Chương 13 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                Chương 13: Trở lại nhân gian  

  Một ngày trời sáng khí trong, không gian thoáng đãng.

Sườn núi phía nam Phổ Đà Sơn có một bến đò ít người lui tới, mấy chiếc thuyền đánh cá cập bờ không ngừng theo làn nước phập phồng. Những người đánh cá đầu đội mũ rơm rộng vành, khoát trên mình những cái áo tơi phấn khởi lái những chiếc thuyền đầy cá cập bờ, hai bên bến cảng bày biện các quầy hàng. Chợ sáng, mọi người tấp nập, những cô gái nông thôn cũng phá lệ mà dậy sớm.

Một người ngư phu dọn xong sạp của hắn, bỗng nhiên nhìn thấy mọi người chỗ bến cảng đang ồn ào rộn ràng tách ra thành một lối đi, hắn không khỏi tò mò mà ngưỡng cổ cao hơn nhìn vào trong đám người, nghĩ thầm, không biết có đại nhân vật nào đến đây?

Đợi một lát, có một nữ tử tuổi trẻ mặc xiêm y màu chàm đi đến, nàng đội một cái nón rộng vành có một tầng khăn che mặt, khí chất bất phàm, không giống như là con của mấy hộ dân nơi đây, kỳ lạ hơn chính là, trên vai phải của nàng một con Tiểu Bạch Hồ linh hoạt đáng yêu đang nằm úp sấp, đôi mắt híp híp, cái đuôi cong vòng trên cổ nữ tử, dưới bộ lông xù những cái móng vuốt nhỏ nhỏ buông xuống phía dưới, nửa tỉnh nửa mơ, lại không sợ người.

Ngư phu thấy cô gái này, nhất thời hiểu được tại sao những người kia có phản ứng như vậy. Mấy năm nay Phổ Đà Sơn có yêu nghiệt hoành hành, chỉ sợ cô gái này cũng không phải người bình thường, vì thế cũng muốn dọn sạp tránh đi. Chỉ tiếc mấy con cá con tôm, qua buổi chợ sáng là không còn tươi liền chỉ có thể bán lỗ, vốn tưởng hôm nay thu nhập tốt lắm, có thể dư ra một số tiền cho con chữa bệnh không nghĩ lại lỗ vốn.

"Có vị nào đồng ý chở chúng ta đến bến cảng Phủ Hàng Châu không?" Nàng kia hướng về phía mọi người xung quanh hỏi. "Ta là con gái của Chiết Giang Sái Tửu Hàng Châu - Phạm Thập Nhất Nương, nếu có ai hảo tâm giúp bọn ta trở về, ta dĩ nhiên vô cùng cảm kích, trả thù lao cũng sẽ không ít."

Ngư phu hai mắt sáng lên, yên lặng nhìn cô gái kia.
Nếu nàng thực sự là con gái của Chiết Giang Sái Tửu đại nhân, mình đưa cô ta trở về, nhất định sẽ có một số bạc lớn, như vậy con mình nhất định sẽ có tiền chữa bệnh.
Nhưng nếu nàng là yêu tinh của Phổ Đà Sơn...
Ngư phu lo sợ hỏi han: "Cô nương nếu thực sự là con gái của Sái Tửu đại nhân, có bằng chứng không?"

Thập Nhất thấy có người phản ứng nàng, vui vẻ trả lời: "Gia phụ họ Phạm, danh Thành. Nhà ở phố Đông Hàng Châu thành - Phạm phủ, ta từ nhỏ đã khó nuôi, nên đặt tên là Phạm Thập Nhất Nương, nếu đại thúc không tin có thể hỏi thăm ở đó, nơi này cách Hàng Châu không xa bảo đảm không ai không biết."

Ngư phu nghĩ thầm, nàng những lời này rất có lý, những thứ này là việc nhỏ, lũ yêu quái cũng chưa chắc để ý đến, đang định gật đầu dáp ứng, lại nghe bên có người kéo kéo ống tay hắn, nói nhỏ: "Cha thằng nhỏ a, ngươi cần phải hỏi thăm mọi người cho cẩn thận, cô nương này thanh âm dễ nghe, trên lưng lại có một con chồn bạc, nói không chừng là Hồ Ly Tinh hóa thành"
Hắn nghĩ lại, cũng có vẻ đúng, vì thế liền tiến lên phía trước nói: " Hôm nay sắc trời không được tốt lắm, chắc là sẽ có mưa to. Không bằng cô nương trước theo ta trở về, chờ qua hôm nay ta sẽ đưa cô về Ninh Ba Phủ."
"Ninh Ba Phủ? Tại sao không đưa chúng ta đến Hàng Châu Phủ?" Thập Nhất nhíu mày.
"Phủ Hàng Châu đang sữa chữa bến cảng, cách Ninh Ba Phủ cũng không quá xa, lại thuận tiện" Cha đứa bé nói.

Thập Nhất gật đầu xem như đáp ứng, vì thế theo hắn đi.
Tiểu Bạch Hồ trên vai nàng vẫn không động đậy, Thập Nhất cảm giác cài bụng mềm mềm của nó dán lên vai mình, mềm mại, ngoan ngoãn, hô hấp khiến cái bụng nó phập phồng, rất ấm áp nhuyễn mềm.

Nhà ngư phu có hơi chút khó đi, hôm qua vừa mới mưa to, trên đường lầy lội, không cẩn thận sẽ bị trượt chân xuống bùn.
Thập Nhất đi rất cẩn thận, nhưng váy vẫn bị dính một chút bùn, thật cẩn thận nắm váy, ngẩng đầu ngẫu nhiên nhìn bên dường có vài cọng cỏ dài xanh biết nho nhỏ, một cỗ hương khí nhẹ nhàng tràn vào mũi.
"Thơm thật, đây là cỏ gì?" Thập Nhất hỏi.
" Là Hàng Thảo" Tiểu Bạch Hồ trên vai nàng dùng ẩn ngữ* (*: Chỉ hai người đang trao đổi mới biết, người bên ngoài không thể dùng tai bình thường mà nghe được) nói ' Hắn muốn làm cho ta hiện ra chân thân!'
"A, vậy ngươi____ ?"
" Ta bây giờ chính là chân thân, sợ cái gì?" Tiểu Bạch Hồ ngáp một cái, hai mắt nhìn chằm chằm ngư phu nói 'Chỉ sợ hắn có hoài nghi, cẩn thận một chút'.
Thập Nhất nghiêm túc gật đầu.

Quả nhiên, ra khỏi rừng trúc hiện ra trước mắt một gian ốc tranh cũ nát, Thập Nhất lo lắng, ngôi nhà này nếu có một trận gió thổi qua sợ là sẽ đổ mất. Cửa trước có đặt một chậu thang, bên trên còn có một làn khói nhẹ.
Cha đứa trẻ nói : "Chỗ chúng ta có một quy củ, vào cửa cần phải bước qua chậu than, cô nương thỉnh!"
Thập Nhất nhìn hắn, chân bước dần về phía cửa, thầm nói với Tiểu Bạch Hồ ' Thứ này đối với ngươi không sao chứ?'
'Ngươi đi nhanh một chút, ta nín thở'

Thập Nhất nhanh chóng vượt qua bồn lửa, cảm giác Tiểu Bạch Hồ trên vai hô hấp dừng lại, cái bũng mềm mại trở nên cứng rắn, vì thế theo bản năng đưa tay ra sờ nhưng lại cảm giác ngón tay tê rần, Thập Nhất nghiến nhịn nói: " Ngươi lại cắn ta"
"Ai bảo ngươi động tay động chân"
"Ngươi bây giờ là hồ ly có gì không được" Thập Nhất than thở nói "Còn nữa, cho dù ngươi là thân người, cùng là nữ nhân có ngại gi?"
"Nói thêm câu nữa xem!!" Đối phương âm cuối cao lên, hiển nhiên đang tức giận
Thập Nhất đành phải im lặng.

Sau khi vào ốc, đánh giá bên trong, nhà chỉ có bốn bức tường, cả phòng toàn là mùi thuốc, phía Đông Bắc treo một tấm rèm, phía sau tấm rèm tựa hồ thấy một cái giường, chỗ đứng của Thập Nhất có thể nhìn thấy có một người nằm trên giường.

Ngư phu thấy Thập Nhất cùng Tiểu Bạch Hồ không có gì thay đổi, vì thế cũng yên tâm, vẻ mặt tươi cười nói: "Cô nương nghỉ tạm, ta đi chăm sóc con nhỏ, chờ cho tạnh mưa ta sẽ đưa cô nương về Ninh Ba Phủ"
"Hảo, vất vả ngài" Thập Nhất đáp.

Tiểu Bạch Hồ ngửa đầu nhỏ từ vai nàng nhìn xuống, lại hồi đầu nhỏ trở về tiếp tục ngủ thôi.
Thập Nhất cảm thấy vai mình mỏi nhừ, liền hỏi: " Tại sao ngươi không chịu xuống, nặng quá."
"Bẩn" Tiểu Bạch Hồ miễn cưỡng nói "Đừng quấy rầy ta thanh tu"
"Ngươi rõ ràng là ngủ, có cái gì mà tu."
"Ngủ tức là tu" Tiểu Bạch Hồ đáp, liếc mắt Thập Nhất một cái tiếp tục ngủ.
"Chúng ta đã thỏa thuận, chờ đến Ninh Ba Phủ ngươi liền hóa thành người, không được nằm trên vai ta, nếu không mọi người đều nhìn vào ta gọi là quái thai mất! Ngươi nói xem ta phải làm sao đây?"

Thập Nhất nói rõ ràng, nhưng đối phương không thèm đáp ứng, nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm nhìn, Tiểu Bạch Hồ nhắm mắt lại ngũ say sưa. Thập Nhất thở dài nhìn nàng, chân thân hồ ly thực đáng yêu, hóa thành người lại tiên diễm thoát tục, trách không được lúc trước Bạch Ngọc nói Hồ tộc toàn là mỹ nhân.

Đêm qua nàng mộng Tiểu Hồ Ly nằm trên ngực mình ngủ, sáng thức giấc lại không thấy đâu, nhìn trong lá sen bên cạnh chứa một ít nước, kế bên lại đặt một ít quả dại, Thập Nhất cầm quả dại cắn một ngụm, nhìn Tiểu Bạch Hồ từ đối diện đi đến bất giác lại mỉm cười.
Cũng thế, ngươi đối đãi ta ân cần, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Cha đứa trẻ một hồi mới đi ra, lúc này tiếng sấm bên ngoài cũng đã nhỏ hơn một chút.
"Ta nhờ đại thẩm bên cạnh chăm sóc đứa nhỏ, lát nữa sẽ đưa cô nương đến Ninh Ba Phủ" Hắn liếc nhìn chồn bạc nói.

"Ân, cám ơn ngài" Thập Nhất cười nói.

Lại một lần nửa bước lên thuyền, Thập Nhất sợ hãi bất an, hai lần trước nàng cũng gặp nạn trong nước, một lần là cùng cha mẹ đi Phổ Đà, một lần là trong mộng, tuy là mộng nhưng cảm giác lại vô cùng chân thực, khiến trong lòng tồn đọng bất an. Thập Nhất nắm chặt mép thuyền, khi thì nhắm mắt, khi thì xoa huyệt thái dương, một đường đầy bất an.
Ngư phu vốn là người đánh cá đầy kinh nghiệm, nhìn Thập Thất như vậy liền biết nàng say sóng, vì thế càng chèo vững hơn.

Thập Nhất lúc đầu vẫn còn ổn, lúc sau một cơn sóng dập vào, Thập Nhất không chịu nổi liền ghé vào mép thuyền nôn mửa. Tiểu Bạch Hồ đi đến bên cạnh nàng, đưa lưng về phía nàng. Vốn dĩ Tiểu Bạch Hồ chán đến chết nằm lười biếng ngọ nguậy cái lỗ tai, lại không nghĩ đến cai đuôi bị người khác cầm lấy, Bạch Hồ chỉ cảm thấy cái gì đó ẩm ẩm dinh dính, quay đầu nhìn rõ, nhất thời một trận trầm mặc.
Thập Nhất cầm trong tay thứ gì đó chà lau xong, nghĩ thầm, loại vải này thực sự mềm mại, định thần nhìn lại, sắc mặt tức thì hiền lên ba đường hắc tuyến.
"... Cái đuôi của ngươi dùng để lau miệng, rất...rất tốt" Thập Nhất lắp bắp nói.
Tiểu Bạch Hồ dùng hai con mắt hồ ly to tròn nhìn chằm chằm nàng.
"Ta rửa cho ngươi" Thập Nhất kéo lấy cái đuôi ấn vào trong nước, Bạch Hồ lách cách ghì sát mặt thuyền, thân mình vốn bị Thập Nhất kéo động, móng vuốt cào xuống mặt thuyền phát ra thanh âm chói tai. Chồn bạc liếc ngư phu một cái, biết lúc này không thể nói chuyện, vì thế chỉ có thề dùng ẩn ngữ nói cho Thập Nhất.
'Phạm Thập Nhất Nương!'
Thập Thập dừng lại động tác, mờ mịt nhìn về Tiểu Bạch Hồ quỳ rạp trên mặt thuyền.
'Bỏ tay ngươi ra! Ta tự mình làm!'
Thập Nhất biết mình lại chọc vào ổ kiến lửa, vì thế lập tức buông ra cái đuôi, ôm chân âm thầm lui sang một góc khác thuyền, tận lực né tránh Tiểu Bạch Hồ.
Tiểu Bạch Hồ cũng chưa để ý tới nàng, ngồi chồm hổm chải chuốc lại bộ lông.
Không khí quỷ dị như thế đến khi tới được Ninh Ba Phủ, vừa mới lên bờ Thập Nhất liền nói với cha đứa trẻ: "Trên người ta vốn không có bạc, ngươi ở đây chờ một chút, ta đi tìm Thái bá phụ là tri phủ của Ninh Ba Phủ xin một ít bạc mang đến."
Ngư phu nói: "Ta đi cùng với ngươi"
" Như vậy, ta đem con hồ ly này làm 'thế chấp' ở đây, ngài ở chỗ này chờ ta được không?" Thập Nhất hiểu ý hắn, vì thế đề nghị nói.
Nói xong câu này, nhất thời cảm thấy được một tầm mắt nóng hừng hực hướng nàng đốt cháy, Thập Nhất cả người cứng ngắc không dám nhìn, vội vàng thu hồi lại : " Vẫn không được, ngài cứ theo ta đi"
Ngư phu không để ý tới nàng lật lọng, chỉ nghe thì làm, cẩn thận theo sát mà đi.
"Ngươi đừng trừng ta, ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ." Thập Nhất đi phía trước, cẩn thận nói nhỏ " Một cô nương mang theo một con Hồ Ly thực sự gây chú ý, nếu ngươi ở trước mắt hắn lại bị phát hiện, cho nên nhanh chóng rời khỏi hắn"
Tiểu Bạch Hồ đạp đạp cẳng nhỏ mà đi, nghe xong câu này liền 'bụp' một cái xuất hiện một vài tia khói nhỏ biến mất.
Thập Nhất dừng bước, tìm nàng khắp nơi không thấy, bỗng nhiên nhìn vào con hẻm nhỏ phía trước bước ra một nữ tử xiêm y nguyệt nha, khiến mọi người xung quanh một trận xôn xao.
Thập nhất lắc đầu thở dài: " Ngươi biến thành như vậy càng thêm chú ý..."


Chương 14: Thái Phủ Kỳ Lạ.

Phong Tam Nương tựa hồ còn chưa chú ý đến mức mị lực của nàng với mọi người xung quanh, mới vừa từ con hẻm bước ra, quanh nàng đã tụ lại một vòng người vây xem, còn có vài người đứng im bất động. Nàng trời sinh tính cao ngạo, lại không thích tiếp xúc với phàm nhân, không tránh khỏi đôi mày cau chặc, tay khẽ nâng khẽ muốn phát động pháp quyết tánh tan đám người kia.


"Ai~ Đừng làm vậy, nơi này là nhân gian!" Một cánh tay mềm mại chạm vào Phong Tam Nương, không nói thêm gì mà kéo nàng khỏi đó.
Tan Nương thoáng sửng sốt, cúi đầu nhìn xem cánh tay nắm lấy mình, lại ngẩng đầu nhìn xem ai, trong một khắc lại không muốn dãy ra.
Phạm Thập Nhất Nương tuy là nữ nhân, nhưng phong thái thong dong của nàng lại bộc lộ ngược lại so với số tuổi của nàng, nếu là một Tiểu cô nương mười hai tuổi, lạc mất cha mẹ còn gặp phải yêu tỉnh, lúc này chắc chỉ có khóc có la, nào còn có thể bình tĩnh mà chăm sóc cho người khác, nào còn có thể mỗi ngày trích máu trong tim ra cho Tam Nương uống?
"Pháp lực của tỷ đã khôi phục?" Thập Nhất kéo nàng đến một nơi yên tĩnh, cùng đôi mắt trong mong hỏi nàng.

Giờ phút này ngư phu bị lạc trong đám người, dáo dác xung quanh tỉm các nàng.
Phong Tam Nương lắc đầu "Chưa hề."
"Vậy tỷ cỏn lung tung mà làm phép, lúc nãy nếu ta không cản trở tỷ có thể đã hại chết bọn họ ?!" Thập Nhất thấy nàng không trả lời, thất vọng, cuối cùng buông tay giận dữ nói "Nơi này không phãi Phổ Đà Sơn, pháp lực của tỷ còn chưa khôi phục, nếu gặp phải một pháp sư diệt ma như Hồng Ngọc tỷ tỷ, ta không quan trọng chính mình, chỉ sợ chịu thiệt là ngươi." Câu nói cuối cùng mang theo ai oán, mang theo một chút hờn giận.
Phong Tam Nương vốn tưởng rằng nàng đang trách mỉnh sử dụng phép thuật, làm bị thương người vô tội. Nhưng sau khi nghe được lời nói của nàng là thay mình lo lắng, vì thế khó hiểu bất minh nhìn nàng, trong mắt mờ mịt.
Thập Nhất bị nàng nhìn như vậy lại cảm thấy tim loạn một trận, vội vàng tránh né nhìn về phía góc tường nói: " Ta còn cần tỷ đi cứu cha mẹ ta, còn nữa, nếu tỷ hồ đồ mà bị người bắt đi, vậy mấy bát huyết của ta chẳng phải uổng phí? Ta và tỷ đều bị Đồng Tâm Chú ràng buộc không thể ly khai lẫn nhau, ta làm như vậy cũng là vì lo lắng."
Phong Tam Nương vẫn nhìn chằm chằm nàng, biểu tình càng yên lặng.
Thập Nhất kéo kéo tay áo mình, càng giải thích cảm thấy miệng mình càng trở nên vụng về, vì thế vội vàng nói: " Không nói.... này, chúng ta nên đi tìm Thái bá bá, đợi trả tiền cho hắn rồi còn quanh về Phủ Hàng Châu, ngươi ở nhà ta dưỡng thương."

Nàng một mình nói xong, hít một hơi sâu trấn định tâm thần, vừa muốn bước đi lại nghĩ ra điều gì, lập tức đứng lại quanh đầu muốn nói chuyện với Tam Nương, nào biết Phong Tam Nương từ lúc thấy nàng rời đi cũng lập tức đi theo nàng, bây giờ nàng dừng lại, không hề nói trước, hai người đã mặt kề mặt mà đứng.
"Tỷ... tỷ đứng cách ta một chút được không?" Thập Nhất mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy không khí giữa hai người càng ngày càng loãng.
Phong Tam Nương trưởng thành vốn có mị lực khôn cùng, trời lại ban cho nàng sắc đẹp yêu nghiệt mà hấp dẫn chúng sinh vạn vật, phong thái cũng yêu nghiệt nốt... Khiến cho người ta chỉ vừa nhìn một lần là tâm hồn đã trở nên lạc lõng, cho dù cùng là nữ tử, cho dù biết nàng là yêu, nhưng Thập Nhất nén không được trái tim loạn nhịp, những người khác làm sao còn có thể chống lại mị lực của nàng?

Chính là vẫn đang suy tư như như thế lại mắt thấy ngư phu đã duổi kịp đến đây, Thập Nhất cầm lấy chiếc nón đội vào đầu Phong Tam Nương, buông mạng sa che mặt của nàng, ngư phu cũng sững sờ một chút, lại nhìn nữ tử trước mắt có chút thất thần nói: " Vị cô nương này là?..."
"Nàng là tỷ tỷ của ta, vừa lúc ở Ninh Ba Phủ gặp được" Thập Nhất cười tủm tỉm nói.
Cha đứa trẻ hai mắt đam đăm, tuy rằng thấy không rõ diện mạo đối phương nhưng nhìn thân hình cũng đã biết là một mỹ nhân trong nghìn vạn cũng không tìm được người thứ hai, hắn chỉ là một ngư phu xuất thân trong gia đình đánh cá, thấy Thập Nhất đã là 'kinh vi thiên nhân'* (*: Trời người kinh ngạc), lại không thể nghĩ rằng tỷ tỷ của nàng lại xuất trần như vậy. Vì thế co quắp, lấy tay chà chà góc áo thật thà nói: "Có thể gặp được hai vị cô nương thật là cái phúc của ta."
Thập Nhất cười cười, quay đầu lại nhìn hướng Phong Tam Nương, thấy nàng như có động tác muốn hạ nón xuống, tức thì kiềm tay nàng lại nói nhỏ: " Làm cái gì vậy?"
"Ta không muốn đội"
" Không đội cũng được, nhưng tỷ phải biến xấu xuống một chút"
Phong Tam Nương tức giận nói: "Trên người ta còn bị thương, tạm thời không thể thi triển pháp thuật"
"Vậy an phận một chút, chờ lấy bạc đuổi hắn đi rồi chúng ta lại tìm một khách điếm* nghỉ tạm, sau đó bàn bạc kĩ hơn" Thập Nhất nhẹ nhàng khuyên bảo, thấy Phong Tam Nương do dự liền tỏ ra vô cùng thân thiết kéo tay nàng, mỉm cười đối với ngư phu nói "Chúng ta đi thôi" (*: từ cổ nghĩa là khách sạn, nhà trọ, phòng trọ)
Ninh Ba Phủ là một thành đô nhiều bến cảng, dân cư đông đúc, điền sản phong phú.

Ninh Ba Phủ - Thái Khang, trước kia nghèo khổ túng quẫng, có duyên gặp được Hàng Châu Sái Tửu Phạm Thành, Phạm Thành thấy hắn phong thần tuấn lãng, ấn đường* (*: chỉ phần nằm giữa hai lông mày) sáng ngời, tâm sinh hảo cảm, lại thử tài kinh thư của hắn quả nhiên là đối đáp trôi chảy, vì thế thay hắn tiến cử. Thái Khang không phụ kỳ vọng, trong Kim Loan Điện đứng trước mặt Hoàng Đế dâng lên đối sách được hoan hô tán thưởng, phong hắn chức 'Hàn Lâm Cung Phụng' (Bảo quản thư sách, mình giữ nguyên bản gốc 翰林供奉cho đúng với nguyên tác).

Nhưng ngày đó lại đác tội một vị quý tộc triều đình, bị giáng chức đến Ninh Ba Phủ giữ chức huyện lệnh nho nhỏ, sau đó lại được người ngưỡng mộ dần dần mới bước lên thành tri phủ. Hắn mặc dù cùng Phạm Thành kết nghĩa huynh đệ nhưng thực tế tuổi chỉ bất quá mới hai mươi bốn.

Thập Nhất Nương chờ ba người đến trước cửa Ninh Phủ, ngư phu chưa từng được nhìn cánh cửa nhà quan, vừa thấy được đại môn sơn đỏ chói đã sợ hãi than nói: " Cửa của tri phủ lão gia này đã bằng chúng ta hai gian phòng, lão gia này thật phô trương quá lớn, ngươi xem trước cửa lớn đặt hai con sư tử đá, nhìn chúng còn lớn hơn ta." Hắn vừa nói vừa bước về hướng sư tử đá đi đến, thật cẩn thận tỉ mỉ vuốt ve, nhìn trong miệng sư tử như ngậm một viên hạt châu, liền nhón chân nhìn nhìn, tay cũng thò vào.
"Điêu dân lớn mật!" Một giọng nam quát lớn từ phía trên truyền đến, quát lớn nói: " Ngươi không nhìn được đây là nơi nào. đại môn của Tri phủ đại nhân ngươi cũng muốn lấy, còn không mau cút!"
Ngư phu bị một tiếng này hù dọa, muốn rút tay ra, nhưng tay bị kẹt ở bên trong, cuốn quýt đến xuất mồ hôi trán nhìn người nọ nói, "Tiểu nhân... Tiểu nhân chỉ là... chỉ là đi cùng hai vị cô nương kia đến đây tìm tri phủ đại nhân."
Người đó nhìn về phía Thập Nhất, hắn là người có tầm mắt, gặp Thập Nhất ăn mặc cùng phong thái như là con nhà quan gia, vì thế hạ giọng nói: "Xin hỏi cô nương là?"
"Không biết Thái bá bá có ở trong phủ không? Ta là Phạm Thập Nhất Nương, là con gái của Hàng Châu Sái Tửu Phạm Thành"
"A!" Người nọ vừa nghe xong tên nàng, vội vàng vén lên vạt áo xuống thềm ra đến chỗ Thập Nhất chắp tay nói: Nguyên lai là Phạm tiểu thư, tri phủ đại nhân trùng hợp hôm nay không ở trong phủ, nhưng nếu tiểu thư đã đến thì xin vào phủ nghỉ tạm, tri phủ đại nhân chãng vạng mới quay về"
Hắn vừa nói vừa âm thầm ngắm người đứng bên cạnh Thập Nhất.
Cho dù cách một tầng mạng che, Phong Tam Nương vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đáng ghét của hắn, thoáng xuay đầu khinh miệt.
"Một khi đã như vậy đành làm phiền" Thập Nhất mỉm cười nói "Không biết nên xưng hô với ca ca thế nào?"
"Gọi tiểu nhân là Thái Trọng thì được rồi" Tiếng ca ca này gọi hắn khiến cho tâm hoa nộ phóng.
"Thái Trọng ca ca, ngươi có thể cho ta mượn mấy lượng bạc cho vị đại thúc này, hắn đưa chúng ta từ Phổ Đà trở lại, đến bây giờ còn chưa trả tiền cho hắn."
"Hảo, Phạm tiểu thư xin chờ" Thái Trọng từ ống tay áo lấy ra mấy đồng xâu tiền đồng ném dưới chân cha đứa trẻ "Nhận tiền rồi cút, đừng ở chỗ này chướng mắt"
Tuy rằng Thái Trọng quay lưng chắn tầm mắt của Thập Nhất nhưng tất cả thái độ của hắn cũng chẳng thể tránh được ánh mắt của Thập Nhất.
"Thái Trọng này dáng vẻ bệ vệ kiểu ngạo, ở trước mặt chúng ta còn dám như thế, không biết sau lưng kẻ khác còn hành động thế nào." Thập Nhất cúi đầu nói.
Phong Tam Nương liếc nàng một cái, chỉ đạm mạc nói: " Nhàn sự chớ quản"
Chuyện của ngươi còn chưa tự giải quyết xong, còn có tinh thần đi quản chuyện người khác?
Thái Trọng đi phía trước dẫn đường, Thập Nhất cùng Tam nương đi theo phía sau, Thập Nhất chắp tay khoang thai cước bộ nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá. Phủ đệ của Thái Khang xây dượng phi thường lịch sự tao nhã, không giống những vị quan to sang trọng dùng đều là điêu lan ngọc thế (lan cang chạm khắc, thềm đúc bằng ngọc). Trong viện của hắn chỉ trồng hoa hoa cỏ cỏ, hoa mai hồng, trúc xanh biếc, tùng bách xanh thẫm nhất nhất hiện lên trước mắt.
"Những thứ này là tự tay Tri phủ đại nhân trồng." Thái Trọng đắc ý nói, thanh âm cũng cao vài phần.
"Tuế hàn tam hữu" Thập Nhất hưng phấn nói "Thái bá bá thực có thú vui tao nhã, Phong Tỷ tỷ ____ "
Thập Nhất quay đầu lại gọi Phong Tam Nương, nhưng thanh âm im bặt dừng lại.
Phong Tam Nương đứng cách đó không xa, chậm chạp không đáp lại, oai đầu nhìn về hướng khác nửa ngày cũng không động đậy.
Thập Nhất cùng Thái Trọng đều nhìn về phía nàng, Thập Nhất nhịn không được chạy qua nhẹ kéo kéo góc áo Tam Nương "Phong tỷ tỷ, ngươi đang nhìn cái gì?" Nhìn theo hướng tầm mắt của nàng nhìn sâu vào trong rừng trúc, thấy một gian phòng trúc xanh biết trong rừng như ẩn như hiện, lúc nãy đi ngang chỉ nhìn sơ vài lần, không chú ý, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện.
"Không nghị tới trong này còn có trúc ốc" Thập Nhất nói.

"Có yêu khí" Phong Tam Nương siết chặt nắm tay, đôi mắt đen sau mạng che dần trở nên đỏ sậm.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro