Chương 17 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo.

Xa xa trong rừng truyền đến thanh âm xào xạc xào xạc rất nhỏ, gió chậm chậm thổi qua gương mặt, thổi vài sợi tóc táp lên thái dương, xẹt qua hai má.
Trong mắt Phong Tam Nương không nhìn ra được một tia gợn sóng, xoay người dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm lá trúc xanh thẫm, sau đó nâng đến trước mắt tinh tế ngắm nhìn một lúc, tiện đà thổi một hơi.
Lá trúc bay lên không trung "Lách cách" một đám khói trắng hiện ra sau nó là hình dạng thật sự, nguyên lai chính là Tiểu Trúc Yêu chạy vào phòng nàng trong phu Thái Khang. Tiểu Trúc Yêu không tức giận, cánh tay cùng chân nhỏ kích động chạy đến chỗ Phong Tam Nương, Tam Nương nhìn tình hình này cũng biết lại chuẩn bị ôm đùi, vì thế thân mình nhoáng lên một cái nhẹ nhàng lay động tránh dược nó.
Kết quả, Tiểu Trúc Yêu dĩ nhiên ngã ngồi xuống đất, lau khóe mắt, nước mắt từng hạt từng hạt vẫn không ngừng rơi xuống dất.
Phong Tam Nương chú ý đến, khẽ cau mày.
"Ngươi khóc cái gì?"
" Hồ yêu tỷ tỷ, ngươi giúp chúng ta đi, chúng ta đợi đã hơn một năm cuối cùng cũng đợi được đến ngày có một yêu tinh đủ sức chống lại Bích Lạc. Nếu ngươi không giúp chúng ta, Bích Lạc liền có thể đem chúng ta nhổ tận gốc."
"Không phải chuyện của ta" Phong Tam Nương phất tay áo xoay người, linh hoạt bay lên cành cây, khoanh tay, dựa vào thân cây, một chân để thẳng một chân gập lại, đầu tiên là cuối đầu nhìn thoáng qua Thập Nhất, thấy gió khá lớn, vì thế dùng pháp lực lấy nhánh cây xung quanh chắn lại cho Thập Nhất. Làm xong mọi chuyện, Phong Tam Nương mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bích Lạc không rõ lai lịch thế nào, nhưng nhìn Thái Khang đối với nàng ta như đã thân cận nhiều ngày, hơn nữa Bích Lạc nhất định chung tình với Thái Khang, chỉ là đáng tiếc nhân loại cùng yêu ở chung một chỗ, tà độc trên thân thể Yêu nhất định có lúc xâm nhập vào thân thể con người, cứ mãi nhu vậy, Thái Khang nhất định khó giữ mạng.
Lông mi dài cong cong của Phong Tam Nương khẽ động, chưa mở mắt ra, đưa tay tùy ý bắn ra, đem Tiểu TRúc Yêu vất vả leo gần đến nàng đá rơi xuống, Tiêu Trúc Yêu thật mạnh 'răng rắc' một cái nện trên mặt đất, vấp vào cành khô mà lăng vài vòng mới có thể dung82 lại. Xoa xoa tay chân phát đau, Tiểu Trúc Yêu chống hòn đá kiên cường đứng lên, nhìn Phong Tam Nương tiêu dao tự tại mà ngủ liền nhịn không được bĩu môi, chà chà hai tay, hai mắt sáng lên tiếp tục bước đi kiên định hướng tới thân cây chỗ Phong Tam Nương.
'Ta tuy là một Tiểu Trúc Yêu bé nhỏ, nhưng chí khí không nhỏ, không đạt tới mục đích thề không bỏ qua!'
Phong Tam Nương lúc này còn không buồn ngủ, hồ ly có đôi tai mẫn cảm với âm thanh bên ngoài, nàng nghe thấy được một thứ gì dó sắc bén xuyên thấu tầng tầng lá cây cùng thân cây 'vut' một tiếng bay tới. Phong Tam Nương dột nhiên mở mắt ra, muốn dùng tay đón lấy thứ đó, nhưng ánh mắt lại bị một luồng sánh kích thích, Phong Tam Nương bất ngờ không kịp đề phòng mà chỉ kịp xoay người chật vật đáp xuống đất, quay đầu nhìn về Thập Nhất phía sau vẫn còn đang an ổn ngủ, thoáng yên tâm, lại nhìn về phía trước một góc váy xanh lục bất ngờ xuất hiện trước mắt.

Phong Tam Nương cả kinh.

Thân pháp của nàng nhanh như vậy, cho dù ta không bị thương cũng chưa chắc có thể ứng phó nàng.
"Ta đạy là muốn cho ngươi một lời cảnh cáo" Bích Lạc khoang thai nói "Nếu ngươi còn dám xuất hiện trước mặt Thái Khang một lần nữa, ta sẽ giết ngươi" Nàng làm một động tác cứa vào cổ.
"Thế thì tại sao lúc này không giết ta ?" Phong Tam Nương đứng lên, đối diện Bích Lạc thong dong dùng tay phủi phủi bụi bậm trên người.
Bích Lạc khục khịch mũi, giễu cợt : " Muổi muội Bích Ngân của ta làm việc cho ngươi, ta dĩ nhiên sẽ để cho nàng một chút mặt mũi. Sao ngươi không thừa dịp lúc này tâm trạng của ta còn tốt, nhanh chóng rời đi Nình Ba Phủ, tránh xa tầm nhìn của ta đi? Nếu không... vô luận Bích Ngân có cầu xin ta cũng không nương tay!"

Phong Tam Nương ngưng mi suy tư, ánh trăng xuyên qua tầng tầng lá loang lổ chiếu trên dung nhan tuyệt mĩ của nàng, mặc dù là vô biểu tình, nhưng chúng lại hòa quyện vào nhau dưới ánh trăng tạo nên một phong cảnh xinh đẹp vô hạn, hơn nữa nàng mặc một thân nguyệt nha phục sức, càng phát ra khí chất xuất thần thoát tục.
'Ta chỉ nghe Bích Ngân nói nàng có một thân tỷ tỷ, nhưng lại không nghĩ đến đó lại là trúc yêu.'
Bích Lạc phút chốc xuất thần, ánh mắt đang hung hãn phút chốc nhu hòa, nhưng sau đó lại trở nên âm ngoan, chỉ thấy nàng nghiến răng nghiến lợi nhấc tay dùng hai ngón tay kẹp lấy góc áo Phong Tam Nương, gần sát nàng nói: "Thật hận linh hồ tộc tơời sinh yêu mị, sau khi hóa thành thân người lại câu dẫn nam tử hến hồn phi phách tán, ngươi có bộ dạng này là phúc trời ban cho ngươi" Bích Lạc ngón tay thon dài lướt qua hai má Tam Nương "Chỉ là thực đáng tiếc, xin đẹp thế này..."
Phong Tam Nương không chút khách khí giạy ra tay nàng, sau lại lui một bước, ánh mắt lơ dãng phiêu đến trên người Thập Nhất

Nàng, ngủ thật bình yên...

Bích Lạc chú ý đến động tĩnh của nàng, cũng nhìn Thập Nhất "Phạm Thập Nhất Nương?" Lại chuyển tầm mắt đến Phong Tam Nương, mở miệng cười nói"Có phải ngươi đối với nàng có ý nghĩ không an phận?"
Phong Tam Nương vội thu hồi ánh mắt, phủ nhận "Ta một lòng tu đạo thành tiên, sao lại có thể động tâm với nàng?"
"Nếu nàng không phải 'Tiểu tình nhân' của ngươi, ta sẽ mang nàng đi" Bích Lạc đã nói liền làm, một cái nhún chân hướng Thập Nhất bay đến, vươn tay sắp chạm được đến Thập Nhất lại bị người ra tay ngăn cản, một đạo yêu khí lạnh thấu xương đánh xuyên tới, Bích Lạc không thể không giẫm lên thân cây mượn sức bật lên né tránh, vững vàng chạm đất, Bích Lạc trêu đùa "Phong Tam Nương a~ Ngươi còn không thừa nhận?"

Phong Tam Nương lúc này đứng trước mặt Thập Nhất "Xem ra hôm nay ta và ngươi không thể không giao chiến với nhau rồi"
Dứt lời, Phong Tam Nương liền niệm pháp quyết, bày trận.
Bích Lạc tức thời cũng bị khí thế cùa nàng hù dọa.
Nàng vốn nghĩ nhân cơ hội này mang đi Thập Nhất lập công trước mặt Thái Khang, lại không nghĩ đến Phong Tam Nương sẽ liều mạng che chở cho nàng. Phong Tam Nương tốt xấu cũng có mấy trăm năm đạo hạnh, nếu cứng đối cứng, thắng bại sẽ khó liệu, không bằng lúc này lui bước, càng là bình an vô sự.

Nghĩ đến kết thúc như thế, Bích Lạc cũng không muốn dây dưa tiếp tục, vì thế hướng Phong Tam Nương nói "chỉ cần ngươi đáp ứng không phá chuyện của ta cùng Thái Khang, không đặt chân đến Ninh Ba Phủ, hôm nay ta cùng ngươi ước định, ngươi đi đường người ngươi, ta có đường của ta, tất cả không dính dán tới nhau, thế nào?"

"Tự nhiên, muốn thế nào đều được."

Bích Lạc thay vẻ mặt tươi cười nói "Hảo, một câu đã định". Bích Lạc ngẩn đầu nhìn về đông phương thiên không, xa xa chỗ thiên địa hợp nhất bị nhuộm thành ráng đỏ. Nàng nói với Phong Tam Nương " Ta trở về với Thái Khang, ngươi tốt nhất nên tuân thủ ước định của chúng ta."
"Chậm đã" Phong Tam Nương bỗng nhiên gọi lại nàng.
Bích Lạc quay đầu lại nghi hoặc.
"Ba năm nam tử của Ninh Ba Phủ, có phải là ngươi giết hay không?"
Bích Lạc nghe xong cũng không trả lời, mà chỉ cười, sau đó dùng pháp quyết đằng vân bay đi, chớp mắt đã biến mất trong tầng mây mịt mờ (đằng vân: Cưỡi mây)

Phong Tam Nương thấy nàng đi rồi, sắc mặt nhanh chóng tối sầm, cứng rắng chống thân cây bên cạnh chống đỡ thân thể, yết hầu dân lên một cảm giác tinh ngọt, rồi 'phụt' một tiếng phun ra một ngụm to máu đen. Phong Tam Nương nhìn máu đen trên đất xuất thần, sau đó nâng tay áo lau đi vết máu trên miệng, để lại một mạc màu đỏ chói lọi trên nền vải trắng, vô cùng chói mắt.

Cảm giác được có một tầm mắt nhìn mình chằm chằm, nàng cảnh giác nhìn xung quanh lại thấy một vật nhỏ màu xanh trộm trốm ở phía sau thân cây chỉ lộ ra đôi mắt, thấy nàng nhìn nó lại nhanh chóng rụt về, thuận tiện rớt vài lá trúc xuống đất.
Phong Tam Nương lúc này cảm thấy đau đầu.

Tiểu trúc yêu này thực sự là âm hồn khôn tiêu tan.

Tầm mắt dời về phía trước, nhìn người nọ còn như là trẻ con mà nặng nề mề man, sắc mặt còn lộ vẻ ôn hòa tươi cười.
Phong Tam nương bắt đầu hoài nghi mình có phải đã ra tay quá nặng hay không, lúc nãy động tĩnh lớn như thế, người này lại không tỉnh lại.

Nghiên ngả đi đến bên cạnh nàng, Phong Tam Nương ngồi xếp bằng xuống, lúc nãy cưỡng chế thúc giục pháp lực, hiện giờ đã muốn trống rỗng, ngay cả một chút chân khí cũng khó mà vận chuyển được.
Tiểu trúc yêu thấy bên này im lặng, trán lá gan từ sau thân cây nhảy ra.
Nó tò mò chớp mắt, thấy một đạo bạch quang bao bọc lấy Phong Tam Nương biến thành một con hồ ly lông trắng đang cuộn mình trong ngực Phạm Thập Nhất.

Lộp bộp ——

Không trung rơi xuống vài giọt mưa, Tiểu trúc yêu nằm thẳng nhìn trời (vì nó là cây nên ko thể ngửa đầu), thấy một đám mây đen tụ lại trên cánh rừng. Tiêu trúc yêu nghĩ nghĩ, lại phát huy tốt đẹp kiên định bản chất bò lên một thân cây, dùng thân đè cành cây rậm rạp lá nhất thấp xuống làm một cái nóc bằng lá, giúp Phạm Thập Nhất Nương cùng Phong Tam Nương đang ngủ tránh khỏi một trận mưa nhỏ buổi sớm mai.  

Chương 18: Đại náo tửu lâu


Thập Nhất mơ thấy một giấc mộng rất dài rất dài, trong mộng nàng thấy mình còn ở Hàng Châu, cùng ca ca Phạm Thập Lang chơi trốn tìm. Một bông hoa liễu trắng vờn theo gió bay trước mặt nàng, như là bông tuyết mùa đông trắng tinh thuần khiết, Thập Nhất vươn tay đón lây, một bông hoa liễu nhỏ đáp trên chóp mũi nàng, Thập Nhất mỉm cười cầm lấy, lại dụng đến một khối mềm mềm bị dính bẩn nằm úp trong ngực.

"Nha, đây là cái gì?!" Thập Nhất mở to mắt, lấy ngón trỏ quệt trên người vật màu trắng nằm trong lòng mình, đưa tay lên ngửi ngửi, lại ngưởi thấy một cỗ mùi thối, nàng ngẩn đầu nhìn bầu trời xanh thẩm, có mấy con chim không biết tên bay qua, Thập Nhất mặt mộ trận trắng bệch.

Nguyên lai là phân chim.

Vật tròn tròn mề mại trong lòng nàng khẽ cựa quậy, Thập Nhất cúi đầu nhìn mới phát hiện hóa ra là Phong Tam Nương hóa thân thành Tiểu Bạch Hồ nằm trong lòng nàng. Thập Nhất thấy nàng ngủ không sâu, bụng theo hô hấp phập phồng, không đành lòng gián đoạn nàng nghỉ ngơi, vì thế tiếp tục dựa vào thân cây, tay nhẹ nhàng xoa lông hồ ly mềm mại của nàng.

Nếu ngươi cứ nhu thuận như vậy thì quá tốt rồi.

Lỗ tai hồ ly giật giật.

Thập Nhất cho là mình kinh động nàng liền vội ngừng tay, móng vuốt Tiểu Bạch Hồ cào cào lỗ tai vài cái lại nặng nề ngủ tiếp.

Thập Nhất nín thở tập trung, giống như một kẻ trộm đang trộm đồ cứ lo lắng bất an sợ bị phát hiện.

Ánh mắt nàng khẽ liếc Tiểu Bạch Hồ, hơi chút thở dài. Phần dưới eo đã muốn tê dại mất đi cảm giác, cái tay còn lại vẫn còn bị Tiểu Bạch hồ đè lên không thể nhúc nhích, Thập Nhất ngồi đó, ngơ ngác biến mình thành một khối gỗ.

Haizz...

Nghe tiếng gió thì thào bên tai lại ngửi ra hương vị thoang thoảng tươi mát của thiên nhiên, Thập Nhất dần dần lắng lòng lại.

Không biết tại sao, nàng rõ ràng nghĩ Phong Tam Nương có thể là người giết ba trăm nam tử của Ninh Ba Phủ, trong lòng lại có một tầng phản kháng dân lên mãnh liệt, thập phần phủ định điều lúc nãy mình nghĩ. Đến khi thấy được lúc Thái Khang vây bắt Phong Tam Nương, Thập Nhất trong lòng liền không hề do dự đứng bên cạnh nàng.
Biết rất rõ nàng là yêu, biết rất rõ nàng muốn Linh Lung Tâm nhưng chính mình lại không hề suy nghĩ mà tiếp cận nàng, tới gần nàng, muốn nhìn nàng, muốn dốc hết sức mà bảo vệ nàng.

Thập Nhất đang lúc thơ thẫn suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.

Thập Nhất đánh một cái giật mình cúi đầu, vừa lúc đối diện cặp mắt đỏ trước mặt.
Nếu nói hồ ly trông rất gian xảo, nhưng lấy chân thân hồ ly của Phong Tam Nương so sánh với các hồ ly khác ta có thể thấy được sự khác nhau, trên người của nàng khiến không cảm thấy cái gọi là 'mị hoặc', chỉ có một loại là khí chất xuất thần, còn có một bộ dáng đáng yêu.

Phong Tam Nương lúc hóa về chân thân so với lúc ở thân người là hoàn toàn khác nhau.
Nhưng là một Tiểu Hồ Ly đáng yêu bề ngoài nhưng lại mang trên mặt một ánh nhìn đông lạnh người ta thật là mất cân xứng, chỉ cần nhìn như vậy đã làm Thập Nhất lập tức đông cứng, khóe miệng vừa mới chớm nở nụ cười là đã bị một cái 'cục băng' của hồ ly Phong Tam Nương chà đạp đến chết yểu trên miệng, vì thế Thập Nhất chỉ có thể cố gắng lôi ra nụ cười cứng ngắt 'già nua' nghẹn khuất: "Ngươi tại sao lại biến trở về chân thân? Ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta được không, thật sự. . . . . Thật sự. . . ."

Tiểu Bạch Hồ nghiêm túc thì vẫn cứ nghiêm túc, lại cứ ngiêm túc nói: "Trải qua chuyện đêm qua, ta tạm thời biến thân người không được."

Thập Nhất cả kinh nói: "Sao lại thế này?"

Tiểu Bạch Hồ chui ra khỏi lòng ngực nàng, ngồi chôm hổm trước mặt Thập Nhất, liếm liếm 'tay' hồ ly đầu lông mềm mại của mình nói "Việc này không cần ngươi quan tâm." dừng lại động tác. Tiểu Bạch Hồ nghẩn đầu nhìn Thập Nhất nói "Trước tiên chúng ta nên quay về Ninh Ba Phủ."

"Thái bá bá còn đang lùng bắt ngươi, ngươi còn dám trở về?" Thập Nhất một trận kích động "Ngươi trở về làm gì?"

"Có một số việc cần phải biết rõ ràng" lổ tai của Tiểu Bạch hồ hơi hơi động đậy "Bọn họ chỉ nghĩ đến cô nương hôm qua ngươi mang về là yêu tinh, mà không nghĩ đến bây giờ ngươi mang về là hồ ly hay là yêu quái, ta tạm thời không biến về thân người được, vậy chỉ có thể làm một con tiểu sủng vật của ngươi, tùy ngươi mang đi."

"Chỉ là ngươi..."

"Ta sẽ tận lực ngụy trang, dù sao ta cũng không muốn bị bại lộ thân phận."

Mấy thủ vệ canh thành của Ninh Ba Phủ ngáp ngắn ngáp dài, ngẩu nhiên cho dừng lại vài người qua dường kiểm tra một chút, lâu lâu lại bỏ túi vài nén bạc 'ưu đãi'. Một binh lính vừa mới kiểm tra xong giỏ trúc của một lão nhân, sau lại bị một người dần đi đến cổng thành làm cho chân động, mắt chữ O nhìn chằm chằm một cô gái trẻ tuổi, trên đầu nàng có một con tiểu hồ ly trắng muốt khoang thai đi qua trước mặt hắn.

Tiểu Bạch Hồ bám vào trên đầu nàng, cái đuôi lắc lư qua lại phía sau đầu nàng, người khác chợt nhìn qua như là cô gái này đang đội một chiếc nón tinh xảo.
Đợi đến lúc tên lính hoàn hồn thì cô gái đã nhanh chóng đi qua khỏi cửa thành, lập tức biến mất trong dòng người qua lại. Binh lính hoài nghi đó là ảo giác, dụi dụi mắt chọt chọt người bên cạnh nói.

"Lúc nãy có phải là một cô nương có một con chồn màu trắng nằm trên đầu nàng đi ngang qua đây phải không vậy???"
Không cần phải thắc mắc, binh lính này lúc nãy nhìn thấy là Phạm Thập Nhất Nương.
Lúc này Thập Nhất đã tránh đi phía sau một cái kho chứa rượu của tửu lâu gần đó, nhìn binh lính kia không có ý muốn đuổi theo, một hồi sau mới vuốt vuốt ngực thở ra, nhìn Tiểu Hồ Ly trên đầu mình bất đắt dĩ nói: " Phong tỷ tỷ, tại sao ngươi cứ muốn nằm trên đầu ta???"

"Nằm trên đầu mới không bị tụt xuống."

"Ngươi hay là vẫn nên nằm trên vai ta đi." Thập Nhất đành phải thỏa hiệp.

Vô luận là hình ngươi hay chân thân, suy nghĩ của Phong Tam Nương đều không thể lường trước (ta nói suy nghĩ của hồ ly là không giống người! =_="), một khi đã như thế, không bằng vẫn cứ nên thoải mái bình tĩnh với nàng.

Tiểu Bạch Hồ biết điều nhảy xuống vai, ngồi xổm trên đầu vai của Thập Nhất, một đôi mắt hồ ly sáng quắt thăm dò xung quanh tửu lâu.

Thập Nhất đi vào tửu lâu, lại cảm giác ánh nhìn bốn phía như đều tập trung về phía nàng. Thập Nhất tìm một vị trí khuất nhất ngồi xuống, lại nhìn tiểu nhị hai tay run run lau bàn cho nàng hỏi: "Cô nương muốn ăn... Ăn những thứ gì?"

Vị công tử bàn bên cạnh cũng nhìn về phía bên này, trên lưng của hắn có một chiếc lá trúc bám vào, chính là cẩn thận nghe bọn họ đối thoại.

Thập Nhất thản nhiên nói : "Ăn thịt hồ ly."

"Phốc ——" vị công tử kia mới vừa hớp một ngụm trà, nghe xong câu đó không khách khí đem trà phun đầy bàn.

Hai chân tiểu nhị run rẩy mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, ngoáy lỗ tai muốn nghe lại cho rõ: "Cô nương nói ăn cái gì?"

Thập Nhất cảm giác trên vai có vài cái móng vuốt bấu thật chặc, vì thế thanh thanh cô họng nói : "Hai cái bánh bao chay, một chén trà, làm phiền."
Móng vuốt hồ ly giảm nhẹ.

"Đã vào thành rồi, ngươi thực ra là muốn làm cái gì?" Thập Nhất một bên mỉm cười đáp lại mọi ánh nhìn dời đến nàng, một bên hạ giọng hỏi hồ ly.

"Ba trăm nam tử của Ninh Ba Phủ không phải ta giết."

Thập Nhất nghiêm túc, nghiêng đầu nhìn nàng.

"Tuy rằng những người đó không phải ta giết, nhưng là máu huyết lại toàn bộ chuyển đến trên người của ta. Chuyện này cùng Bích Lạc trong phủ Thái Khang thoát không khỏi liên quan. Nếu nàng đã muốn lừa gạt trên đầu ta, ta cũng không thể tùy ý người khác oan uổng mình, ta muốn vạch trần thân phận của Bích Lạc, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, có lẽ có thể hóa giải trong cơ thể lệ khí trong người ta."

Mười một nghe nàng nói như vậy, một khối cự thạch ngàn tấn vẫn treo trong lòng rốt cục cũng rơi xuống, tâm tình vui sướng vô cùng.

Nàng ấy thật sự không giết người.

"Ta hiểu rồi, ngươi là muốn ở trước mặt Thái bá bá vạch thân phận của Bích Lạc, ép nàng nói ra cách hóa giải lệ khí tán loạn trong cơ thể của ngươi?"

"Phải" Tiểu Bạch hồ thật mạnh gật đầu.

Lúc này điếm tiểu nhị đem bánh bao cùng nước trà. Thập Nhất chú ý tới ánh mắt của hắn hơi có quỷ dị, luôn nhìn phía sau lưng mình, vì thế quay đầu nhìn phía sau.

"Rầm——"

Một thùng chất lỏng màu đỏ sậm mang theo mùi hôi thối hướng về phía các nàng tạt tới, ngay cả hồ ly Phong Tam Nương cũng cung tránh khỏi mà bị tưới toàn thân.

Nâng thùng gỗ tạt các nàng là một cô gái cường tráng, nàng ta nhìn thấy thập Nhất cùng Tiểu Hồ Ly bình yên vô sự, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

"Các người bị tưới máu chó lại không chuyện gì xảy ra, các người không phải yêu quái?."

Thập Nhất quệt máu chó trên mặt, mở to mắt nén xuống giận dữ: "Nếu như ta là yêu, còn có thể bình yên ở chỗ này chờ cho các ngươi trên đầu ta tát máu chó????"

Nàng tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng còn mơ hồ lo lắng Phong Tam Nương. Mình là người đương nhiên không sao, nhưng nàng...

Tiểu Bạch hồ bò xuống bàn, nhìn Thập Nhất một cái, lại nhanh chóng lắc lắc thân mình, đem máu chó trên lông bắn tung tóe ra mọi phía. Mọi người ngồi xung quanh không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị Tiểu Bạch Hồ trang điểm cho một mặt toàn là chấm li ti máu chó.

"Cô nương, thật không phải với ngài . Bởi vì trước đây vài ngày có yêu quái hoành hành ở Ninh Ba Phủ này cho nên mỗi người đều phá lệ cẩn thận, tri phủ đại nhân cũng là ngàn lần căn dặn. Ta thấy cô nương bộ dạng cực mỹ, sợ là yêu tinh hóa thành, lại có một con linh hồ đi theo cô nương, dù ít dù nhiều cũng có chút sợ hãi. Nếu cô nương không phải yêu quái, xin mời cô nương lên khách phòng của chúng tôi rửa mặt chải đầu, xin cô nương không nên trách tội."

Mười một còn đang lo không chỗ đặt chân, vừa nghe nàng ân cần như vậy vì thế cũng vội gật đầu nói: "Hảo."

Xoay người đứng lên, Tiểu Bạch hồ liền thoải mái nhảy lên trên vai nàng.

Mọi người đều lấy làm kỳ.

Mười một đi vài bước lại xoay người, sờ sờ bụng một chút, nói với cô gái: "Ngượng ngùng, ta có chút đói, có thể giúp ta mang lên một phần bánh bao không?"

"Hảo, được."Cô gái vội gật đầu đáp ứng.

"Lúc này ta muốn bánh bao thịt." Mười một nói thêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro