Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Tâm Đầu Chi Huyết (Máu Trong Tim)

Lúc Thập Nhất xô vào thân cây, Hạnh Ngân Thụ khẽ run, lá trên cành cũng rơi rụng vài mảnh, thời gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn vài miếng lá vàng héo úa chậm chạp rơi xuống giữa Thập Nhất và Tử Trạm giúp nhận ra thời gian vẫn còn di chuyển.

"Lấy quả tim của ngươi, cứu tu vi của Tam Nương!" Tử Trạm tăng thêm một chút lực đạo, con ngươi màu tím lộ rõ vẻ hàn ý. Nàng mặc một bộ xiêm y tử sa (quần áo tím) đơn bạc, tóc dài như được vén lên nhờ một sợi dây nhỏ, nàng chỉ đi chân trần hành tẩu, khả lại hành động nhanh như gió, gương mặt yêu dã lẳng lơ vô cùng.

Thập Nhất không thể phát ra tiếng, huyết mạch còn chảy trong tay kẻ khác, sắc mặt phát tím, cơ hồ muốn ngừng thở, móng tay củaTử Trạm dần dần thấu vào làn da nàng, một vết hõm thật sâu dần xuyên qua da, Thập Nhất từ từ cảm thụ dần sự đau đớn nơi yết hầu, lại cảm giác có cái gì âm ấm ẩm ướt chảy ra, kia có thể là máu của nàng.

"Tiên tử, ngươi không nên làm vậy." Bỗng nhiên, Lão Hạnh Ngân phía sau Thập Nhất lên tiếng.

Tử Trạm chớp mắt, nhìn chằm chằm lão thụ hồi lâu mới nói "Ngươi bất quá chỉ là một gốc cây già ngu dốt, ngay cả thân người cũng đều tu không thành, còn có mặt mũi thay người cầu tình? Việc này không quan hệ tới ngươi, vô sự chớ quản!"

"Chuyện này chính xác cùng lão hủ không quan hệ, nhưng là tiên tử à, nếu Linh Lung Tâm không muốn, thế gian không người nào có ngoại lực đủ mạnh để đoạt được tim của nàng, điểm ấy tiên tử trong lòng cũng vô cùng rõ ràng."

Tử Trạm âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Cứ ở đây tiếp tục giằng co, không bằng quay lại tìm phương pháp, có lẽ cứu được vị kia."

"Có chuyện nói mau, đừng lề mề." Tử Trạm nghe thấy trọng điểm buông ra Thập Nhất lại dùng định thân chú không cho nàng hoạt động, ngửa đầu nhìn Lão Hạnh Ngân "Tốt nhất ngươi nên có biện pháp, nếu không ta bổ ngươi ra làm củi đốt."

"Lão hủ không dám lừa gạt tiên tử." Lão Hạnh Ngân trầm ổn nói, "Linh Lung Tâm thần kỳ ở chỗ nó có thể tập hợp thiên địa tinh hoa, bởi vậy yêu tinh ăn vào có thể đạt được ngàn năm tu vi, lúc này không thể lấy tim ra ăn được, nhưng lại có thể lấy máu của Linh Lung Tâm mà uống, mặc dù không thể hoàn toàn chữa khỏi cho Phong Tam Nương, nhưng cũng có thể giúp nàng một chút, Linh Lung Tâm khí huyết có thể sánh bằng máu phàm nhân cả ngàn vạn lần"

Tử Trạm sau khi nghe xong thì vuốt cằm một chút, sau đó kéo Thập Nhất vào tranh ốc, Thập Nhất bị chuyện lúc nãy làm cho mơ hồ, mơ mơ màng màng bị đưa đến trước một chiếc giường cũ nát, bị xô đến cạnh giường, mở mắt nhìn lên, trên đó nằm chính là một con bạch hồ - là Phong Tam Nương. Thập Nhất nhịn không được muốn chạm vào nàng, tay mới vừa chạm được một chút lông mềm mại trên lưng, tức khắc bị thanh âm bén lạnh của người phía sau làm cho thu tay lại.

"Nơi này có một thanh chủy thủ, dùng nó lấy máu trong tim ngươi ra."

Vừa dứt lời, Thập Nhất liền nghe tiếng rơi xuống của thanh chủy thủ, bén nhọn chói tai.

Thập Nhất nhìn bạch hồ một chút, sau đó chậm rãi xoay người, mắt nhìn thanh chủy thủ trên mặt đất tay lại cầm nó lên, rút cán dao còn trong vỏ khắc hoa văn ra, trên thân chủy thủ sáng bóng phản chiếu gương mặt nàng.

"Từ hôm nay trở đi, sau ba ngày, mỗi ngày một chén máu phân ra ba lần cho nàng uống." Tử Trạm lấy tay cầm cổ tay Thập Nhất, nhìn xuống nàng nghiêm khắc nói "Ta sẽ trông chừng ngươi, đừng nghĩ trốn, nếu Tam Nương không tốt hơn, ta sẽ lấy tim ngươi ra."

Thập Nhất nói: "Ta cũng muốn nàng khỏe lại, ngươi không cần lo lắng." Vì thế hai tay nắm chặt cán dao, cắn răng đâm vào tim mình, bàn tay run rẩy cầm lên cái chén bể nằm trên đất.

Tí tách...

Tí tách...

Máu đỏ từng giọt từng giọt rơi ra từ chính tim nàng, từ chỉ vài giọt dần đầy cả một chén.

Thập Nhất nửa quỳ nửa ngồi trên đất lạnh, cho đến lúc ý thức sắp mất đi, lại đến sắc mặt trắng bệch, cuối cùng đôi mắt trở nên trống rỗng.

"Cho... Phong tỷ tỷ... uống đi." Thập Nhất buông ra một chén máu đã đầy, rồi sau đó mệt mỏi ngã xuống mặt đất.

Mông lung nhìn thấy, một người cầm lấy chén máu, bước qua thân nàng, đỡ lên thân hình bạch hồ, một hơi giúp nó uống hết....

Khi Thập Nhất tỉnh lại bên thân cây Hạnh Ngân, nàng dựa vào thân cây ngửa đầu nhìn thiên không, có một con Thải Tước bay đến cành cây bên cạnh, làm như đang hát, thanh âm khi thì cao vút thanh lệ, khi thì ngâm nga uyển chuyển, làm cho Thập Nhất tâm tình chuyển tốt một chút.

"Hạnh Ngân lão gia gia, máu trong tim thật sự có hữu hiệu sao?" Thập Nhất hỏi Lão thụ.

"Hẳn là sẽ có chút tác dụng." Lão Hạnh Ngân nói "Tiểu cô nương, lão già này cũng không giúp được ngươi cái gì, nơi này có một vò rược đã chôn được trăm năm, nếu ngươi không chê thì uống một ít đi, không thể nhìn ngươi khí huyết giảm sút, rượu này đối với thân thể của ngươi sẽ có công dụng tốt."

Thập Nhất lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ uống qua rượu, trong nhà cũng không cho uống rượu."

"Cha mẹ ngươi không có ở đây, ngươi uống một chút cũng sao." Lão Hạnh Ngân kiên trì nói.

Thập Nhất thoáng gật đầu, Lão Hạnh Ngân tuổi so với tiểu bối như nàng là cách nhau không biết đến bao nhiêu, cùng lão kết bạn coi như là duyên phận, vì tình không thể chối từ, cũng biết mạng mình có lẽ cũng chẳng giữ được, chẳng bằng giúp lão cùng nhau uống một chút rượu cũng, coi như giúp hắn vui vẻ.

Vì thế nghe theo Lão Hạnh Ngân chỉ hướng, nàng chậm rãi đi đến nơi đó.

Cho đến khi đến được nơi đó, Thập Nhất quay đầu lại muốn hỏi ý lão thụ, lại thấy trên trời dần bay đến một đám mây quỷ dị, nói nó quỷ dị, cũng là vì nó có năm màu, Thập Nhất từng thấy mây trắng, cũng đã nhìn mây đen, nhưng lại chưa từng được thấy đám mây ngũ sắc như thế này bao giờ.

"Hạnh Ngân lão gia gia, đám mây kia là cái gì?" Thập Nhất hỏi.

Lão Hạnh Ngân không đáp lời, cành lá run rẩy, nhẹ rơi xuống vài miếng lá cây.

Thập Nhất thấy kì lạ, lại hỏi vài lần, chỉ là cây Hạnh Ngân như cũng cũng không đáp, dần trở nên yên lặng giống cây cối xung quanh. Thập Nhất dường như nghĩ ra điều gì, lập tức xoay người hướng tiểu nhà tranh chạy tới, mới vừa vào cửa liền nghe Tử Trạm nói: "Không nghĩ bọn họ tới nhanh như vậy, Tam Nương, ta về Ngọc Hoàng Sơn trước, ngươi ở trong này tịnh dưỡng."

"Ân." Phong Tam Nương thanh âm yếu ớt nói.

"Linh Lung Tâm!" Tử Trạm đảo mắt qua nàng, dặn dò "Ta đem Phong Tam Nương phó thác cho ngươi, ngươi nhớ kỹ lời của ta. Đợi lát nữa bên ngoài có bất cứ động tĩnh gì cũng không được bước ra, nghe rõ chưa?"

Thập Nhất hỏi: "Ngươi muốn đi đâu, bên ngoài lại là ai?"

Tử Trạm bước lên vài bước, cùng Thập Nhất hai mắt đối diện, rồi nắm tay nàng kéo đến tươớc mặt Phong Tam Nương, Phong Tam Nương lúc này đã hóa thành hình người, Tử Trạm cầm tay hai người đặt lên nhau làm pháp quyết, Thập Nhất cảm thấy tay mình trở nên tê dại, giống như bị vài con sâu lông bò lên, sau đó Tử Trạm bước ra ngoài, để lại một câu: "Ta đã làm Đồng Tâm Thuật lên hai ngươi, ngươi cùng Tam Nương không thể rời đi nửa bước, nếu không liền phải chịu sự đau đớn tận tâm cang xương tủy."

Nói vừa xong, Tử Trạm liền "Ba" một tiếng mở ra cửa phòng, chỉ còn lại Thập Nhất ở bên trong, sau một lúc lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Thập Nhất quay đầu nhìn người nằm trên giường, vẫn là bạch nguyệt nha xiêm y, đôi môi mím thật chặc, đôi mày lúc như nhíu chặt lúc như không, chiếc mũi thẳng kiên nghị, gương mặt mềm mại như khối ngọc được gọt giũa cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần nàng yên lặng ngủ như vậy, cũng đã có thể làm người thương yêu.

Thập Nhất đơn giản nằm bên cạnh nàng, cùng nàng song song , nghe động tĩnh bên ngoài.

Tử Trạm tựa hồ rất sợ đám người kia, không biết bọn họ có xâm nhập nơi này hay không. Nếu xâm nhập, chính mình phải làm cái gì bây giờ?
Thập Nhất đợi thật lâu, không thấy Tử Trạm cũng không thấy bọn người đó, lúc sau bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn, đất rung núi chuyển, Thập Nhất theo bản năng ôm lấy phong Tam Nương, bảo vệ nàng, trên lưng bị bụi bậm trên mái hiên che kín, Thập Nhất từ từ đợi một lúc, sau đó mở mắt ra lại phát hiện Phong Tam Nương cũng đã tỉnh lại.

Sắc mặt của nàng tuy trắng bệt nhưng khí thế lại không giãm bới một chút nào, nàng không nói chuyện chỉ yên lặng dùng đôi mắt đỏ trừng Thập Nhất.

"Phong tỷ tỷ, ngươi cảm thấy tốt hơn không?" Thập Nhất quan tâm nói.

"Tử Trạm đâu?" Phong Tam Nương mở miệng hỏi chính là Tử Trạm .

"Lúc nãy một đám người đến đây, Tử Trạm tỷ tỷ nói họ đến là để mang nàng đi, cho nên nàng đi ra ngoài đến bây giờ còn chưa trở lại." Thập Nhất giải thích.

Phong Tam Nương gương mặt bình tĩnh, đẩy ra Thập Nhất bước xuống giường, mới vừa bước vài bước liền bị một loại cảm giác đau đớn xâm nhập, ôm ngực quay đầu lại nói "Đồng Tâm Thuật, là Tử Trạm làm?"

"Đúng vậy nàng làm, thân thể của ngươi cần máu trong tim ta bồi bổ, nàng sợ ta trốn, cho nên làm như vậy."

"Lại đây." Phong Tam Nương nói.

"A?" Thập Nhất trì độn.

Phong Tam Nương không nói gì bước đến nàng, đứng lại trước mặt nàng, sau đó nắm tay nàng kéo nàng đến hướng cửa, Thập Nhất chỉ cảm thấy tay của mình lúc được nàng cầm lấy, trong lòng tựa hồ có chút dị động, không đợi nàng hiểu rõ laoi5 cảm giác này là gì, Phong Tam Nương đã đẩy ra cánh cửa,Thập Nhất vừa thấy được tình cảnh trước mắt không khỏi sợ ngây người.

Nguyên bản sinh khí màu mỡ bây giờ đã bị biến thành một nhảnh than đen, rơm rạ trên nóc tranh ốc đã bị đốt trụi, cây Hạnh Ngân bên cạnh cũng ngã sang một bên

"Hạnh Ngân lão gia gia, " Thập Nhất hô to một tiếng "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? !"

"Nơi đây không nên ở lâu " Phong Tam Nương quyết đoán nói "Chúng ta đi mau."

"Nhưng là... Hạnh Ngân lão gia gia... ông ấy..."

"Hãy bớt sàm ngôn đi, đi mau!" Phong Tam Nương lôi kéo nàng muốn khai triển pháp thuật, nhưng cảm giác trong cơ thể nguyên khí trống trơn, căn bản không thể thi triển, vì thế liếc Thập Nhất bên cạnh "Ta không thể làm phép, ngươi cõng ta đi."

Thập Nhất cũng nhìn nàng, khó xử "Nhưng ta cõng ngươi không nổi, dù cho cõng nổi cũng đi không được xa."

Phong Tam Nương nói: "Chuyện này dễ thôi, ta hóa về chân thân." Vì thế nàng tại chỗ chậm rãi biến ảo một vòng tròn, nhiều điểm sáng lấp lánh quanh quẩn bên cạnh nàng, chuyển thành một vòng tròn, thân thể nàng liền biến mất trong vòng bạch quang lóa mắt, chờ Thập Nhất nhìn được, trên mặt đất đã xuất hiện một con tiểu hồ ly như thuận đáng yêu.

Thập Nhất cao hứng phấn chấn ôm lấy Tiểu Hồ Ly, lại nhịn không được nhéo nhéo cái lỗ tai dựng dứng của nó.

"Đừng đụng chạm lung tung, cẩn thận ta cắn ngươi." Tiểu Hồ Ly trong lòng ngưc nàng mở miệng nói.

Thập Nhất vội vàng rút tay về, ý thức được tiểu hồ ly mềm mềm đáng yêu nằm trong lòng nhanh chóng hỏi "Hiện giờ muốn đi đâu?"

"Với bộ dạng này ta không thể quay vể Phạm Âm Động, lại càng không thể ở Phổ Đà Sơn quá lâu, ngươi liền mang ta đi đến nhân gian dưỡng thương."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro