Chương 41 - 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Chữa Trị

Có cảm giác gì không?

Năm chữ như sấm rền, làm Hứa Nhược Tinh trở tay không kịp, lòng bàn tay để trước ngực Tô Nghi mềm như bông.

Tô Nghi sợ cô không cảm giác, còn cố tình hướng đè ép xuống, áo ngực bị đè ép biến hình.

Ngón tay cô cảm nhận được bên trong dưới lớp áo bị đè ép, toàn bộ lòng bàn tay đều đang nóng lên.

Tô Nghi thấy cô bất động, trong lòng thấy kỳ quái, nói: "Vẫn là không có cảm giác sao?"

Hấp tấp thu hồi tay, mặt xấu hổ, trên mặt cô nhiễm đỏ ửng.

"Vợ à, không có việc gì, nếu thật là..." Chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói của Tô Nghi ép tới rất thấp: "Có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách."

"Tô Nghi, chị không phải."

Tô Nghi tiến gần thêm một chút: "Chị không phải sao? Vậy chị vừa rồi có cảm giác gì không?"

Cũng không cần thắng thắn nói trắng ra như vậy, Hứa Nhược Tinh lần đầu tiên cảm thấy trong xe lại chật chội như thế, không khí không lưu thông, cô hít sâu, nói có hay nói không có đều không đúng.

Đang cảm thấy khó xử di động vang lên, Hứa Nhược Tinh cầm lấy nói: "Chị đi trả lời điện thoại."

Mở cửa xe, không khí oi bức phả vào mặt, cô lại cảm thấy dễ thở hơn không ít, là thư ký gọi, đến cửa khách sạn, Hứa Nhược Tinh nói: "Tôi tới ngay đây."

Tô Nghi còn ngồi ở trong xe, Hứa Nhược Tinh treo điện thoại khom lưng: "Chị phải đi vào rồi."

"Dạ." Tô Nghi nói: "Chị đưa chìa khóa xe cho em, ăn xong em liền ở chỗ này chờ chị."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ừm."

Nói xong đứng dậy rời đi, Tô Nghi nhìn bóng dáng cô rời đi, cảm thấy cô có chút giống như là chạy trối chết? Là bởi vì đề tài vừa rồi sao?

Càng là nhấn mạnh, càng là có khả năng, Tô Nghi trách cứ chính mình như thế nào không có sớm một chút phát hiện chuyện này, cô khẳng định rất khó chịu.

Tâm trạng đi ăn uống cũng không còn hào hứng.

Tô Nghi tâm trạng không vui, Hứa Nhược Tinh cũng không vui hơn bao nhiêu, tiến vào phòng ăn Cừ tổng đã tới rồi, lần này không có làm giá, rất nhiệt tình chào hỏi: "Hứa tổng, đã lâu không gặp."

Hứa Nhược Tinh điều chỉnh lại cảm xúc vừa rồi, lấy lại tinh thần nói chuyện với Cừ tổng.

Đồ ăn còn chưa thấy phục vụ lên hết, rượu vang đỏ đã uống hai ly.

Hứa Nhược Tinh vốn là tâm trạng buồn buồn, cũng không từ chối, Cừ tổng nói: "Hoài Hải cùng SX, tôi vốn dĩ muốn tự mình xử lý, nhưng lần trước tổng công ty có chút chuyện, tôi phải đi công tác, Hứa tổng cô sẽ không để ý đến chuyện đó chứ?"

"Đương nhiên sẽ không để ý." Hứa Nhược Tinh bưng cái ly: "Cừ tổng bận rộn, có thể thông cảm được."

Cừ tổng đánh giá Hứa Nhược Tinh, mấy năm trước, hắn thật đúng là không coi cô ra gì cũng không thèm để vào mắt.

Nhưng mấy năm nay SX phát triển quá nhanh, nhanh đến toàn bộ ngành sản xuất đều đang chú ý SX.

Hắn lúc trước cảm thấy chỉ là nhất thời nổi bật mà thôi, cho nên chuyện này, cũng là hắn cố ý dùng Hoài Hải đè ép lại sự nối trội của SX.

Không nghĩ tới lại bị SX đè ép một lần.

Đều do người của hắn, quá ngu xuẩn.

"Hứa tổng không ngại tôi liền an tâm rồi, về sau Hoài Hải còn muốn cùng SX hợp tác."

Hứa Nhược Tinh cười: "Có cơ hội hợp tác với nhau, chúng tôi SX tự nhiên hoan nghênh."

Cừ tổng nhìn thấy cô không có thái độ từ chối, bưng cái ly lên nói: "Chúng ta liền vì khả năng hợp tác, làm một ly."

Cô cũng bưng cái ly lên, cùng hắn cạn ly, không nhiều lời.

Toàn bộ cuộc gặp mặt là Cừ tổng khống chế chủ quyền, thoạt nhìn là cô hạ thấp mình xuống.

Nhưng Cừ tổng biết, cô đây là dầu muối không ăn cũng rất khó chơi.

Trước kia cũng không có phát hiện, Hứa Nhược Tinh khó ứng phó như vậy.

Hắn bưng cái ly thưởng thức, nói: "Hứa tổng, tôi cùng cô nói thật đi, hôm nay hẹn cô tới, là muốn cùng cô tâm sự về vụ kiện giữa Hoài Hải cùng SX."

Hứa Nhược Tinh nhấp một ngụm rượu, gật đầu: "Cừ tổng mời nói."

"Là như thế này, tôi khoảng thời gian trước vẫn luôn bận rộn, gần đây mới hiểu biết về vụ kiện tụng này, ở trong thời hạn hợp đồng, Hà Khúc đi SX, có vi phạm hợp đồng." Cừ tổng nói lời nói chuẩn xác: "Nhưng mà, chúng tôi Hoài Hải cũng không phải là người vô tình, nếu cô ấy đi SX, Hoài Hải có thể bảo đảm không khởi tố cô ấy, chuyện này cũng xem như nể mặt mũi Hứa tổng."

Lời trong lời ngoài nâng Hứa Nhược Tinh lên rất cao, lúc trước liên hệ với cô thì để thư ký liên hệ, hiện tại lại thay đối sắc mặt.

Đánh một cái tát cho một viên kẹo, xem như Cừ tổng rất biết cách chơi.

Nhưng đối với cô, chiêu này không có tác dụng lắm.

Cô gật đầu phụ hoạ theo hắn: "Cừ tổng nói đúng, thật ra chuyện này chúng tôi cũng không muốn làm ầm lên tới tòa án. Nhiều người trong giới đang nhìn chê cười hai bên chúng ta, thật sự nếu phải làm ầm lên tới tận tòa giải quyết, như vậy cũng không hay."

"Hứa tổng hiểu được là tốt." Cừ tổng nương theo lời cô, nói: "Cho nên chuyện này, tôi cảm thấy giải quyết riêng tốt nhất, đương nhiên, nếu muốn giải quyết riêng, chúng ta đều cần lui một bước."

"Cừ tổng muốn như thế nào đều lui một bước?"

"Để Hoài Hải đưa ra bản thư thỏa thuận giải hòa, hai bên chúng ta cùng lui một bước."

Ở bản thỏa thuận giải hòa kia đều lui một bước, còn không phải là Hoài Hải cùng SX giải hòa sao? Biến tướng cách nói, là các cô SX sai rồi, là Hoài Hải cho cơ hội không truy cứu phía trước, nói như vậy thật dễ nghe, lại là dùng khả năng hợp tác mượn sức cô, lại là rót canh loãng cho cô.

Hứa Nhược Tinh bật cười, cô nói: "Thế thì như vậy đi Cừ tổng, tôi đồng ý đều lui một bước, SX đưa ra bản thỏa thuận giải hòa, ông thấy như thế nào?"

Cừ tổng sắc mặt khẽ biến, cười như không cười, bưng lên cái ly: "Hứa tổng còn trẻ, thường hành động theo cảm tình, tôi cũng có thể hiểu được." Hắn nói xong đưa mắt nhìn thẳng Hứa Nhược Tinh: "Nhưng tuổi trẻ là lúc dễ dàng phạm sai lầm, có chút lỗi sai, không thể phạm vào được."

"Cừ tổng nói đúng, tôi sẽ nhớ kỹ."

Toàn bộ từ đầu đến cuối đều là không dễ dàng thương lượng, hắn có chút không vui.

Hứa Nhược Tinh vẻ mặt tự nhiên, còn không quên rót rượu cho Cừ tổng, hắn nói: "Hà Khúc chuyện này, nói như thế nào cũng là cô ấy sai. Hứa tổng, vì một nhà thiết kế, đắc tội Hoài Hải, đáng giá không?"

Hứa Nhược Tinh bưng cái ly uống một ngụm rượu, tay cọ xát bên cạnh cái ly, cô nhìn về phía Cừ tổng, giọng nói bình tĩnh: "Mặc kệ Hà Khúc có phải nhà thiết kế hay không, chỉ cần cô ấy là nhân viên của SX, SX không có lí do gì khoanh tay đứng nhìn."

Cùng với giọng nói lúc ban đầu hoàn toàn khác biệt, câu này nói vô cùng chắc chắn.

Cừ tổng tức giận, sắc mặt hắn âm trầm uống lên một chén rượu.

Vài phút sau, cửa phòng ăn mở ra, Cừ tổng đi ra ngoài, thư ký Hứa Nhược Tinh vội đi đến bên người cô, thấy Hứa Nhược Tinh đang bưng cái ly uống rượu, không nhịn xuống mở miệng: "Hứa tổng, Cừ tổng đi rồi."

Hứa Nhược Tinh gật đầu.

Thư ký muốn nói lại thôi.

Cô nghiêng đầu, nhìn đến biểu tình của thư kí, hỏi: "Muốn nói cái gì?"

Vừa rồi Hứa Nhược Tinh cùng Cừ tổng nói chuyện với nhau, thư kí vẫn luôn đứng ở phía sau, do đó cũng nghe thấy hai người nói chuyện, muốn mở miệng, lại không biết nói như thế nào.

Hứa Nhược Tinh nhấp một ngụm rượu: "Là muốn nói, đồng ý với đề nghị của Cừ tổng, đều lui một bước sao?"

Thư ký cúi đầu: "Hứa tổng, Hoài Hải mấy năm nay còn chưa từng hạ thấp bản thân trước ai cả, đây là lần đầu tiên, em lo lắng..." Lo lắng hôm nay Cừ tổng bực tức, để thành vụ kiện tụng tới phiền toái lại tốn tinh lực, còn sẽ ảnh hưởng đến các dự án của SX.

Cô vẫn còn uống thêm một ngụm rượu, hồi tưởng lại dáng vẻ Hà Khúc ngày đó đứng ở trên sân thượng, hỏi thư ký: "Nếu, là em thì sao."

Thư ký im lặng.

Nếu là mình thì sao? Nếu người gặp phải chuyện này là mình? Sẽ hy vọng như vậy giải hòa sao?

Đồng ý Hoài Hải thỏa thuận hỏa giải, còn không phải là thừa nhận chuyện này bản thân sai?

Như vậy về sau còn ngẩng đầu như thế nào trong giới này nữa?

Nếu mỗi người cũng có ý nghĩ như thế, vậy ai có thể cứu mình?

Vừa rồi nhẹ nhàng một câu khuyên bảo, hiện tại như là đè quả cân ở trên người, vô cùng nặng nề, thư kí nghĩ đến khả năng này, đột nhiên có chút thở không nổi.

Hứa Nhược Tinh cầm cái chai, rót một chén rượu cuối cùng: "Đi thanh toán đi."

Đồ ăn cơ bản chưa đụng vào, Hứa Nhược Tinh rời đi khách sạn, thư ký hỏi có cần đưa cô về nhà hay không, cô đáp: "Không cần, em đi về trước đi."

Thư ký biết cô cùng Tô Nghi cùng nhau tới, không nhiều lời, gật đầu rời đi khách sạn trước.

Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa vài phút, nghĩ đến chìa khóa xe đã đưa cho Tô Nghi mang đi, muốn trước lên xe nghỉ ngơi cũng không có cách nào, nhớ lời Tô Nghi nói đi Hoài Đỉnh, cô đi bộ đến bên đối diện.

Hoài Đỉnh cách nơi này không xa, tầng hai, một bàn đang ngồi đầy.

Tô Nghi ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, đang cúi đầu khảy di động.

Thanh tìm kiếm hiện lên mấy dòng chữ, 'tính lãnh đạm trị liệu như thế nào', 'có vợ tính lãnh đạm làm sao bây giờ', 'tính lãnh đạm có thể trị liệu không, một vài cách trị liệu tính lãnh đạm'...

Hoàn tỷ đang cùng những người khác bàn về chuyện show diễn thời trang lần này, lúc nhắc đến lòng lại tràn đầy căm phẫn liền đứng lên: "Chúng ta thật ra không kém họ một chút nào!"

Mọi người đều uống vài chén rượu, thực dễ dàng bị Hoàn tỷ nói sôi nổi giơ lên cái ly: "Tuy rằng chúng ta lần này không đi, nhưng chúng ta không kém!"

Tô Nghi không uống rượu, uống đồ uống giải khát thông thường, cô buông di động, gật đầu, khẳng định nói: "Đúng vậy, mọi người rất ưu tú."

Hoàn tỷ cảm giác mũi cay cay, vừa muốn nói chuyện đột nhiên thấy ngoài cửa sổ có người đi qua, ngạc nhiên: "Hứa tổng?"

Mọi người nhìn theo, Hoàn tỷ chỉ vào dưới lầu, các cô sôi nối ghé vào cửa sổ, cũng thấy người đứng ở dưới lầu là Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh đang do dự có cần gọi điện thoại cho Tô Nghi hay không.

"Tới đón tổ trưởng sao?"

"Đúng không, Hứa tổng thật tốt, đặc biệt lại đây đón tổ trưởng."

Hoàn tỷ nhìn Tô Nghi: "Tổ trưởng, muốn để Hứa tổng lên uống một chén hay không?"

Tô Nghi thấy cô tới vội đáp: "Hôm nay liền không được, lần sau đi, em đi trước."

Hoàn tỷ không miễn cưỡng: "Trên đường cẩn thận."

Tô Nghi gật đầu, tuy rằng biết rõ Hứa Nhược Tinh là ở đối diện ăn cơm, ăn xong rồi lại đây tìm mình.

Nhưng nghe các cô nói là tới đón mình, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

Lúc ra khỏi Hoài Đỉnh trên mặt tươi cười vẫn chưa tắt, mỉm cười vẫy tay: "Vợ ơi!"

Hứa Nhược Tinh nghe được giọng nói phía sau liền quay đầu, Tô Nghi đã hai ba bước đi đến bên người cô, không một chút chần chừ suy nghĩ, rất tự nhiên kéo cánh tay cô, mùi rượu đánh úp lại, Tô Nghi hỏi: "Uống rượu rồi sao?"

"Uống một chút." Hứa Nhược Tinh nói: "Buổi liên hoan của em kết thúc rồi à?"

"Cũng sắp xong rồi, em nói với mọi người đi trước."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, Tô Nghi kéo cô đi về bãi đỗ xe của khách sạn, đi ngang qua một cái cửa hàng tiện lợi, cô ấy nói: "Chờ em một chút."

Nói rồi chạy nhanh vào cửa hàng tiện lợi, Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa chờ cô ấy, người tới lui còn không ít.

Hứa Nhược Tinh vừa rồi uống vào hai ly rượu vang, hiện tại có chút nhức đầu.

Cô đi đến bên cửa hàng tiện lợi, có hai cái ghế dài, một chiếc ghế dài có em bé đang ngồi, cô ngồi ở trên ghế gần cửa hàng tiện lợi, chỉ cần Tô Nghi vừa ra là có thể nhìn thấy.

Cửa hàng tiện lợi rất nhiều người ra vào, Tô Nghi xếp hàng vài phút, ra tới nhìn thấy bóng dáng Hứa Nhược Tinh.

Bên ngoài ánh đèn tối mờ, đèn đường mờ nhạt, chỉ có gió đêm nhè nhẹ, là gió ấm, thổi đến mái tóc Hứa Nhược Tinh bay bay.

Tô Nghi ở phía sau cô, nhìn thấy cổ thiên nga đẹp thon dài, còn đeo khuyên tai, chảy dài hai bên.

Hứa Nhược Tinh quay đầu trông thấy Tô Nghi đứng ở nơi đó, cô gọi: "Tô Nghi?"

Tô Nghi tỉnh táo lại, đi hai bước đến bên người cô, ngồi ở ghế, cầm túi đưa cho cô, Hứa Nhược Tinh cúi đầu: "Cái gì vậy?"

"Trà giải rượu, đã làm sẵn chị có thể trực tiếp uống."

Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi, Tô Nghi vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt không che giấu được sự yêu thích, cô thấy trong lòng nhói lên, cầm lấy trà giải rượu, lắc lắc, ngửa đầu uống sạch.

"Có đắng lắm hay không?"

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Có chút chút."

Tô Nghi nói: "Há mồm."

Hứa Nhược Tinh ngốc, Tô Nghi lại nói: "Há mồm, aaaaa"

Dỗ dành giống như trẻ con, Hứa Nhưc Tinh bật cười, há mồm, Tô Nghi lập tức cho cô một viên kẹo, là kẹo mềm, vị chua ngọt.

Hứa Nhược Tinh nhấm nuốt kẹo mềm, đáy lòng cũng là chua chua ngọt ngọt.

Bên cạnh không còn người qua lại, gió đêm cũng an tĩnh lại, hai người hưởng thụ không khí yên tĩnh hiểm có này, Tô Nghi dựa vào cô: "Vợ, em vừa mới ăn cơm, có tìm kiếm về chuyện kia của chị, em cảm thấy không phải vấn đề lớn, chị không cần quá để ở trong lòng."

Hứa Nhược Tinh uống rượu nhiều, đầu óc còn không có phản ứng lại kịp, hơi ngạc nhiên: "Chuyện gì?"

"Chính là, chuyện chị bị lãnh đạm."

Hứa Nhược Tinh mím môi.

Tô Nghi vẫn tiếp tục nói: "Em vừa rồi có tìm hiểu, là có thể chữa trị, hơn nữa cũng không phức tạp."

Cô nghiêng đầu, Tô Nghi nói ra hết những lời đọc được trên Baidu cho cô, cô ấy vẫn cứ thao thao đọc không ngừng.

Hứa Nhược Tinh mặt không biểu cảm, đáy lòng nảy lên không biết cảm giác gì, vừa buồn cười vừa tức giận, cô không chen vào lời Tô Nghi, nghe được Tô Nghi:"Em nhìn một ít dấu hiệu khá giống với chị, nếu chị không muốn đi bệnh viện..."

Đèn đường tối tăm mờ ảo chiếu vào trên sườn mặt cô ấy, môi mỏng đang nói không ngừng, những lời này thành âm thanh mờ mịt, vờn ở xung quanh Hứa Nhược Tinh.

Mùi nước hoa trên người Tô Nghi nhàn nhạt thổi qua, còn có hơi thở kẹo mềm thơm ngọt.

Cô ấy nói chuyện rất vội, tốc độ nói cũng nhanh, thấy Hứa Nhược Tinh không phản ứng, cô ấy còn giải thích một lần nữa: "Cho nên em cảm thấy chúng ta có thể..."

Nửa cái thân người sát lại đây, đôi tay đỡ bả vai Tô Nghi, giọng nói đột nhiên im bặt.

Không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập của hai người đều đang điên cuồng.

Môi Hứa Nhược Tinh lấp kín đôi môi đang lải nhải không ngừng kia, khoảnh khắc chạm vào mềm mại, Hứa Nhược Tinh ngây người.

Chương 42: Sợ Hãi

Cánh môi mềm mại, ấm áp, Tô Nghi chớp mắt, đây là Hứa Nhược Tinh lần đầu tiên chủ động hôn môi cô.

Mang theo mùi rượu nhàn nhạt, còn có hương vị kẹo mềm vừa mới ăn xong, hơi thở thơm ngọt phả vào chóp mũi.

Cô không động đậy, tim đập nhanh không kiềm chế được, bốn phía an tĩnh, màng tai lại phình phình nhảy dựng lên, một tiếng lại một tiếng.

Hứa Nhược Tinh cũng ngây ngẩn cả người, vài giây sau, cô mới ngồi thẳng thân người.

Tô Nghi cắn môi, khóe môi dường như còn vương lại hơi thở của Hứa Nhược Tinh, gọi: "Vợ ơi."

Cô không hé răng.

Tô Nghi thăm dò: "Chị vừa mới hôn em?"

Giọng nói lộ ra vui vẻ, Hứa Nhược Tinh lại âm thầm buồn rầu, cô nhắm mắt, uống nhiều rượu không có đau đầu như bây giờ, cùng Cừ tổng nói chuyện không có đau đầu, nhưng hiện tại, đầu cô lại hơi hơi đau nhói.

Cô vừa mới đang làm cái gì?

Không nghe được tiếng cô đáp lại, Tô Nghi kéo vạt áo: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh cúi đầu, giọng nói có chút buồn: "Em không chịu nghe chị nói."

Tô Nghi chớp mắt: "Cái gì?"

Mất một lúc mới phản ứng lại, hai người một giây trước còn đang tranh luận tính lãnh đạm, cho nên đây là đang giải thích sao? Vậy cũng không thể trách mình, ai bảo chị ấy ngày thường lạnh nhạt với mình như vậy, một chút phản ứng cũng không có, bản thân hoài nghi cũng là thực bình thường.

Chỉ là, Hứa Nhược Tinh thoạt nhìn có chút chút không vui.

Có lẽ không phải đang giận đi?

"Vợ, em không biết..."

Hứa Nhược Tinh đánh gãy lời nói: "Chúng ta về nhà đi."

Tô Nghi dừng lại, vài giây rồi gật đầu: "Được"

Hứa Nhược Tinh nhớ tới nụ hôn vừa rồi, điều chỉnh lại thân người.

"Chị ở chỗ này chờ em, em đi lái xe." Cô uống nhiều quá, Tô Nghi sợ Hứa Nhược Tinh ngủ quên, lại dặn dò một câu: "Đừng ngủ nha."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, không nhìn cô ấy.

Tô Nghi vừa mới bởi vì hôn môi sung sướng tim đập trở nên thấp thỏm, cầm chìa khóa xe, hướng đi đến bãi đỗ xe.

Từ nơi này đến bãi đỗ xe còn cách một đoạn đường, Tô Nghi lưu luyến mỗi bước đi, nhìn Hứa Nhược Tinh có phải còn ngồi ở ghế dài hay không.

Cô giương mắt nhìn Tô Nghi rời đi, nhợt nhạt thở phào nhẹ nhõm, tay vô ý thức sờ ở khóe môi, vừa rồi cảm giác mềm mại như một giấc mộng huyền ảo, da thịt bỗng chốc cũng nóng bỏng, trong thân thế nảy lên cảm giác khô nóng lạ lầm.

Gần đây càng ngày càng thường xuyên.

Đối mặt với Tô Nghi, cô không tự chủ được một chút liền quân lính tan rã.

Hứa Nhược Tinh cắn môi, đau đớn làm cô tỉnh táo hơn vài phần, đánh thức thần kinh bị cồn làm ảnh hưởng, cô xách theo túi xách, chờ Tô Nghi chạy xe đến bên người kéo cửa xe ngồi lên.

"Chị ngủ một lát đi, về đến nhà em gọi chị."

Hứa Nhược Tinh trầm thấp ừ một tiếng, nằm nghiêng ở trên ghế sau, xem khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ xẹt qua, đèn đường ánh sáng loang lổ, không chiếu vào được trong xe.

Cô lén nhìn về phía Tô nghi đang lái xe, sườn mặt đường cong tinh xảo xinh đẹp, nghiêm trang nhìn phía trước, ánh mắt nghiêm túc.

Cưa như thế trong khoảng thời gian nháy mắt, cô nghĩ Tô Nghi lúc trước lái xe hẳn là cũng mang dáng vẻ như vậy.

Nghiêm túc cẩn thận.

Còn khôi phục ký ức được nữa không?

Hứa Nhược Tinh đột nhiên gọi: "Tô Nghi."

Tô Nghi đang lái xe, nghe được tiếng gọi không có tiện quay đầu lại, chỉ có thể nghi hoặc dạ một tiếng, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Nhược Tinh không dám mắt đối mắt, nhìn sang cái gáy cô, nói ra suy nghĩ ích kỷ: "Em không cần khôi phục ký ức được không?"

Cô thật là đã uống say.

Hứa Nhược Tinh nhắm mắt lại, không mở miệng nữa.

Tô Nghi thấy lạ, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, phát hiện cô đã nhắm mắt lại, vừa rồi là lời say sao?

Nhìn một chút rồi quay đầu tiếp tục lái xe.

Rất nhanh hai người về đến nhà, Tô Nghi xuống xe nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đứng dậy: "Chị tỉnh rồi à?"

Trong giọng nói mang theo một chút cảm giác đang lấy lòng, cô gật đầu: "Ừm."

"Để em đỡ chị vào nhà."

Hứa Nhược Tinh dẫm lên giày cao gót xuống xe: "Không cần."

Tay Tô Nghi dừng ở giữa không trung, chậm rãi cuộn tròn lại bàn tay, thấy Hứa Nhược Tinh xuống xe xong đóng lại cửa xe.

Hứa Nhược Tinh đi vào thang máy, thấy Tô Nghi không theo kịp liền bước chậm.

Tô Nghi giấu đi cảm xúc hốt hoảng, đi nhanh hai bước theo sau.

Cô ấn thang máy, đứng bên cạnh Hứa Nhược Tinh, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt Hứa Nhược Tinh, phát hiện chị ấy vẫn luôn nhíu chặt mày, về đến nhà cũng không giãn ra.

Tô Nghi buông túi xách nói: "Chị đi trước tắm rửa đi, em làm cho chị một cốc nước mật ong ấm."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, vào phòng cầm quần áo tắm rửa.

Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh vào phòng vệ sinh, tự đi vào phòng bếp làm một cốc nước mật ong, tiếng nước chảy.

Cô ngồi ở trên sô pha, vài phút sau Hứa Nhược Tinh nửa ướt tóc đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Tô Nghi liền bưng cốc nước mật ong đưa cho Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh cầm lấy, nhàn nhạt mở miệng: "Cảm ơn."

Có chút xa lạ.

Tô Nghi cảm thấy không thích lắm.

Tâm trạng rầu rĩ, cô lướt qua Hứa Nhược Tinh vào trong phòng vệ sinh, khi trở ra, bên ngoài phòng khách đã không còn ai, nhưng trên bàn trà để một cốc nước, là cốc nước mật ong cô vừa mới làm cho Hứa Nhược Tinh.

Chị ấy không uống sao?

Tô Nghi bưng cái ly đi đến trước cửa phòng Hứa Nhược Tinh, nghe được trong phòng truyền đến máy sấy vù vù, cắn môi đè lại tay ở then cửa.

Cửa bị chốt ở bên trong, Tô Nghi sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng đột nhiên cảm thấy tủi thân, cô cúi đầu nhìn đôi dép của mình, bên tai trừ bỏ tiếng máy sấy vù vù, còn có tiếng chuông điện thoại của mình.

Tô Nghi đi đến bên bàn trà, nhìn thấy màn hình sáng lên, là Lê Thần.

Lê Thần nghe nói đến chuyện show diễn thời trang của Hoài Hải, cô cùng tổ trưởng tổ hai có quen biết, cũng nghe nói nguyên nhân Cừ tổng vì cái gì không có lựa chọn Tô Nghi, thật vớ vẩn.

Cừ tổng là thật sự quen thói tự cao tự đại, một chút ý kiến đều không nghe lọt tai.

Lê Thần lập tức rục rịch suy nghĩ.

Điện thoại được bắt máy cô liền tự giới thiệu: "Tô Nghi, chị là Lê Thần, em còn nhớ rõ chị không?"

Chịu đựng cảm xúc, Tô Nghi cố gắng bình tĩnh trả lời: "Dạ, nhớ rõ."

"Chuyện ở Hoài Hải, chị có nghe nói, muốn hỏi em một chút, có hứng thú xem xét đề nghị của chị không?" Lê Thần mang giọng lấy lòng:"Em yên tâm, SX bọn chị xưa nay coi trọng nhất là nhân tài, Ngô tổng sắp thăng chức lên tổng giám đốc, vị trí giám đốc thiết kế bên chị đang bỏ trống, lúc trước chị cùng Nhược Tinh vẫn luôn xem xét đưa ai vào, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chị vẫn cảm thấy em là người thích hợp nhất."

Tô Nghi rũ mắt: "Em sao?"

"Đúng vậy, em quá thích hợp, SX hiện tại yêu cầu nhiều nhất chính là tính mới mẻ, suy nghĩ của em cùng thiết kế đều quá phù hợp.

Tới SX sẽ không có bất luận kẻ nào can thiệp vào ý tưởng thiết kế của em, hơn nữa chúng ta còn là cùng thế hệ, chị hoàn toàn có thể hiểu được quan điểm thiết kế của em." Cô dẫn dắt từng bước, điều kiện đưa ra vô cùng mê người, nói xong còn không quên kéo Hứa Nhược Tinh ra tới: "Còn nữa, nói nhỏ, em về với SX, Nhược Tinh sẽ vô cùng vui mừng."

Tô Nghi theo bản năng nhìn về phía cửa phòng sách, nhỏ giọng hỏi: "Chị ấy sẽ vui sao?"

"Đó là được nhiên." Lê Thần không cần suy nghĩ liền bán Hứa Nhược Tinh: "Khi hai người mới kết hôn, Nhược Tinh không biết bao nhiêu lần muốn mời em về bên công ty. Nhưng khi đó Trương tổng vẫn còn ở đó, bọn chị biết Trương tổng giám đối với em có ân có tình, em mắc kẹt bên trong tình và lý. Nhưng hiện tại Trương tổng về hưu, em cũng nên suy xét suy nghĩ cho bản thân."

Một phen nói đến tình ý chân thành mà làm Tô Nghi lung lay chính là Hứa Nhược Tinh cũng hy vọng cô về với SX.

Cô cúi đầu, Lê Thần không ngừng cố gắng thuyết phục: "Cho nên, chị thật hi vọng em cẩn thận suy nghĩ một chút..."

Tô Nghi cắt ngang lời cô ấy nói, đưa ra câu trả lời: "Dạ được."

Lê Thần sửng sốt: "Cái gì?"

Tô Nghi chắc chắn khẳng định: "Em đồng ý."

Lê Thần không dám tin tưởng, nhấc tay véo véo đùi: "Thật sao?"

Tô Nghi cũng không chê phiền, lại đáp"Thật ạ."

Lê Thần kích động như cất cánh bay được tại chỗ! Người mà cô cố gắng bán nước bọt mời về ba năm qua, còn lâu hơn so với thời gian Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi kết hôn! Vốn dĩ cho rằng không có hy vọng hợp tác, không nghĩ tới cô ấy đột nhiên đồng ý!

Chuyện này so với chuyện yêu đương thật sự là phấn khích hơn nhiều!

Lê Thần hưng phấn nói: "Vậy cũng được, vậy chị chuyển cho em một phần hợp đồng, em xem trước, có cái vấn đề gì có thể liên hệ với chị bất cứ lúc nào." Lại nói: "Hỏi Nhược Tinh cũng được."

Tô Nghi bị cảm giác hào hứng của cô ấy làm vui lây, đáy lòng khói mù thoáng rút đi một ít, đồng ý: "Em biết rồi."

Lê Thần sung sướng: "Vậy chị tắt máy nha, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Tắt máy xong Lê Thần cảm thấy là lạ, như thế nào vẫn luôn không nghe thấy động tĩnh gì từ phía Hứa Nhược Tinh, chẳng lẽ còn đang nói chuyện với Cừ tổng sao? Cô gửi tin nhắn cho Hứa Nhược Tinh: "Còn chưa về nhà à?"

Không đáp lại.

Lê Thần nhíu mày: "Bữa tiệc còn chưa kết thúc sao?"

Hứa Nhược Tinh thấy màn hình di động sáng lên, cô nhìn đến màn hình nổi lên tên của Lê Thần, không mở ra, mà là ném điện thoại ở một bên.

Nằm xuống điều chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp, gió lạnh thổi vào người.

Cô đột nhiên nghĩ đến trận gió lạnh lúc ngồi trên ghế ngoài cửa hàng tiện lợi, bên người có Tô Nghi đang ngồi cạnh, gió lạnh thổi tới phảng phất mùi hoa thơm trên người Tô Nghi.

Trong cổ họng có chút ngứa, dứt khoát chùm chăn lên đầu, lăn qua lộn lại đổi tư thế.

Ngoài cửa, Tô Nghi cầm ly nước mật ong đứng ở cửa, tay cô giơ lên muốn gõ cửa, trong đầu lại xuất hiện kí ức liên quan đến Bùi Y Nhiên.

Khi đó bà ấy uống nhiều quá, cô cầm cốc nước ấm vào, Bùi Y Nhiên nhìn thấy cô liền nhăn mày lại, lạnh lùng nói: "Ai bảo con vào đây?"

Dường như cô bước vào một vùng đất không nên đặt chân đến, mỗi lần nghĩ đến cái loại cảm giác lạnh nhạt đó đều khiến cô hít thở không thông.

Hóa ra so với khắc khẩu cãi vã, cô càng sợ hãi sự lạnh nhạt đột nhiên tới như vậy.

Tô Nghi rũ tay xuống.

Trong phòng Hứa Nhược Tinh thay đổi vài cái tư thế, men say làm đầu óc suy nghĩ mơ hồ, nóng làm miệng khát, lấy chiếc cốc trên tủ đầu giường mới phát hiện trống rỗng, cô dẫm lên dép lê đi tới cửa.

Bên ngoài là yên tĩnh.

Tô Nghi trở về phòng nghỉ ngơi rồi đi?

Cô mở cửa, bên ngoài là tối om, Hứa Nhược Tinh đi ra ngoài một bước, khóe mắt thấy Tô Nghi ngồi cạnh cửa phòng cô, cánh tay vòng qua hai đầu gối, nghiêng đầu, trước mặt là một cốc nước.

Nghe được tiếng động Tô Nghi lập tức quay đầu, đón ánh sáng chiếu từ phòng Hứa Nhược Tinh, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đứng ở trước mặt, lập tức đứng dậy: "Chị sao đột nhiên lại ra đây?"

Hứa Nhược Tinh còn không có mở miệng, Tô Nghi nhìn thấy cô cầm cái cốc rỗng: "Chị muốn đi rót nước sao?"

Cầm cốc nước mật ong lên nói: "Nơi này có..." Nói xong cắn môi: "Đã nguội mất rồi, em đổi cho chị cốc nóng."

Tô Nghi xoay người liền muốn đi vào phòng bếp,

Hứa Nhược Tinh nhíu mày, giữ chặt cô ấy: "Tô Nghi?"

Bị cô kéo lại, thân thể Tô Nghi cứng đờ, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Em ngồi ngoài này làm gì?"

"Chị giận à." Tủi thân cùng mờ mịt cất giấu nói không nên lời: "Chị đừng giận được không? Nếu em làm sai, chị nói cho em biết, đừng tức giận không nói gì được không?"

Hứa Nhược Tinh hơi nghẹn hô hấp.

Cô tức giận, nhưng là tức giận chính bản thân cô, tức giận chính mình mạo phạm Tô Nghi.

Tô Nghi thấy cô không nói chuyện, đi phía trước một bước, ôm lấy Hứa Nhược Tinh, nước trong cốc đổ ra ngoài, làm ướt quần áo sau lưng.

Tô Nghi buồn buồn ôm lấy cô, giọng nói có chút khóc nức nở: "Xin chị đừng không để ý đến em."

Cô chán ghét loại cảm giác này, Hứa Nhược Tinh tức giận không cần cô nữa.

Bàn tay Tô Nghi siết chặt áo ngủ Hứa Nhược Tinh, tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khớp xương trắng bệch, thân người cứng đờ, nước mắt ướt nhẹp xương quai xanh Hứa Nhược Tinh, Tô Nghi khóc nức nở: "Hứa Nhược Tinh, xin chị đừng không để ý đến em, em thấy sợ hãi."

Chương 43: Đắn Đo

Lần đầu tiên, sau khi mất trí nhớ Tô Nghi gọi tên Hứa Nhược Tinh, không có lạnh nhạt hờ hững của lúc trước, giọng nói thực tủi thân, ghé vào trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh khóc thút thít, nói chuyện mơ hồ không rõ, từ vợ chuyển sang Hứa Nhược Tinh, lăn qua lộn lại mỗi một câu đều là đừng bỏ mặc không để ý đến em, em thấy sợ hãi.

Hứa Nhược Tinh đau lòng muốn hít thở không thông, tay phải cô đặt ở phía sau lưng Tô Nghi nhẹ nhàng vỗ về, cô ấy vẫn cứ khóc: "Chị không giận em."

"Chị còn muốn lừa gạt em." Tô Nghi khóc đến đôi mắt đỏ ngầu, chóp mũi cũng hồng hồng, nhìn đáng thương lại yếu ớt, còn không quên lên án: "Chị đúng là đang giận!"

Hứa Nhược Tinh nói giọng không đành lòng: "Chị thật sự không hề giận em."

"Vậy vì cái gì chị không để ý tới em?"

Hứa Nhược Tinh nhấp môi: "Cũng không có không để ý tới em."

Tô Nghi thủ thỉ trong lòng ngực cô: "Chị khóa cửa."

Hứa Nhược Tinh ngậm miệng, cô xác thật có khóa cửa, uống nhiều quá mạo phạm Tô Nghi, còn hôn cô ấy, ai biết men say làm mờ mắt thì đến khi về nhà lại sẽ làm chuyện gì, cô khóa lại chính là bản thân.

Nhưng mà không thể nói cho Tô Nghi nghe.

"Thật sự em biết sai rồi, em không nên hoài nghi chị." Cúi đầu, mái tóc sợi tóc mềm mại, rơi ở chỗ cổ Hứa Nhược Tinh, Tô Nghi rầu rĩ xin lỗi: "Thực xin lỗi."

"Là chị nên nói xin lỗi."

Tô Nghi giương mắt, phía sau Hứa Nhược Tình là đèn phòng, chiếu lên bóng dáng Hứa Nhược Tinh ẩn ở trong bóng tối.

Rõ ràng thấy không rõ lắm biểu cảm của Hứa Nhược Tinh, nhưng cô có thể cảm nhận Hứa Nhược Tinh, có thể chạm vào chị ấy, có thể để cô mặc sức khóc lóc trong lòng.

Giờ phút này, cô vô cùng an tâm.

Hứa Nhược Tinh dỗ dành Tô Nghi, dỗ cô ấy vào phòng, nằm ở trên giường, bận trước bận sau.

Khóc một lúc lâu, Tô Nghi dụi mắt: "Có phải sưng lên rồi phải không?"

Ngày mai còn phải đi đến nhà chị ấy, cô không muốn mang mắt sưng đi.

Hứa Nhược Tinh không biết nên làm thế nào: "Chị đi lấy đá đắp một chút."

Cô gật đầu, nhìn Hứa Nhược Tinh đi ra ngoài, tầm mắt dừng ở phía sau lưng tinh tế, vầng sáng chiếu rọi, thực mềm mại, lại ấm áp.

Tô Nghi ghé vào mép giường ngủ thiếp đi, Hứa Nhược Tinh cầm khăn lông gói kỹ lưỡng cục đá lại, có chút muốn cười, lại cảm thấy đau lòng.

Đi qua, ngồi xổm bên mép giường của Tô Nghi, tay chân nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế nằm cho Tô Nghi, nằm nghiêng ở trên giường.

Tô Nghi vừa mới khóc nước mắt bù lu bù loa, trên mặt đều là vết nước, lông mi còn có bọt nước, thật giống như em bé không vui sẽ gào khóc.

Hứa Nhược Tinh thấyy trong lòng đau từng đợt, gắt gao bóp lấy tim cô, hô hấp đều đau.

Cô vén tóc Tô Nghi ra sau tai, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, dùng khăn lông bọc đá đặt lên mắt cô ấy.

Tô Nghi bị thứ lạnh lạnh đè lên nên nhíu nhíu mày, nhưng thật ra không tỉnh.

Khóc quá mệt rồi.

Phảng phất dùng sức lực của toàn thân để hò hét, kêu cô đừng bỏ mặc, đừng không để ý đến mình.

Hứa Nhược Tinh thấy hốc mắt nóng lên, hơi hơi đỏ lên, cô bắt lấy khăn lông khô bên cạnh, cấn thận lại nhu thuận áp lên đi mắt hơi sưng của Tô Nghi, một chút lại một chút, rất có kiên nhẫn, thẳng đến khối băng muốn hòa tan mới đi thay đổi khăn lông khô.

Như thế cứ lặp lại, cô bận đến nửa đêm, rượu cũng tỉnh.

Ngồi ở bên Sofa, bên tai phảng phất còn có tiếng khóc nức nở của Tô Nghi.

"Hứa Nhược Tinh, chị đừng bỏ mặc, đừng không để ý đến em, em thấy sợ hãi."

Tô Nghi.

Chị cũng sợ hãi.

Chị sợ hiện tại đáp lại tình cảm của em, rồi một ngày kia em khôi phục ký ức, sẽ không cần chị nữa.

Tay Hứa Nhược Tinh đặt ở trên trán, vừa rồi khối băng trong khăn lông đã hòa tan, khăn lông khô thành khăn lông ướt, cô cầm khăn phủ ở trên mặt mình.

Khi bỏ chiếc khăn xuống, đôi mắt đã đỏ bừng.

Ngày hôm sau Tô Nghi tỉnh lại, thấy Hứa Nhược Tinh còn nằm ở trên sofa, nghe được trong phòng có tiếng động liền thức dậy.

Ngủ cả đêm trên đấy, hiện tại tỉnh dậy toàn thân gân cốt đau nhức, xoay vặn lưng, xương cốt dường như giữ một tư thể quá lâu nên nhức mỏi, đau đến mặt trắng bệch.

Tô Nghi mở cửa nhìn Hứa Nhược Tinh ở phòng khách, đi qua: "Chị dậy đi."

Hứa Nhược Tinh chịu đựng đau gật đầu: "Ân."

Tô Nghi nhìn ra sắc mặt của cô không bình thường, nhìn chằm chằm cô xem: "Làm sao vậy?"

"Bị trật lưng rồi."

Lập tức nhìn bằng ánh mắt lo lắng: "Chỗ nào? Để em nhìn xem."

Nói liền muốn nhấc áo ngủ của Hứa Nhược Tinh lên, Hứa Nhược Tinh trốn lui sang một bên, động tác không được trôi chảy lắm, vạt áo xốc lên.

Tô Nghi nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, bụng dưới phẳng lỳ, thắt eo rõ ràng, cơ bụng ẩn dưới áo ngủ, nhìn một chút liền ngây ngẩn cả người.

Cô chớp mắt hoàn hồn, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Nơi nào đau?"

Hứa Nhược Tinh giấu đi vẻ mặt hơi xấu hổ, chỉ vào sau lưng: "Nơi này."

"Chị nằm xuống đi, em xoa bóp cho chị."

"Không cần, một lúc nữa sẽ tự khỏi."

Nói liền muốn xoay người, bị cánh tay Tô Nghi bắt lấy: "Không xoa sẽ rất đau."

Hứa Nhược Tinh không lay chuyển được cô ấy, nhìn gương mặt Tô Nghi mím môi không nói, cuối cùng ghé vào trên sô pha.

Tô Nghi vừa mới chuẩn bị ngồi bên người xoa bóp lưng cho cô, mông còn chưa ngồi xuống lại nói: "Chờ em một chút."

Nhanh thoăn thoắt chạy vào toilet.

Cô quay đầu, nghe thấy tiếng nước xả, vài phút sau, Tô Nghi quay lại, tóc đều sửa sang lại xong xuôi, trên mặt trắng nõn sạch sẽ.

Hóa ra vừa rửa mặt, thậm chí còn bôi kem dưỡng, lúc dựa vào gần Hứa Nhược Tinh, mùi hương rõ ràng.

Bàn tay còn thoa dính một chút kem dưỡng, trơn trượt, chạm lên phần lưng Hứa Nhược Tinh cọ xát, xoa nắn.

Ngón tay ấm áp, lực tay vừa vặn, Hứa Nhược Tinh ghé vào gối đầu, đưa lưng về phía Tô Nghi.

Xuyên thấu qua màn hình TV, có thể nhìn thấy động tác cùng bóng dáng cô ấy cúi đầu ánh mắt nhìn lên lưng cô.

Đôi tay xoa ở vị trí chính giữa thắt lưng, ấn xuống tách ra hai bên, động tác rất đúng chuẩn.

Hứa Nhược Tinh chỉ cảm thấy phần da được cô ấy xoa bóp, thậm chí toàn bộ lưng, giống như bị thiêu đốt, nóng bỏng vô cùng.

So vừa mới rồi còn khó chịu hơn.

Cô thay đổi tư thế, ý định không nhìn nữa, nhưng giác quan cảm nhận càng thêm mãnh liệt, thậm chí lúc ngón tay Tô Nghi chạm phần eo của cô, Hứa Nhược Tinh nhịn không được hừ nhẹ.

Miệng tự động phát ra âm thanh, cô giật mình một cái, ngồi dậy, Tô Nghi nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

Cô cố gắng tỏ ra mình ổn: "Chị cảm thấy hết đau rồi."

Nói xong còn đi vào trong nhà tắm, không đến hai giây đã quay đầu lại, cũng mang theo cả khăn lông tối hôm qua để trên sofa đi.

Tô Nghi nhìn bóng dáng Hứa Nhược Tinh bước đi, tư thế đi đường vẫn là có chút mất tự nhiên.

Hứa Nhược Tinh vào trong phòng vệ sinh, vốc một chút nước lạnh ập vào trên mặt, cảm giác lạnh lẽo áp xuống cảm xúc, cô tỉnh táo thêm một chút, cố ý ở trong phòng vệ sinh cọ rửa.

Nửa giờ sau, cô mới đi ra ngoài, phòng bếp bay tới mùi thơm của cháo, nhưng Tô Nghi không ở nhà, cô nhìn về phía phòng, cũng không còn ai.

Đang cảm thấy lạ, di động vang lên từ trong phòng truyền đến, cô cầm di động từ trên giường lên, là Lê Thần.

Lê Thần tối hôm qua cũng chưa ngủ được, chờ báo tin cho Hứa Nhược Tinh, tin tức tốt thế này không thể không chia sẻ.

Nghẹn một đêm, rốt cuộc nhịn đến buổi sáng, lập tức phải gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh.

Cô ấn trả lời sau nghiêng đầu kẹp di động: "Có chuyện gì?"

"Dậy chưa?" Lê Thần nói: "Sớm như vậy? Hay là vợ cậu đã tự nói?"

"Cậu có phải cũng phấn khích đến mức không ngủ nổi hay không?"

Hứa Nhược Tinh nhíu mày: "Cái gì?"

"Vợ của cậu! Tới công ty chúng ta làm, không nói cho cậu sao?"

Tô Nghi? Tới SX làm việc sao? Như thế nào chưa nói gì cho cô?

Hứa Nhược Tinh kẹp di động đứng khựng người lại: "Chuyện khi nào?"

"Tối hôm qua." Lê Thần nói chuyện phấn khích.

"Haizz, thật không tệ, người tớ muốn mời ba năm trời, rốt cuộc cũng mời được về!"

Không biết còn tưởng rằng cô theo đuổi người ta ba năm trời cuối cùng người kia cũng đồng ý cho nên mới kích động như vậy.

Hứa Nhược Tinh nhíu mày lại, Lê Thần ồn ào nửa ngày: "Chờ tớ trở lại chúng ta cùng nhau ăn cơm, hoan nghênh Tô Nghi tới SX có được không?"

Hứa Nhược Tinh biết cô từ lâu đã muốn mời Tô Nghi về làm, lại là đang cao hứng như vậy, cũng không muốn cô cảm thấy tụt hứng, nên đành nói: "Đã biết, trở về rồi nói chuyện đó sau."

Lê Thần thực vừa lòng ngắt điện thoại.

Cô im lặng hai giây mới gọi điện thoại cho Tô Nghi, lại phát hiện cô ấy để quên điện thoại ở nhà, vừa cầm điện thoại của Tô Nghi, nghe được phía sau cửa có tiếng động, Tô Nghi xách theo túi đứng ở nơi đó.

"Di động như thế nào không mang theo." Hứa Nhược Tinh buông di động.

Tô Nghi cười: "Em quên mất, có ai gọi điện cho em à?"

Chị tìm em.

"Vừa rồi Lê Thần gọi điện thoại cho chị, nói em đồng ý tới SX làm việc?"

Tô Nghi cầm điểm tâm đặt ở trên bàn, nói: "Ừm, tối hôm qua em vừa đồng ý, còn chưa kịp nói với chị một tiếng."

Hứa Nhược Tinh đứng ở trước mặt cô ấy: "Vì cái gì muốn tới SX?"

Vấn đề này, bản thân cô khi hỏi đều cảm thấy kỳ quái, vì cái gì lại tới, đương nhiên là bởi vì Lê Thần vẫn luôn mời cô ấy...

"Bởi vì chị."

Cô không hiểu: "Chị sao?"

Tô Nghi gật đầu: "Đúng vậy, Lê Thần nói với em nếu như em đến SX làm việc, khẳng định chị sẽ rất vui."

Hứa Nhược Tinh co rụt người lại, môi giật giật, không phát ra âm thanh.

Tô Nghi buông túi đựng đồ ăn lên bàn kéo cô ngồi ở trên sô pha, cúi đầu muốn kéo quần áo cô lên.

Cô nắm lấy tay cô ấy, cúi đầu, thấy Tô Nghi trên tay cầm một miếng cao dán.

"Này là cái gì?" Hứa Nhược Tinh vừa hỏi đã nghe tiếng Tô Nghi xé mở bao bì, mùi thuốc nồng đánh úp lại, có chút cay mũi, Tô Nghi biểu cảm như thường nói: "Lưng của chị không phải bị trật sao? Em vừa mới đi tiệm thuốc mua xong."

Cô cúi đầu: "Chị đỡ hơn rồi."

"Đỡ cũng dán một cái." Tô Nghi nói xong nhấc lên vạt áo của Hứa Nhược Tinh.

Lần này Hứa Nhược Tinh không có ngăn cản, mà là để cô ấy cúi đầu thổi thổi phần da lưng, tê tê dại dại ngứa ngáy.

Hứa Nhược Tinh ho khan, biểu cảm thực mất tự nhiên.

Tô Nghi không thấy biểu cảm của cô, mà là nghiêm túc khoa tay múa chân xem xét dán ngang, hay là dán dọc, cuối cùng chọn dán ngang lưng cô.

Hứa Nhược Tinh ngồi thẳng thân người, sau sống lưng đường cong rõ ràng, Tô Nghi dán lên lúc sau ngón tay vuốt phẳng bốn phía miếng dán, cuối cùng ngón tay dừng ở trên xương cô.

Cô phát hiện động tĩnh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn theo tầm mắt của Tô Nghi dừng phía sau lưng cô không rời, gọi: "Tô Nghi."

Cô ấy giương mắt, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, quanh người là không gian yên tĩnh, không gió.

Hứa Nhược Tinh lại thấy trái tim xao động.

Tô Nghi nhìn cô dịu dàng cười: "Xong rồi."

Xao động đến không thể nào bình tĩnh lại.

Hứa Nhược Tinh cúi đầu, nghe được Tô Nghi nói: "Vợ, chị vừa rồi còn chưa trả lời em."

Cô nhìn Tô Nghi: "Trả lời em chuyện gì?"

"Em đến công ty chị làm, chị có thấy vui không?"

Trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, tay nắm chặt lấy giấy bóng, gương mặt hơi có chút lo lắng.

Biểu cảm này nếu như là Tô Nghi của trước kia, tuyệt đối sẽ không bao giờ để cô nhìn thấy, hiện tại thường xuyên xuất hiện.

Hứa Nhược Tinh đối với biểu cảm như vậy, rất khó nói ra một lời từ chối.

Cô giống như bị Tô Nghi bắt chẹt hoàn toàn.

Chương 44: Mẹ Hiểu

Lê Thần hành động nhanh không nói, Tô Nghi hành động cũng rất nhanh.

Buổi sáng liền ở thông báo với thành viên trong tổ cô sắp muốn từ chức, hơn nữa để Hoàn tỷ trợ giúp cô sắp xếp lại tài liệu, thứ hai giao cho phòng nhân sự.

Đồng nghiệp tổ một đều buồn buồn, kêu trời khóc đất: "Tổ trưởng, chị thật sự phải đi sao?"

"Tổ trưởng, tại sao chị tự nhiên muốn từ chức?"

"Tổ trưởng, chị dẫn em đi cùng với!"

Thật ra đồng nghiệp, vì sao tổ một ở Hoài Hải được ưu đãi nhiều như thế, hơn phân nửa đều là bởi vì có Tô Nghi.

Tô Nghi tuy rằng chỉ là một tổ trưởng, nhưng mà, là người thiết kế tài năng nhất, lần nào tham dự những show diễn thời trang lớn, không phải tác phẩm của Tô Nghi?

Đây cũng là lí do tại sao Tô Nghi trước kia tính tình vốn lạnh nhạt, không dễ ở chung, nhưng không có người nào dám xa lánh cô.

Tổ một được rất nhiều ưu đãi, trước kia mở họp mà nói tôi thuộc tổ một, trên mặt dường như phát sáng.

Mọi người như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày Tô Nghi sẽ từ chức.

Như thế nào đột nhiên từ chức?

Trước kia bao nhiêu công ty muốn mời Tô Nghi, cô đều không chút biểu cảm thái độ gì, lần này lại...

Chẳng lẽ là do show thời trang vừa rồi sao?

Các thành viên trong tổ dường như cũng hiểu được tâm trạng của Tô Nghi, các cô bị phủ định từ chối tác phẩm cũng thấy vô cùng khó chịu.

Liên hoan ngày đó cảm xúc đi lên, mọi người đều không dễ chịu.

Tô Nghi làm tổ trưởng, chắc chắn càng không vui, không nghĩ tới có một ngày Tô Nghi rời đi Hoài Hải.

Không phải bởi bên ngoài trả giá cao hơn, mà do Hoài Hải tự thân làm ra tự chuốc lấy họa.

Hoàn tỷ đồng cảm được tâm trạng của Tô Nghi, cũng không khuyên cô, nói: "Trước thứ hai chị sẽ chuẩn bị xong cho em."

Tô Nghi trả lời: "Vậy làm phiền chị."

Hoàn tỷ theo hai tổ trưởng, thời gian ở Hoài Hải làm thư ký phòng thiết kế cũng tương đối dài, trước giờ luôn cảm thấy, thiết kế yêu cầu cảm hứng là không thể nghi ngờ, nhưng Hoài Hải nhất định phải xen vào.

Tô Nghi có thể nói ra đề nghị kia làm mọi người vô cùng ngạc nhiên, ai không biết được cô đang chờ ngồi lên vị trí giám đốc thiết kế.

Vì thế ngay từ đầu cô cũng khuyên Tô Nghi, chờ đến show diễn thời trang tiếp theo lại đưa ra đề nghị này cũng được, trước hết ngồi vững trên cương vị mới đã, nhưng Tô Nghi rất quả quyết: "Không có vị trí có thể ngồi vững mãi mãi được."

Trực tiếp cùng đơn giản như vậy, trước kia Tô Nghi không có cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, cả người lạnh lẽo giống một khối băng, không ai dám đến gần, cô cũng không dám, cho nên hiện tại mới có thể đưa ra đề nghị lần này.

Cừ tổng không đồng ý hoàn toàn nằm trong dự kiến.

Tô Nghi sẽ từ chức lại nằm ngoài dự kiến.

Sợ là Cừ tổng chẳng thể thuyết phục được.

Cừ tổng không nghĩ tới nhanh như vậy, thu được tin tức Tô Nghi muốn từ chức, hắn quăng cái cốc trên bàn: "Cô ấy đi đâu?"

"Trước mắt không có nghe được tiếng gió, có thể là đi SX." Trợ lý cung kính đứng ở cách mấy mét, thiếu chút nữa bị ném cái cốc vào người, cúi đầu, mặt bị đọa đến trắng bệch.

Cừ tổng tối sầm khuôn mặt, nói với hắn: "Liên hệ với Tô Trường Hòa cho tôi."

Trợ lý vội đi ra ngoài.

Tô Nghi ngồi ở trong xe, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Em trước kia có thường xuyên đến nhà chị chơi không?"

"Không hay đến lắm.

Trước kia chúng ta đều rất bận."

Cho nên chỉ có ngày lễ ngày tết trở về, làm bộ diễn cho hai người lớn nhìn.

Tô Nghi gật đầu: "Vậy mẹ chị thích cái gì?"

Hứa Nhược Tinh suy nghĩ: "Mẹ không có gì đặc biệt yêu thích, ngày thường thích đủ loại hoa."

"Trồng hoa ạ? Em cũng không hiểu về hoa cho lắm."

Nhìn dáng vẻ cô bối rối Hứa Nhược Tinh cười: "Chị trước kia cũng không hiểu, không có sao cả."

"Em trước kia thường hay tặng gì cho ba mẹ vậy?" Tô Nghi hỏi thực cẩn thận, một đôi mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh bị cô nhìn đến độ lái xe không được an tâm, đôi tay nắm tay lái, lòng bàn tay cọ xát, nghe Tô Nghi hỏi chuyện: "Trước kia em thường xuyên tặng trái cây, hoặc là một ít đồ dinh dưỡng."

"Em đây trước kia thật không hiểu chuyện." Tô Nghi nói: "Đáng ra nên tặng đồ mà ba mẹ yêu thích."

Cô bộ dáng này.

Hứa Nhược Tinh có chút buồn cười: "Không cần nghiêm túc như vậy, thoải mái là được."

Còn nói hai người đều đã kết hôn hai năm, mẹ cô cũng không phải rất để ý đến những món quà được tặng.

"Chúng ta đi chợ hoa xem đi chị?"

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: "Hiện tại sao?"

"Đã muộn rồi ạ?"

"Cũng có thể đi."

Gần ngay cạnh chỗ ba mẹ cô ở cũng có một chợ hoa.

Lúc trước vì mẹ cô thích trồng hoa nên lúc đi mua nhà cũng chú ý điểm này, liền mua ở cạnh chợ hoa.

Hứa Nhược Tinh dẫn Tô Nghi đến chợ hoa cỏ, xung quanh tập trung rất nhiều người, các cô đều không phải thực hiểu về hoa.

Hứa Nhược Tinh hiểu biết về hoa chỉ nhiều hơn một chút so với Tô Nghi, hai người đi vào đã nghe chủ tiệm một trận lừa dối: "Hoa này đem tặng là tốt nhất, ý nghĩa sâu xa, thường xanh thường xanh, muôn đời xanh tươi, thích hợp để tặng quà."

Tô Nghi nhỏ giọng hỏi cô: "Mẹ chị thích không?"

Một câu làm Hứa Nhược Tinh ngây ngốc.

Cô cũng không biết.

Nhân lúc cô ấy cùng chủ tiệm thảo luận, Hứa Nhược Tinh gửi tin nhắn về cho mẹ, mẹ liền trả lời ngay: "Mua cái gì mà mua, đừng mua nhiều thứ, mẹ còn cần cái gì, mẹ tự mình đi mua, các con cũng đừng tiêu tiền hoang phí."

Hứa Nhược Tinh: "Con cũng nói không mua, nhưng Tô Nghi nói muốn mua cho mẹ."

Mẹ cô trả lời một emoji gương mặt tươi cười, gửi ghi âm tin nhắn đến: "Tô Nghi muốn mua à, vậy con nhìn xem rồi mua một chút mấy loại hoa thường hay để bàn, rất rẻ."

Cô còn chưa kịp trả lời, mẹ cô lại gửi tin nhắn tới: "Con cùng Tô Nghi hiện tại tình cảm thắm thiết nha? Đều bắt đầu khoe ra với mẹ rồi."

Khoe ra với mẹ sao?

Hứa Nhược Tinh nghe câu nói như thế nắm chặt di động, cô giống như không có phát hiện, trong tiềm thức liền nói như vậy.

Cô quay đầu nhìn Tô Nghi, cô ấy đang cùng chủ quán dò hỏi chủng loại hoa, sườn mặt nghiêm túc, thật xinh đẹp.

Có chút không rời được mắt.

Di động lại có tin nhắn gửi tới, click mở, là giọng nói của mẹ, nói gì đó mà cô giống như nghe thấy được, lại giống như không nghe rõ, ánh mắt vẫn đặt ở trên người Tô Nghi.

Thẳng đến khi Tô Nghi quay đầu: "Vợ ơi?"

Hứa Nhược Tinh lấy lại tinh thần: "Sao thế?"

"Em mua cái này được không? Nghe nói có thể nở ra màu lam, em còn chưa từng nhìn thấy hoa màu lam bao giờ."

Hứa Nhược Tinh xem trên tay cô ấy ôm một gốc cây hoa, dùng chậu cây màu đỏ nhạt, còn chưa tới mùa nở hoa.

Tô Nghi hiển nhiên vô cùng yêu thích, ngó trái ngó phải chậu hoa, biểu cảm thực vừa lòng.

"Hoa này giá bao nhiêu?"

Chủ quán nhìn hai người cười: "Bình thường bán 320 tệ, tính cho hai cô 300 tệ."

Tô Nghi đối với giá cả hoa cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng cảm thấy 300 tệ mua một gốc cây hoa thì hơi đắt, cô nhăn mày lại: "Chị, nên mua nữa không?"

Hứa Nhược Tinh nhìn chủ quán: "Quá đắt, chúng tôi không mua đâu."

Tô Nghi có chút luyến tiếc.

Cô cầm bình hoa trên tay cô ấy trả lại, chủ quán vội vàng nói: "Ôi, có thể mặc cả mà, cô nói cái giá, có thể bán tôi liền bán."

Cô ấy nhìn cô, lại nhìn về phía bồn hoa kia, đáy mắt có chút luyến tiếc.

Hứa Nhược Tinh bất đắc dĩ lôi kéo tay cô ấy, đi ra ngoài, chủ quán theo sát lại tiếp tục thượng lượng: "Ôi, trả giá được mà!"

Lúc này cô mới dừng lại, nhìn về phía chủ tiệm: "Một trăm năm mươi bán hay không?"

Chủ quán líu lưỡi: "Như thế nào trả giá như vậy được?! Vốn tôi bỏ ra đã hơn hai trăm rồi."

Hứa Nhược Tinh: "Chúng tôi lại đi tiệm khác nhìn xem."

Tô Nghi đi theo phía sau Hứa Nhược Tinh, mắt thấy các cô muốn đi ra ngoài, chủ quán nói: "Hai trăm, thấp nhất hai trăm, thấp nữa liền không thể bán."

Hứa Nhược Tinh quay đầu: "Một trăm bốn mươi."

Chủ quán nóng nảy: "Cô như thế nào còn thấp hơn vậy?! Vốn dĩ liền không phải thứ dễ kiếm được tiền."

"Tôi nhớ ra rồi, mẹ tôi lần trước mua hoa ở cửa hàng này, chỉ với giá một trăm hai mươi?"

"Mẹ cô?"

"Đúng vậy." Hứa Nhược Tinh chỉ vào khu nhà bên cạnh: "Là khu này, tôi mua về cũng chỉ tặng cho mẹ, nếu là mua đắt, bà ấy khẳng định muốn tới tìm ông."

Khu nhà bên cạnh xác thật rất nhiều người trồng hoa, biết giá cả, chủ quán thay đổi sắc mặt, cười cười rồi hạ giọng: "Vậy trùng hợp quá, tôi cũng sống trong khu này, mẹ cô ở tòa nhà nào?"

"Tòa số 15." Cô đối đáp trôi chảy: "Chính giữa nơi đó."

"Ôi chao, tôi ở phía trước, là hàng xóm, ôi là hàng xóm sao, xin được chiếu cố nhiều, hoa này một trăm tư liền một trăm tư, lần sau lại đến chỗ tôi mua tiếp."

"Được."

Tô Nghi nhìn cô trả giá xong vẻ mặt hơi kinh ngạc nhìn, thẳng đến lúc trả tiền đi ra ngoài, mới nói: "Vợ ơi, chị thật giỏi, trả còn có một nửa giá ban đầu."

Nói xong lại hỏi: "Mẹ chị thật sự từng mua hoa ở tiệm này sao?"

"Đương nhiên không." Hứa Nhược Tinh thấy dáng vẻ cô ấy sùng bái mình không hiểu sao có chút vui, cảm giác ngọt ngào lan tràn, cô giải thích: "Nơi này bán giá cả luôn luôn đều phải giảm một nửa, chị trước kia có thấy mẹ đi mua đồ chợ này."

Tô Nghi gật đầu, còn không quên khen: "Chị giỏi quá."

Hứa Nhược Tinh được cô ấy khen khóe miệng khẽ nhếch, hai người xuyên qua chợ hoa lại đi mua cho ba cô chút đồ dinh dưỡng.

Lúc sắp đến cửa nhà, cô nhận được điện thoại của thư ký, nói với Tô Nghi: "Đi vào trước đi, chị trả lời điện thoại."

Tô Nghi gật gật đầu, Hứa Nhược Tinh cầm di động đi đến bên cạnh, nghe được thư ký nói: "Hứa tổng, vừa rồi Hoài Hải bên kia có tin tức, nói không đồng ý giải hòa."

"Bùi luật sư nói như thế nào?"

"Bùi luật sư nói, tư liệu toàn bộ đều chuẩn bị xong xuôi, có thế mở phiên toà bất cứ lúc nào, Hoài Hải bên kia không tiếp nhận giải hòa, đại khái tuần sau sẽ mở phiên toà."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Tôi đã biết."

Cô tắt điện thoại, thấy Lê Thần gửi tin nhắn cho cô, dò hỏi Hoài Hải cùng X-S kiện tụng, Hứa Nhược Tinh: "Tin tức nhanh như vậy?"

Lê Thần: "Có thế không nhanh sao? Vừa mới trong nhóm đều đang nói về chuyện này, cậu dự định xử lý như thế nào?"

Hứa Nhược Tinh: "Đương nhiên là gặp nhau ở tòa án."

Lê Thần: "OK!"

Cô không trả lời, quay đầu nhìn Tô Nghi vẫn không nhúc nhích, cô bỏ điện thoại vào trong túi xách: "Như thế nào không đi vào?"

"Chị không nói là đi nhà nào."

Hứa Nhược Tinh thật ra đã quên, Tô Nghi không nhớ gì, mặt có chút áy náy: "Nhà ở chính giữa kia."

Tô Nghi gật đầu, đi vào nhà chính giữa, là nhà vườn, cửa có cái sân, trồng đầy hoa, đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp.

Hứa mẹ đang đứng ngoài cửa, trông thấy Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh vội tiến lên: "Vào đây con."

Nói xong nhìn về đồ vật trên tay Tô Nghi, trách cứ Hứa Nhược Tinh: "Như thế nào cũng không biết hỗ trợ xách giúp con bé, Tô Nghi mới vừa tai nạn xe cộ, sức khỏe còn chưa bình thường lại đâu."

Tô Nghi cười: "Không có việc gì..." Dừng một chút: "Mẹ, chị ấy hôm nay đau lưng, không thích hợp xách đồ vật."

"Đau lưng sao?" Hứa mẹ vội vàng hỏi: "Như thế nào lại đau lưng? Nghiêm trọng không?"

"Không có việc gì, tối hôm qua con không ngủ đúng tư thế."

Nghe được cô nói không ngủ đúng tư thế, Hứa mẹ không còn lo lắng, thay đổi thành cảm xúc khác, nhìn Hứa Nhược Tinh không nói lời nào.

Tô Nghi đi phía trước hai bước, đứng ở bên cạnh chậu hoa, trước mặt là một gốc cây hoa nở rộ màu trắng, xinh đẹp, mùi hoa thực độc đáo, nhìn vô cùng chăm chú.

Hứa Nhược Tinh hỏi: "Ba đâu mẹ?"

"Ba con mới vừa đi trên đường, chuẩn bị mua con gà." Bà nói: "Hai con không phải đều thích ăn gà ở tiệm ấy sao."

Hứa Nhược Tinh gật đầu.

"Trong nồi còn đang nấu thịt sườn, con lát nữa uống thêm hai chén, bổ sung dinh dưỡng, ngày thường nhìn khỏe khoăn như rồng hổ, như thế nào sức khỏe lại kém như vậy?"

Hứa Nhược Tinh không biết giải thích thế nào, cô giật giật lưng nói: "Con chỉ là ngủ không đúng tư thế thôi mà."

Hứa mẹ xua tay: "Mẹ còn không hiểu mấy đứa trẻ tuổi hay sao, cái gì tư thế không tư thế."

Lời này nghe như thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Cô vừa định mở miệng thì Hứa mẹ đã nói: "Mẹ đi đến nhà hàng xóm xin ít rượu thuốc, trở về xoa bóp một chút là đỡ."

"Mẹ."

Hứa mẹ thực hiểu biết: "Yên tâm, mẹ hiểu, mẹ sẽ không nói bậy."

Hứa Nhược Tinh nghe được lời này, mặt đều đen lại.

Chương 45: Bức Thư

Tô Nghi vừa quay đầu thì đã thấy bóng dáng Hứa mẹ đi đến nhà hàng xóm, tò mò: "Mẹ đi đâu vậy chị?"

"Đi lấy rượu thuốc." Hứa Nhược Tinh nói chuyện nhưng gương mặt không phải rất tự nhiên, cô chuyển sang chủ đề khác: "Em thực sự thích hoa kia sao?"

"Là tím hồng nhạt.

Em là lần đầu tiên nhìn thấy loại hoa này, khá xinh đẹp."

Tô Nghi đến bên cạnh chậu hoa, quay đầu hướng Hứa Nhược Tinh cười ngọt ngào, đáy mắt tràn đầy ánh sáng, sáng lấp lánh.

Lần đầu tiên dẫn Tô Nghi tới nhà ăn cơm, cô ấy xách theo một ít đồ dinh dưỡng, còn mang theo một bộ ấm trà, vào cửa xong thì đứng lại một hồi, nói: "Thật nhiều hoa."

Giọng điệu nhàn nhạt, ánh mắt nhìn lướt qua vườn hoa.

"Mẹ chị thích trồng hoa."

Tô Nghi gật đầu: "Hóa ra mẹ chị thích trồng hoa à."

Cô ấy nói xong nhìn chằm chằm chậu hoa tím hồng nhạt phía trước.

Hệt như hiện tại như vậy, cũng yêu thích như thế, chỉ là hiện tại cô ấy thể hiện ra rõ ràng hơn.

Cô rũ mắt, không nghĩ tới mất trí nhớ, lòng yêu hoa của cô ấy vẫn không thay đổi.

Khi đó rời đi, mẹ cô cầm một chậu hoa đưa cho cô ấy, nói tặng một chậu cho cô ấy, Tô Nghi ngẩn ra vài giây: "Cho con ạ?"

Theo sau cô ấy lắc đầu: "Con không chăm sóc được tốt cho nó."

Hiện tại thì sao?

Hứa Nhược Tinh kêu: "Tô Nghi."

Tô Nghi quay đầu: "Sao ạ?"

"Hay là, chúng ta mang một chậu trở về được không?"

"Mang về được ạ?" Tô Nghi lập tức vui vẻ ra mặt, hai mắt sáng lên: "Chỉ là em không biết cách chăm hoa."

"Chúng ta cùng nhau chăm?"

"Dạ." Tô Nghi càng vui vẻ hơn một chút: "Em còn suy nghĩ sau này chúng ta già đi, chúng ta cũng có thể trồng hoa, mỗi ngày đi ra ngoài tản bộ, nhẹ nhàng."

Hứa Nhược Tinh bị những hình ảnh ảo tưởng của cô ấy về tương lai mà thấy ấm áp hơn, chờ Hứa mẹ trở về nói muốn mang một chậu trở về: "Được, các con có cái gì không hiểu, gọi điện thoại cho mẹ, chăm mấy bông hoa này, cũng không khó, cẩn thận một chút là có thể chăm sóc cho chúng tốt tươi."

Tô Nghi rất vui vẻ.

Cơm trưa Hứa mẹ múc hai chén canh cho Hứa Nhược Tinh uống, canh xương sườn mùi hương nồng đậm.

Tâm trạng Hứa Nhược Tinh đang không tồi, hai chén canh đều uống hết.

Hiếm khi về nhà, hai vợ chồng già cũng không hỏi việc ở công ty của Hứa Nhược Tinh, nhưng thật ra đã biết Tô Nghi muốn đi SX, Hứa mẹ giọng đầy vui mừng: "Vậy tốt quá còn gì, Tô Nghi có thể giúp con, mẹ nghe nói tác phẩm do Tô Nghi thiết kế rất đẹp."

Tuy rằng bà đối với công ty của Hứa Nhược Tinh hiểu biết không nhiều lắm, nhưng đối với công việc của hai đứa con vẫn là có chút hiểu biết.

Trước kia đương nhiên cũng khuyên Hứa Nhược Tinh bảo Tô Nghi về SX, người trong nhà giúp đỡ người trong nhà.

Mà Hứa Nhược Tinh nói Tô Nghi có suy tính của riêng mình, còn bảo bà không cần nhiều lời.

Bà tôn trọng hai đứa con, xác thật cũng không nói gì nữa, hiện tại biết Tô Nghi muốn đi công ty của Hứa Nhược Tinh, lập tức vô cùng vui mừng.

Hứa ba cũng rất vui: "Như vậy tốt quá, các con đi làm tan tầm có thể cùng nhau về, ba và mẹ con cũng yên tâm hơn."

Tô Nghi nghe hai người nói vậy liền tươi cười.

Hứa Nhược Tinh thấy cô ấy vui vẻ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Cơm trưa qua đi các cô nghỉ ngơi một lát nói chuyện xong thì rời đi.

Bà ngoại Tô Nghi không có ở trong thành phố, ở thị trấn ngoại ô, lái xe phải mất hơn một giờ.

Hứa Nhược Tinh lái xe, Tô Nghi đi nửa đường liền ngủ thiếp đi, bên chân còn đặt bồn hoa.

Cô bảo để trong cốp xe cô ấy cũng không vui, nhất định phải để phía trước,

Cũng không thể làm gì khác, đành nghe theo cô ấy.

Sắp đến nhà bà ngoại, Tô Nghi quay đầu ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, phong cảnh đường phố lướt qua, ánh mặt trời chiếu lọt qua khe hở những tán cây vào trong xe, có chút chói mắt, xoa mắt nói: "Có phải sắp tới rồi phải không chị?"

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu, giọng nói mềm mại: "Ừm, sắp tới rồi, em còn ngủ nữa không?"

"Không ngủ." Tô Nghi ngồi dậy, ngồi thẳng thân người, mở ra cửa số xe thông khí.

Cô tắt điều hòa đi, máy sưởi thổi vào, Tô Nghi hơi hơi híp mắt, dường như một con mèo con, biểu cảm đáng yêu.

Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy một lúc, thu hồi lại ánh mắt, nơi này là thị trấn, ở nông thôn.

Mỗi nhà đều trồng các loại cây trước cửa, có quả đào, cây mận, còn có cửa treo giàn nho, đúng lúc vào mùa, lá xanh từng cụm, vô cùng râm mát.

"Em gọi điện thoại cho bà ngoại chưa?"

"Lúc trước em có gọi." Tô Nghi đáp: "Bà ngoại hẳn là biết."

Bà ngoại xác thật đã biết, sớm liền ngồi ở cửa nhón chân mong chờ, cơm trưa bà ngóng trông hai đứa cháu trở về ăn.

Tô Nghi nói muốn đi về nhà Hứa Nhược Tinh, bà liền nói, vậy tới ăn cơm chiều, tuổi già cũng mong hai đứa bé trở về nhà thăm bà nhiều hơn.

Tô Nghi xa xa nhìn đến hình bóng bà ngồi ngoài cửa chờ, bên cạnh hàng xóm vây quanh, cờ tướng có, dạy cháu bé cách đi đường cũng có, có mấy bác tụ tập buôn dưa lê cũng có.

Bà ngoại ngồi ở cửa dưới giàn nho, đang nhìn bên ngoài, Tô Nghi vừa xuống xe liền kêu: "Bà ngoại!"

Thanh âm trong veo, hàng xóm bên cạnh nghe thấy sôi nổi liếc mắt: "Tô Nghi đã trở lại."

"Là Tô Nghi sao? Càng lớn càng xinh đẹp, phía sau là vợ con bé, lúc kết hôn nhìn vô cùng khí chất."

"Tô Nghi rất hiếu thuận, so với mẹ con bé..."

Thao thao bàn tán không ngừng, Tô Nghi xuống xe chờ Hứa Nhược Tinh cùng nhau đi đến bên cạnh bà ngoại, cười nói: "Bà ngoại, bà như thế nào lại ra đây, bên ngoài trời nóng, vào đi thôi."

Bà ngoại thấy lạ nhìn cô thật lâu, cảm thấy cô khác với trước kia, nhưng bên ngoài người nhiều, cũng không hỏi ra tới, để Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh về nhà, mới vừa tiến vào cửa bà ngoại nói: "Tủ lạnh có trái cây, con đi rửa một chút mang lại đây."

Tô Nghi gật đầu, bảo Hứa Nhược Tinh ngồi, theo sau đi tủ lạnh lấy trái cây.

Bà thấy cô đi phòng bếp vội hỏi Hứa Nhược Tinh: "Tô Nghi làm sao vậy?"

Hứa Nhược Tinh cũng không muốn gạt bà ngoại, một năm một mười nói, tai nạn xe cộ xong em ấy mất trí nhớ, hiện tại tính tình hoàn toàn thay đổi, nói xong có chút áy náy: "Thực xin lỗi, là con không chăm sóc tốt cho Tô Nghi."

"Mỗi ngày đều có chuyện ngoài ý muốn, cũng đâu ai ngờ trước được điều gì." Bà lại lo lắng: "Vậy sức khỏe con bé..."

"Sức khỏe không có việc gì, chúng con đi kiểm tra qua, bác sĩ nói không có việc gì, chính là đã quên một chút chuyện, hiện tại tính tình cũng khác trước kia."

Bà ngoại gật đầu: "Thật ra cũng không phải là khác hoàn toàn, Nhược Tinh, con có biết Tô Nghi lúc nó còn nhỏ là người như thế nào không?"

Nói tới đây bà cười, Tô Nghi bưng trái cây lại đây, Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Em ấy khi còn nhỏ làm sao vậy ạ?"

Trước kia tới nơi này, Tô Nghi đều sẽ bên cạnh bà ngoại, hơn nữa quay lại vội vàng.

Hứa Nhược Tinh cùng bà ngoại không thể nói mấy câu, hiện tại tĩnh tâm lại mới phát hiện, cô đối với Tô Nghi hiểu biết rất ít, bao gồm khi còn nhỏ.

Hứa Nhược Tinh cố gắng tìm một lý do, cô nói: "Tô Nghi, em không phải muốn cho chị xem ảnh lúc bé của em sao?"

Tô Nghi gật đầu: "Chị muốn xem à?"

"Chị muốn."

"Em đi tìm xem, ở trong phòng em."

Bà ngoại cũng phụ họa: "Mau đi đi."

Tô Nghi nhìn hai người cười cười, lắc mình vào phòng.

"Thật ra con bé khi còn nhỏ đặc biệt dính người, lại thích làm nũng.

Con là không biết đấy thôi chứ trấn nhỏ này ai không biết Tô Nghi miệng ngọt, có thể nói, với ai cũng có thể bắt chuyện được, mọi người đều thích con bé, rất yêu quý."

Hứa Nhược Tinh thật đúng là không biết, hóa ra hồi còn nhỏ em ấy mang bộ dáng như vậy, cô còn tưởng rằng...

Bà ngoại tiếp tục kể: "Sau này, con bé đi học nhà trẻ, bị mẹ mang về, cùng cha mẹ sinh sống một khoảng thời gian, cả người dường như thay đổi hoàn toàn."

Đây là chuyện khiến bà thực áy náy cùng tiếc nuối, một đoạn thời gian rất dài, bà đều suy nghĩ, có lẽ không nên để con bé giao cho Tô Trường Hòa cùng Bùi Y Nhiên, sau này có phải Tô Nghi có thể vui vẻ một ít hay không?

Đáng tiếc trên đời không có giá như, cũng không có nếu như.

Bà chỉ có thể nhìn Tô Nghi từng ngày tinh thần sa sút đi xuống, nhìn cô từ tính tình rộng rãi cởi mở trở nên âm trầm, nhìn cô từ đ ẫy đà đến người gầy xơ đi.

Ôm Tô Nghi trong vòng tay nâng niu như báu vật, lại để con bé bị cha mẹ tra tấn phải dựa vào uống thuốc mới có thể ngủ.

Đoạn thời gian đó bà thật sự thiếu chút nữa cho rằng Tô Nghi chịu không nổi, luôn muốn ở bên cạnh Tô Nghi, bà không cho Bùi Y Nhiên về nhà, mỗi lần trở về liền cùng bà cãi nhau, dần dà, Bùi Y Nhiên cũng không trở lại.

Sau này, Tô Nghi chậm rãi chuyển biến tốt đẹp hơn, tuy rằng tính tình vẫn là trầm mặc nhạt nhẽo, nhưng có thể ăn có thể uống có thể ngủ, đi học cũng chăm chỉ.

Hứa Nhược Tinh hỏi: "Chuyện khi nào vậy ạ?"

Bà ngoại suy nghĩ: "Khi con bé học cấp ba, hình như lớp mười.

Bà nhớ rất rõ, khi đó sợ con bé có cái gì ngoài ý muốn, mỗi ngày đều đi theo."

Sau Tô Nghi tạm nghỉ học nửa năm, trở về đi học thành tích như cũ đứng đầu nổi bật.

Bà khi đó là thật sự rất vui mừng.

Hứa Nhược Tinh nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn luôn biết Tô Nghi bị cha mẹ thương tổn rất sâu, không nghĩ tới, đến nông nỗi như thế, có thể trải qua được là chuyện không dễ dàng chút nào.

"Cho nên vừa mới nhìn thấy Tô Nghi, bà một chút liền nghĩ đến con bé khi còn nhỏ, cũng yêu cười như vậy, miệng lại ngọt."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, ban đầu cô thật sự không thể tưởng được vì cái gì Tô Nghi mất trí nhớ xong biến thành tính cách như vậy, hiện tại xem như hiểu được, hóa ra hết thảy đều là có dấu vết để lại.

Cô thấy Tô Nghi vẫn luôn không ra ngoài, nói với bà ngoại: "Con vào xem em ấy?"

"Đi đi." Bà ngoại đứng dậy: "Bà đi làm cho hai đứa chút bánh quy."

Hứa Nhược Tinh cười, đi vào trong phòng Tô Nghi, cô tới nơi này vài lần, vào nơi này số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chủ yếu Tô Nghi đều không muốn vào đây, cô cũng ngượng ngùng chủ động nói rằng mình muốn vào.

Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa thấy Tô Nghi đang ngồi xổm bên kệ sách, bên cạnh có một cái album, cô ấy có lẽ còn đang tìm thứ khác: "Tìm không thấy liền thôi cũng được."

Tô Nghi nghe được giọng nói của cô quay đầu, nói: "Kỳ lạ, em nhớ rõ ràng đặt ở nơi này."

Cô nhớ rõ cô có hai cái album, một cái vào cửa liền tìm tới được, còn có một cái như thế nào đều tìm không thấy.

Nói xong Tô Nghi bê cái rương dưới giường lên, bên trong đã lâu không mở ra, mới vừa mở ra, mặt trên còn có một tầng bụi bặm, không phải rất dày, thổi một chút liền bay đi hết: "Em nhìn xem có ở đây không."

Hứa Nhược Tinh cũng cùng cô ấy ngồi xổm xuống tìm kiếm, trên cùng là mấy quyền sách, bên cạnh là một xấp thư: "Thư từ trước kia?"

Tô Nghi cầm một bức, nhìn chỗ ký tên nói: "Ừm, tốt nghiệp xong thường nhận thư." Cô tuy rằng không viết mấy bức, nhưng thật ra nhận được không ít, trở về liền để ở nơi này.

Hứa Nhược Tinh gật đầu, nhìn đến lá thư ngoài cùng kia là phong thư hồng nhạt, bên trên còn vẽ một cái trái tim tình yêu, nhìn càng như là thư tình, cô nhìn lâu mấy giây.

Tô Nghi nhìn cô đang nhìn chẳm chằm vào đống thư, sợ cô ghen, nhanh chóng cất đống thư trở về chỗ cũ nói: "Không tìm được, không ở nơi này, em lại tìm xem nơi khác."

Hứa Nhược Tinh không nhẹ không nặng ừ một tiếng rồi đứng dậy.

Tô Nghi cất bức thư lại đặt ở trong rương, đặt lên đống thư vừa lôi ra, đống thư bị tuột ra, cô nhanh chóng thu dọn, nhét thư trở lại, hoàn toàn không thấy được phía dưới cùng có bức thư màu lam.

Là gửi cho Hứa Nhược Tinh.

Phong thư có ký tên là...Ngôi sao nhỏ.

Thư viết ngày...ngày mười chín tháng bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt