Chương 15 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Nhân Yêu Thù Đồ

Rừng trúc gió quét từng trận.

Tay áo Phong Tam Nương phất khởi trong gió, mạng sa mỏng manh bị gió thổi thấp thoáng phát ra hồng quang từ đôi mắt đỏ. Màu đỏ càng phát ra làm nàng nổi bật làn da trắng nõn, khóe mắt phát khởi ra màu tím sắc ảnh, chiếc đuôi dần hiện rõ. Quầng đen từng tất từng tất tảng mác ra bên ngoài, không khí dần nghiễm màu đen xung quanh thân thể nàng bốc lên từng trận quang mang.
Nếu không phát ra yêu khí, Phong Tam Nương so với nữ nhân thế gian bình thường giống nhau, nếu là đã phát ra thì nhất định dôi mắt sẽ trở về màu đỏ, tóc cũng khôi phục màu trắng vốn có.

Phong Tam Nương chăm chú nhìn nơi sâu trong rừng trúc đang không ngừng phát ra cường đại yêu khí, hết sức chăm chú.
Không thể tin được Ninh Ba Phủ lại tồn tại một yêu tinh có tu vi cao thâm như thế!
Thập Nhất thấy Phong Tam Nương như vậy, tiến lên nhẹ nhàng kéo tay nàng, mắt liếc Thái Trọng phía sau "Phong Tỷ Tỷ, có người đang nhìn, chúng ta bây giờ về phòng trước." Dứt lời hướng nàng nháy mắt.

Phong Tam Nương khẽ gật đầu, yêu khí trên người nhan chóng tản đi, khôi phục diện mạo phàm nhân, tiếp tục đi theo bọn họ.
Sau khi các nàng rời khỏi đó, một đạo ánh sáng màu xanh nhạt nháy mắt xuyên qua rừng trúc, dừng lại nơi trên hành lang vừa lúc nãy Tam Nương náng lại, rồi sau đó tụ thành một đoàn khí thể, chậm rãi, trong ánh sáng xanh đi ra một nữ tử lục y.
Nữ tử gương mặt trái xoan, tư thái thướt tha, ánh mắt long lanh như sóng nước, trên tai đeo khuyên tai ngọc bích, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích xanh nhạt hình phượng hoàng, lục y thướt tha, ngẫu nhiên lộ ra một đôi giày thêu hoa cũng màu xanh nhạt.
Nàng nhìn phương hướng của Phong Tam Nương rời đi hồi lâu, sau đó khóe môi lộ ra một nụ cười âm hiểm yếu ớt...

Thì ra là nàng.

Thập Nhất vất vả đuổi đi kẻ lải nhải Thái Trọng, lưng dán trên cửa thở dài nhìn hướng Phong Tam Nương đang ngồi trên giường nói: "Trong phủ Thái bá bá tại sao lại có yêu quái, ngươi có nhìn lầm hay không?"

Phong Tam Nương tháo xuống chiếc nón, nhìn lướt nàng một cái " Ta cũng là yêu, sẽ không nhìn lầm."
Thập Nhất quay người muốn mở cửa, nhưng nghe phía sau hỏi: " Chậm đã, chạy đi đâu?"
"Đi thông báo cho Thái Trọng, ta không thể nhìn bọn họ bị yêu tinh làm hại"

"Cho dù ngươi có nói, cũng là vu khống." Tam Nương ở lại, chắp tay sau lưng chậm rãi đi đến bên cạnh bàn tròn, rót một tách trà cho mình, hớp một hơi, nhìn Thập Nhất vẫn còn đứng ngốc ở đó, lắc đầu nói: "Nàng không hại ta, ta không hại nàng. Nàng không phải ở đây một ngày hai ngày, nếu muốn mưu hại Thái Khang thì nàng đã sớm động thủ, làm sao còn chờ đến hôm nay? Ngươi nếu cứ chạy đi nio1 với người khác biết trong phủ có yêu, chưa chắc họ đã tin có khi họ hỏi tại sao ngươi biết được thì lúc đó ngươi làm gì? Hay là muốn khai ra ta?"

Phong Tam Nương nói rõ lại hợp lý, Thập Nhất cũng ngồi xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm tách sứ một lúc lâu mới nói: " Chờ Thái bá bá hồi phủ, ta còn phải nhắc nhở hắn một câu."

Phong Tam Nương hơi nhướng mày, nhìn liếc nàng, giống như đã sớm dự đoán được câu trả lời của nàng
"Nói hay không là ta, còn tin hay không là do hắn" Thập Nhất nói.
Phong Tam Nương bất đắc dĩ lắc đầu.
Thứ ngu xuẩn này bệnh dại lại tái phát, không biết nàng là trời sinh đã như vậy hay là do có Linh Lung Tâm mới từ bi như thế. Yêu tinh trong phủ này yêu lực không tầm thường, ngoài cổ yêu lực cường đại phát ra tựa hồ còn dẫn theo một cỗ hận ý oán hận.
Phong Tam Nương thoáng nhìn Phạm Thập Nhất Nương.

Yêu là yêu, đơn giản chỉ có hai con đường Tu tiên cùng Thành ma, Tử Trạm Từng nói qua, khó khăn nhất của tu tiên là tình kiếp, chỉ cần vượt qua tình kiếp liền có thể thành tiên. Nếu khogn6 qua được tình kiếp, chỉ sợ sẽ lạc vào ma đạo, đi đến lúc đó sẽ là vạn kiếp bất phục (không thể quay lại).

Mà hôm nay gặp phải yêu tinh này, đã xuất hiện đấu hiệu vì tình hóa thành ma.
Phong Tam Nương bẻ gãy một bông hoa trong chậu đặt trước cửa sổ, phát ra thanh âm 'Răng rắc' thanh thúy khiến Thập Nhất nhìn chăm chú, Thập Nhất chống cằm yên lặng nhìn Phong Tam Nương đứng bên cửa sổ.
Có lẽ chỉ có yêu mới đẹp giống nàng như vậy.

Phong Tam Nương nhìn nàng, hơi chút giật mình. Loại ánh mắt này Tử Trạm cũng đã từng dùng để nhìn mình. Khi Tử Trạm nhìn Tam Nương bất giác hoảng hốt, ánh mắt không tự chủ được muốn tránh khỏi nàng, còn bây giờ nhìn thấy Thập Nhất nhìn mình như vậy, trong lòng nàng không biết tại sao như có một cọng lông mềm mại nhẹ nhàng trêu chọc, khiến trái tim nhộn nhạo.

'Cốc cốc _____ '
Tiếng gõ cửa chặt đứt không khí quỷ dị trong phòng.
Thập Nhất hoàn hồn nhìn phía cửa hỏi: "Ai vậy?"
"Tiểu nhân Thái Trọng, tri phủ đại nhân đã hồi phủ. Thỉnh hai vị cô nương theo tôi đến gặp tri phủ đại nhân"
"Được, xin chờ một lát"
Thập Nhất đi đến trước mặt Phong Tam Nương nói: "Ngươi theo ta đi gặp Thái bá bá không?"
Tam Nương đạm nhạt trả lời hai chữ "Không Đi."
"Cũng tốt" Thập Nhất trong lòng tính toán "Ta sẽ nói ngươi không được khỏe, ngươi ở đây chờ ta trở về nếu có người đến đây thì đừng mở cửa, cũng đừng đi ra ngoài"

Trong lúc nàng nói Phong Tam Nương đã ngồi xếp bằng yên tĩnh trên giường. Ở Phạm Âm Động nếu nàng đã ngồi xuống mà có người dám quấy rầy nàng, nàng sẽ không chút khách khí đem người nọ đánh bay khỏi núi. Bây giờ thanh âm của Thập Nhất cứ 'vo ve' bên tai như một đám ruồi bọ ồn ào nhưng Phong Tam Nương lại yên tĩnh bất động, làm như người kia không tồn tại.

Chờ Thập Nhất thao thao bất tuyệt theo Thái Trọng xuất môn, Phong Tam Nương thoáng nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mây trắng bay từ từ, vài tiếng chim hót lọt vào tai.
Tựa hồ Phạm Thập Nhất Nương đã quên mình là người muốn lấy quả tim của nàng.
Cúi đầu nhìn tay mình. Móng tay màu đen chậm rãi dài ra, Phong Tam Nương dùng móng nhẹ nhàng lướt qua tấm mành treo, nó liền bị phá một lỗ hổng.
Chính mình suýt đã quên thân phận của mình.

Thập Nhất đến trước mặt Thái Khang, tự nhiên cũng đã khôi phục một loại phong phạm đoan trang lịch sự tao nhã của tiểu thư khuê các, từ phía xa nhìn đến đại sảnh, trên đó một người mặc quan bào hình rắn mãn xà hồng sắc, nam tử đội một chiếc mũ quan có đính thạch bích trẻ trung. Cằm trơn bóng, trên miệng để hai chòm râu cắt tém gọn gàng, nhưng chỉ là hốc mắt hãm sâu, lộ lên một chút u ám.
Thấy Thập Nhất, Thái Khang đứng dậy chào nói "Đã lâu không thấy, Thập Nhất Nương đã lớn như vậy."
Thập Nhât cúi chào,trải lời: "Thái bá bá mạnh khỏe, Thập Nhất cùng cha mẹ đang đi Phổ Đà sơn, lại không ngờ bị yêu vật trong núi quấy nhiễu, hiện giờ cha mẹ không rõ tung tích, Thập Nhất cả gan thỉnh cầu bá bá xuất binh cứu giúp, Thập Nhất cùng cha mẹ sẽ vộ cùng cảm kích."
"Đừng nói như vậy, kỳ thật mấy ngày nay ta cũng đã được báo tin, phái mấy chiến thuyền tiến đến Phổ Đà Sơn cứu Phạm Đại Nhân" Thái Khang dừng lời một chút, nhìn Thập Nhất nói tiếp " Trước đó Ninh Ba Phủ có xảy ra một chuyện lớn kinh động triều đình, thánh giá phái riêng ba nghìn quân vũ trang đến trấn áp, mấy ngày nữa có lẽ sẽ đến. Nếu ta tìn không thấy Phạm Đại Nhân sẽ liền phái binh mã đó đi,phải tìm cho kì được Phạm Đại Nhân mới thôi."

"Chuyện lớn xảy ra ở Ninh Ba Phủ là chuyện gì?" Thập Nhất mở to hai mắt nhìn.
Chuyện đại sự này có phải là...
"Có năm trăm nam tử chết bất đắc kỳ tử trong một đêm, thân thể đều bị hút khô nước, lúc chết bộ mặt nhìn rất dử tợn." Thái Khang thấy Thập Nhất sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến làm nàng sợ, vì thế tiến lên vỗ vai nàng trấn an: " Đừng lo, trong quân sĩ mà triều đình phái tới cũng có mấy vị đạo sĩ cao thâm, cho dù thứ ô uế nào cũng không thể thoát được bọn hắn."

"Thái bá bá cảm thấy là ai gây nên?" Thập Nhất thật cẩn thận hỏi.
Thái Khang vừa muốn trả lời, tầm mắt lại lướt qua sau lưng Thập Nhất một người bên cạnh. Thập Nhất thấy ánh mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, sắc mặt thoải mái lại vui sướng, giống như nhìn thấy vật tốt nhất trong thiên hạ vì thấy kì quái quay đầu nhìn lại.
Y phục xanh tươi mát ánh vào trong mắt.

Thập Nhất chỉ cảm thấy xung quanh mình tản mát ra hình ảnh vẻ đẹp trang nhã thanh u của rừng trúc.
Người đi đến nhẹ nhàng linh động, cử chỉ mang theo một loại ý nhị phong nhã, nhẹ nhàng lướt qua Thập Nhất đi về hướng Thái Khang, vén mái tóc tản ra trên trán ngay ngắn vuốt sau tai, đầu tiên là cười với Thái Khang, sau quay đầu lại nhìn xuống Thập Nhất nói: " Vị này chắc là con gái của Phạm đại nhân ở Hàng châu rồi, trổ mã quả thực xinh đẹp."
Thái Khang mỉm cười cầm lấy tay nàng " Bích Lạc, sao nàng lại tới đây, ở đây gió nhiều thân thể nàng lại yếu đuối."
"Ta ở trong rừng trúc đến phát chán, lại nghe hạ nhân nói có khách đến, hỏi Thái Trọng mới biết là Phạm gia thiên kim đến đây, cho nên muốn đi gặp nàng, chàng không để ý ta làm càn chứ?"
"Đương nhiên là không?" Thái Khang trả lời, trong mắt chỉ có nàng.

Thập Nhất nghe thấy hai chữ 'Rừng Trúc' liền sáng tỏ thân phận người này, trên mặt lúc trắng lúc xanh. Lại thấy trên mặt Thái Khang phát ra thần thái si mê, hiển nhiên đã đem mọi chuyện ném sau đầu.
Không biết Thập Nhất có cảm nhận sai hay không, thừ khi Bích Lạc tiến vào liền cảm thấy tầm mắt của nàng giống như vô tình cứ dừng trên người mình, Thập Nhất nghĩ đến nàng và mình không có thù oán, cho dù là yêu cũng không thể vô duyên vô cớ hại mình, còn nữa, nhìn hành động của nàng trước mặt Thái Khang cũng chưa chắc có thể động thủ tổn thương mình vì thế an tâm vài phần.
"Phạm tiểu muội muội đến một mình?" Bích Lạc tựa tiếu phi tiếu* hỏi. (*cười như không cười)

"Còn có một bằng hữu thân thể không khoẻ đang nghỉ ngơi trong viện."

"Khó trách." Bích Lạc tự nói với mình, lại hỏi Thái Khang "Khi ta tới tựa hồ nghe thấy một chuyện, chàng cảm thấy những nam tử này chết vì cái gì?"

Mười một cũng chờ Thái Khang trả lời.

"Là yêu nghiệt gây nên" Thái Khang chậm rãi rõ ràng nói "Ta đã thượng tấu triều đình, sau đó triều đình nghĩ đến Ninh Ba Phủ chúng ta có yêu nghiệt tác quái, bởi vậy ngoài các binh sĩ trang bị vũ trang đầy đủ còn có thêm nhiều vị đạo sĩ pháp lực cao cường được phái tới, bọn họ đến là muốn trừ yêu."

Nữ tử sau khi nghe xong nụ cười cứng lại trên mặt.

Mười một sau khi nghe xong cũng nửa ngày không thể động đậy.

Hồng Ngọc từng nói qua năm trăm nam nhân này là Phong Tỷ tỷ hấp thụ tinh nguyên để tu luyện thành thân người, tuy rằng Phong tỷ tỷ có thực làm chuyện này hay không, nhưng có đạo sĩ lợi hại đến rồi, Phong Tỷ tỷ nhất định khó tránh khỏi.

Thập Nhất nghĩ đến Phong Tam Nương, nhưng ý niệm vừa chuyển lại nhớ đến Phong Tam Nương là vì muốn lấy đi Linh Lung Tâm của mình nên mới đồng ý cứu cha mẹ, huống hồ nếu nàng thực sự giết những người đó, nguy hại tứ phương, mình giúp nàng chẳng phải hại những người đó còn hại luôn Thái bá bá?

Thập Nhất khó xử đứng ở cửa, dựa cạnh cửa do dự.
Làm sao bây giờ, đi hay là không đi?  

Chương 16: Phương Tâm Ám Động


Phong Tam Nương dùng thời gian một ngày để điều tức lệ khí trong cơ thể, chờ đã lâu mà vẫn chưa thấy thập nhất trở về. Giơ tay lau trên trán mồ hôi, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Ngày đã dần đen, thần hồn nát thần tính, cảm thấy phủ viện nơi này lại càng thêm dày đặc yêu khí. Sương mù tầng tầng dày đặc phiêu tán bên ngoài, che lại bên trong một thứ gì đó ẩn nấp, còn giấu đi một ít hương vị.

Phong tam nương là hồ ly, hồ ly vốn có lỗ tai cùng khứu giác linh mẫn.

Nghe thấy, nhìn thấy động tĩnh của thứ đó xong, Tam nương ngẩn đầu nhìn thoáng qua xà nhà, sau đó nhanh nhẹn mà phi thân lên ngồi chồm hổm trên một cây cột.
Không thể thi triển pháp lực, vậy thì sử dụng thân pháp.
Tu hành không phải chỉ có vận dụng pháp lực, còn phải học cùng tu luyện thân pháp, như thế mới có thể "thân linh tương thông"* (*: Cơ thể và tinh thần hợp nhất)

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra, một Tiểu Bất Điểm* (Vật nhỏ bé, nho nhỏ.) [Xin giữ nguyên âm hán việt] hiện ra sau cánh cửa. Tiểu Bất Điểm nhảy lò cò vào trong phòng, đánh giá bốn phía, rồi lại nhảy hướng vào sâu hơn, nhảy lên chiếc giường, nhanh chóng xốc lên đệm chăn, thấy bên trong rỗng tuếch, Tiểu Bất Điểm sờ ót do dự không biết làm gì, chợt nó cảm thấy sau lưng một luồng gió lạnh đảo qua, một bàn tay chộp lấy cổ hắn không chút khách khí xách lên.

Tứ chi ngắn ngủng của nó quẫy lung tung, thân mình béo ú vặn vẹo, đôi mắt bì bị khinh sợ mà nhắm chặc.
Hoa chân múa tay một lúc, Tiểu Bất Điểm khe khẽ hí mắt một chút, nhìn thấy rõ ràng một đôi mắt đỏ đang nhìn nó, cặp mắt kia híp lại, không thể đọc ra được một chút tình cảm trong đôi mắt ấy, chỉ là ánh nhìn lãnh lẽo với nó.
Tiểu Bất Điểm sau khi nhìn rõ hình dáng của nàng, đầu tiên là há miệng chữ O, hai mắt chớp chớp, nhất thời chỉ lo thưởng thức mà quên mất giãy dụa.

Vì Phong Tam Nương vẫn chưa nói gì, Tiểu Trúc Yêu sợ nàng giận sẽ đem cái lưng thẳng yêu ớt của nó bẻ gãy, vì thế trong không khí khó thở và trầm mặc mà chủ động mở miệng trước : "Hồ yêu tỷ tỷ, ta là đến nói riêng cho ngươi biết, vị Tiểu Thư lúc nãy ở chỗ này đi ra đang dẫn một đám người tới bắt ngươi, bọn chúng khí thế vô cùng, ngươi mau chạy đi"
Phong Tam Nương nhướng mày.

"Bắt ta?"

"Phải, ban ngày ta không thể tự do hành động, chỉ chờ đến buổi tôi nương theo ánh hoàng hôn mới có thể lặng lẽ tiến vào đây nói cho ngươi biết, vị Tiểu thư đã đem toàn bộ chuyện của ngươi nói cho tri phủ đại nhân biết, bây giờ chắc là đang ở đại sảnh bàn bạc bắt ngươi như thế nào?" Tiểu Trúc Yêu hù dọa nói.

Phong Tam Nương cười lạnh "Đến đi, ta sợ bọn chúng hay sao?"

Tiểu Trúc Yêu tinh tế đánh giá nàng, tuy rằng nàng có vẻ không thèm để ý một chút nào, nhưng trên nét mặt đã ẩn ẩn hiện ra tia cô đơn. Nó không hiểu, nếu nàng không sợ phàm nhân này thì cớ sao lại lộ ra biểu tình như vậy??

Phong Tam Nương đem nó tới cửa sổ, mở ra cánh cửa. Đợi Tiểu Trúc Yêu hiểu ra nàng muốn làm gì thì đã không kịp, chỉ nhìn thấy ngón tay nàng buông lỏng, nó liền 'bộp bộp' rơi xuống mặt cỏ phía ngoài phòng, Tiểu Trúc Yêu vuốt cái mông phát đau, chống tiểu cánh tay tiểu cẳng chân đứng lên nhìn về hướng cửa chính, Phong Tam Nương cũng đã đóng cửa, ngay cả một khe hở cũng không có.
Phong Tam Nương đưa lưng về phía cửa, lỗ tai hồ ly linh mẫn của nàng dĩ nhiên đã nghe thấy tiếng bước chân của một đoàn người chỉnh tề đi đến, trong lòng một trận hàng băng, chỉ cảm thấy hàn ý chảy đầm đìa. Tùy tay cầm lấy ấm trà vì chính mà rót nước, một hôi uống cạn, rồi sau đó bóp nát tách trà, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay nàng, huyết thủy (máu loãng) ngừng chảy rất nhanh, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.

Phạm Thập Nhất Nương, ngươi bán đứng ta!

"Hắc xì ——" Thập Nhất mất hình tượng mà nhảy mũi, ánh mắt đảo qua lại trên bàn, phát hiện Bích Lạc còn nhìn nàng chằm chằm.
Bích Lạc này không biết phát ra chủ ý gì, nàng ghé vào bên tai Thái Khang thầm thì một câu, hắn liền tìm lí do mà đi. Bây giờ chỉ còn Thập Nhất một mình đối diện nàng ta, Thập Nhất đây là lần đầu tiên gặp Bích Lạc, không biết tại sao lại cảm thấy nàng rất đáng ghét, luôn tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, cái loại tươi cười này không khỏi khiến Thập Nhất liên tưởng đến "Tiếu lý tàn đao"* bốn chữ này. (*: Nham hiểm; bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác )

Bích Lạc lại muốn rót rượu, lại bị Thập Nhất nói một câu êm ái cảng trở về "Bích Lạc tỷ tỷ, tuổi ta còn nhỏ quá, ở nhà phụ thân cùng mẫu thân cũng không cho uống rượu, nếu Thái bá bá có ở đây cũng sẽ không cho ta uống. Ta uống trà là được rồi, tạ ơn Tỷ tỷ."
"Hảo" Bích Lạc thuận tay nhấc lên ấm trà, làm bộ không thèm để ý đến "Vị bằng hữu kia của ngươi quen biết như thế nào?"
"Trên đường quen được"
"Đường nào?" Bích Lạc truy vấn không bỏ
"Đường về nhà" Thập Nhất giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, thoáng nhìn nụ cười trên mặt Bích Lạc sặp không nhịn nổi, vì thế mỉm cười nói " Tỷ tỷ cùng Thái bá bá là quen nhau thế nào? Vì sao trước đây vẫn không nghe Thái bá bá đề cập qua?"

Bích Lạc rõ ràng cương cứng một chút, sau đó lộn xộn nói "Ta cùng hắn vốn đã quen biết nhiều năm, chính là sau khi hắn làm tri phủ mới đến đây cùng nhau."
"Tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp, Thái bá bá lớn lên tại tuấn tú, quả thực là trời sinh một đôi"
"Thật vậy sao?" Bích Lạc nhếch miệng cười tự giễu "Lòng người cách cái bụng, một người càng thề son sắc, lại càng là kẻ dễ dàng thất tín, như nếu đã cho người hi vọng, chẳng thà trước kia đừng hứa ra lời."

Thập Nhất nàng cầm chén rượu nhẹ nhàng xoay xoay trong tay, ánh mắt mơ màng, tâm thần tựa hồ đã may tới một noi nào đó. Thập Nhất đột nhiên cảm giác được trái tim một trận thắt lại, một cảm giác tê tâm liệt phế dau đớn bắt đầu từ trái tim lan ra toàn thân, cái trán tích lạc một tầng mồ hôi, Thập Nhất đau đớn xoay người ngã xuống đất.
Bích Lạc cũng bị hoảng sợ, vọt tới bên cạnh Thập Nhất hỏi "Làm sao vậy?"

Thập nhất cho dù đau đến chết đi sống dậy, nhưng trong đầu vẫn có một tia thanh tỉnh, biết Bích Lạc là loại không thể tin tưởng, thế nên giãy dụa nói "Là bệnh cũ tái phát, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi"
Đau đớn thế này, là nàng rời đi sao? Nhưng chúng ta đã bị buộc Đồng Tâm Chú, nếu nàng một mình rời đi, nàng cũng sẽ đau.
"Ta giúp ngươi trở về" Bích Lạc dứt lời liền muốn đến nâng
Thập Nhất gạt bỏ tay nàng, lau mồ hôi trên trán cố chống đỡ như không sao " Ta có thể tự về một mình, cáo từ"

Bích Lạc im lặng nhìn bóng dáng phát run của nàng.
Thập Nhất giả vờ đi ra tới đại sảnh cũng đã đau đến không đứng thẳng được, dựa vào vách tường mà há miệng thở dốc, ánh mắt nhìn về phía sương phòng, không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến Thái Khang không thấy bóng dáng cùng Bích Lạc ân cần, Thập Nhất bỗng nhiên hiểu ra.
Bích Lạc nhất định đã ở trước mặt Thái Khang nói gì đó!
Suy nghĩ xong chuyện này, Thập Nhất cố gắng hít sâu một hơi nghiêng ngả lảo đảo hướng sương phòng chạy đi, cho đến khi đến sương phòng nhìn thấy Thái Khang mang theo một đám người vây bắt Phong Tam Nương, chuyện lo lắng trong lòng Thập Nhất rốt cuộc thành sự thực.

"Yêu vật, chúng ta đã bao vây nơi này, ngươi thúc thủ chịu trói đi !" Thái Khang nói.
"Hừ" Phong Tam Nương hừ lạnh "Bằng vào các ngươi mà muốn bắt ta?"
"Yêu vật, ngươi giết người Ninh Ba Phủ nhiều như vậy, là đến lúc đền mạng !" Thái kHang chỉ huy tướng sĩ tập hợp, các tướng sĩ trong tay đều cầm đuốc, một vài người ném bó đuốc vào trong "Thái Khang ta hôm nay liền thay trời hành đạo, phóng hỏa thiêu cháy ngươi!"
Phong Tam Nương quét nhìn bọn họ, tầm mắt cuối cùng dừng lại phía sau đám người, ánh mắt kia hàm oán tức giận, ánh mắt buộc đau Thập Nhất. Thập Nhất hiểu ý tứ trong đôi mắt ấy, thẳng tắp lắc đầu.

Không, không phải ta nói cho bọn hắn biết, không phải ta.

Phong Tam Nương thu hồi tầm mắt, khí thế nghiêm nghị nhìn Thái Khang "Muốn bắt ta? Không dễ dàng như vậy!"
Táài Khang giơ cao tay lên, tướng sĩ xung quanh toàn bộ chú ý tay hắn phát lệnh. Thái Khang vừa muốn hành động, đã thấy một thân ảnh nghiên ngả lảo đảo vọt đến chính giữa, dứt khoát dừng lại bên cạnh Phong Tam Nương.
Thái khang biến sắc, vừa sợ vừa tức nói: "Thập Nhất Nương, ngươi trở về!"
"Thái bá bá" Thập Nhất gọi.
Phong Tam Nương sửng sốt, kinh ngạc nhìn sường mặt Thập Nhất, sau đó lạnh lùng nói "Ngươi còn muốn diễn trò gì nữa đây?"
"Phong tỷ tỷ, ta không bán đứng ngươi."

Phong Tam Nương trầm mặc một lúc, linh hoạt dùng tay đánh ngất Thập Nhất, thuận thế ôm lấy nàng giúp nàng dựa vào ngực mình, tiện đà đối diện với Thái Khang còn đang trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nói " Thay vì chỉ bắt một mình ta, không bằng đi quan tâm đến nữ tử sau rừng trúc nhà ngươi, nàng ta cũng là yêu." Nói xong câu này Phong Tam Nương nhanh chóng xoay người nhảy lên nóc nhà, thân ảnh nhẹ nhàng tàng ẩn vào bóng đêm.

Ánh trăng bị một tầng mây mỏng manh vắt ngang qua che khuất, mờ ảo....

Ở khu rừng ngoại thành Ninh Ba Phủ có một nữ tử dựa vào cây mê man, đứng đối diện cũng là một nữ tử, Nguyệt Nha áo trắng, khuông mặt tuyệt mĩ ảm đạm ẩn hiện dưới trăng.
Giây lát sau, nữ tử đang đứng ngồi xuống, kề sát vào nữ tử dụa vào cây, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng ấy, lẩm bẩm: "Ngươi đừng tưởng làm như vậy, sẽ khiến ta mềm lòng."

Nữ tử dựa vào thân cây vẫn không động tĩnh.

Ánh trăng dịu dàng chiếu lên mặt nàng, thay nàng che dấu một tầng ánh sáng huyền ảo. Ngón tay thon thả miết trên mặt nàng dừng lại một chút, trong thoáng chốc thất thần. Tâm niệm vừa động, Phong Tam Nương đến gần nàng hơn, nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt phải của Thập Nhất, bất giác lại dời xuống đôi môi mỏng hồng nhạt.
"A!" Một thanh âm cực kì nhỏ từ phía sau lưng truyền đến.

Phong Tam Nương đột nhiên quay đầu lại, không thấy ai, lại cảm thấy trên chân lành lạnh, cúi đầu xuống quả nhiên thấy một cái lá trúc xanh phỉ thúy chết sống dính vào nàng, Phong Tam Nương nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói " Buông ra!"
Lá trúc nhỏ kia hiện ra một đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn nàng nói " Hồ yêu tỷ tỷ, ta không phải cố ý lừa gạt ngươi, là Bích Lạc bức ép chúng ta, Hồ yêu tỷ tỷ ngươi làm ơn cứu giúp chúng ta đi!"   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro