Chương 46 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Sâu

Tô Nghi ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy bà ngoại bưng tới điểm tâm, cô hỏi: "Bà ngoại, con còn có một quyển album, bà biết ở đâu không ạ?"

Bà ngoại quay đầu nhìn cô: "'Album?"

"Đúng vậy, con lúc ấy không phải có hai quyển sao?" Cô còn nhớ rõ quyến kia là bìa có màu cà phê nhạt, bên trong để mấy bức ảnh chụp, bà ngoại nghĩ nghĩ: "Bà cũng không biết."

"Không có trong phòng của bà sao?"

"Không có."

"Khả năng đồ nhiều quá, khó tìm, lúc nào rảnh có thời gian thử tìm lại xem."

Tô Nghi đành phải dạ một tiếng, Hứa Nhược Tinh thấy cô ấy không vui lắm: "Xem album này cũng được, em chụp khi còn nhỏ sao?"

Bà ngoại ngồi ở đối diện các cô: "Tất cả là ảnh khi còn nhỏ, lớn không chịu chụp ảnh."

Thật chút tiếc nuối.

Khi còn nhỏ Tô Nghi thích cười, thích chụp ảnh, gặp người liền nói ngọt như vậy, nào chào cô chào chú không ngừng, hàng xóm ai không biết bà có một cục bông, lên phố đều ôm vào trong ngực.

Khi đó Tô Nghi, được bà nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày đều là làm nũng gọi: "Bà ngoại."

Từ đó về sau, bà rốt cuộc không còn gặp lại Tô Nghi như vậy.

Bà ngoại nghĩ nghĩ rồi lại thấy đau buồn, lau khóe mắt, nói: "Bà đi lấy thêm chút trái cây."

Cô cúi đầu, xem Tô Nghi trên ảnh chụp, mập mạp, đôi mắt tròn xoe, nhìn vô cùng đáng yêu.

Hứa Nhược Tinh suy nghĩ, quả nhiên cô ấy khi còn nhỏ, không giống với trước kia chút nào.

Sau này quen biết Tô Nghi, nào có nửa phần đáng yêu, lạnh nhạt nhạt nhẽo không thích gần người.

Tô Nghi chỉ vào một bức ảnh chụp: "Một tuổi."

Một tuổi trên đầu còn đeo cái vương miện, trước mặt là bánh kem nho nhỏ, cái bàn chỉ có Tô Nghi cùng bà ngoại.

Hứa Nhược Tinh lật vài tờ, phát hiện cô ấy khi còn nhỏ dường như đều là ảnh một mình, ngẫu nhiên ảnh hai người cũng là cùng bà ngoại, chưa bao giờ có ảnh cùng cha mẹ.

Em ấy khi còn nhỏ, đối cha mẹ là mong đợi đi?

Bởi vì chưa từng có được, cho nên mong đợi rất tốt đẹp, sau này mới có thể vết thương chồng chất.

Hứa Nhược Tinh quay đầu nhìn về phía Tô Nghi, Tô Nghi rất hăng say ngắm nghía album, ngẫu nhiên mở miệng kể vài chuyện lúc nhỏ: "Lúc em hơn một tuổi, không cẩn thận làm vỡ cái ly, sợ hãi nên bật khóc. Bà ngoại tiến vào hỏi em làm sao vậy, em khóc thật lớn tiếng, còn luôn miệng em làm sai, làm sai chuyện rất lớn, bà ngoại bật cười, sau đó chụp bức ảnh này."

Khóc đầy mặt toàn nước mắt, trên mặt tròn vo má phúng phính, rõ ràng là chuyện của rất lâu về trước, Hứa Nhược Tinh không biết vì cái gì nghe xong lại cảm thấy đau lòng.

Tô Nghi nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh, phát hiện cô nhìn chằm chằm chính mình, đáy mắt mang cảm xúc khó hiếu, dường như là đau lòng, Tô Nghi gọi: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh nhìn mặt cô ấy dần dần rõ ràng, lông mi từng sợi cong vút, môi mỏng gần ngay trước mắt, phía sau truyền đến tiếng bước chân của bà ngoại.

Cô cúi đầu, môi Tô Nghi cọ qua má cô, lưu lại nhàn nhạt vết đỏ ửng.

Bà ngoại đi vào phòng khách, mâm đựng quả đào vừa mới rửa xong, bà nói với Hứa Nhược Tinh: "Trước kia Tô Nghi rất thích ăn quả này, khi còn nhỏ trộm đi vào vườn đào, bị người ta đuổi theo chạy hai con phố."

Tô Nghi sao?

Càng ngày càng ngược lại với những gì Hứa Nhược Tinh nhận định.

Tô Nghi xấu hổ cười: "Có sao? con không nhớ rõ."

"Như thế nào không có, có lần còn bò đến trên cây đi hái, sau đó chú Trương quát một tiếng, mấy đứa trẻ khác đều chạy, chỉ còn con treo ở trên cây, vẫn là bà xách con về nhà."

Nghĩ đến hình ảnh như vậy, Tô Nghi không biết giấu mặt đi đâu, liên tiếp nhìn bà ngoại đưa mắt ra hiệu.

Nhưng mà bà ngoại kể rất hăng say, ngăn không được: "Con bé khi còn nhỏ thật sự tinh nghịch, lên núi leo cây, không gì là con bé không biết."

Tô Nghi bóp chân, kêu: "Bà ngoại."

Bà ngoại nghe cô đột nhiên làm nũng mà từ lâu rồi chưa từng nhìn thấy, hốc mắt từng chút nóng lên, buông quả đào xuống: "Ăn đi, ăn xong giúp bà đến nhà chú Trương hái thêm một chút, trong nhà không còn."

Tô Nghi bị bà bóc gốc gác ngồi không được yên, lập tức lôi kéo Hứa Nhược Tinh đi ra ngoài.

Hai người mới ra cửa lập tức thấy mọi người, đều là hàng xóm.

Tô Nghi cũng quen, chào hỏi từng người một, Hứa Nhược Tinh tuy rằng không quen biết, nhưng cũng đi theo chào hỏi.

Nào là cô, nào là dì, hôm nay xem như chào hỏi hết.

Tô Nghi kéo Hứa Nhược Tinh từ trước cửa đi ra ngoài, đi ngang qua một cái cửa hàng, người bên trong nhìn cô cười: "A, Tô Nghi đấy à, trở về thăm bà ngoại à con?"

Trước kia Tô Nghi trở về, cũng chỉ ở trong nhà bà ngoại, vội vàng tới vội vàng đi, rất ít khi kéo Hứa Nhược Tinh đi nơi nơi, lần này là lần đầu tiên, Tô Nghi gật đầu: "Dạ." Nói xong cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, nói: "Chờ em một chút."

Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy vào cửa hàng, một lát sau trên tay cầm hai cây kem, còn là kem giống như hồi cô còn đi học đã từng ăn, cô ngạc nhiên: "Cho chị sao?"

"Đúng vậy, hồi chị đi học từng ăn cái này chưa?"

Cô thật đúng là bị gợi lên một ít kỉ niệm hồi còn đi học, gật đầu: "Chị ăn rồi."

Tô Nghi bóc ra đóng gói, đưa cho Hứa Nhược Tinh, kem là màu tím, vị nho.

Loại kem này cho đến khi Hứa Nhược Tinh lên cấp ba vẫn còn ăn.

Sau này vào đại học liền uống trà sữa tương đối nhiều, lúc này ăn vào, có chút hương vị tuổi thơ.

Kem rất ngọt, mát lạnh, mùi hương nho nồng đậm.

"Đi học em rất thích ăn cái này, hồi chị đi học thích ăn loại nào?"

Hứa Nhược Tinh suy nghĩ một chút mới đáp: "Loại màu xanh lục."

Tô Nghi nói tên, cô gật đầu: "Đúng vậy, em cũng ăn sao?"

"Em từng ăn." Tô Nghi nói: "Có một khoảng thời gian lớp 10 đặc biệt thích."

"Sau này vì cái gì không thích?"

"Cũng không phải không thích." Tô Nghi nghĩ nghĩ nhíu mày, sau này vì cái gì không còn ăn kem đó nữa? Cô nỗ lực nhớ lại, phát hiện không thể nhớ ra được điều gì, trống rỗng, nhưng thời điểm cô học lớp 10, rõ ràng rất rất thích ăn.

"Không thể nhớ được thì đừng suy nghĩ."

Tô Nghi ừm một tiếng, cắn một miếng kem, hai người đi phía trước, đi ngang qua trường học, đang vào dịp cuối tuần, không có học sinh, trường học rộng mở, bảo vệ ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật.

Hứa Nhược Tinh nhìn qua: "Hồi trung học em học ở đây sao?"

"Dạ." Tô Nghi gật đầu, nhà trẻ cùng tiểu học là đi theo cha mẹ, sau này ly hôn, cô đi theo bà ngoại, ở chỗ này học cấp hai, cấp ba thật ra đi lên thành phố, Hứa Nhược Tinh nói: "Chị cũng ở thành phố."

"Em học trường cấp ba nào?"

Tô Nghi đi học chính là trường dân lập, Hứa Nhược Tinh gật gật: "Bên cạnh trường chị học cũng có một khu trường dân lập."

Tô Nghi quay đầu ngơ ngác nhìn cô vài giây.

"Làm sao vậy?"

"Em liền ở bên cạnh trường chị."

Hứa Nhược Tinh cũng kinh ngạc.

Cô chỉ biết đại học Tô Nghi ở khu nào, sau lại đi du học, đúng là chưa từng hỏi cô hồi cấp ba học ở đâu.

Hóa ra, các cô cũng từng gần nhau như vậy, có lẽ vào một hôm tan học nào đó, các cô cũng sẽ ở cổng trường gặp thoáng qua.

Có lẽ các cô từng vào cùng một tiệm ăn vặt hoặc là tiệm trà sữa bên cạnh trường học, cũng có lẽ...

Các cô đã sớm gặp nhau, ở thời điểm chưa biết nhau.

Tô Nghi cười: "Thật là trùng hợp."

Cô gật đầu, thật sự trùng hợp, trùng hợp đến làm tim cô đập nhanh, nếu khi đó cô quen biết Tô Nghi ở thời điểm trước khi em ấy thích một người khác, cô có thể theo đuổi em ấy trước sao?

Cũng có lẽ không phải.

Trạng thái của cô khi đó cũng không thích hợp thích một người.

Tô Nghi thấy biểu cảm cô khẽ biến: "Làm sao vậy?"

Thấy ánh mắt Tô Nghi quan tâm, Hứa Nhược Tinh không muốn dọa đến cô ấy, lắc đầu: "Không có việc gì."

Tô Nghi mím môi, Hứa Nhược Tinh cười cười, cắn một miếng kem, quá mức ngọt, cô trước kia cũng không thích, hiện tại lại cảm thấy cũng không tệ lắm.

Hai người từ trường học xuyên qua, mặt sau là nhà chú Trương mà bà ngoại nói, một cái vườn trái cây, rất rộng.

Bên cạnh dùng rào chắn vây quanh đề phòng một ít động vật, căn bản phòng không có người ở.

Tuy nhiên người ở trấn này đều là hiểu tận gốc rễ, cũng không cần hỏi nhà ở đâu, chú Trương thấy Tô Nghi tới cười ha hả: "Bà ngoại kêu cháu tới à?"

Tô Nghi gật đầu, chào chú Trương một tiếng.

Hứa Nhược Tinh đứng ở bên cạnh Tô Nghi, cũng đi theo chào một tiếng.

Chú Trương hiển nhiên rất cao hứng: "Đi vào tự hái, loại mới nhất đi vào trong cùng, bên phải, bên cạnh cái cây trước kia con mắc trên đó."

Như thế nào lại nói chuyện này?

Trên mặt Tô Nghi ửng đỏ, trời nóng, chú Trương đưa cho cho các cô hai cái mũ, vành nón khá dài, hai người mang rất giống chuyên nghiệp đi hái quả.

Tô Nghi nhìn Hứa Nhược Tinh cười, thay cô chỉnh lại mũ, Hứa Nhược Tinh mặt nhỏ, ngũ quan tinh xảo rõ nét, đội mũ này còn thể hiện ra phong cách lên sàn diễn thời trang, đặc biệt là dáng người cao gầy càng nổi bật.

"Vợ ơi, chị trước kia đã làm người mẫu chưa?"

"Chưa làm bao giờ."

Tuy nhiên hồi học đại học xác thật có vài người quản lý của công ty người muốn mời cô về làm người mẫu, cô không có gì hứng thú, lúc ấy liền từ chối.

"Rất thích hợp."

Cô theo tầm mắt cô ấy xem chính mình: "Thích hợp?"

"Tỉ lệ dáng người." Tô Nghi nói: "Còn có khí chất, đều rất thích hợp."

Hứa Nhược Tinh được khen nhịn không được cúi đầu, khẽ cười, hai người vào vườn trái cây, xa xa nhìn thấy một loại quả đào không quá giống với những cây còn lại, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Là bên kia à?"

Tô Nghi gật đầu: "Ừm."

Kéo Hứa Nhược Tinh đi vào, sau giờ trưa, nơi này không có người.

Chú Trương ở bên ngoài bận việc, để các cô ở bên trong lăn lộn.

Bên cạnh cây đào có cái cây thang, là dùng đê leo lên trên đi hái đào, Tô Nghi cười: "Trước kia em toàn là leo cây."

Hứa Nhược Tinh nhìn cô ấy, rất khó tưởng tượng Tô Nghi leo cây sẽ là dáng vẻ như thế nào.

Khẳng định rất thú vị. Đáng tiếc không được nhìn thấy.

Tô Nghi ôm cây thang đến trước mặt cô.

"Cẩn thận một chút."

"Không có việc gì." Tô Nghi hái được một quả liền đưa cho Hứa Nhược Tinh.

Cô đặt ở trong rổ bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mặt trời qua khe hở của tán cây rơi lên trên người Tô Nghi, làm cả người được bao bọc bởi ánh sáng, lấp lánh tỏa sáng.

Cứ như thế ngửa đầu nhìn Tô Nghi hái được một quả lại một quả, mồ hôi ướt nhẹp hai bên tóc mai, Hứa Nhược Tinh nói: "Đủ rồi chứ?"

"Lại hái thêm một chút, chúng ta mang về nhà ăn."

Hứa Nhược Tinh phát hiện có con gì từ phía trên rơi xuống, lọt vào trong người qua cổ áo, nhất thời không nhúc nhích, mặt khẽ sợ hãi.

Tô Nghi thấy cô không cầm quả đào liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Nhược Tinh mở miệng khó khăn: "Trên người chị, giống như có cái gì..."

"Thứ gì?" Leo xuống thang, đứng đối diện Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh dùng ánh mắt ý bảo cổ áo.

Tô Nghi hiểu ý: "Có thể là sâu, trên cây có..."

Hứa Nhược Tinh lảo đảo thân người, Tô Nghi tò mò: "Vợ ơi, chị sợ sâu à?"

Người trước mặt không trả lời, mím môi, cằm cắn chặt.

Đáy mắt Tô Nghi hiện lên ý cười, bỏ xuống bao tay, cúi đầu, đẩy cổ áo Hứa Nhược Tinh ra, mắt sắc ngắm đến trong cổ áo có con sâu màu xanh.

Tô Nghi dùng bao tay kẹp ra, ném xuống.

Hứa Nhược Tinh hơi ngửa đầu: "Hết chưa?"

Tô Nghi nghẹn cười: "Hết rồi."

Hứa Nhược Tinh thở phào một hơi, thân người hơi thả lỏng một ít, Tô Nghi nhịn cười ừ một tiếng.

"Làm sao vậy? Còn sao?"

Tô Nghi gật đầu, biểu cảm nghiêm túc đứng đắn: "Giống như có một con rơi vào bên trong, muốn em lấy ra hộ không?"

Trời nóng gắt, mồ hôi từ xương quai xanh Hứa Nhược Tinh chảy vào nội y, đúng như con kiến bò uốn lượn, tê ngứa, Hứa Nhược Tinh gật gật đầu, khó khăn mở miệng: "Cần."

Chương 47: Bách Hợp

Tô Nghi nhìn gương mặt Hứa Nhược Tinh trắng bệch, ánh mắt cúi xuống, biểu cảm lo lắng hiếm khi thấy, cười: "Trêu chị thôi."

Hứa Nhược Tinh liếc cô ấy một cái, hình như có chút tức giận, Tô Nghi kéo tay cánh tay cô: "Thôi em biết sai rồi."

Người trước mặt không quan tâm đến Tô Nghi, trực tiếp cầm rổ bỏ đi.

Tô Nghi lo lắng lưng của cô còn chưa đỡ đau, từ trên tay cô cầm lấy cái rổ, còn không quên xin lỗi: "Vợ, sao chị không để ý đến em nữa?"

Thật sự không muốn để ý đến nữa sao.

Như thế nào lại tinh nghịch như vậy.

Hứa Nhược Tinh buồn mặt, đi tới cửa thấy chú Trương cười: "Đã hái xong rồi à?"

Tô Nghi gật đầu: "Hái xong rồi ạ, của con hết bao nhiêu tiền?"

"Lấy về nhà ăn đi." Chú Trương nói: "Không đáng bao nhiêu tiền."

Lời nói là như vậy, Tô Nghi vẫn cầm tờ tiền đè dưới cốc nước của chú Trương, theo sau lôi kéo Hứa Nhược Tinh về nhà.

Hứa Nhược Tinh về đến nhà chuyện đầu tiên chính là tắm rửa, cũng không rảnh lo lễ phép.

Tô Nghi tìm quần áo cho cô, đều là quần áo mặc hồi còn học đại học, kiểu dáng đã cũ, kích cỡ rộng thùng thình, rất lớn, Hứa Nhược Tinh mặc ở trên người trông không ra dáng vẻ tri thức.

Bà ngoại làm cơm chiều cho các cô, nghe Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh ở trong phòng vệ sinh bận rộn, thấy vui sướng nói không nên lời.

Tô Nghi tính tình thay đổi, người cũng hoạt bát, lúc ăn cơm chiều nói muốn đi đến công ty của Hứa Nhược Tinh đi làm.

Hứa Nhược Tinh giương mắt nhìn cô ấy.

Tô Nghi biểu cảm sung sướng, đuôi lông mày đều là cười, dường như đi đến công ty cô làm việc là chuyện vô cùng vui vẻ, gặp người liền kể, cô đột nhiên nghĩ đến tin nhắn mẹ cô nhắn lúc trước.

Nói cô hiện tại đều biết khoe ra.

Biết khoe ra phải là Tô Nghi đi?

Hóa ra được Tô Nghi khoe ra, là loại cảm giác này.

Cô cúi đầu, đáy lòng cảm giác ngòn ngọt, bắt đầu lan dần cả chân tay, sau đó nhanh chóng tràn đầy lồng ngực.

Chỉ cần nghe được tên của Tô Nghi, cũng cảm thấy mật ngọt bao phủ.

Bà ngoại không giữ các cô ở qua đêm, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà.

Một buổi cuối tuần, bọn họ không đi siêu thị cũng lấp đầy tủ lạnh, Hứa Nhược Tinh tắm xong nhìn thấy Tô Nghi còn đang thu dọn, cúi đầu bận rộn, không biết mệt mỏi, cô buồn cười: "Ngày mai lại dọn không được sao?"

"Ngày mai liền đi làm." Còn một chút nữa là xong."

Còn đưa cho Hứa Nhược Tinh một miếng trái cây, Hứa Nhược Tinh đang dùng khăn bông khô lau tóc, nhìn bàn tay cô ấy đưa lại đây, giương mắt nhìn Tô Nghi, há miệng cắn trái cây.

Cô hiện tại đối với những hành động gần gũi của Tô Nghi, càng ngày càng quen.

Hứa Nhược Tinh nhíu mày, Tô Nghi quan sát biểu cảm cô: "Không ăn được ạ? Chua quá sao chị"

"Không có." Hứa Nhược Tinh nói: "Còn chút đồ để chị dọn nốt cho, em đi tắm đi."

Tô Nghi gật đầu, lướt qua người Hứa Nhược Tinh, đi đến cửa phòng vệ sinh quay đầu nhìn cô mới tiến vào trong phòng vệ sinh.

Nghe tiếng nước, Hứa Nhược Tinh thu dọn xong đồ trong tủ lạnh, tủ lạnh chất đồ đến tràn ngập, còn nhớ rõ ngày đầu tiên đến nơi đây, bên trong không có một thứ gì, trống trơn không gì cả.

Thật giống như tình cảm giữa cô và Tô Nghi.

Vô tình dần dần chất đầy.

Khép lại tủ lạnh, Tô Nghi còn chưa ra khỏi phòng vệ sinh, cô vào phòng sách, nhớ lại Tô Nghi lần trước nói đến chuyện cô khóa cửa, Hứa Nhược Tinh lại đi tới cửa, giữ cửa khép hờ.

Một lát sau Tô Nghi từ trong phòng vệ sinh ra tới, ngang qua cửa Hứa Nhược Tinh dừng một chút, bóng chiếu vào trong phòng, cũng tiến vào trong lòng Hứa Nhược Tinh.

Cô nắm chặt di động, trong lúc nhất thời không biết là kỳ vọng Tô Nghi có thể đẩy cánh cửa đó ra không, hay là rời đi.

Cô ấy đứng yên trước cửa vài giây, đi rồi.

Hứa Nhược Tinh nằm ở trên giường, cầm điện thoại ném một bên, ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu.

Rõ ràng Tô Nghi rời đi, không có vào, cô không cần tìm cái lý do qua loa lấy lệ, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy nặng nề, thực buồn.

Di động bên gối dựa đầu sáng lên, rung rung truyền đến, cô nghiêng đầu, trên màn hình hiện ra tên của Tô Nghi.

Tô Nghi gửi tin nhắn cho cô: "Vợ ơi, ngủ ngon."

Phảng phất mang theo giọng nói, xem bốn chữ này, bên tai xuất hiện giọng nói của Tô Nghi.

Hứa Nhược Tinh vừa rồi cảm xúc nặng nề trở thành hư không, cô nhấp môi, cầm lấy di động, đánh chữ: "Ngủ ngon."

Xóa đi gõ lại: "Em cũng ngủ ngon."

Gửi tin nhắn đi nhưng không thấy phản hồi.

Cô ấy không biết có phải mệt mỏi hay không, phòng bên cạnh một chút động tĩnh cũng không có.

Cô tắt đèn, thấy đèn phòng bên cạnh còn mở, đứng ở trước cửa phòng nửa mở của Tô Nghi.

Tô Nghi ghé vào trên giường ngủ thiếp đi, còn đang cầm di động, hôm nay khả năng thật sự mệt muốn chết rồi.

Hứa Nhược Tinh cảm thấy buồn cười, đi vào điều chỉnh lại tư thế ngủ cho Tô Nghi, đắp lên chăn mỏng, di động đặt một bên, nhìn Tô Nghi ngủ ngon lành, cô nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Giúp cô ấy đóng cửa mới trở lại phòng sách.

Một đêm này, cô ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau Tô Nghi muốn dậy sớm, rời khỏi nhà trước Hứa Nhược Tinh nửa giờ, nhưng thật ra đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho cô.

Hứa Nhược Tinh ngồi ở trước bàn cơm, nghĩ đến mỗi lần ăn cơm Tô Nghi đều sẽ nhìn cô, ánh mắt kia, trong trẻo, thẳng thắn nhìn chăm chú.

Nhưng giờ đây người nấu ăn không ở nhà, Hứa Nhược Tinh lại càng ăn càng nóng lòng, ăn một nửa lại uống lên nước lạnh mới bình tĩnh lại.

Tô Nghi hoàn thành thủ tục từ chức rất nhanh, nhân sự bên kia còn đưa cho cô một bản thỏa thuận.

Tô Nghi không ký, chỉ là lạnh lùng nhìn giám đốc nhân sự, giám đốc bị cô nhìn cả người không được tự nhiên.

Trước kia đã sớm nghe nói Tô Nghi tính tình lạnh nhạt, không thích nói chuyện, nhưng thật ra tai nạn xe cộ xong thay tính đổi nết, không nghĩ tới vẫn là không gì thay đổi.

Giám đốc đành liên hệ Cừ tổng, Cừ tổng nói: "Không ký thì kệ, không cần ký nữa."

Hắn hiện tại đang dồn hết công sức vào vụ kiện của Hà Khúc, ngay từ đầu Tô Trường Hòa lời thề son sắt nói không thành vấn đề, vụ kiện tụng nhất quyết sẽ thắng.

Hắn tự nhiên cũng tin tưởng Tô Trường Hòa, ngày đó thấy Bùi Y Nhiên lúc sau xuất hiện, Tô Trường Hòa đột nhiên sửa lời, hòa giải là biện pháp tốt nhất.

Hoài Hải mấy năm nay hợp đồng đưa ra cho nhân viên có rất nhiều chỗ không đầy đủ, hiện tại muốn sửa chữa đã không còn kịp rồi, phỏng chừng Bùi Y Nhiên cũng sẽ từ phương diện này tấn công.

Cừ tổng có cục tức trong lòng không biết xả vào đâu, kêu thư ký đi hỏi những luật sư khác.

Đám luật sư kia đều nói nếu Tô Trường Hòa làm không được, bọn họ sợ đảm nhiệm không nổi.

Tô Trường Hòa đề nghị trước sửa chữa hợp đồng, sau đó lựa chọn giải hòa, còn về kêu Hoài Hải xin lỗi, vẫn có thể thương lượng.

"Thương lượng." Cừ tổng không chịu nổi cục tức này, hắn vỗ bàn làm việc: "Lấy cái gì thương lượng?"

Phó tổng biết hắn đã cùng SX xé rách mặt, kêu hắn đi thương lượng là không có khả năng, phó tổng nói: "Tôi đi được không?"

Cừ tổng mắt lạnh nhìn: "Anh đi cùng tôi đi, có khác nhau sao?"

Không phải đều là đại diện cho mặt mũi của Hoài Hải, phó tổng bị hắn nói cúi đầu, không lên tiếng.

Cừ tổng luôn có thói quen độc đoán, không chấp nhận được một chút ý kiến của người khác.

Lần này hắn đã sớm muốn hòa giải, Cừ tổng càng không nghe, mắt thấy sắp mở phiên toà, lại đi nói hòa giải, điều kiện còn không phải mặc kệ SX đưa ra sao.

Luôn là mắng hắn ngu xuẩn, nhưng cũng không thấy được Cừ tổng thông minh đến mức nào.

Cừ tổng xua tay: "Đi ra ngoài đi."

Phó tổng vẻ mặt lạnh nhạt đi ra ngoài, ngoài cửa có mấy thư ký đang đứng, thấy hắn ra tới sôi nổi tránh ra, hắn nghẹn một cục tức, trở lại văn phòng.

Dưới lầu, Tô Nghi đã làm xong thủ tục từ chức, thời gian một tuần, từ thứ hai bận đến thứ sáu, cô đều đang bàn giao công việc, cũng may trên tay không còn một dự án nào nữa, chỉ là các đồng nghiệp tỏ vẻ thực luyến tiếc cô.

Tô Nghi rốt cuộc từ khi về nước liền ở Hoài Hải, cùng mọi người trong tổ cũng quen biết đã lâu, đúng thật không nỡ rời, cô nói: "Lúc nào rảnh mời mọi người đi ăn cơm."

Hoàn tỷ gật đầu: "Có việc gì cứ giữ liên hệ."

Tô Nghi gật gật đầu.

Ôm đồ rời đi Hoài Hải, cô nhận được điện thoại từ giám đốc thiết kế cũ, Tô Nghi đứng ở cạnh xe, gọi: "Tiền bối."

"Có thời gian thì lại đây."

Hoàn toàn không có để ý đến chuyện cô chuyển đi công ty khác, Tô Nghi cười cười: "Dạ."

Tắt điện thoại lên xe gọi điện thoại cho Hứa Nhược Tinh, không ai trả lời, Tô Nghi đoán có lẽ cô đang họp, trực tiếp lái xe tới SX.

Mất trí nhớ xong Tô Nghi từng đến đó hai lần, một chút cũng không thấy xa lạ.

Lê Thần tuy rằng không ở đó, nhưng văn phòng đã chuẩn bị xong xuôi, trang trí theo sở thích của cô, còn đổi đi bức màn màu đen thay bằng màu vàng nhạt.

Văn phòng cũng đơn giản thay đổi một chút, từ bồn hoa đến tranh treo ở trên tường toàn bộ đều thay đổi.

Tô Nghi xuống thang máy thấy trợ lý đứng ở cửa, trợ lý tên Tiểu Trần, tốt nghiệp được hai năm, tới nơi này thời gian không dài, mới vừa chuyển sang chính thức.

Giám đốc thiết kế trước vừa được thăng chức, cô ấy nghe nói người mới tới là vợ của Hứa tổng, nơm nớp lo sợ lại chờ mong.

Từ lâu đã nghe rất nhiều chuyện về vợ của Hứa tổng, cái gì lạnh lùng, khó ở chung, không thích gần người...!Tiểu Trần nghe một cái nuốt một ngụm nước, sợ chính mình biểu hiện không tốt, không ngờ gặp mặt Tô Nghi lần đầu tiên, cảm thấy rất bình dị gần gũi.

Tô Nghi thấy cô ấy muốn tiếp nhận lấy túi xách nói: "Không cần, tôi tự mình làm được."

Trợ lý đi theo cô vào văn phòng.

Văn phòng có cái cửa sổ sát đất, rất lớn, hướng ra phía ngoài, có thể nhìn thấy ngựa xe như nước, buổi tối đứng ở chỗ này xem cảnh đêm hắn là không tồi.

Ngoài ra còn có một cái kệ sách lớn, thuần sắc trắng, để sau bàn ghế làm việc, lúc lấy tư liệu cũng rất tiện, bàn làm việc cũng là một bộ.

Để cho Tô Nghi vừa lòng chính là sô pha, là kiểu dáng cùng màu sắc cô thích, ngồi vào cũng thực thoải mái, Tô Nghi mới vừa ngồi xuống, cửa văn phòng bị người gõ vang, cô quay đầu, trợ lý nói: "Là Lam tiểu thư."

Tô Nghi nhớ rõ cô ấy ký làm đại diện trang phục mùa hạ cho SX.

Lam Lâm đứng ở cửa, trợ lý đang cầm hoa, thấy Tô Nghi mở cửa liền lấy hoa từ tay trợ lí đưa sang: "Chúc mừng Tô tổng giám."

Tô Nghi tiếp nhận: "Cảm ơn, Lam tiểu thư khách sáo quá."

"Đương nhiên, cần trước hết lấy lòng Tô tổng giám, chúng ta sắp tới đây còn muốn hợp tác nữa mà."

Tô Nghi biết cô ấy nói về chuyện người đại diện, gật đầu.

Hứa Nhược Tinh từ văn phòng ra tới nhìn đến phòng thiết kế vây quanh rất nhiều người, đồng nghiệp của hai phòng ban đều tập trung ở cửa văn phòng giám đốc, cô nhớ tới buổi chiều Tô Nghi gửi tin cho mình, cô hỏi thư ký: "Tô Nghi tới rồi sao?"

Thư ký gật đầu: "Đúng vậy, Tô tổng giám đã tới rồi."

Hứa Nhược Tinh ghé mắt nhìn qua, bên kia còn vây không ít người, Tô Nghi tới hẳn không đến mức làm nhiều người tập trung đến vậy, lại hỏi thư ký: "Bên kia còn có ai?"

Thư ký cung kính trả lời cô: "Còn có Lam tiểu thư, Lam tiếu thư hôm nay tới thử trang phục, đại khái nghe được Tô tổng giám tới nhận chức, lại đây chúc mừng."

"Chúc mừng?"

Thư ký gật đầu, liếc mắt thấy biểu cảm của Hứa Nhược Tinh, nhỏ giọng nói: "Cô ấy tặng hoa cho Tô tổng giám."

Hứa Nhược Tinh nhăn mày lại: "Tặng hoa? Cái gì hoa?"

Thư ký nghe cô đột nhiên lạnh giọng xuống, da đầu tê dại, cúi đầu nói: "Tặng một bó bách hợp."

"?" Hứa Nhược Tinh mím môi, không thể hiểu được nói một câu: "Tô Nghi lại không thích."

Thư ký sờ sờ chóp mũi, cứ cảm thấy những lời này, chua lòm.

Chương 48: Bạn Gái

Hứa Nhược Tinh đứng ở cửa, nhìn Tô Nghi cùng Lam Lâm mặt đối mặt đứng nói chuyện phiếm.

Biểu cảm cô nhàn nhạt, ánh mắt lạnh lẽo.

Tô Nghi bị mọi người vây quanh, không thấy được Hứa Nhược Tinh.

Giọng nói trong trẻo của Lam Lâm truyền đến: "Không mời em vào uống một chén nước sao?"

Tô Nghi cười: "Vào đi."

Lui nửa bước, Lam Lâm tiến vào trong văn phòng, so với văn phòng của giám đốc thiết kế trước khác nhau rất lớn.

Tô Nghi bảo trợ lý bưng hai ly cà phê mang vào, đồng nghiệp tụ tập ngoài cửa dần dần giải tán đi, thư ký hỏi Hứa Nhược Tinh: "Hứa tổng, đi vào không?"

"Không đi vào, Lê Thần khi nào trở về?"

"Lê tổng nói là trước đêm nay sẽ về." Thư ký lại nói: "Chị ấy đã đặt bàn ăn tối nay."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Bùi luật sư tới rồi sao?"

"Đã tới rồi, ở phòng họp ạ. Hà Khúc cũng đi qua đó."

Cô ừm một tiếng: "Đi thôi."

Trước khi rời đi vẫn là liếc mắt nhìn văn phòng Tô Nghi, cuối cùng quay đầu rời đi.

Tô Nghi rũ mắt nhìn di động, nghe được Lam Lâm hỏi: "Hôm nay liền chính thức đi làm rồi ạ?"

"Thứ hai tuần sau, hôm nay lại đây làm thủ tục."

"Vậy cuối tuần mời chị ăn một bữa cơm được không?"

Tô Nghi cười: "Hợp tác thành công tôi mời Lam tiểu thư ăn."

Lam Lâm chớp mắt, khẽ hỏi: "Tô tổng giám buổi chiều có việc gì không?"

Tô Nghi nhìn về phía cô ấy, Lam Lâm dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, tìm không ra một chút vấn đề.

Từ khi làm diễn viên, yêu cầu đối với bản thân càng nghiêm khắc.

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người mời cô ấy về làm đại diện, như giá treo quần áo điển hình, mặc gì cũng đẹp.

Cô cũng cho rằng như vậy, càng cảm thấy SX có thể mời được cô ấy, doanh số bán hàng của quý một khẳng định sẽ tăng lên gấp bội.

Do đó cô đối Lam Lâm đều là vô cùng ân cần dù bị hỏi tới lui cũng không bực, chỉ hỏi lại: "Lam tiểu thư có việc gì sao?"

"Buổi chiều không phải mở phiên tòa sao?" Lam Lâm nói: "SX cùng Hoài Hải, Tô tổng giám muốn cùng nhau qua đi đó không?"

Tô Nghi dừng một chút.

Đi qua đó, nhìn Bùi Y Nhiên cùng Tô Trường Hòa tranh chấp cãi nhau sao?

Cô lắc đầu: "Tôi không đi được."

Lam Lâm thấy thế không có nhiều lời, mà là xách theo túi xách nói: "Em đi đây, có thời gian lại nói chuyện tiếp."

Tô Nghi bảo trợ lý tiễn Lam Lâm ra thang máy.

Trong văn phòng không có người, Tô Nghi hỏi trợ lý: "Hứa tổng có ở công ty không?"

"Hứa tổng đi đến tòa án, giám đốc cũng đi qua."

Đại khái là bởi cô vừa tới công ty cũng không kêu cô qua đó.

"Chị có muốn qua đó không?"

Tô Nghi lắc đầu: "Tôi không đi đâu."

Cô nói xong cửa văn phòng lại bị gõ vang, trợ lý đi mở cửa, lần lượt từng người ôm bó hoa tươi tiến vào, vừa đi vừa giới thiệu: "Cái này là tổ trưởng tổ một tặng, cái này là tổ trưởng tổ hai tặng chị, cái này là giám đốc tặng, cái này là nhân sự bên kia..."

Vài chậu, Tô Nghi thấy nhiều hoa như vậy, văn phòng lớn như thế, cô cuối cùng để trợ lý đều đặt bên cạnh cửa sổ sát đất.

Trợ lý ra khỏi văn phòng, cô ngồi trên ghế làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu sửa sang lại tư liệu cùng văn kiện mang đến đây, còn có một ít sách.

Ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú nhìn điện thoại, Hứa Nhược Tinh còn chưa thấy gửi tin nhắn cho cô.

Mở phiên tòa sao?

Hình như là buổi chiều hai giờ mới mở phiên toà.

Tô Nghi cắn môi mở ra khung chat với Hứa Nhược Tinh. Mỗi ngày sáng tối đều gặp mặt, trừ bỏ giữa trưa cô hỏi Hứa Nhược Tinh ăn cái gì ra, đề tài nói chuyện giữa hai người rất ít.

Không biết là Hứa Nhược Tinh đang bận, hay là không có lời nào muốn nói với cô.

Chính là mỗi ngày ở nhà, cô lại cảm thấy Hứa Nhược Tinh cũng muốn tiếp xúc với cô.

Thật không hiểu được.

Có chút đau đầu, cô ấn huyệt thái dương, xem thời gian trên điện thoại một phút một giây trôi qua.

Tới hai giờ, hai giờ một phút, cô cầm di động cùng chìa khóa xe trên bàn làm việc, trực tiếp lái xe đi tòa án.

Tới cửa, cô cũng không có xuống xe, mà là ngừng ở bên ngoài.

Hai ngày này cô có nghe Hứa Nhược Tinh cùng Lê Thần nói chuyện phiếm, phần thắng bên các cô vẫn là rất lớn.

Cũng đúng, Bùi Y Nhiên có bao giờ thua kiện đâu.

Không biết các cô hiện tại bên trong tình huống như thế nào, là đang khắc khẩu rất kịch liệt, hay là bình thản giao lưu.

Nhiều năm như vậy, đôi vợ chồng đã tìm được cách thức giao tiếp nhẹ nhàng với nhau hay chưa?

Tô Nghi mở ra cửa sổ xe, tay chống đầu, vài phút sau lục tìm điện thoại trong túi xách, lên official website.

Lần đầu tiên nghe nói cha mẹ giằng co trên tòa án, cô trộm lấy điện thoại của bà ngoại, ấn Baidu xem phát sóng trực tiếp.

Như trong tưởng tượng của cô, hai người nổi lên tranh chấp, nhưng cũng cùng tưởng tượng không hoàn toàn giống nhau, không phải tranh chấp tê tâm liệt phế.

Mẹ cô cảm xúc mãnh liệt, mênh mông, cách màn hình cũng có thể làm cảm xúc của cô đi theo kích động lên

Kịch liệt.

Phiên tòa lần ấy, mẹ cô thắng kiện.

Về sau cô không có xem thêm phiên tòa giữa hai người nữa.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi trưởng thành Tô Nghi lên trang web official, tìm tòi.

Khi nhấn vào tay cô còn run run, phát hiện không có phát sóng trực tiếp hai giờ buổi chiều.

Khẳng định là Hoài Hải xin không phát sóng trực tiếp.

Nguyên do nào theo bản năng cho rằng là Hoài Hải?

Tô Nghi cũng không biết, cô ngồi ở trong xe, nhìn cửa tòa án người đến người đi, các loại người nào cũng có, cô nhìn nhìn đột nhiên thấy được người quen thuộc.

Là Hà Khúc.

Kết thúc rồi sao?

Cô cử động cổ, tay ấn sau cổ, nhéo nhéo, cảm giác lo lắng giảm bớt nhưng thân người thấy không khoẻ, liệu có thắng kiện không? Tô Nghi nhìn không ra, cô chỉ thấy Hà Khúc vẫn luôn khóc, bên người cô ấy hẳn là bạn thân, nâng cô ấy đi xuống bậc thang.

Thua kiện rồi sao?

Tô Nghi căng thẳng lo lắng, mở ra cửa xe, ánh mặt trời cực nóng, chiếu đến cô có chút choáng váng đầu.

Cô liền như vậy đứng ở tại chỗ, xem Hà Khúc được bạn đỡ đến bên cạnh bãi đỗ xe.

Hà Khúc không biết nói câu gì, bạn của cô ấy gật gật đầu, xoay người chạy chậm rời đi.

Cô ấy một mình ngồi ở vườn hoa, Tô Nghi đột nhiên không có dũng cảm tiến lên.

Hà Khúc từ trong túi xách lấy ra một điếu thuốc, tay run rẩy còn không có bật lửa.

Cô đi qua, bóng râm chiếu lên trên người Hà Khúc, Hà Khúc ngửa đầu, nhìn thấy cô liền vội vàng vo điếu thuốc trong tay, chào hỏi: "Tô tiểu thư."

Nói xong sửa lời: "Tô tổng giám."

Tô Nghi ngồi ở bên người cô ấy, đưa cho cô ấy một tờ giấy, Hà Khúc nhận lấy lau đi gương mặt, nói: "Cảm ơn."

"Hứa tổng đâu?" Tô Nghi hỏi, đôi mắt nhìn cửa.

"Hứa tổng còn ở bên trong, Bùi luật sư cũng ở trong đó."

Tô Nghi gật đầu: "Hôm nay, thắng kiện hay là..."

"Thắng kiện."

Trong giọng nói không nên lời, thanh âm nhảy nhót cùng kích động, kích động đến phát run.

Tô Nghi một lòng thả xuống: "Thắng kiện là được."

"Ít nhiều nhờ vào Bùi luật cùng Hứa tổng." Hà Khúc thấy chóp mũi đau xót, thanh âm nghẹn ngào: "Thật sự cám ơn mọi người."

Cô quay đầu nhìn Hà Khúc.

Hà Khúc trong khoảng thời gian này gầy ốm đi rất nhiều, người như còn bộ xương, cằm đều vêu ra, so lần trước gặp ở Hoài Hải mặt càng gầy hơn.

Nhưng đáy mắt lại có vẻ kích động kiên định, nhắc tới Bùi luật sư mới có.

Tô Nghi đột nhiên hỏi: "Em cảm thấy Bùi luật sư thế nào?"

"Bà ấy đặc biệt có năng lực, còn rất tốt, trước khi mở phiên toà vẫn luôn cổ vũ động viên em, bảo em không cần lo lắng." Hà Khúc tựa hồ muốn cười, cười không nổi, di chứng của việc quá lo lắng còn chưa hết, vẻ mặt buồn cười: "Em nếu có năng lực, cũng muốn trở thành người như vậy."

Cũng muốn trở thành, người như vậy?

Hóa ra có người kính trọng mẹ cô, coi mẹ cô như thần tượng.

Hóa ra mẹ của cô cũng biết an ủi người khác, cổ vũ người khác.

Thi đại học ngày đó, bà ngoại đã lâu mới làm một bàn lớn đồ ăn, tuy rằng không nói rõ, nhưng cô nhìn ra được, hẳn là mẹ cô cũng sẽ về.

Sau đó cô nghe được bà ngoại gọi điện thoại trách cứ: "Con gái thi đại học, con cũng không thể trở về một lần, nói một câu cố vũ con bé sao?"

Ngày đó cô thấp thỏm ngồi ở trước bàn cơm, mỗi một lần xe bóp còi đều làm tinh thần cô thấp thỏm không yên, nhìn ra toàn là đi ngang qua.

Đi ngang qua, tổng cộng 23 chiếc xe.

Không có một chiếc nào là của Bùi Y Nhiên.

Tô Nghi đột nhiên cảm thấy chính mình trước kia vẫn luôn canh cánh trong lòng những chuyện đó, căn bản chưa từng thử tìm hiểu lý do vì sao.

Thật ra Bùi Y Nhiên không phải không biết, không phải không hiểu, chỉ là không muốn lãng phí thời gian trên người cô.

Suy nghĩ rộng mở thông suốt, Tô Nghi không hề đối với mẹ mình nhớ mãi không quên.

Cô nhìn người đi ra, đầu tiên nhìn thấy chính là Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh bị vây quanh ở giữa, bên cạnh có người của Hoài Hải, còn có đoàn người của Bùi Y Nhiên.

Hứa Nhược Tinh liếc mắt một cái liền thấy Tô Nghi, bước chân dừng một chút, cách đám người nhìn Tô Nghi, nói với người bên cạnh: "Xin lỗi không tiếp được."

Bên cạnh người với người đang cãi cọ ầm ĩ, cô xuyên qua đám người, đi đến trước mặt Tô Nghi.

Hà Khúc cũng đứng lên, chào một tiếng Hứa tổng, ngay lúc đó bạn Hà Khúc cũng đến đưa cô ấy rời đi.

"Như thế nào lại đây?"

Hứa Nhược Tinh mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong là sơ mi trắng đặc biệt nghiêm túc, Tô Nghi nhìn áo sơ mi: "Lại đây nhìn xem một chút, thắng kiện rồi hả chị?"

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Thắng rồi."

Hứa Nhược Tinh nghe được giọng nói phía sau, là đoàn người đi cùng Tô Trường Hòa.

Hứa Nhược Tinh cố tình ngăn cản tầm mắt của Tô Nghi, không ngờ Tô Nghi so với trước kia đã khác hoàn toàn, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, toàn bộ ánh mắt đều treo ở trên người cô, dường như Tô Tường Hòa vừa mới đi qua là một người xa lạ.

So với trước kia nghe được giọng nói của Tô Trường Hòa liền nổi lên phản ứng thì Tô Nghi hiện tại khác nhau như một trời một vực.

Tô Nghi còn nhìn Hứa Nhược Tinh, không hề chuyển rời ánh mắt đi nhìn những người khác, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ về công ty ạ?"

"Một lát nữa Lê Thần trở về, chị thuận tiện đi đến sân bay luôn."

"Em đi cùng chị."

Hứa Nhược Tinh nhìn cô hai giây, gật đầu: "Ừm."

Xe là Hứa Nhược Tinh lái, Tô Nghi ngồi ở ghế phụ, nhìn ngoài cửa sổ xe, vô cùng an tĩnh.

Hứa Nhược Tinh thường thường liếc nhìn cô ấy một cái, vừa định mở miệng, điện thoại của Tô Nghi rung lên, click mở, là tin nhắn của Triệu Dư gửi tới: "Có phải thắng kiện rồi hay không?"

Tô Nghi: "Sao cậu lại biết được?"

Triệu Dư: "Tớ cũng là có quan hệ rộng nha!"

Tô Nghi cúi đầu cười.

Triệu Dư: "Nói đi, hai người bọn cậu hiện tại tình huống thế nào? Còn không cùng phòng nữa không?"

Tô Nghi dựa cửa sổ một chút, lần đầu tiên nhìn đến đề tài này cô thấy thẹn thùng.

Hiện tại nhìn đến, cô cảm thấy mờ mịt, tại sao không cùng phòng? Cô cũng muốn biết vì sao, mỗi ngày Hứa Nhược Tinh thà rằng tình nguyện ngủ trong phòng sách cũng không tới phòng ngủ chính?

Là không quen với tính tình của cô hiện tại?

Nhưng cô không phải là cô sao?

Vốn dĩ tin tưởng lý do vững chắc, hiện tại có hoài nghi một chút, Tô Nghi bắt đầu dao động.

Di động ở lòng bàn tay chấn động, Tô Nghi cúi đầu, nhìn đến Triệu Dư gửi tin nhắn tới: "Dù sao tớ có tra xét tư liệu, nhưng tìm không thấy nguyên nhân gì, cậu không cùng Hứa Nhược Tinh nói chuyện nghiêm túc à?"

Tô Nghi cắn môi, Triệu Dư lại gửi: "Nhưng mà tớ có tra được một chuyện."

Tô Nghi: "Chuyện gì?"

Triệu Dư: "Hứa Nhược Tinh hồi chị ấy học cấp ba, có bạn gái, cậu biết không?"

Tô Nghi nhìn chằm chằm di động, mắt cũng chưa chớp, màn hình di động tối đi cũng chưa lấy lại được tinh thần.

Chương 49: Lừa Cô

Hứa Nhược Tinh có bạn gái?

Mùa hè đúng thời điểm oi bức nhất, Tô Nghi ngồi ở trong xe cư nhiên lạnh cả người, một cỗ hàn khí từ trong lòng vụt ra tới.

Cô căng thẳng thân thể, màn hình di động đen kịt, chỉ nhìn đến cô thần sắc mờ mịt.

Vì cái gì chị ấy không nói cho mình biết?

Cô lúc trước có từng hỏi Hứa Nhược Tinh, cũng không phải để ý chị ấy có bạn gái cũ hay không.

Chính là vì cái gì lại muốn lừa gạt cô?

Hứa Nhược Tinh không gần gũi với cô do có liên quan đến bạn gái cũ sao?

Tô Nghi rất muốn giáp mặt chất vấn chuyện này, lời nói lại nghẹn lại ở cổ họng, phát không ra tiếng, hỏi như thế nào bây giờ? Hứa Nhược Tinh chị lừa em, chị đã có bạn gái hay sao?

Muốn nhận được câu trả lời thế nào?

Đúng, tôi đã lừa em.

Tô Nghi thấy trong lòng lạnh đi, hô hấp có chút không thông, cô mở ra cửa sổ xe.

Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu liếc nhìn một cái, sợi tóc ngăn trở sườn mặt Tô Nghi, thấy không rõ lắm biểu cảm: "Làm sao vậy?"

Tô Nghi lấy lại tinh thần, nhìn Hứa Nhược Tinh không hề chớp mắt: "Sao ạ?"

"Có cần chị tắt điều hòa trong xe không?"

Tô Nghi gật đầu: "Dạ, tắt đi. Em thấy hơi lạnh."

Giọng nói trầm thấp, Hứa Nhược Tinh tắt đi điều hòa, do phải lái xe, nên không thể phân tâm chú ý xem Tô Nghi.

Tô Nghi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, ngón tay nắm chặt dây an toàn, hung hăng nắm đến khớp xương trắng bệch cũng chưa thể tỉnh táo lại, dường như cả thế giới đều đang phát lại câu nói của Triệu Dư: "Hứa Nhược Tinh từng có bạn gái vào hồi cấp ba."

Rũ mắt, nhớ lại lần cô gọi điện cho Tô Trường Hòa.

Đầu bên kia là một giọng người phụ nữ trẻ trả lời: "Trường Hòa, có người tìm anh."

Cũng có lần cô đi đến nhà Tô Trường Hòa, thấy một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang ngồi cạnh ông.

Tô Nghi cố gắng ổn định cảm xúc, không tỏ ra thất thố, nhưng những ký ức vụn vặt cùng một vài hình ảnh của cảnh tượng lúc ấy cứ hiện lên, không hề dấu hiệu gì cứ xâm chiếm tâm trí cô, thân người co rụt lại không nhúc nhích, xe rẽ một đường vòng, Tô Nghi không chịu nổi nữa đánh lên tiếng: "Dừng...dừng lại một chút."

Hứa Nhược Tinh lập tức tấp vào lề đường ngừng xe.

Ngay lúc xe chưa dừng hẳn, Tô Nghi liền mở cửa xe lao ra ngoài, đứng ở bên gốc cây nôn khan, cơm trưa không ăn được tử tế, cũng chẳng nôn ra được cái gì.

Hứa Nhược Tinh theo sát, vỗ vỗ phía sau lưng: "Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao? Có cần chị đưa em đến bệnh viện không?"

"Không có việc gì." Tô Nghi dùng khăn giấy lau khóe miệng, nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, đáy mắt có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ nói: "Em có chút say xe, khả năng do hôm nay nhiệt độ quá cao."

"Một lát nữa em ra ghế sau nằm cũng được."

Tô Nghi gật đầu: "Ừm."

Cô lên xe nằm ở ghế sau, Hứa Nhược Tinh phải lái xe, thông qua kính hậu nhìn cô, lại lấy gối của ghế phụ cho Tô Nghi gối đầu, để cô thoải mái một ít.

Tô Nghi trở mình, đưa lưng về phía Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh từ kính hậu hoàn toàn nhìn không tới gương mặt của Tô Nghi.

Đến sân bay, Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi, thấy cô ấy không nói tiếng nào, không biết có phải ngủ rồi hay không, cô gửi tin nhắn cho Lê Thần, thông báo một tiếng cô tới rồi.

Lê Thần rời sân bay thấy xe của Hứa Nhược Tinh, vừa định chào hỏi thì Hứa Nhược Tinh xuống xe, nói với trợ lý của Lê Thần: "Cô trở về trước đi."

Lê Thần buồn bực: "Haizz, không phải chứ? Vì sao không đi cùng nhau?"

"Phía sau không ngồi được."

Lê Thần nhìn theo bả vai cô phía sau ghế xe, cười, nói với trợ lý: "Cô trở về nghỉ ngơi trước, tôi cùng Hứa tổng một lát nữa phải quay lại công ty."

Trợ lý gật đầu.

Hứa Nhược Tinh dẫn theo Lê Thần lên xe.

Lê Thần nhịn bao nhiêu lời một tuần qua muốn nói cho Hứa Nhược Tinh, đã bị cô nhắc nhở: "Nói nhỏ một chút."

"Biết rồi, biết rồi." Lê Thần nhỏ giọng hỏi: "Vợ cậu làm sao vậy?"

"Em ấy bị cảm." Nói xong liếc Lê Thần: "Vì tới đón cậu."

Lê Thần liếm liếm môi: "Đừng làm tớ sợ." Theo sau cười gượng: "Một lát nữa tớ xuống xe mua chút thuốc cho em ấy?"

Cô gật gật đầu, vừa rồi dọc theo đường đi chưa thấy được tiệm thuốc, liền nghĩ trở về mua sau.

Hai người nói chuyện thật ra Tô Nghi có thể nghe được, nhưng không muốn mở mắt ra, cũng không muốn nói chuyện, lần đầu tiên cảm xúc trầm xuống như thế.

"Haizz, cậu biết show diễn thời trang lần này, tớ nhìn thấy ai không?"

Ai?

Phản ứng nhanh nhất chính là Tô Nghi, cô nghe phía trước hai người nói chuyện phiếm, nắm chặt tay, ngón tay cắm chặt vào bàn tay đều không có cảm giác đau.

Hứa Nhược Tinh cũng nghiêng đầu nhìn sang Lê Thần.

"Tiểu Liễu!" Lê Thần nói: "Cậu chắc còn nhớ rõ đi?"

"Lớp trưởng lớp chúng ta ngày trước, cũng là một nửa người phụ trách của cậu, lần này đi chính là gặp nhau không ít lần."

"Cô ấy vẫn còn nhớ rõ cậu, hỏi tớ cậu dạo này thế nào, biết cậu đã sớm kết hôn, nói ngay không thể nào."

Hứa Nhược Tinh hỏi: "Như thế nào liền không thể nào?"

Lê Thần lắc đầu: "Đại khái là nhìn cậu có nhiều người theo đuổi như vậy, chọn chọn lựa lựa, không thể sớm như vậy lựa chọn kết hôn đi, ai ngờ đến cậu đã kết hôn được hai năm rồi."

Hứa Nhược Tinh không nói chuyện.

"Tuy nhiên hiện tại gặp lại những bạn học cũ, cảm giác thật không khác biệt.

Cậu ấy còn nói sẽ tới công ty chúng ta, cũng muốn tụ tập bạn bè cùng lớp một lần, cậu cũng tới chứ?"

Hứa Nhược Tinh vẫn yên lặng, chuyên tâm lái xe.

Lê Thần thuyết phục cô: "Lần này bên show diễn thời trang cậu ấy cũng giúp đỡ tớ rất nhiều, về sau nói không chừng còn có cơ hội hợp tác, gặp nhau một chút là chuyện tốt."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Đã biết."

"Tìm cơ hội gặp nhau được tốt quá, mấy đứa chúng mình tụ tập lại..."

Cô ấy nói không ngừng, Tô Nghi nằm, đến gần tiệm thuốc Hứa Nhược Tinh xuống xe.

Lê Thần quay đầu nhìn Tô Nghi, cũng không dám chào hỏi, sợ làm phiền đến Tô Nghi.

Tô Nghi trở mình, mở mắt ra, Lê Thần đang trang điểm liền dừng lại, quay đầu: "Em tỉnh rồi à?"

"Dạ." Sắc mặt Tô Nghi xác thật so ngày thường tái nhợt hơn một ít, nhìn ra bên ngoài.

Lê Thần vội giải thích: "Nhược Tinh đi mua thuốc cho em, lập tức liền trở về, đầu em còn đau không? Có cần hạ thấp cửa sổ xuống chút nữa không?"

"Không sao ạ."

Cô mới vừa nói xong, Hứa Nhược Tinh đã trở lại, trên tay xách theo túi thuốc, đưa cho Tô Nghi: "Uống một chút xem đỡ không."

Tô Nghi cầm lấy, trước mặt Hứa Nhược Tinh cùng Lê Thần uống một chút.

Lê Thần hỏi: "Ngủ tiếp không?"

"Không cần đâu." Tô Nghi nói: "Chúng ta về công ty ạ?"

Hứa Nhược Tinh gật đầu, nói: "Công ty bên kia còn có cuộc họp, hay là chị đưa em về nhà nghỉ ngơi trước?"

Tô Nghi đáp: "Cùng nhau đi đi."

Lê Thần cũng gật đầu: "Cùng nhau qua đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm không? Tớ đặt bàn ăn rồi, là tiệc chào mừng người mới."

Nói xong dừng một chút: "Cũng có những người khác, lần này kiện tụng thắng, thành tích của show diễn thời trang của chúng ta cũng không tồi, muốn cùng nhau chúc mừng, em nếu không thích nhiều người như vậy, chị..."

Tô Nghi nói giọng ôn hoà: "Em không sao cả." Nói xong nhìn về phía Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh hỏi cô: "Khá hơn chút nào không?"

Tô Nghi gật đầu: "Khá hơn nhiều."

Tuy rằng cô cũng không biết vừa mới uống vào là cái gì.

Trên đường trở về công ty, Hứa Nhược Tinh sợ cô đang không khoẻ, xe lái rất chậm, gió nhẹ từ từ.

Tô Nghi trước sau lạnh mặt nhìn ngoài cửa sổ.

Hứa Nhược Tinh ngẫu nhiên nhìn cô, có loại ảo giác như đang nhìn Tô Nghi của trước kia.

Lúc xuống xe, Lê Thần sớm một bước đi trước.

Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi song song đi, Tô Nghi có vẻ tinh thần không mấy phấn chấn, vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên, Hứa Nhược Tinh thấy thế hỏi"Về nhà nghỉ ngơi không em? Buổi chiều công ty cũng không có chuyện gì nữa."

"Buổi chiều giám đốc nói muốn mở cuộc họp."

Chủ yếu là giới thiệu cô trước mặt mọi người, không thể lần đầu tiên mở họp liền không có mặt.

"Chị nói một tiếng với giám đốc..."

Tô Nghi lắc đầu: "Em không sao."

Cô nhìn Hứa Nhược Tinh, nghĩ thầm, chị ấy hiện tại đang quan tâm mình đi, sự quan tâm này là bởi vì các cô đã kết hôn với nhau xem như trách nhiệm? Hay là, thật lòng?

Tô Nghi nhìn chăm chú vào Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh hôm nay ra tòa, trang điểm tinh xảo, tóc quấn ở sau đầu, mày như vẽ, ánh mắt có thần, trời sinh mắt có màu nâu nhạt, khi nhìn người khác cảm thấy chị ấy đang rất chăm chú, ngắm nhìn, có chút thâm tình.

Cô thích người này, từ sau khi mất trí nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy liền rất thích.

Nghe nói chị ấy có quan hệ kết hôn với cô, nội tâm của Tô Nghi không hề thấy chán ghét, thậm chí còn thực may mắn.

Cô kết hôn với người cô thích.

Vậy, Hứa Nhược Tinh thì sao?

Hứa Nhược Tinh thấy cô ấy cứ nhìn chằm chằm chính mình cũng không đi, không khỏi lên tiếng: "Tô Nghi?"

Tô Nghi đi phía trước một bước, nhìn Hứa Nhược Tinh khoác áo blazer, bên trong phối với áo sơ mi trắng, kiểu dáng nghiêm túc, Tô Nghi nói: "Quá nghiêm túc."

Hứa Nhược Tinh nhất thời không phản ứng lại,

"Buổi tối liên hoan, không cần mặc nghiêm túc như vậy."

Nói xong từ trong túi lấy ra một chiếc khăn lụa.

Hứa Nhược Tinh phát hiện cô ấy thực thích khăn lụa, trước kia thật ra cũng chưa từng nhìn thấy cô ấy quàng khăn lụa, hiện tại bên cạnh lúc nào cũng có khăn lụa đặt trong túi xách.

Khăn lụa là màu lam nhạt, hơi dài, Tô Nghi không giống lần trước, không trực tiếp thắt nơ cho Hứa Nhược Tinh, mà là trực tiếp đưa cho Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi đưa cho mình chiếc khăn lụa, tiếp nhận, đặt ở trong túi.

Tô Nghi xem hành động của cô không nhiều lời, hai người ra khỏi thang máy một người đi vào phòng thiết kế, một người đi văn phòng.

Vừa đến, Tô Nghi liền gặp giám đốc, giám đốc là người vừa được thăng chức, trước kia đã sớm nghe nói đến thiết kế cùng danh tiếng của Tô Nghi.

Đối với cô cũng rất có ngưỡng mộ, huống chi, cô còn là vợ của Hứa tổng, càng là chậm trễ không được, cười nói với Tô Nghi: "Nửa giờ sau mở họp, tới kịp chuẩn bị không?"

Tô Nghi không có gì cần thiết phải chuẩn bị, hôm nay mở họp chủ yếu là tự giới thiệu bản thân, cô trước khi tới công ty đã chuẩn bị xong xuôi: "Nửa giờ sau gặp lại."

Giám đốc gật đầu, Tô Nghi trở lại trong văn phòng, nhìn cửa sổ sát đất phía dưới là những chậu hoa, trợ lý rót một ly cà phê, thấy màn hình điện thoại của Tô Nghi sáng lên, nói: "Tô tổng giám, di động của chị."

Bị Tô Nghi điều chỉnh thành im lặng, ở trên xe không phát ra tiếng gì.

Tiếp nhận điện thoại, là Triệu Dư gửi tin nhắn tới: "Có đó không?"

Triệu Dư: "Tô Nghi? Cậu còn không trả lời thì tớ lập tức gọi cấp cứu!"

Còn gửi thêm nhãn dán ra vẻ như thật.

Tô Nghi trả lời cô một câu: "Đi làm."

Triệu Dư: "Hù chết tớ, thật ra cậu không cần để tâm vào chuyện vụn vặt đâu, thật ra có bạn gái không có gì, huống hồ còn là từ hồi cấp ba, không phải chuyện lớn."

Tô Nghi nắm chặt di động.

Xác thật không phải chuyện lớn, nhưng lừa cô, chính là chuyện lớn.

Triệu Dư còn muốn gửi tin nhắn thêm, Tô Nghi gửi đến: "Đi làm rồi, tan tầm lại nói."

Triệu Dư: "Vậy cũng được, đừng nghĩ nhiều, đi làm đi."

Tô Nghi đặt điện thoại trên bàn làm việc, nhìn ngoài cửa sổ.

Cùng thời gian đó, người nhìn ngoài cửa sổ còn có Hứa Nhược Tinh, cô đứng ở cửa sổ sát đất nhìn thật lâu, quay đầu lại nhìn khăn lụa trong túi.

Suy nghĩ một lát lấy ra tới, đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn vào cái bóng trong đó bắt đầu thắt nơ.

Thắt chữ thập, thắt tròn, thắt một vài kiểu dáng, phát hiện đều không đẹp bằng Tô Nghi lần đó thắt nơ cho cô.

Cô cúi đầu, đôi tay vòng qua khăn lụa, tưởng tượng tư thế Tô Nghi thắt cho mình, hồi tưởng lại cùng động tác tay thống nhất, thắt xong hình nơ, rồi nhìn chính mình trong gương, trước mặt phảng phất Tô Nghi đang đứng đó.

Cô ấy túm cổ áo cô, tới gần, mùi hoa nồng đậm, hô hấp dây dưa, giọng nói nhẹ nhàng: "Vợ ơi."

Hứa Nhược Tinh tức khắc cảm thấy căng thẳng.

Chương 50: Mềm Mại

Cơm chiều đặt lúc 7 giờ rưỡi.

Lê Thần vẫn sợ tính cách Tô Nghi vốn không thích ồn ào, không kêu nhiều người, chỉ có giám đốc cùng tổ trưởng bộ phận thiết kế, Tô Nghi, còn có Hà Khúc cùng Bùi Y Nhiên.

Lúc mời Bùi Y Nhiên do dự thật lâu, cân nhắc rồi hỏi Hứa Nhược Tinh có nên mời hay không?

Hứa Nhược Tinh cảm thấy Bùi Y Nhiên nếu làm cố vấn pháp lý cho SX, cùng Tô Nghi chạm mặt là chuyện bình thường, tránh không được, hơn nữa Tô Nghi trước khi tới SX cũng biết chuyện này, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng, không cần phải quá né tránh.

Lê Thần gật đầu: "Nói cũng đúng, công ty gần đây mấy án kiện về vi phạm bản quyền cũng không ít, hai người về sau công việc còn phải tiếp xúc, trốn tránh cũng không phải cách hay."

Tô Nghi xác thật không có ý định tránh, lúc đi đến nhà hàng, cô để những người khác đi trước, cô chờ Hứa Nhược Tinh.

Gara không có người, ngẫu nhiên có vài người tan làm, cô ngồi ở vị trí điều khiến, cửa sổ xe mở ra, tay để ở ngoài cửa sổ, ngón tay tinh tế thon dài, khớp xương rõ ràng.

Hứa Nhược Tinh xuống thang máy liền thu động tác của cô vào tầm mắt, nghiêng đầu nói với Lê Thần: "Tớ và Tô Nghi cùng nhau qua đó, cậu cùng Bùi luật sư qua đi."

Lê Thần gật đầu, giơ tay lên OK.

Hứa Nhược Tinh đi đến bên xe, Tô Nghi nghe được có tiếng động liền quay đầu, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh buộc khăn lụa, cởi bỏ áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, khí chất giờ phút này mềm mại hơn không ít.

"Chị lái xe à?"

"Em lái cho."

Hứa Nhược Tinh không yên tâm: "Buổi chiều không phải em cảm thấy không thoải mái sao?"

Tô Nghi ngắm nhìn chiếc khăn lụa vài giây, nói: "Hiện tại thoải mái hơn nhiều rồi."

Hứa Nhược Tinh nhíu nhíu mày, vẫn là mở cửa xe ngồi vào.

Thứ tư này xe của Tô Nghi đã sửa được rồi, nhưng cô đặt ở trong nhà, vẫn luôn lái xe của Hứa Nhược Tinh.

Ngược lại Hứa Nhược Tinh lái xe của công ty.

Hứa Nhược Tinh còn hỏi: "Em thích chiếc xe này à?"

Tô Nghi gật đầu, mỉm cười: "Rất thích."

Thích, cô vẫn để Tô Nghi lái nó.

Ngoài cửa sổ xe gió ấm buổi chiều giờ đã thành gió lạnh, xe lái cũng không nhanh, gió thổi nhè nhẹ tiến vào, Hứa Nhược Tinh hỏi Tô Nghi: "Hôm nay đi làm cảm giác thế nào? Đã thấy quen chưa?"

"Cũng tạm, cần tiếp xúc nhiều thêm."

Ngày mai bắt đầu phải chọn ra người mẫu, SX cùng Hoài Hải không khác nhau lắm, nhà thiết kế đều có người mẫu mặc quần áo cho riêng mình.

Hồi cô còn ở Hoài Hải, người mẫu thử trang phục của Tô Nghi cùng cô hợp tác rất lâu.

Bây giờ người mẫu thử trang phục của cô khi tới SX đương nhiên cô muốn chọn lựa lại một lần.

Giám đốc cũng gặp mặt hỏi cô muốn chọn người của bên ngoài hay không, Tô Nghi từ chối khéo.

Cô nhớ rõ lúc trước ở trong công ty thấy Đào Nguyệt khá có triển vọng, bảo trợ lý ngày mai hẹn Đào Nguyệt tới công ty gặp mặt.

Hứa Nhược Tinh thấy cô đâu vào đấy nói chuyện công việc, hình như là lần đầu các cô thẳng thắn chia sẻ với nhau về chuyện công việc.

Trước kia hai người kiêng dè lẫn nhau, dường như sẽ không trước mặt nhau nói những chuyện này, hiện tại không có gì khác nhau nữa, Tô Nghi nói: "Nhà hàng ở gần chỗ trước kia em sống, cơm nước xong em muốn đi về lấy chút đồ."

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Ừm."

Ngoài cửa sổ xe cảnh sắc lướt qua, hai người nói không nhiều lắm, ngẫu nhiên một hai câu giao lưu, không thể nói là thân thiết tình cảm.

Ánh mắt Tô Nghi vẫn luôn nhìn phía trước, an tĩnh lái xe.

Đến nhà hàng, Lê Thần dẫn theo người đã tới trước rồi, không khí lập tức nóng lên.

"Đặt phòng riêng, là chủ nhà hàng để lại cho chúng ta, phong cảnh rất đẹp." Như Hiên là một trong những nhà hàng nổi tiếng, trên mái nhà, toàn là kính trong suốt, ngồi ở trong phòng có thể nhìn đến toàn bộ cảnh thành phố về đêm.

Bên ngoài lại nhìn không thấy cảnh tượng bên trong, nhà hàng này không mở cho khách bình thường, Lê Thần phải dùng quan hệ mới đặt được chỗ ở đây.

Giám đốc mới vừa đi vào luôn miệng khen: "Không tệ, nơi này không tồi."

Lê Thần cười: "Hộp đêm duy nhất trong thành phố, có thể kém sao? Hôm nay ở chỗ này, mọi người đều chơi hết mình đi!"

Không cần cô nói những người khác đã rất vui, Tô Nghi cũng đứng bên trong đi lại xem, có loại ảo giác như đang trôi dạt giữa không trung.

Cô không có bệnh sợ độ cao, cảm thấy cảnh đêm thật là đẹp mắt, ngàn vạn ánh đèn, vô cùng sáng ngời.

Bùi Y Nhiên đã tới vài lần, không có như người trẻ tuổi kích động như thế, bà ngồi ở ghế.

Người phục vụ cầm thực đơn tiến vào, Lê Thần nhìn Hứa Nhược Tinh, nói: "Tớ đã gọi món."

Hứa Nhược Tinh hơi gật đầu, Lê Thần nói tiếp: "Một lát nữa mở hai bình rượu vang đỏ, chúng ta tốt xấu gì cũng phải chúc mừng một chút."

Rượu vang đỏ sản xuất nhiều năm về trước, Tô Nghi nhấp một ngụm, các loại mùi hương quấn quanh nơi đầu lưỡi.

Tố trưởng tổ một nói: "Lần trước nghe Lê tổng nói Tô tông giám muốn tới SX chúng ta, chúng tôi còn không dám tin tưởng vào tai mình."

Lê Thần hừ một tiếng: "Không tin tôi?"

Tổ trưởng vội cười làm lành: "Kia không phải Tô tổng giám khó mời sao?!"

Trong giới thời trang nhỏ hẹp không bí mật, Tô Nghi xác thật khó mời, trước kia đừng nói muốn mời cô về làm việc, đến xã giao cô đều không tham gia.

Giám đốc thiết kế cũ cũng che chở cô, mỗi lần người khác còn chưa kịp mở miệng bắt chuyện đã bị giám đốc cũ mời về đi, cho nên Tô Nghi vẫn luôn rất thần bí.

Dù cho cô là vợ của Hứa tổng SX, hiểu biết của phòng thiết kế SX về cô vẫn bằng 0.

Tuy nhiên hôm nay cảm giác Tô Nghi không có khó gần như vậy, rất thân thiện, tổ trưởng không khỏi nói nhiều lên.

Bùi Y Nhiên và Hà Khúc ngồi cùng nhau, Hà Khúc thường thường kính rượu bà, ngẫu nhiên cũng sẽ kính rượu với Hứa Nhược Tinh và Tô Nghi.

Tô Nghi uống vào không ít, Hứa Nhược Tinh lo lắng cô uống say, lấy cái ly của cô: "Uống ít một chút."

"Không sao." Tô Nghi nói: "Mọi người đang rất vui mà ạ."

Mọi người quả thật đang rất vui mừng, đặc biệt là Lê Thần, lúc trước bị Hoài Hải ép buộc lại lợi dụng, trong giới mấy công ty liền chờ xem chê cười các cô.

Lần này thắng kiện, không biết vui sướng đến mức nào, ở nơi người khác không thể khoe khoang, ở trước mặt người trong nhà sao không thể vui ra mặt một chút?

Hai bình rượu vang đỏ rất nhanh xuống bụng, đồ ăn cũng chưa ăn miếng nào, Lê Thần đang nói đến chuyện show diễn thời trang lần này.

Nói đến chủ yếu là những biến đổi bất ngờ, không biết còn tưởng rằng cô là đi nằm vùng.

Hứa Nhược Tinh thấy Tô Nghi cũng nghe nghiêm túc, uống rượu xong làm Tô Nghi hai má ửng đỏ, không có nhìn ra bộ dáng đang say, cô không biết hóa ra Tô Nghi tửu lượng tốt như vậy.

Cô suy nghĩ có lẽ tửu lượng tốt hơn cô.

Cô còn không có uống bao nhiêu, hiện tại có chút choáng váng đầu óc, không biết có phải vừa rồi uống ly rượu kia quá nhanh hay không.

Hứa Nhược Tinh đứng dậy đi hành lang hóng gió, thấy Bùi Y Nhiên cũng ra tới, trên tay xách theo túi xách, cô đi qua: "Bùi luật sư, phải đi rồi sao?"

Bùi Y Nhiên gật đầu: "Mẹ vừa mới nhận được điện thoại, văn phòng còn có chút việc, ở bên trong không thấy con."

Bà nói xong nghe được phía sau có tiếng bước chân, quay đầu, là Tô Nghi.

Trên hành lang, ba người đứng thành một đường thẳng, Bùi Y Nhiên cùng Hứa Nhược Tinh mặt đối mặt, lại nhìn Tô Nghi, Tô Nghi cũng nhìn bà.

Ánh mắt không có bất luận cái gì dao động, ánh mắt nhìn mẹ mình cùng với nhìn người xa lạ không khác nhau.

Tô Nghi như vậy, nhưng thật ra giống như mấy năm về trước.

Bùi Y Nhiên xách theo túi: "Vậy hẹn gặp lại."

Hứa Nhược Tinh: "Hẹn gặp lại."

Bùi Y Nhiên nói xong nhìn về phía Tô Nghi, nhìn vài giây, quay đầu vào thang máy.

Hứa Nhược Tinh đi đến bên cạnh Tô Nghi, vừa định mở miệng Tô Nghi đã hỏi cô: "Ra để tỉnh rượu ạ?"

Hoàn toàn nhảy qua chuyện gặp Bùi Y Nhiên.

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Tửu lượng của em khá tốt nha."

"Tửu lượng của em trước kia không tốt sao?"

Hứa Nhược Tinh nghiêm túc suy nghĩ, không biết cô ấy có phải say hay không, thật đúng là nghĩ không ra.

Tô Nghi giống như ở trước mặt cô, hình như chưa từng uống rượu, nhưng thật ra chính mình rất nhiều lần uống say, trước kia Tô Nghi cũng sẽ không khuyên cô uống ít một chút.

Hứa Nhược Tinh lắc đầu.

Tô Nghi đi đến bên người cô, mùi hoa nhạt đi, mùi rượu càng nồng đậm, xem ra thật sự uống vào không ít.

Cửa phòng bị người mở ra, Lê Thần ở bên trong gọi: "Nhược Tinh, tới chơi trò chơi một lát."

Lê Thần thích đùa nghịch, lần này show diễn thời trang cùng thắng kiện đều đè ép Hoài Hải, tinh thần cô rất phấn khởi, cùng giám đốc càng nói chuyện càng vui vẻ, đến cuối còn muốn chơi trò chơi.

Hứa Nhược Tinh biết đây là bị áp lực đè đến tàn nhẫn, cảm xúc bắn ngược, cũng liền theo.

Chỉ là, may mắn không được tốt.

So với Tô Nghi còn kém xa.

Tô Nghi một ván có thể thắng ba năm lần, cô thì thua ba năm lần.

Lê Thần rất biết cách khuấy động không khí, trong phòng nghiễm nhiên là cái bếp lò, Hứa Nhược Tinh uống hai ly, không chơi nữa.

Trò chơi mãi cho đến 10 giờ mọi người mới dừng chơi, Lê Thần dựa vào ghế, Hứa Nhược Tinh hỏi: "Tiểu Ngô đâu?"

Tiểu Ngô là trợ lý của Lê Thần.

"Để em ấy đưa những người khác trở về trước."

Hứa Nhược Tinh gật đầu, cũng ngồi trên ghế với Lê Thần.

Tô Nghi đứng ở trước kính pha lê, thưởng thức cảnh sắc dưới lầu đèn đuốc sáng trưng, phía sau hai con ma men cũng không biết lầm nhấm lẩm nhẩm nói cái gì, cho đến khi cánh cửa bị gõ vang, Tiểu Ngô duỗi đầu tiến vào: "Tô tổng giám, em tới đón Lê tổng."

Tô Nghi nhìn sang Lê Thần, còn chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, Lê Thần xua tay: "Đưa hai người này trở về trước."

Tiểu Ngô nhìn Tô Nghi.

"Không cần, em cứ đưa Lê tổng trở về đi."

Cô đợi lát nữa đưa Hứa Nhược Tinh trở về nhà trước kia cô ở, cũng không xa, ngay đối diện.

Tiểu Ngô gật đầu: "Vậy em đưa Lê tổng trở về trước ạ."

Tô Nghi ừm một tiếng, theo sau đi đến bên cạnh Hứa Nhược Tinh, nửa ngồi xốm xuống, gọi: "Vợ ơi?"

Ánh mắt Hứa Nhược Tinh nổi lên sương mù, mặt ửng đỏ, nghe được có giọng gọi mình, nhìn quanh bốn phía, nói: "Đều đi rồi sao?"

"Đều đi rồi, chúng ta cũng về nhà đi."

Hứa Nhược Tinh gật gật đầu, lại không nhúc nhích, Tô Nghi xem bộ dáng này, đột nhiên bị chọc trúng, cười cười, lại gọi: "Vợ ơi."

Cô thấy Hứa Nhược Tinh không có phản ứng gì, một tay ôm eo Hứa Nhược Tinh, Hứa Nhược Tinh còn có thể đi, chỉ là không quá vững, có cô ôm khá hơn nhiều.

Tô Nghi ôm cô ấy vào thang máy, từ chối lời giúp đỡ của phục vụ khách sạn, dẫn Hứa Nhược Tinh trở lại phòng trước kia cô ở.

Đứng ở cửa, cô đột nhiên có cảm giác thật lâu không trở về, rõ ràng, cũng không bao lâu.

Tô Nghi mở cửa đi vào, bên trong tối đen.

Cô nhớ tới lần trước rời đi đem tắt công tắc nước cùng công tắc nguồn điện, hiện tại đen như mực.

Cô cũng không muốn động, dẫn theo Hứa Nhược Tinh về tới đều thở hồng hộc.

Hứa Nhược Tinh nằm ở trên sô pha, dường như ngủ rồi, Tô Nghi kêu hai tiếng không ai trả lời, tay cô muốn tìm kiếm túi xách, lại sờ đến đùi, Tô Nghi lập tức thu hồi tay.

Trái tim thình thịch đập, cô hít sâu, đứng dậy sờ soạng tìm được cửa ngăn tủ, trước kia là nơi hay cất đèn pin, mở điện áp xong quay đầu lại nhìn Hứa Nhược Tinh nằm ở trên sô pha, hô hấp nhè nhẹ.

Tô Nghi ngửi ngửi trên người, toàn là mùi rượu, cô nhíu mày về phòng cầm áo ngủ, nghĩ nghĩ, cũng chuẩn bị cho Hứa Nhược Tinh một bộ, đặt ở bên cạnh sofa.

Hứa Nhược Tinh là nghe được tiếng nước tỉnh lại, mở mắt ra, cảm thấy trước mặt cảnh tượng có chút quen thuộc, nhưng lại xa lạ.

Phía sau tiếng nước rất lớn, cô ngồi dậy, dựa trên sô pha, quay đầu nhìn, phòng vệ sinh không khép lại hoàn toàn truyền ra tới tiếng nước rất rõ ràng.

Tô Nghi vừa ra tới liền nhìn thấy Hứa Nhược Tinh đang nhìn mình, ánh mắt sáng quắc, cô không ngờ Hứa Nhược Tinh đã tỉnh.

Rót một cốc nước, cầm đến bên sô pha đưa cho Hứa Nhược Tinh.

Hứa Nhược Tinh không cầm lấy, ngược lại liền giữ như vậy nhìn cô, hồi lâu mới mở miệng: "Tô Nghi?"

Tô Nghi dùng khăn lông khô bọc mái tóc lại, vừa ra cũng không làm khô, nước còn dính trên tóc rơi xuống cổ, lạnh lạnh.

Cô mặc áo ngủ màu nhạt, gương mặt được hơi nước cùng rượu tô đậm, ửng đỏ, cầm cái cốc bỏ vào tay Hứa Nhược Tinh: "Uống vào rồi đi tắm rửa?"

Hứa Nhược Tinh nghe lời cầm cốc uống hết nước, lúc buông cái cốc nước xuống, Tô Nghi liếc mắt nhìn khoé môi cô, bởi vì vệt nước ướt át, Tô Nghi dời tầm mắt, hỏi: "Đi tắm rửa chưa?"

"Ừm." Hứa Nhược Tinh buông cái cốc xuống, nhìn về phía cô ấy hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Nhà em."

Hứa Nhược Tinh mờ mịt: "Nhà em sao?"

"Nhà trước kia em ở."

Thôi, cô cùng một con ma men giải thích có ích lợi gì, Tô Nghi cầm áo ngủ nhét vào tay Hứa Nhược Tinh: "Đi tắm rửa trước."

Hứa Nhược Tinh cúi đầu nhìn áo ngủ, trước mắt có chút mơ hồ, màu sắc thấy không rõ lắm, liếc mắt thấy Tô Nghi muốn rời đi, theo bản năng nắm lấy cổ tay cô ấy.

Tô Nghi quay đầu, Hứa Nhược Tinh ngồi trên sô pha, trong lồng ngực là áo ngủ, hơi ngửa đầu, đáy mắt là ảnh phản chiếu Tô Nghi nho nhỏ, không hề chớp mắt, ánh mắt bị mùi rượu huân đến toả sáng.

Cùng cô bốn mắt nhìn nhau, màu mắt nhàn nhạt mang theo mê hoặc, Tô Nghi nhất thời nhìn qua bàn tay cầm lấy tay mình: "Chị giữ em lại làm gì?"

Hứa Nhược Tinh nghe được câu hỏi liền buông tay ra, Tô Nghi lại ngồi ở bên người cô, hỏi: "Là muốn em tắm cùng chị sao?"

Cồn làm tê mỏi lý trí của Hứa Nhược Tinh, cô không nói chuyện, theo bản năng tới gần Tô Nghi một chút.

Tô Nghi cứng lại hô hấp.

Hứa Nhược Tinh mặt đào hoa, ánh mắt si tình, hô hấp bị mùi rượu xâm chiếm, trước kia Tô Nghi không thích hương vị này, hiện tại...cũng không chán ghét, hô hấp hai người dây dưa ở bên nhau.

Tô Nghi mang mùi sữa tắm trên người tách ra mùi rượu, lại kỳ diệu dung hợp thành một mùi hương mới, mùi hương này, mang theo dụ hoặc tự nhiên.

Vươn tay chạm vào môi Hứa Nhược Tinh: "Vợ ơi, muốn em tắm cùng chị sao?"

Hứa Nhược Tinh không nói chuyện, khẽ mở môi, cắn ngón tay đang duỗi lại đây.

Ánh mắt khoá lại trên người Tô Nghi, ánh mắt trước kia chưa từng có.

Không biết có phải do cồn thả ra dục vọng hay không, Tô Nghi cảm thấy giờ phút này Hứa Nhược Tinh đang muốn hôn cô.

Cô cũng rất muốn hôn Hứa Nhược Tinh.

Cái suy nghĩ này chợt lóe lên rồi vụt qua, thân thế phản ứng nhanh hơn cả lý trí, môi dán lên môi người kia.

Tô Nghi chỉ cảm thấy quá đỗi mềm mại, cô nhắm mắt, hoàn toàn đánh mất lý trí, vừa muốn kéo ra khoảng cách, eo lại bị Hứa Nhược Tinh ôm, buộc chặt.

Hứa Nhược Tinh dùng đầu lưỡi thật cẩn thận chạm vào khóe môi cô.

Tô Nghi tức khắc từ bỏ chống cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt