Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Tâm Tâm Cùng Tiếc

Gió đêm lạnh rung.
Tiếng gà gáy đầy trời.

Chung quanh đều là cây dó (loại cây dùng để làm giấy dó, khi lớn thân to và nhiều nhánh) to lớn, thân cây màu nâu vằn vện, nhánh cây giống như móc câu, rậm rạp xum xuê, chỉ một loại cây này chen chúc nhau sinh trưởng khiến nơi này hệt như một cánh rựng, Thập Nhất đi đã mỏi mệt liền ngồi xuống một góc cây nghỉ tạm.

Tiêu Hồ Ly trong ngực cũng nhảy xuống chạy lon ton đến một khối đá nằm lên, dùng phấn hồng đầu lưỡi đi liếm móng vuốt cùng cải chuốt bộ lông.

Thập Nhất nhìn khắp bốn phía, đi đến phụ cận cánh rừng nhặt một ít củi dốt, có thể giữ ấm, cũng như xua đuổi dã thú. Hướng đi vào sâu trong rừng một chút, nghe phía sau có một âm thanh sàn soạt, Thập Nhất quay đầu lại nhìn, thoáng thấy một cái đuôi lông xù núp xuống phía sau thân cây, hiểu ý cười, một bên xoay người kiếm cành khô một bên chú ý động tĩnh phía sau.

Cha mẹ đến nay vẫn không rõ ở đâu, thương thế Phong Tỷ Tỷ còn chưa hồi phục, để nàng đi đối phó cóc tinh là ngàn vạn lần không thể, hiện tại chí có thể đi đến đâu tính đến đó, đợi nàng hồi phục lại quay về cứu mẹ.

Vừa đi vừa suy nghĩ không cẩn thận chân nàng bị trượt về phía trước, vừa lúc có một vũng lầy ở đó, Thập Nhất Nương cắm đầu ngã cuống, ăn cả một đống bùn bẩn, cả người đều dính đầy bùn, nàng nặng nề trở mình đứng dậy, nhưng cố gắng mà vẫn không thể bò lên, hố bùn tựa như có năng lực hút lấy chân nàng khiến hai chân bấ giác đã hãm xuống sâu hơn, không ngừng bị lún dần xuống, Thập Nhất không biết làm sao, chỉ có thể hướng phong Tam Nương xin giúp đỡ : "Phong tỷ tỷ, mau tới giúp ta."

Trong rừng yên tĩnh, chỉ còn lại vài tiếng vang.

Thập Nhất vừa định kêu, lại thấy phía sau một thân cây xẹt qua một đạo bóng đen, bóng đen kia có cái đầu hơi to, dáng vẻ là người nhưng lại có một cái đuôi rất dài, Thập Nhất nhất thời hoảng hốt, nàng lúc nãy nghĩ lén đi theo nàng là Phong Tam Nương nhưng nàng đoán sai rồi. Tuy nói nơi này đã tới gần bờ biển, nhưng chuyện gặp phải yêu ma quỷ quái cũng có thể xảy ra .

Vì thế liều mạng đích muốn chạy ra, nhưng càng dùng sức bùn lún càng sâu.

"Phong tỷ tỷ!"

Lại hô một tiếng, như trước không có nhìn thấy Tiểu Bạch Hồ xuất hiện, mà lại dẫn đến bóng đen kia.

Thập Nhất lúc nhìn thấy nó liền nhịn không được hít sâu một hơi, con vật đó bề ngoài to lớn như vượn nhưng lại cùng vượn có điểm bất đồng, lỗ tai nó màu trắng, cái đuôi cũng màu trắng. Lúc này nó đã phóng lên cây,ánh mắt hẹp dài nhìn nàng chằm chằm, bỗng nhiên nhếch miệng, Thập Nhất nhìn thấy răng nanh đáng sợ của nó hiện ra sắc bén như sư tử vồ mồi, nháy mắt có thể đem nàng xé thành từng mảnh.
Bạch Vĩ Viên Hâu (Vượn Đuôi Trắng) quan sát hồi lâu, hình như phát hiện Thập Nhất bị kẹp trong hố bùn,lông trên đỉnh đầu liền dựng đứng, miệng phát ra 'kèn kẹt' thanh âm ma sát, lại dùng cái đuôi quấn quanh thân cây, thân hình bật lên, nhắm về phía Thập Nhất, dùng tay đầy lông dài muốn bắt Thập Nhất, lại bị Thập Nhất may mắn tránh được.

Thập Nhất trong lòng run sợ, nếu con vượn này to gan hơn một chút, cái đuôi dài hơn một ít, nó mà phóng lại đây chính nàng cũng chỉ có thể bị nó bắt rồi, nhìn nó hung ác dữ tợn, nếu bị nó bắt được, nàng chỉ có thể bị nó nuốt sống.

Vừa nghĩ, con vượn kia lại vọt trở lại, Thập Nhất nhặt trên đất một nhánh cây to, nhắm quăng vào nó, con vượn đó bị nàng ném trúng bụng thét to một tiếng trở lại thân cây.
Thập Nhất chưa kịp thở phào liền nghe thấy nó quát to, thanh âm đinh tai nhức óc, vang vọng khắp nơi.
Thập Nhất bịp lỗ tai, trong lòng cảm thấy bất an.

Quả nhiên xung quanh nàng xuất hiện nhiều thêm vài đôi mắt màu bạc, chúng nó cùng con vượn kia là giống nhau, răng nanh sắc bén, lỗ tai màu trắng cùng cái đuôi là giống nhau, chúng bắt đầu xúm lại, có con đứng bên cạnh hố bùn, có con leo lên cây.


Thập Nhất dù có cố gắng nghĩ cách thoát thân cũng chẳng thể chống cự khi bọn vượn này tấn công đồng loạt. Nàng giơ cành cây, trong lòng phát run, một cỗ hàn khí lành lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng đến ót, cái trán cũng bất giác đổ hồ hôi lạnh.
Nếu bị bọn súc sinh kia bắt được không bằng nàng thà chìm xuống hố bùn, ít nhất cũng được toàn thây.

Thập Nhất định chắc quyết tâm sẽ "hương tiêu ngọc vẫn",ánh mắt nàng chăm chú nhìn vào một hướng khác, nàng hi vọng sẽ có một cái bóng trắng xuất hiện, nàng hi vọng nhìn thấy Tiểu Bạch Hồ lần cuối cùng.

Có lẽ Phong Tỷ Tỷ vẫn đang nằm trên tản đá nghỉ ngơi, không biết nàng ở chốn này, cũng có lẽ nàng ấy đã biết nhưng vì thương thế cũng lực bất tòng tâm.

Miên man suy nghĩ là lúc, tiếp đó một con vượn bỗng kêu to, bọn súc sinh xung quanh cũng bắt đầu rục rịch bắt chước con vượn đó lắc lư trên thân cây.

Thập Nhất ngửa đầu nắm mắt lại, tuân theo ý trời.

"Nhắm mắt lại làm cái gì, ngươi mới đi một chút, liền mang phiền toái đến cho ta." Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, xung quanh lại thoang thoảng hương phong lan, Thập Nhất liền cảm giác đến eo mình có người ôm lấy, sau đó thân thể nhẹ nhàng bay lên thiên không mấy trượng xa, nàng hơi mở mắt rồi nhìn thấy người bên cạnh nhất thời vui mừng quá đỗi, ôm lấy cổ của nàng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi không tới."

Phong Tam Nương khinh miệt liếc nàng một cái, giơ ngón tay chỉ vào cổ của mình thản nhiên nói "Buông ra một chút."

Thập Nhất buông lỏng ra nàng, nhìn lại phía sau nói: "Bọn chúng là cái gì vậy, có phải chúng sẽ ăn thịt người không?"

"Bọn vượn đó kêu là Tinh Tinh, ngày thường thích nhất ăn thịt, yêu nhất là thịt phàm nhân."

Thập Nhất sắc mặt trắng xanh, nắm vạt áo Phong Tam Nương nói "Vậy chúng ta mau rời khỏi đây đi."

Phong Tam Nương quay đầu nhìn nàng, sau đó nói: "Vừa rồi ta đã thi triển pháp lực, bây giờ chưa thể tiếp tục."

"Nếu bọn Tinh Tinh đuổi theo làm sao bây giờ?"

"Vậy ta đem ngươi cho bọn nó ăn." Phong Tam Nương hù dọa, thấy nàng sắc mặt không tốt cũng mềm giọng xuống "Nhìn thấy phía trước là sông không? Đi qua được bờ bên kia thì bọn chúng sẽ không đuổi đến được"
Thập Nhất theo Tam Nương ánh mắt nhìn sang hướng đối diện, quả nhiên thấy một con sông trong như ngọc trắng chậm rãi chảy . Thượng đầu Nguyệt quang mông lung, hạ đầu lưu thủy như ngọc ( bên trên trắng sáng lung linh, nhìn xuống dòng nước như ngọc) .
Đáng tiếc các nàng không có thời gian ngắm cảnh, Thập Nhất nắm tay Phong Tam Nương tiếp tục đi tới, Tam Nương bước theo vài bước, bỗng nhiên che ngực, khóe miệng tràn ra một tia vết máu, trộm nhìn Thập Nhất, bất động thanh sắc đưa tay hướng miệng lau đi vết máu.

Thập Nhất quay đầu lại nhìn nàng, còn tưởng nàng đã hết sức, vì thế cau mày nói "Ngươi mau biến thành Tiểu Bạch Hồ, tya mang ngươi có thể chạy nhanh hơn một chút"
Phong Tam Nương khinh thường để ý tới nàng, vung tay lên liền hóa về chân thân, Tiểu Bạch Hồ thân thể tuyết trắng hạ xuống đất, ngẩng đầu cao ngạo nhìn Thập Nhất, rồi sau đó cào cào mặt đất 'oạch' một cái liền bốn chân chạy đi rất xa, cả một sợi lông cũng không kịp nhìn đến.
Thập Nhất bị bỏ lại phía sau, đằng sau bọn Tinh Tinh cũng sắp tiến đến, vội vàng đuổi theo "Chúng ta còn bị Đồng Tâm Chú kết lại, nếu cách nhau quá xa sẽ lưỡng bại cầu thương, ngươi ... ngươi cụng đừng chạy nhanh quá a~"

Mặt sông tuy rằng nhìn thấy cạn, nhưng thực chất lại sâu vô cùng, chân chỉ vừa bước vào cũng liền bì bõm chìm xuống, Thập Nhất vừa xuống nước đã thấy nước dâng tới cổ nàng, phía sau bọn Tinh Tinh chỉ đứng trên bờ kêu to không dám lại gần bờ sông, hai nàng hoa tay múa chân tách thủy lội qua, Thập Nhất kinh hỉ hỏi: "Tại sao chúng nó không dám lại đây?"

"Bởi vì sông này bị hạ lời nguyền, nếu bọn chúng dám xuống trên người sẽ phát sinh kí sinh trùng, đầu tiên lại rụng sạch lông, tiếp theo là bị ăn mòn da, cuối cùng là bị thối rữa đến chết." Phong Tam Nương lội nước qua bờ bên kia, giũ nước trên người. Bộ lông trắng ẩm dán sát thân thể, rũ rũ cái lỗ tai, xa xa nhìn như là một cục thịt nhỏ màu trắng.

Thập Nhất lúc này cũng theo lên bờ, hắng giọng một cái trộm ngắm cục tròn tròn nằm trên mặt đất: "Trong rừng này nhiều thứ kỳ dị như vậy, chúng ta không nên nán lại, chờ qua đêm nay lại tìm một người lái dò mang chúng ta quay về đất liền ."

"Mặc kệ cha mẹ ngươi sao?"

"Trên người ngươi thương thế chưa khôi phục, còn cha ta có thể đã tá túc trong một ngôi chùa nào đó, hắn quý trọng tánh mạng mình như vậy dĩ nhiên là không thể chết rồi, chỉ là mẫu thân của ta..." Thập Nhất ánh mắt buồn bả, tiếp tục cười khổ "Bị cóc tinh băt đã lâu như vậy, nếu là mạng lớn, cũng có lúc gặp lại."

Phong Tam Nương dừng lại động tác, nhón chân nhìn lên mười một, nàng tuy rằng gương mặt non nớt nhưng tăng tư so với người trưởng thành còn thành thục hơn, giống như ông cụ non, chậm rãi chững chạc.
Lúc ở trên biển nhìn thấy nàng, Phong Tam Nương từng nếm qua một giọt lệ của nàng.

Tử trạm nói, một người khoái hoạt hay đau khổ, có hạnh phúc hay không đều có thể từ nước mắt nhìn ra.

Phong Tam Nương cũng tằng đi qua nhân gian, đại đa số nước mắt của nam nhân rất khó nuốt nổi, chỉ có Phạm Thập Nhất Nương nước mắt là vì đau khổ mà rơi xuống một giọt, có lẽ nó cũng là tư vị của Linh Lung Tâm.
Thập Nhất hái xuống một cái lá to, xếp nó lại đặt trong lòng bàn tay, lại rút ra một thanh chủy thủ lưu loát cắn căn đem nó đâm vào trái tim, dòng máu đỏ cứ thế tuôn ra, chậm rãi tràn vào trong phiến lá.

Phong Tam Nương lăng lăng nhìn vào hình ảnh này, chỉ cảm thấy nơi trái tim bỗng nhiên bị lay động, một tư vị không tên bất giác chiếm lấy nàng.

"Uống ngay đi, đây là ta hứa với Tử Trạm." Thập Nhất mỉm cười đưa qua bồ diệp, đặt ở trước mặt Tiểu Hồ Ly.

Phong Tam Nương cúi đầu vươn cái lưỡi nhẹ nhàng liếm. Đôi mắt hồ ly linh hoạt lợi dụng ảnh phản chiếu trong máu mà nhìn người bên trên, Thập Nhất cúi đầu nhìn nàng khẽ cười, phong Tam Nương cái lổ tai dựng thẳng, nghe thấy hô hấp của nàng, hơi có chút dồn dập, có chút mỏng manh, chắc là tối nay chạy quá mệt mỏi, lại không có gì ăn, nàng là một người phàm tục, mệt mỏi như thế lại còn trích máu, chỉ sợ thân mình so với bình thường mệt mỏi là gấp đôi.

Tam Nương hưởng dụng xong, thấy Thập Nhất tựa vào một tản đá nhắm mắt, tay phải nàng đặt trên vết thương muốn cầm máu, nhưng vết thương không khép lại, máu theo đó mà chảy ra. Tam Nương nhảy vào trong lòng nàng, lại cọ cọ cái đuôi lông xù lên mặt nàng, Thập Nhất cảm thấy ngứa phản xạ lấy tay đi phủi. Tam Nương tiến vào trong lòng nàng, ngửa tiểu đầu nhìn nàng, lại nhắm mắt nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi hồng hồng đi liếm miệng vết thương của nàng.
Nàng là Thanh Khâu quốc linh hồ, khi sinh ra đã có năng lực khiến miệng vết thương nhanh khép lại.

Thập Nhất cảm thấy trái tim ngứa ngáy, nửa tỉnh nửa mê cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng như có thứ gì đó ấm áp, vì thế bất giác ôm lấy. Cọ cọ vào mặt rồi tiếp tục đổi cái tư thế thoải mái ngủ.
Tam Nương vốn nghĩ muốn phản kháng, nhưng lại sợ động vào miệng vết thương của nàng, chỉ có thể cuộn thành một đoàn, cùng cái đuôi cuốn lấy lưng nàng cùng bụng, đánh ngáp một cái mơ mơ ngủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người có ý kiến gì không? Phong Tam Nương của ta phải đi con đường làm tiểu manh vật rồi?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro