em cũng không nên vừa mới bắt đầu mà đã muốn đi gặp gia trưởng người ta nha? Lại còn chưa có mang về nhà để cả nhà nhìn trước đã? Ôi!" Nhìn thấy chị họ như sắp kêu hết cả nhà lại đây, Chung Hiểu Âu vội bụm miệng người này lại: "Nếu như chị dám nói cho cả nhà biết, cái gì em cũng sẽ không nói cho chị biết nữa."

Hà Ninh đẩy tay của cô ra: "Được rồi! Được rồi! Trước hết chị sẽ giữ bí mật cho em đã. Vậy em hãy nói cho thật về tình huống hiện tại của em như thế nào đi đã. Đã được bao lâu rồi? Cậu ta làm nghề gì? Đã bao nhiêu tuổi? Có yêu em không? Đối xử với em có tốt hay không?"

"Phóng viên buổi họp báo hay sao vậy hả? Sao lại có nhiều vấn đề như vậy?" Chung Hiểu Âu đưa mắt lườm cô một cái rồi đem cô cháu gái ôm vào trong ngực, cái cằm đặt lên trên đầu của Kỳ Nhi, mà suy nghĩ thì đã bay tới Thượng Hải: "Cũng không thể nói được là đã bao lâu." Xác thực mà nói, hiện tại cô cùng Cố tổng đã được xem như là ở cùng một chỗ rồi sao? Cô thật không biết. Thái độ của Cố tổng không có rõ ràng, thế nhưng cô lại có thể cảm nhận được tình cảm của Cố tổng đối với mình: "So với em thì lớn hơn mấy tuổi, đối xử với em rất tốt." Chị ấy đối xử với mình, dù là như thế nào thì cũng đều là tốt.

"Nhìn cái bộ dáng này của em thì có vẻ như là yêu rất sâu nặng rồi. Vậy em hãy đi đi."

"Thế nhưng là chị ấy không cho em đi."

"Vì cái gì vậy a?"

"Chị ấy nói là cũng chỉ xa nhau vài ngày mà thôi, không quan tâm em sẽ bị giày vò làm sao. Nhưng em rất nhớ người ta, vậy em có thể vụng trộm đi tới đó hay không? Cho chị ấy một cái ngạc nhiên cùng mừng rỡ. Lẽ nào đến lúc đó chị còn phản đối?"

"Nói cũng đúng. Mấy ngày này mà em lại chạy tới đó thì biểu hiện này quả là có chút bất ngờ, mà em lại còn vụng trộm tới đó sau khi đã từ biệt a. Nếu là ngạc nhiên cùng mừng rỡ thì tốt rồi, chứ đừng biến thành kinh hãi. Vạn nhất cậu ta lại có kế hoạch khác của mình thì sao? Sự có mặt của em sẽ làm đảo lộn kế hoạch của người ta, làm cho người ta trở tay không kịp."

Chung Hiểu Âu bị những lời này của người chị họ khiến cho mọi dự định trong lòng trở nên không chắc chắn nữa. Vốn là cô vẫn đang do dự, định là chờ qua khỏi mùng 2 tết, sang đến mùng 3 liền vụng trộm chạy tới Thượng Hải để gặp Cố tổng, cho Cố tổng một cái kinh hỉ. Hẳn là chí ấy sẽ rất vui vẻ a. Nhưng bị mấy lời nhắc nhở này của chị họ Ninh Ninh thì mới suy nghĩ lại một chút. Vạn nhất chị ấy thật sự có chuyện quan trọng khác cần được sắp xếp thì sao đây? Lâu như vậy rồi chị ấy chưa trở về Thượng Hải, cần phải đi gặp thân thích, gặp bằng hữu, là những việc mình đều không giúp được a. Nếu mình lại cứ chạy tới thì thật sự sẽ quấy rầy kế hoạch của chị ấy đi. Có lẽ chị ấy thật sự sẽ tức giận? Nghĩ đến đây cô cảm thấy có chút phiền muộn. Thật vô cớ, cô đạp cho chị họ một cái lại không cam lòng mà nhìn đến chiếc điện thoại, cuối cùng cô nhẫn nhịn không được nữa liền gọi điện thoại cho Cố Minh.

Tiếng điện thoại làm cho Cố Minh giật mình hoảng sợ, thấy người gọi là Chung Hiểu Âu, lúc này mới mở máy ra nghe.

"Chị có khỏe không?" Chung Hiểu Âu hỏi.

"Ừ, rất tốt, làm sao vậy?"

"A, không có gì. Chỉ là lễ mừng năm mới này thật nhàm chán, tiết mục cuối năm thật là khó nhìn, thế nên mới gọi cho chị nói chuyện một chút mà thôi."

"Đúng là khó nhìn thật đấy, mà cha của tôi thì lại đầy vẻ say mê nha." Cố Minh mở điện thoại ra nghe rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

"Cố tổng, chị về nhà dự lễ mừng năm mới hẳn là rất bận bịu đi?" Chung Hiểu Âu hỏi thăm dò.

"Ừ.... Đúng là rất bận. Ngày mai phải đi tới nhà của cậu, ngày hôm sau phải đi tới nhà của cô cô, mùng ba có mấy cái đồng học hẹn gặp, mùng bốn hình như phải đi......"

"A!" Thật là mỗi ngày đều có sắp xếp cả rồi. Chung Hiểu Âu nghe thấy mà tâm trầm xuống. Quả nhiên lời của chị họ thật có đạo lý.

Cô không che giấu được nỗi thất vọng trong lòng, nên bỗng nhiên không còn hào hứng để nói chuyện nữa, thế nhưng lại không nỡ tắt điện thoại.

"Chung Hiểu Âu?"

"Sao ạ?"

"Làm sao vậy?"

"Không có gì. Cố tổng, năm mới vui vẻ, năm nay...." Cuối cùng thì cái lời nói theo kiểu buồn nôn kia cũng không thể nói thẳng ra miệng được, nên cô sửa lại làn điệu: "Em phát WeChat cho chị có được không?"

"Ừ, vậy hãy cúp máy đi đã."

"Năm nay, thật may mắn khi gặp được chị, có thể thích chị. Thích chị là điều tốt đẹp lớn nhất trong năm nay của em. Cám ơn chị Cố tổng..." Chung Hiểu Âu gõ được mấy chữ rồi lại xóa đi, cứ như vậy mà viết đi viết lại, cuối cùng cũng chỉ gửi đi được mấy chữ này.

"Ừ." Cố Minh trở về đúng một chữ, cũng may lập tức còn có theo một tin nhắn khác: "Cũng cám ơn em, Chung Hiểu Âu, năm mới vui vẻ!" Phía sau còn kèm theo một cái icon biểu lộ tấm lòng yêu mến. Tại sao phải phát tấm lòng icon biểu lộ yêu mến? Khóe miệng của Chung Hiểu Âu thiếu nước toét ra đến tận mang tai. Như vậy là đã nói lên được lời yêu trong lòng rồi a. Rõ ràng là chị ấy đã biết dùng biểu cảm để thay lời rồi nha.

Chung Hiểu Âu cũng dựa vào hồ lô để vẽ hồ lô, cô gửi trở về bằng một cái icon biểu cảm yêu mến như vậy.

Cố Minh: "Đây là cái gì?"

Chung Hiểu Âu: "...."

Chung Hiểu Âu: "Không phải là chị vừa mới gửi cho em đó sao?"

Cố Minh: "A? Đúng vậy không? Tôi cũng không để ý. Khả năng là do không cẩn thận nên mới gửi đi."

Chung Hiểu Âu: "......"

Cố Minh: "Đây cũng là làm gì vậy? Vì cái gì mà em lại đánh nhiều kí tự im lặng tuyệt đối như vậy?"

Chung Hiểu Âu ngước đầu nhìn lên. Mấy cô bé dễ thương trên mạng vẫn thường hay trao đổi bằng cách ném lên cái kí tự im lặng như vậy mà. Chung Hiểu Âu không có nói rõ ra như vậy mà chỉ trở về thật ngắn gọn: "Cái icon có hình trái tim kia a, mang ý nghĩa bày tỏ tình yêu của mình a. Ý của nó là em yêu chị đó mà, trước đó chị vừa gửi cho em đó thôi."

Tôi yêu em, ba chữ kia vậy mà lại có thể dễ dàng nói ra như vậy. Gửi tin nhắn đi rồi Chung Hiểu Âu mới kịp nghĩ tới điều này. Cô căng thẳng đến nỗi được tim đập như muốn vỡ tung. Đúng lúc đó không biết từ đâu "Đùng" một cái có tiếng pháo hoa nổ tung.

"Cái oắt con nào thế không biết! Sao lại ném pháo loạn lên như vậy chứ!" Chung Hiểu Âu hướng ngoài cửa sổ la hét, còn một tay thì vỗ ngực. Dù có tự kiểm điểm thì cũng đã quá muộn rồi. Cái WeChat kia đã không thể huỷ bỏ được nữa. Liệu Cố Minh có lại như lần trước hay không? Lần này lại bị hù nữa hay sao? Chỉ tại bốc đồng trong chốc lát mà bây giờ có muốn thu lại cũng không thu được nữa. Thật không lẽ chỉ vì bộc lộ tình yêu mà mình cũng bị hù đến hay sao? Ôi, trái tim của mình! Chung Hiểu Âu nhìn những chùm pháo hoa nổ tung bên ngoài cửa sổ mà lòng thầm nghĩ, tình yêu của những người khác cũng giống như mình hay sao? Cũng lo lắng, cũng lại thấp thỏm không yên, phải cẩn thận từng li từng tí một? Một cái nhăn mày hay một nụ cười của người kia giống như ánh sáng làm người ta chói mắt, sáng đến mức làm cho trái tim cũng trở nên nhộn nhạo.

"Một cái icon biểu cảm mà cũng có nhiều ý nghĩa như vậy sao?" Cố Minh trở lại bằng một cái tin nhắn đầy vẻ khinh thường. Rồi sau đó liền phát tràn đầy, phát thật nhiều icon bộc lộ tình yêu như thể đang hờn dỗi vậy. Nó làm cho cái màn hình điện thoại của Chung Hiểu Âu nhanh chóng bị lấp đầy. Đó là cái điện thoại Chung Hiểu Âu vừa mới mua. Năm nay vậy mà cô đã phải mua đến mấy cái rồi đó nha, có bị bệnh tâm thần hay không vậy? Cái người này, như thế nào lại gửi đi nhiều như vậy?

"Cái con bé này làm gì mà cười đến mức giống như cái người bị bệnh thần kinh vậy hả, đang làm gì thế? Nhìn cái gò hay ho mà cười đến như vậy được chứ?" Không biết từ lúc nào, người chị họ đúng là âm hồn bất tán đã đứng ngay trước cửa kia.

Chung Hiểu Âu đem cái tin nhắn mang đầy tố chất thần kinh của Cố tổng khi chứa thật nhiều icon bộc lộ tình yêu đưa vào kho lưu trữ. Vậy là toàn bộ thế giới đều lại trở nên tốt đẹp rồi! Cô chạy tới ôm lấy chị họ, nhịn không được lại còn hôn lên trên mặt của người này mộ chút, làm hại chị họ phải gào thét một trận: "Ôi, ôi, cái đồ bệnh tâm thần này! Mới bị chấn thương sọ não hay sao vậy? Mau buông ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro